Mưa trên hồ

Hồ nhạt nhòa sương. Mưa bay lâm thâm như một giấc mơ đang lãng đãng trôi qua trần thế. Mặt nước lấm tấm những vết mưa dịu dàng, hiện lên rồi biến mất. Nước tan vào nước. Những giọt nước ấy đã bốc hơi lên từ mặt suối sông nào, đã phiêu du qua bao nhiêu vùng đất để cuối cùng chìm vào trong mặt nước hồ này.


Trời đất đẫm nước. Mênh mông và âm u, mát lạnh như một bát sương sa phục linh trong những ngày hè. Đường xuống hồ đất đỏ nhão ra vì mưa. Đôi dép gót nhỏ và mỏng dễ dàng ngập vào lớp đất nhão, nó cố đi thật nhanh để không bị bẩn chân. Mưa đang nặng hạt hơn. Qua được đoạn đường này sẽ có chỗ trú mưa.


Tội nghiệp khách xuống trường mà phải lội bùn lẹp nhẹp. Chả biết khách có thấy cái hồ đẹp. Bé Hạnh khi ra hồ lần trước đã chê đến nỗi làm nó thất vọng quá đỗi và chắc sẽ chẳng dẫn ai ra nữa nếu khách không đi hết tất cả các chỗ khác trong trường rồi.
Đi ngang một bụi mugunghoa đang nở hồng trong mưa. Lúc nãy khách bảo người Hàn nói hoa này bền vững, như cái tên mà họ đặt cho nó – hoa vô cùng – hay hoa mãi mãi. Nó cãi, hoa này họ phù dung, kiểu như dâm bụt bên mình, hôm trước nở hôm sau đã thấy tàn, làm sao mà lại bền vững. Khách ngạc nhiên, sao thấy mugunghoa nở lâu lắm mà. Nó bảo chắc do hoa nhiều, hoa này tàn hoa khác lại nở liên miên không dứt. Khách bảo, nếu vậy thì vô cùng chắc là có nhiều nghĩa, không cứ phải là lâu tàn, chỉ cần mãi mãi không dứt. Nó thấy cũng có lý. Cũng như một dân tộc, hết lớp người này đến lớp người khác đứng lên là sẽ mãi mãi vững bền. Lúc này thì khách đang trầm trồ sao bụi mugunghoa có nhiều nụ thế, và công nhận lời nó nói là đúng. Cứ hoa này tàn sẽ có hoa khác thay thế, đủ để rực rỡ cả một mùa.


Cuối cùng thì nó cũng sụt vào một bãi đất đỏ và bẩn hết cả chân. Nhưng đã đến nơi. Phải đi tìm chỗ trú mưa gấp. Một khu nhà trồng rau đầy những cây ớt trái đỏ thẫm. Một cái nhà để xe có một chiếc xe hơi. Một khu nhà nhỏ thấp nửa giống nhà trọ cho công nhân, nửa giống nhà nông dân. Có một tấm bạt chăng trước khu nhà, hình như là một cái quán dã chiến kiểu Hàn, có một chiếc phản thấp dài và những bếp lò đặt dọc. Có hai người Hàn, một nam một nữ. Nó bập bẹ mấy từ tiếng Hàn, không nói thì chắc họ nhìn cái bộ dạng te tua của nó cũng biết là nó xin trú mưa. Họ gật gật. Nó và khách ngồi vào mép phản, rồi nó xin xỏ miếng nước rửa chân. Cái sàn nước xi măng kiểu như mấy cái sàn nước dưới quê ở VN gợi cảm giác quen thuộc ấm áp. Mưa rì rào trên tấm bạt, sau lưng là mặt hồ, trước mặt là những dãy nhà bé nhỏ cũ kỹ giữa um tùm cây cỏ. Một chú chó với cái mặt buồn xo đứng nhìn, nó tặc lưỡi kêu vài tiếng đã chạy lại quanh quẩn dưới chân để nó vuốt ve. Bình yên bao trùm quá đỗi dịu dàng. Nó quên mất hai ngày mệt mỏi, quên mất nỗi buồn chìm ngập trong lòng từ tối hôm qua, quên cả những lo toan. Chỉ muốn ngồi đây mãi thôi, để nghe tiếng mưa rơi, để nhìn mặt hồ mênh mông sương khói, để hít thở thứ không khí trong văn vắt ẩm ướt mưa, để những đợt gió nhẹ luồn qua tóc, và để nhắm mắt ngủ một giấc thật dài...