Planetarium


Khi trước mắt là vũ trụ vô cùng vô tận, chợt thấy bé nhỏ lắm những muộn phiền của cuộc sống này.

Ngày gió

Nói chung là cuộc đời nhiều đổi thay
Nói chung là mỗi người rồi cũng phải đi qua những đường dâu bể
Đâu thực sự có gì bền đến thế
Trừ nỗi cô đơn

Rồi thì tóc người sẽ bạc nhiều hơn
Sẽ cười ha ha cả những khi muốn khóc
Sẽ học cách nói đùa và chửi tục
Sẽ biết yêu hơn chính bản thân mình

Ừ, sẽ chăm chút hơn chính bản thân mình
Khi nhận ra trên đời không có quá nhiều người yêu mình đến vậy
Có lẽ có phải không?
Thì có đấy
Nhưng cuối cùng rồi ai hiểu được ai đâu

Ai hiểu được đời
Ai hiểu được nhau
Tình yêu là cái bóng mơ hồ của giấc mơ mười tám tuổi
Khi đã đi qua hết thời nông nổi
Sẽ thấy phù du ngay cả trái tim mình

Người đã đi rất xa trên cuộc hành trình
Con ốc nhỏ năm xưa đã không còn lê theo mảnh vỏ
Chỉ có những ngày trời bỗng dưng nổi gió
Phải nhớ tự khoác áo cho mình và tự ủ ấm tay.

Mưa


Có lần
Xưa lắm
Trời mưa
Đường chưa đi hết
Người chưa hiểu người
Ướt vai em
Ướt vai tôi
Nghe trong tầm tã
Có lời thở than
Mịt mù là bóng thời gian
Vừa quay lưng đã thấy ngàn trùng xa
Có lần
Mưa lại nhạt nhòa
Có ai đó chợt hiểu ra
Muộn màng...



Back to blog

Sorry cái blog vì bỏ rơi nó quá lâu. Dạo này mình hơi bị say mê với chuyện nếu post cái gì đó lên FB thì sẽ có kha khá người chia sẻ. Nói chung là nhộn nhịp hơn rất nhiều so với "mình nói mình nghe" trên blog.

Nhưng mà hôm nay, bất chợt muốn mình nói mình nghe.

Đang down down down down down.

Cách đây cỡ mười ba năm, có một người bạn, trong lúc mình bế tắc chả biết phải làm sao, cho mình một lời khuyên. Sau khi nghe xong, mình cẩn thận nghĩ về chuyện mình có muốn sống suốt đời như thế không, và quyết định là không. Chưa bao giờ mình hết cảm ơn người bạn về lời khuyên đó.

Giờ lại phải nghĩ xem mình có muốn sống suốt đời như vậy không.

Câu trả lời là KHÔNG.

Giờ thì có hai con đường mình phải chọn.

Một là trở nên tích cực, dẹp tự ái và tự ti sang một bên.

Hai là phá bỏ hết và trả một cái giá thật to.

Dĩ nhiên là mình muốn chọn cách 1. Chỉ có điều không làm sao để "tích cực" được.

Trời ạ, ráng lên, mình cho mình một năm nữa để cố gắng.

Ha ha, nói xong câu này mới nhớ, mười ba năm trước, mình cũng luôn tự nói với mình là nên cố gắng, rồi mãi cuối cùng đã chọn cách thứ hai. Và cảm thấy kết quả vô cùng tuyệt vời!!!

...



Có một chiếc lá nửa đời trôi giạt
Có khóm lục bình lênh lênh phiêu bạt
Có con đò già thèm một bến trăng
Có cánh phù du mơ giấc vĩnh hằng

Có ghét có thương ngông nghênh một thuở
Có lẽ sau này chẳng ai nhớ nữa
Lâu lắm chưa từng uống lại cà phê
Sóng sánh màu đêm qua mãi không về

Lâu lắm chưa từng lại nghe bạn hát
Bao nhiêu vấn vương gửi vào khúc nhạc
Lâu lắm chưa từng nghe bạn đọc thơ
Một chút mong manh một chút dại khờ

Có lẽ bây giờ chính mình đã khác…

Thu



Thu rơi trên đường cũ
Lá phong
Lá phong
Đỏ hắt bao nhiêu năm?
Cây vốn chẳng bao giờ viễn xứ
Hiểu gì quan san chia cắt
Hiểu gì tiếng nhạn giữa trời trước cuộc thiên di
Năm này
Năm sau
Năm nữa
Mùa thu nhạn bay đi
Chiều tà cánh mỏi
Lá phong tràn ngập lối
Thềm đá xưa bậc thang xưa chìm trong tận sương mù
Bây giờ ai nhìn sườn núi thay màu?
Bây giờ ai hoảng hốt dõi theo bước mùa đi vội
Lá phong tràn ngập lối
Tịch liêu màu
Có ai từng hát khúc gì đâu?

Sinh nhật một người

(Tặng bạn tui)

Bạn nhớ gì trong sinh nhật một người
Cơn gió ngày xưa có còn cồn cào qua trảng vắng
Đêm ngày xưa dường như vẫn còn dư hơi lạnh
Nghe buôn buốt lòng những ký ức không tên

Một ngày nào đó bạn chợt giật mình hóa ra vẫn chưa quên
Nhưng đã có một người giữ được quyền ở bên người ấy
Đã có một người được làm tất cả những điều bạn đã từng ước ao đến vậy
Như thắp nến, mua hoa, và nắm chặt lấy tay người

Bạn nhớ gì trong sinh nhật một người
Có tiếc con đường ngày xưa mình bỏ lỡ
Vì quá nhiều ngốc nghếch ngại ngần được hay chăng chớ
Hay đơn giản vì người ngoảnh mặt bước chân qua?

Giấc mơ ngày nào đã lặng lẽ đi xa
Sao lại còn gõ nhói lòng bạn một hôm nào đó
Khi có người lơ đãng nhắc cho bạn nhớ
Rằng hôm nay sinh nhật một người …