Mùa đông mòn dần như cục nước đá đặt trên tay
Mỗi ngày mặt trời sớm lên thêm một chút
Hình như những bầy chim lại lần lượt quay về trảng cỏ
Hoa vàng tỏa nắng bên đường
Mùa đông qua một cách rất bình thường
Vài cơn bệnh năm nào cũng đến
Nơi này không đủ lạnh để cảm thấy tay chân mặt mũi trái tim
đều đã chết
Chỉ đủ cho người cóng róng co ro
Chỉ đủ cho mình chợt thấy lơ ngơ
Nhìn mùa đông đi qua để nhớ ra lại một năm chưa thấy tuyết
Những ngày qua ngày như nhau mỏi mệt
Nhớ tiếng cười trong gió rét năm nào
Nhớ có lần như cổ tích xôn xao
Mình ước có một người sẽ cầm tay mình nhét vào túi áo choàng
người đó
Mùa đông sẽ không bao giờ lạnh nữa
Rồi mùa đi
Đi mãi
Cuốn theo mùa
Bây giờ bàn tay đã ấm hơn xưa
Từ khi biết tự mình ủ lấy mình
và thôi chờ đợi.
---------------------------------
Mình vẫn còn nhớ cái lần coi phim UP, hai ông bà già ngồi đọc sách trên hai cái ghế, lâu lâu thò tay nắm tay nhau.
---------------------------------
Mình vẫn còn nhớ cái lần coi phim UP, hai ông bà già ngồi đọc sách trên hai cái ghế, lâu lâu thò tay nắm tay nhau.
Hồi đó ngưỡng mộ biết bao, và cũng tự hào biết bao, vì tụi mình cũng giống vậy. Cứ nghĩ tới lúc trở thành hai ông bà già, chắc cũng sẽ như thế.
Chuyện đó giờ chỉ còn mình nhớ tới.