Chuyện nhảm nhí

Buổi học đầu tiên. Nó dòm bạn bè mới thì ít, mà dòm ra sân trường thì nhiều. Một lý do là trường mới tuyệt đẹp. Một lý do nữa là nếu dòm bạn bè cũng có thấy rõ mặt mũi thế quái nào được. Hôm nay nó (cố tình) quên mang kiếng, vì chảnh.

Lúc ra về, nó nheo mắt dòm dòm cái tên lấy xe đạp ngay cạnh xe nó cả nửa buổi, tự hỏi, thằng này quen quen, hình như nó lớp mình thì phải. Xong mới giật mình nhớ ra nãy giờ nó nghía hắn hơi bị kỹ. Vội vã hất cằm lên cao tít.

Buổi khám răng đầu tiên, cô nha sĩ của trường báo cho nó biết nó có bốn cái răng sâu và ba cái bị mất (hình như là chưa mọc, chứ nó có cảm thấy hàm răng mình lủng chỗ nào đâu?)

Đến lượt hắn, cô nha sĩ vừa báo "mất: 4 cái" là cả lớp cười cái ầm. Kỷ lục rồi. Xong cả bọn đi ăn bột chiên, mừng những đứa có răng sâu và cả những đứa không có.

Trong lớp, nó làm quen với một cô bạn tròn như một quả cầu bông lúc lắc, có mái tóc đen dài mượt và hai cái răng khểnh, hai cái lúm đồng tiền. Hai đứa rúc rích những chuyện không đâu.

Trong lớp, hắn có một lô bạn ở mấy dãy bàn cuối cùng, cười giỡn rất to và hay nói bậy. Dĩ nhiên hắn ít nói bậy nhất (theo như nó đánh giá).

Nó rất hay đi trễ, còn một phút là hết giờ quy định mới phóng cái ào vô trường. Mặc áo dài đạp xe mà có khi đua còn nhanh hơn xe máy.

Thỉnh thoảng lúc ra về, nó nhận ra cái dáng cao cao và chiếc xe đạp xanh của hắn nổi bật giữa đám đông. Nó vẫn không đeo kiếng trừ những lúc cần nhìn bảng. Ký ức của cái lần nhìn chăm chăm đầu tiên vẫn còn. Nó cười thầm.

Cái xe đạp của nó giở chứng liên tục. Ngày nào nó cũng đến trường với hai tay đen thui vì giữa đường phải gắn lại sên xe. Nó phải đi học sớm hơn một chút.

Kết quả tháng đầu tiên, nó không ngạc nhiên vì mình đứng nhất lớp. Trước giờ luôn là thế. Nhất là đây chỉ là một lớp thường, mùa hè vừa rồi nó toàn chơi bời, không thèm lên trường coi thông báo nên đã lỡ cơ hội thi tuyển vào lớp chuyên. Lúc đó thì tiếc lắm, nhưng càng ngày càng thấy dễ chịu khi học với một đám bạn suốt ngày tếu táo, cười giỡn, không ganh đua nhau.

Đến lượt cái chân chống xe đạp của nó hư, thường đổ kềnh ra mọi lúc mọi nơi.

Chắc các bạn biết trò chơi xếp domino thành một hàng dài liên tục, xong đẩy ngã một quân đầu tiên, quân đó ngã xuống đẩy ngã quân kế tiếp, cứ thế ngã hết một hàng dài.

Mấy cái xe đạp trong bãi xe trường nó cũng thế.

Nó vừa dựng xe xong, đã cẩn thận gạt một hòn đá nhỏ chống thêm cho cái chân chống lỏng lẻo, vừa quay lưng đã nghe tiếng đổ loảng xoảng. Tiếng này kéo tiếng khác, cả dãy xe đạp theo nhau nằm rạp xuống. Nó dở khóc dở cười.

Hắn từ đâu chạy đến, hai đứa loay hoay dựng lại đám xe ngã.

Nó lí nhí câu cảm ơn, hình như mặt đỏ bừng.

Một lần đó thôi. Lần khác nó cũng gặp tai nạn tương tự, nhưng là lúc ra về. Hắn đã đi trước, cái dáng cao cao và chiếc xe đạp xanh nổi bật. Không quay lại, nên không thấy nó đang loay hoay dựng xe một mình. Hắn chả bao giờ quay lại sau.

Một lần học chính trị, cả bọn ngồi nghe giảng thì ít mà nói nhảm thì nhiều. Một đứa bạn nói hai đứa tụi bay nhìn giống nhau. Nó và hắn nhìn nhau, nhe răng cười. Hai cái mặt dài dài. Hai cái thân ốm tong. Nó nghĩ đến vụ răng sâu và mất, cũng khá tương đương.

Dạo này khi đi học về, nó lúc thì cố lấy xe thật nhanh, dắt xe ra cổng thật nhanh. Lúc thì cố rềnh ràng, dắt xe thật chậm, đạp xe cũng thật chậm. Tùy thuộc vào chuyện hắn ra khỏi lớp trước hay sau nó. Nhưng cũng năm thì mười họa mới gặp hắn trên đường về.

Nhà nó cách trường ba mươi lăm phút đạp xe. Những khi nó đi trễ thì là hai mươi phút.

Nhà hắn cũng nằm trên đường nó đi học, gần một ngã tư. Ngã tư đó cách trường ba cái ngã tư khác.

Nếu gặp hắn trên đường về, nó đi chậm tít phía sau, đến khi cái bóng xe xanh quẹo trái.

Có khi cái xe xanh quẹo trái sớm trước một ngã tư. Nó thấy như mất một cái gì.

Mùa hè năm lớp mười, trường mở lớp dạy nghề. Nó chọn học may. Lớp dạy theo sách vở, sản phẩm rất chi là xấu xí. Bài đầu tiên là may mũi đơn. Bài cuối cùng là một bộ quần áo hoàn toàn không mặc được. Mùa hè trôi qua lúc nào không rõ. Hơn hai tháng không gặp hắn. Tóc nó dạo này dài thậm thượt.

Đầu năm lớp mười một, cả bọn đi làm vệ sinh trường. Nó vẫn không đeo kiếng, vẫn nhận ra ngay hắn giữa đám đông.

Hắn như cao hơn. Tóc vẫn chải kiểu cũ. Bọn bạn rúc rích chọc nhau. Trong lớp có vài cô chú ý hắn. Ngoài lớp hình như cũng có.

Năm nay nó đi học sớm hơn. Đi ngang cái ngã tư quen thuộc, chân đạp xe thường chậm lại. Có khi gặp hắn, hai đứa đi song song một đoạn đường. Nói những chuyện vô thưởng vô phạt.

Mặt nó thỉnh thoảng nổi mụn. Nhìn vào gương, nó thấy mình xấu xí. Ốm tong teo hơn bao giờ. Mặt mũi xấu hơn bao giờ. Cặp kính dày cộp đáng ghét. Lúc nó mặc áo dài, nhìn thẳng tưng như một khúc củi.

Những lúc thấy mình xấu, nó tránh mặt hắn.

Vài người trong những cô bạn xinh nhất lớp để ý hắn.

Số lần nó thấy mình xấu càng nhiều hơn.

"Tui ghét hắn", nó bảo, mỗi khi có người nhắc đến hắn.

Nó vẫn không đeo kính, vẫn có thể nhận ra hắn giữa đám đông.

Trong buổi học, nó không hề chú ý, vẫn luôn biết hắn đang làm gì.

Noel. Nó đi chọn thiệp. Rồi tặng cho bạn bè, trừ hắn.

Ngày 24. Nó đã nhận thiệp của tất cả bạn bè. Trừ hắn.

Buổi tối Giáng Sinh buồn mênh mông. Cái thiệp dành cho hắn vẫn để nguyên trong cặp.

Ngày 25 là chủ nhật. Có thư. Thiệp của hắn. Bưu điện phát trễ một ngày. Nó mừng suýt khóc.

Cái thiệp dành cho hắn vẫn nằm trong cặp.

Thiệp của hắn gửi chỉ có một dòng chúc mừng. Nó đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Hình như có một mùi thơm nhè nhẹ. Nó tự hỏi không biết là mùi giấy tự nhiên, hay là thiệp có tẩm nước hoa.(*)

Nó vẫn thất thường. Lúc đi ngang ngã tư vẫn đạp xe rất chậm. Có lúc gặp thì nói chuyện. Có lúc gặp thì lạnh mặt làm lơ.

Càng ngày hắn càng bị trêu với nhiều cô gái. Có những cô rất xinh.

Thỉnh thoảng nó giở lại cái thiệp, tự hỏi vì sao hắn gửi bưu điện mà không đưa tận tay.

Nhỏ bạn gần nhà dạo này đi xe máy. Nhỏ tình nguyện chở nó đi học. Thuyết phục mãi, mà nó cứ lắc đầu. Vẫn đến lớp với hai tay đen thui vì sửa lại dây sên. Cái chống xe dạo này đã ổn.

Cả lớp xôn xao vì cơn mưa đầu mùa. Cô bạn xinh xắn lẵng nhẵng theo hắn đòi mượn áo mưa, hắn phồng mang trợn má "không". Cô bạn đuổi hắn chạy lòng vòng trong lớp. Nó ngồi nhìn, im lặng. Mưa cũng lặng lẽ rơi.

Cuối giờ học, hắn đến chỗ nó "bạn có áo mưa không?". Nó lắc. Hắn chìa cái áo mưa. Nó tránh nhìn vào ánh mắt nheo nheo ấy, lắc đầu.

Cơn mưa hôm đó ấm.

Lớp đang thịnh trò kết họ hàng. Gọi nhau anh em, ba mẹ, ông bà… Dây mơ rễ má thế nào, nó gọi hắn bằng ông nội.

Những buổi sáng gặp trên đường, nó hào hứng gào lên “Ông nội ơi!”. Hắn làm bộ giật bắn mình. Rồi cười, vẫn ánh mắt nheo nheo như trêu chọc “ừa, cháu ngoan”.

Mùa hè. Nó đăng ký đi sinh hoạt Đoàn. Gặp hắn.

Trò chơi nối vòng tay lớn. Hắn đứng cạnh nó. Tay chìa ra, mắt lại nheo nheo như cười. Nó đưa tay. Ước gì bài hát không bao giờ chấm dứt. Nhưng bài hát chấm dứt và nó vội rút tay về.

Chỉ có mỗi một lần nắm tay đó.

Những buổi sinh hoạt, những lớp học tình thương làm mùa hè rộn rã. Mùa hè không muốn đi qua.

Cuối mùa hè có một ngày cắm trại. Khi hai đứa đạp xe về song song, hắn bảo, bữa cắm trại để ông chở cháu đi hen.

Đó là một ngày hè rất nhiều gió và nắng rất vàng. Nó hát nghêu ngao suốt đường về nhà.

Hôm cắm trại. Nó ngồi sau xe hắn, cẩn thận cách một quãng. Nói chuyện linh tinh, trên trời dưới đất. “Chừng nào ông nội có bà nội thì phải cho con biết hen!” “Để chi?” “Để ăn mừng chứ chi”. Hắn cười.

Trong buổi cắm trại, nó quen Hiền.

Nghe Hiền than mệt, nó sốt sắng “Vậy chừng nào về để bạn tui chở Hiền nghen, tui đạp xe được”.

Đường về. Cái xe máy đi chầm chậm cạnh cái xe đạp nhỏ. Lần đầu tiên nó đạp xe mini Nhật. Cố kiểu nào cũng không phóng ào ào như cái xe đạp cao kều cũ nát của nó được.

Trời đổ mưa. Ba người chỉ có một cái áo mưa. Nhường tới nhường lui.

Ghé lại dọc đường mua thêm hai cái áo mưa nhỏ. Nó lấy cớ bị ướt rồi, vẫn không chịu mặc áo mưa. Hắn cũng không chịu mặc áo mưa. Được một quãng, hai đứa đều ướt mèm. Nó xót ruột dừng xe lại khoác áo mưa vào.

Về đến trường, đứng cạnh nhau dưới mái hiên chờ cơn mưa qua…

***

Một buổi chiều năm lớp 12. Nó vẫn cong lưng trên cái xe cà tàng. Giọng quen thuộc vang lên bên cạnh. Nó ngước lên cười.

“Cháu tính thi vô trường nào?”. “Bách Khoa, còn ông nội?”. “Kiến trúc”. “Ông nội đang luyện thi vẽ phải không?” (hehe, chuyện này nó cũng biết luôn). “Ừa”.

Thêm một quãng đạp xe song song, gần đến cái ngã tư đáng ghét rồi.

“Cháu nè…”

“???”

“Thi vô Kiến trúc với ông nội không?”

Nó ngơ ngác mất mấy giây.

“Nhưng cháu không có học vẽ, hihi…”. Nó cười. Mọi sự liên quan đến luyện thi đều trở nên khó khăn so với túi tiền rất mực là còm của nó.

“Để ông nội dạy cho!”

Nó ngẩng lên nhìn vào đôi mắt nheo nheo ấy. Cả một đường về, vẫn còn thấy chơi vơi.

Nhưng hôm sau, nó lắc đầu. Nó đã chọn trường Bách Khoa rồi.

Có phải từ lúc đó, đã bắt đầu rẽ theo hai con đường khác?

-------------------------------------------------------------
(*) Sau này rất lâu, nó nghe hương thơm của Romano, thì thấy quen quen. Nhớ lại đã từng gặp mùi hương này từ xưa, xa lắm.

Bàn một chút về sự nhạy cảm

Nàng Công Chúa Và Hạt Đậu

Ngày xưa, có một hoàng tử muốn cưới một nàng công chúa, nhưng công chúa phải cho ra công chúa, phải toàn thiện toàn mỹ. Hoàng tử bèn chu du khắp thiên hạ để kén vợ. Công chúa thì chẳng thiếu gì, nhưng nàng nào cũng có vài nhược điểm hoặc tật xấu. Thế là, một ngày kia, hoàng tử đành buồn rầu trở về nhà.


Đến tối, nổi lên một cơn giông tố kinh khủng. Mư ào ào như xối. Có tiếng gõ cửa lâu đài. Lão vương thân chinh ra mở cửa.Bên ngoài là một nàng công chúa, nhưng mưa gió đã làm cho nàng tiều tụy quá thể. Đầu tóc, quần áo nàng võng những nước và còn rỏ giọt từ mũi xuống giầy nàng. Nàng tự giới thiệu là nàng công chúa toàn thiện toàn mỹ mà hoàng tử đang chờ đợi.

Hoàng hậu nghĩ thầm: “Được, cứ để xem xem!” Rồi hoàng hậu vào buồng ngủ thắp đèn lên và nhét một hạt đậu xuống dưới đệm giường. Sau đó ngài đặt hai mươi cái đệm chồng lên trên cái đệm đã đặt trước. Đấy chính là cái giường dành cho công chúa.

Sáng ra, người ta hỏi thăm đêm qua nàng ngủ có yên giấc không.

Nàng đáp:

- Suốt đêm tôi không chợp mắt, vì nằm phải vật gì răn rắn, thâm tím cả mình mẩy.

Hoàng hậu bèn phán:

- Công chúa ra công chúa thật! Đây chính là nàng công chúa toàn thiện toàn mỹ, nằm trên hai mươi lần đệm nàng vẫn thấy đau vì một hạt đậu.

Hoàng tử cưới nàng làm vợ và hạt đậu được bày trong một phòng triển lãm, đến giờ vẫn vào xem được, vì chưa có ai lấy đi cả.

Chuyện tôi kể đến đây là hết và tôi xin cam đoan với các bạn là chuyện có thật đấy

Truyện này của Andersen. Phải nói là hồi xưa đọc chả hiểu gì sất. Cứ tự hỏi tại sao chàng hoàng tử lại cất công đi kiếm cho được một bà công chúa chảnh vậy làm gì.


Mới đây search thử từ “nhạy cảm” trên google, thì ra cái truyện này. Hóa ra người ta diễn dịch cái sự đau vì hạt đậu qua hai chục lần nệm đó thành ra sự nhạy cảm.

Cũng có nhiều người đánh giá cao sự nhạy cảm. Cái câu giới thiệu “nàng là một người con gái tinh tế và nhạy cảm” nghe quen quen, hehe.

Thú thiệt, tớ cũng là một đứa khá nhạy cảm, theo sự đánh giá của một số người quen. Hồi xưa thì cứ nghĩ vậy cũng tốt. Cho đến lúc làm cái bản tự đánh giá để gửi cho một công ty nọ, trong đó có phần nhược điểm bản thân, tớ chả dám ghi vào cái gì xấu (vd như lười, ghi vào là đảm bảo không qua nổi vòng loại), nên cuối cùng đành bỏ vào đó cái vụ too emotional, ý là tui hơi bị nhạy cảm, nhưng cũng là nhược điểm nhẹ thui. Ngay lúc đó có vẻ như tớ đã đánh giá cái vụ nhạy cảm là không tốt mấy rồi.

Ai dè lúc ông giáo sư đọc cái bản đánh giá, ổng hoảng hốt bắt tớ bỏ cái nhược điểm đó đi ngay lập tức. Theo ổng, “too emotional” trong công việc là rất rất xấu, nghĩa là mình có thể để cho cảm xúc của mình ảnh hưởng đến kết quả công việc.

Có thể trong công việc nó xấu thiệt. Vậy trong đời sống thì thế nào?

Thiệt tình là tớ cũng hổng muốn phê phán gì, vì như tớ đã nói, tớ bị đánh giá là khá nhạy cảm. Nghĩa là nếu phê phán, thì cái đứa bị phê trước tiên là tớ còn gì!

Nhưng tớ đã nhiều lần bị lãnh hậu quả đau thương cũng do cái sự nhạy cảm (quá mức) của mình mà ra. Tưởng tượng nhé, bạn có một người iu. Người iu bạn nói chung cũng thương và chăm sóc bạn ghê lắm. Nhưng vốn là con trai, hay ham việc và cũng hơi vô tâm một tẹo, có khi anh ta cắm đầu vào công việc hơi quá mức một tí, một tí xíu thôi. Có khi anh ta lơ đãng một tẹo thôi. Có khi anh ta im lặng để suy nghĩ cái gì đó. Có khi anh ta hơi bực mình chuyện gì đó. Và bạn, vì nhạy cảm quá mức, nên cảm nhận được tất cả những chuyện đó. Và bạn buồn, bạn lo, bạn nghĩ xem tại sao, bạn tìm cách giúp anh ta (dư thừa, hehe, con trai có problem thì chỉ cần được cho một khoảng không gian để suy nghĩ, và vài sự chăm sóc nho nhỏ), bạn tìm cách hỏi han, bạn rối tinh lên. Cũng có thể bạn không tới nỗi tích cực vậy, bạn giận dỗi, bạn làm mặt lạnh, bạn gây gổ, … Hmm, cuối cùng thì dù bạn phản ứng kiểu nào, chuyện bé cũng dễ xé thành chuyện to, bạn không vui, người iu bạn cũng thế.

Cũng như là mình có một người bạn, vốn rất nhạy cảm về mấy chuyện tốt. Nhạy cảm về mấy chuyện tốt là sao hả? Thử tưởng tượng bạn thấy một người sắp bị ngã xuống sông, tiện tay kéo họ lại, còn họ thì cảm kích như điên, lẽo đẽo theo bạn cảm ơn suốt ngày.

Nói đến đây, có bạn sẽ giơ tay phát biểu: như vậy đúng hay sai không phải do cảm giác quá nhạy, mà do cách mình hành xử. Nếu bạn không xử sự sai lầm khi cảm thấy có problem nho nhỏ nào đó trong tình yêu, hoặc nếu cái người kia dù cảm kích ghê lắm nhưng không lẽo đẽo đi theo cám ơn, thì mọi việc ổn cả, đúng không?

Đúng vậy thật. Lại nhớ tới nàng công chúa hạt đậu. Nàng ta dễ thương, đúng không, cả đêm đau mình vì một hạt đậu, nhưng không rên rỉ tiếng nào. Nếu là nàng công chúa khác, giàu có, quyền uy, chắc mắng chửi om sòm.

Nhưng mà mệt quá, người thân và người hầu của nàng công chúa dễ thương này. Tưởng tượng đụng chuyện gì hơi sơ ý một chút, cũng bị nàng (nhỏ nhẹ hết sức) than “tui thâm tím cả người, tui không chợp mắt được” hoặc cái gì tương tự vậy, thì dù có thương nàng ta đến mấy, cuối cùng sẽ thấy như sống trong ác mộng.

Sống cạnh một người nhạy cảm, nếu bạn thích cách ứng xử của người đó, thì thật tuyệt. Bạn không cần phải nói nhiều. Giống như chỉ cần ho, là có ngay một cái áo ấm, một ly nước chanh, sung sướng hết chỗ nói.

Còn nếu bạn không thích, thì quả là một vấn đề. Khi mà chỉ cần một hành xử nào đó vô tình, một câu nói buột miệng, cũng đủ làm người kia vui như tết cả ngày, hoặc buồn như điên vài hôm, thì thật oải hết sức. Và nếu như khi buồn như điên hoặc vui như tết mà họ lại làm những điều bạn thấy là phát mệt (cái chữ “thấy là phát mệt” cũng bao hàm ý bạn là người khá nhạy cảm rồi đây), thì còn oải hơn.

Nói lung tung, chả biết kết luận gì. Hóa ra ông trời cũng khá thông minh, khi cho con gái thường nhạy cảm, và con trai thường kém nhạy cảm.
Chứ nếu hai người đều nhạy cảm mà sống với nhau, thì phải cẩn thận, nếu không muốn cả hai đều oải, hehe.

Chỉ số EQ, Emotional Intelligence, theo định nghĩa của Google: “The awareness of and ability to manage one's emotions in a healthy and productive manner” => người ta chỉ đánh giá cao khả năng QUẢN LÝ CẢM XÚC MỘT CÁCH LÀNH MẠNH VÀ MANG LẠI KẾT QUẢ TỐT thôi

Sen ngày xưa

Tỉnh dậy sau một cơn sốt dài, Nguyên thấy bên mình là màu áo cà sa vàng và hai gương mặt lo lắng. Như có mùi hương trầm bay. Ý nghĩ đầu tiên là nhà chùa đã phát hiện ra rồi, chả biết mai này có còn được ngủ nhờ buổi tối trong cái nhà kho cũ ở góc sân chùa không.

Sư cụ có đôi bàn tay gầy và nhăn nheo, hơi phảng phất vài vệt đồi mồi. Một trong hai bàn tay đó ấn khẽ lên vai Nguyên lúc nó định nhổm dậy. "Con vẫn còn nóng lắm, cứ nằm yên". Chú tiểu bé hơn Nguyên, ốm choắt, lọt thỏm trong cái áo cà sa thùng thình. Chú chạy đi chạy lại lấy nước, lấy thuốc, nhúng khăn lau mặt cho Nguyên, mang cháo, khi không có việc gì cũng ngồi cạnh giương đôi mắt đen láy nhìn Nguyên nửa tò mò nửa thân thiết. Nguyên nghĩ thầm, kệ, đến đâu thì đến. Dân lang thang như nó, sợ nhất là bệnh. Không tiền mua thuốc, không ai lo. Giờ tự nhiên lại được chăm sóc, được ngủ ấm, không phải chạy đi làm việc, có nằm mơ cũng chẳng thể mơ được như thế. Nguyên vùi mình trong cái cảm giác bình yên. Cũng có lúc giật mình, sợ mình quen mất cái mùi hương trầm dịu dàng này, những tiếng bước chân khẽ khàng này, căn phòng ấm cúng này. Sợ rồi đây khi mình quay trở về với chợ, sẽ tiếc nuối những buổi tối nằm nghe chuông mõ và cái cảm giác bàn tay bé nhỏ của chú tiểu đặt lên trán mình, giống ông Từ Thức hồi cố thổ nhớ chuyện tiên cảnh như một giấc mơ tuyệt đẹp hoang đường.

Vì sợ, nên không dám kéo dài lâu giấc mơ. Sau ba ngày, Nguyên đến chào cảm ơn sư phụ. Ánh mắt trầm mặc của người nhìn thấu suốt nỗi buồn của nó. "Con đi đâu?". "Bạch thầy, chắc con lại ra chợ". "Buổi tối con cứ về đây ngủ, đừng ngại". Nguyên không ngại, nhưng mà tự nhiên nó không muốn nằm ngủ trong cái nhà kho cũ đó nữa. Từ nhà kho nhìn ra, bên kia khoảng sân buổi tối xao xác lá xà cừ và gió, ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ gian chính điện của chùa như xa thẳm mông lung. Ngày xưa thì không sao, nhưng giờ nó đã biết ánh đèn đó ấm áp thế nào. Nhìn ánh đèn đó từ một khoảng cách xa xôi, nó sẽ thấy lạnh lắm. Nó cúi đầu không đáp, cố gắng ngăn cơn buồn đang kéo rũ người nó xuống. "Con có thể ngủ chung phòng với tiểu Linh, ta nghĩ không có vấn đề gì". Chú tiểu giật giật tay áo nó và cười. Nó không nói được lời nào. Giấc mơ vẫn còn tiếp diễn.

Sân chùa rộng mênh mông và nhiều đất bỏ hoang. Khách đến cúng dường không nhiều. Bữa cơm tối của ba người không gì ngoài những thứ rau sư cụ trồng trên mảnh vườn nhỏ. Một buổi chiều hết việc về sớm, Nguyên lang thang trên mảnh sân lum xum cỏ dại, chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Nó lựa lời nói với sư cụ. Ban đầu sư cụ ngần ngừ. "Bạch thầy, đất có thể sinh ra rau trái nuôi sống con người. Bỏ đất hoang cũng là một cái tội. Nếu trồng được nhiều, có thể tặng bớt cho người không có". Sư cụ nhìn nó, ánh mắt vẫn hiền từ như hôm đầu tiên. "Con nhìn sự việc theo kiểu tục gia. Cây cỏ vạn vật tự sinh tự diệt, mảnh đất hoang không phải không có sinh linh. Nhưng nếu con nghĩ có thể làm được gì có ích, thì con cứ làm."

Vậy là Nguyên cùng tiểu Linh nhổ cỏ, xới đất, trồng rau. Sáng nó dậy sớm, tưới rau rồi ra chợ. Chiều về sớm dẫy cỏ, cuốc thêm đất. Mảnh vườn lên xanh. Nguyên lại suy nghĩ. Rồi nó ra chợ tìm Liên.

Từ đó mỗi ngày Liên đến chùa lấy rau mang ra chợ. Tiền bán rau lập ra một tủ thuốc cho bọn trẻ lang thang ngoài chợ. Cũng là để phòng khi có đứa cần sự giúp đỡ. Mọi chuyện Nguyên báo với sư cụ, người chỉ mỉm cười không tán đồng mà cũng không từ chối. Liên đến chùa giao tiền thường mang theo khi thì đậu hũ, khi thì hoa quả, rau trái mà chùa không có. Mâm cơm của nhà chùa có đỡ đạm bạc hơn xưa. Sư cụ có khi trầm ngâm. Tiếng mõ lốc cốc buổi canh khuya có khi vương vất một chút gì mơ hồ.

Linh bảo, để Linh dạy cho Nguyên và Liên học chữ. Mỗi buổi chiều khi Liên đến, ba đứa ngồi chụm đầu trên hành lang thông thênh gió, dựa lưng vào vách chùa loang lổ rêu phong. Liên hay cười, mắt đen như mắt Linh, có khi còn đen hơn. Nguyên hay thấy mình lắng nghe tiếng chuông chùa buổi chiều chầm chậm lan qua mảnh sân, loang trên mặt hồ thành từng gợn sóng, chầm chậm tản mác vào hư không. Những đóa sen trên mặt hồ trắng như mây, xô dạt vào nhau xao xác.

Hai năm. Cũng không biết Nguyên đã ở hẳn trong chùa tự lúc nào.

Hai năm. Là hơn sáu trăm hồi chuông chiều ngân nga trầm mặc.

Hai năm. Những đứa trẻ chợ có đứa đi về nơi khác, có đứa mới đến. Linh cao vượt hơn Liên, đã đọc hết sạch số sách ở chùa.

Một ngày, sư cụ gọi hai đứa vào phòng. Có một người muốn nhận nuôi một đứa trẻ.

"Tuy con không lớn lên ở chùa này, nhưng dạo này cũng coi như người nhà chùa. Ta có thể giới thiệu con cho bọn họ. Con có muốn ... ừa... một mái nhà không?"

"Con sẽ được nuôi dạy tử tế, sẽ được ăn học đàng hoàng".

"Con sẽ có một tương lai".

Nguyên nhìn Linh. Linh học giỏi. Linh đã lớn, cao, gần hết cái vẻ loắt choắt khi xưa. Linh ham hiểu biết, hay cười hay chạy nhảy. Linh có khi than không còn sách đọc.

Nó chắp tay, cúi đầu "Bạch thầy, xin cho con được ở lại chùa... "

***

"Vậy mà cuối cùng anh cũng không ở lại chùa?" - tôi nhấp một ngụm trà, hỏi người chủ nhà có khuôn mặt trầm tĩnh. Trà mang hương sen, dịu ngọt huyền mặc. Khu vườn nhà anh thiết kế kiểu Nhật Bản, thanh tịnh kỹ lưỡng, góc vườn cũng một hồ sen nhỏ, mùa này sen trắng lao xao.

"Thì chắc anh cũng thấy, tôi vốn không có thiền căn. Thầy mất rồi, sợi dây mỏng manh duy nhất nối tôi với cửa thiền cũng đứt. Chờ Hội phái người khác đến tiếp quản chùa xong là tôi ra đi."

"Còn Linh? Anh có tin tức gì của cậu ấy không?"

"Hồi xưa lúc mới đi Linh hay viết thư về. Lúc thầy mất tôi có gửi thư, không biết Linh có nhận được không. Khi tôi rời chùa cũng phiêu bạt một thời gian dài. Lúc sau này có đi tìm Linh, nhưng họ đã chuyển nhà, tôi mất liên lạc luôn từ đó."

"Còn Liên?"

Trong một thoáng tôi thấy mắt anh như có khói phủ.

"Liên bỏ đi sau khi Linh đi được khoảng một năm. Nói là sẽ lên thành phố tìm Linh... "

Gió, lại gió ào qua cửa. Tiếng phong linh theo gió lanh canh. Những bông sen trắng ngoài kia lại xô dạt vào nhau. Cái bóng người chủ nhà theo ánh chiều hắt lên vách tường lặng lẽ. Về đâu rồi, đóa sen trắng của mười mấy năm xưa?

"Anh biết không, lúc lâm chung, thầy nói với tôi, người cứ nghĩ cả đời mình nhất tâm tu đạo, kinh văn thông suốt, ai ngờ cuối đời lại thấy mình vẫn còn nhiều tạp niệm, vẫn còn lẫn lộn hoài nghi. Không còn chắc chắn như xưa về những lẽ đúng sai hay dở. Như từ chuyện tôi trồng rau, bán lấy tiền là chuyện phàm tục, nhưng mang tiền giúp bọn trẻ lại là chuyện tốt, như thầy xa lánh trần tục đêm ngày kinh kệ chắc gì cứu khổ cứu nạn được chúng sinh? Như thầy đã lưỡng lự khi quyết định để tôi hay Linh đi theo người ta. Nghe theo lựa chọn của tôi mà vẫn không biết là tôi thật tình muốn vậy hay chỉ muốn nhường cho bạn, không biết thầy chấp nhận tôi ở lại là đúng hay sai... Anh biết tôi nói gì không? Tôi nói, thầy ơi, vạn vật sinh linh cũng như cỏ cây, tự sinh tự diệt. Thầy thương chúng con thành ra không còn tâm vô tạp niệm. Nhưng chúng con cũng là một loài cây cỏ mà thôi, chỉ khác chút là tự có quyết định của mình. Không không sắc sắc, sắc tức thị không, đúng sai gì cũng như nhau... Thầy cười, rồi thanh thản mà đi. Nhưng tôi lúc đó nói vậy, mãi sau này vẫn thấy mình không thể nào đúng sai gì cũng như nhau, không thể sắc sắc không không được. Cứ tự hỏi ngày xưa nếu tôi đi mà không phải Linh, nếu tôi giữ Liên lại, hoặc nếu tôi đi với Liên tìm Linh, thì mọi thứ có tốt hơn không?"

Dường như có một tiếng chuông vọng lên không thành tiếng, ngân nga đâu đó trong thẳm sâu tiềm thức.

Bịnh


Nhận project xong thì hôm sau đi chơi. Mang cái doc theo (dày có 50 trang) cho nó sang, chứ có thèm đọc gì đâu. Chả hình dung nổi cái project này nó làm gì.

Đi chơi hai ngày, được nghỉ hai ngày. Ngày nghỉ đầu tiên tỉnh dậy vào 11g trưa, ăn cơm đến 1g, đi Yongsan mua cái ổ cứng mới cho penguin đến 4g, về trang điểm (ặc ặc) đến 5g, đi ăn thôi nôi (con của) chú trưởng nhóm hành chánh đến tối. Trong lúc ăn, Vàng Hoe trưởng nhóm soft 2 bảo gần đây có cái hồ, tụi mày nên tới coi. Thế là ăn xong cũng tí tởn đi coi. Đến nơi mới thấy cái hồ bé tẹo như cái hồ công viên Hoàng Văn Thụ. Nhưng lỡ đến rồi, 3 đứa lết một vòng quanh hồ. Xong hứng lên đi Lotte World ngó thử coi nó thế nào. Đến lúc này thì hai bộ cẳng rất lâu không vận động của penguin và vịt bắt đầu biểu tình thê thảm (thiệt ra là do tụi nó ngu lâu, lẽ ra phải biểu tình từ sáng hôm trước lúc leo núi). Vịt ta lại điệu đàng mặc váy, mang vớ, khoác một cái áo choàng mỏng, nên lẽ dĩ nhiên là mấy con virus cảm cúm không dại gì mà không xông vào trú tạm.

Về nhà. Ngủ. Sáng ra ngạc nhiên quái sao mình mở mắt không lên. Cứ tưởng là thói quen dậy muộn cuối tuần, nên cứ thế ngủ tiếp đến 1g rưỡi trưa, xong nhớ ra có lớp tiếng Hàn, nên ráng bò dậy đập penguin dậy đi học.

Vô đến lớp thì bắt đầu sốt.

Hai tiếng đồng hồ ngồi chịu trận. Về nhà là lăn đùng ra, trùm chăn hai ba lớp. Đáng ghét con gấu không cho mình mở quạt nóng, trong khi cả người đang lạnh run cầm cập (gấu thứ tội chửi bới, amen ... ).

Sáng hôm sau vác cái mặt sốt khờ căm lên cty. Lão trưởng nhóm tên là Chiên Xù, vốn tính tình sắt đá, nghe mình ho hen um sùm vẫn không thèm động lòng, bắt mình start cái project. Viết design doc, thứ năm phải xong. Trong khi mình chưa hề có một khái niệm gì về nó, ặc ặc. Hỏi vậy muốn tui viết detail cỡ nào, nó bảo, giống cái doc của thằng Feelink (một cty khác, chính là cái doc 50 trang mình vác đi chơi mà chưa hề đọc).

Ba ngày liền vừa ho hen, vừa sụt sịt, chạy vòng vòng trong cty từ sáng đến khuya, vác cái document (viết rất chuối, và bằng tiếng Hàn) của thằng Feelink đi hỏi Chiên Xù (thỉnh thoảng được trả lời bằng tiếng Anh), túm một thằng nhóc khác hỏi nó về mấy module trong system (được giải thích rất kỹ lưỡng bằng ... tiếng Hàn). Có lúc mệt đến nổi khùng, tự hỏi quái sao mình ho tới ho lui vô mặt nhiều thằng vậy mà tụi nó không lăn ra bịnh rồi chết hết cho mình nhờ?!?

Bi giờ là chiều thứ năm. Giao document, Chiên Xù nói sao mày làm chi tiết wá vậy. Vậy chớ ai kiu tui viết giống thằng Feelink. Chiên Xù tỉnh bơ "Không phải tao".

Chắc phải tập trung hết sức tàn bóp cổ lão chết chung cho đỡ tức!!!

PS: Bổ sung : Chiên Xù bảo "để tao đọc qua cái doc của mày rồi sẽ discuss". Mình ngồi viết blog, ngủ một giấc, đọc blog, đi lấy sữa uống, .... vẫn chưa thấy lão nói gì. Dòm qua: lão đang ngủ. Ặc ặc...

Pan's labyrinth


Con người ta ai cũng có một thời làm trẻ nhỏ. Một thời tin những câu chuyện thần tiên. Rồi người ta lớn lên, và đối diện với cuộc sống nhiều sóng gió, những câu chuyện ngày xưa trở thành những hoang đường.

Ofelia, cô bé con trong phim, nàng công chúa của vương quốc dưới lòng đất, đã tin vào cổ tích bất chấp thực tại tàn khốc xung quanh. Và bộ phim dường như đã đánh thức một phần trẻ con ngủ sâu trong tâm hồn mỗi người. Cái phần trẻ con ấy háo hức dõi theo câu chuyện cổ, dõi theo nàng công chúa trên đường tìm về vương quốc của mình. Trong khi phần người lớn lại khắc khoải trước hiện thực đẫm máu lửa chiến tranh. Cả đến khi câu chuyện kết thúc, người ta vẫn còn bị phân làm hai nửa. Nửa trẻ con tin vào một kết thúc tốt đẹp. Nửa người lớn thẫn thờ trước kết cục đau lòng. Hay một điều là hạnh phúc và nỗi đau, thành công và mất mát, vui mừng và xa xót, tại cái thời điểm phim kết thúc ấy, hòa quyện với nhau chặt đến mức người ta lặng đi, trái tim như cũng muốn ngừng.

Điệu hát ru trong phim cũng là một sound track tuyệt đẹp. Có lẽ tương đương với bài "The steward of gondor" trong phim Lord of the rings, do nhân vật Pippin hát cho vua Dethenor nghe, khi bên ngoài cuộc chiến bắt đầu, ngút trời khói lửa. Trong "Pan's labyrinth", điệu hát ru không lời ấy cứ như một làn khói lững lờ trôi trong không trung, nối kết các nhân vật, nối kết trái tim của những con người trong thế giới người lớn và trẻ con, những người tin và không tin vào cổ tích, nối kết hai thế giới hiện thực và thần thoại. Bài hát như một lời thì thầm an ủi, như một vòng tay ấm. Dịu dàng, và mênh mang.

Workshop

The zoo náo nức vì sắp được đi chơi. Trong chương trình là seminar, xong rồi đi núi, rồi spa. Spa là gì thì cóc biết, nhưng được đi chơi là thích rồi, nên cứ thế mà mở mắt đưa chân.

Năm ngoái, seminar một buổi chiều là xong. Tối ăn uống, nhậu nhẹt, karaoke rất chi là hoành tráng. Năm nay cũng giống vậy, có điều schedule hơi khác, tức là chơi trò chơi rồi seminar, 7g ăn cơm chiều, xong lại seminar đến 11g tối. Tưởng là về ngủ, ai dè bị gọi đi karaoke và nhậu tiếp. Xong bà con về đi mua thêm bia. Vịt cũng định tham gia, nhưng ngồi chờ bia lâu quá mắt díp lại, thôi thì đi ngủ cho nó khỏe. Sáng ra thấy các cô gái không bò ra khỏi giường được vì tối qua nhậu đến 4g sáng, còn mấy chú trong nhóm thì overnight luôn. Hãi! (thiệt ra cũng hơi tiếc, hehe...)

7g rưỡi ăn sáng (với sự vắng mặt đáng kể của các thành viên buổi nhậu tối qua). 8 rưỡi tập trung ra xe đi núi. Hóa ra núi nằm trong khuôn viên một cái chùa. Đến nơi, thiên hạ thì hăm hở tham quan chùa, còn bà con công ty này thì cứ thế mà miệt mài leo. Đường lên quanh co, người thở phì phò. Thỉnh thoảng gặp một cảnh chùa lưng chừng núi, chỉ biết ráng giương mắt ngó một cái (phải ráng, vì leo mệt quá nhướng mắt lên cũng hỏng nổi), rồi lặc lè leo tiếp.

Tới đỉnh núi, vẫn y như năm ngoái, tức là chụp ảnh lòng vòng bên cái biển ghi độ cao bốn trăm mấy chục mét (thấp ỉn, so với mấy cái núi VN), la lối hét hò vài chặp, làm vài tư thế quái dị, thở phì phèo thoi thóp cho hết mệt, xong rồi chụp một tấm ảnh cả cty, và lết bết kéo nhau leo xuống.

Được cái trên đường xuống the zoo đi sau lưng sếp bự. Tới cái chùa, sếp bự đứng lại ngó, bảo the zoo chụp hình đi (ý là thương xót mấy thằng nước ngoài lâu lâu được đi thăm thắng cảnh Hàn mà cứ phải chạy như chạy giặc). The zoo tranh thủ chụp hình ào ào. Có cái shop bán ngói cho người ta vẽ vời, làm vịt nhớ cái lần nó đi chùa ở Soeraksan được khuyến mãi viên ngói hai ba ngàn gì đó, mà nó đã ghi lên một câu bất hủ (hé hé). Bà con có vẻ khoái màn này vô cùng. Sếp ghi hai viên một lúc, viên đầu chả biết ghi cái gì, viên sau ghi ... tên cty + địa chỉ (ặc, chắc để cho thần linh biết chỗ mà tới phù hộ độ trì). Bạn cánh cụt cũng nhào vô ghi một viên, nói chung là gia đình hạnh phúc, sức khỏe dồi dào, tiền vô như nước, v.v... rất chi là phù hợp với tinh thần chúc tụng mấy ngày Tết của dân Việt ta.

Chỉ thương chú vịt mẹ (gọi vậy, thứ nhất vì chú có tướng đi lắc lắc lai giữa vịt và Charlot, thứ hai vì mỗi lần the zoo đi đâu chú đều được cử dắt đi, chú lắc lư đi trước, ba đứa lót tót đi sau, nhìn rất giống vịt mẹ dẫn bầy vịt con đi thăm ruộng). Chú vịt mẹ không biết là được giao nhiệm vụ đi cuối đoàn, hay là do thói quen chăm mấy con vịt con ngoại quốc, mà cứ phải lẽo đẽo đi sau chờ the zoo chụp hình.

Xuống núi, đi ăn trưa. Món pipimpap lần đầu tiên thấy ngon dã man. Không biết do quán chuyên bán nên họ làm ngon, hay do leo núi mệt quá.

Xong cả cty lại lên xe. Đến spa castle.

Spa castle thực sự là castle, nội cái sảnh cũng xứng đáng gọi là lâu đài rồi. Sang như khách sạn bự. Đó là một khu liên hiệp tắm nước nóng, massage và water park. Trong khi các ông con trai lục tục kéo nhau vào lâu đài, thì mấy cô Hàn kéo vịt và Phi qua một bên hỏi han gì đó. Sau một hồi quơ tay múa chân lung tung beng thì cũng hiểu là các cô muốn đi một nơi khác. Thì đi, hehe. Dù sao cũng không nên biểu diễn sắc đẹp gia cầm trong trang phục áo tắm trước mặt nguyên bầy con trai, trong khi mấy cô Hàn đã trốn ráo.

Cả bọn con gái chất lên chiếc xe 7 chỗ, bắt đầu hành trình đi ... tắm hơi.

Nhân tiện phải giới thiệu chút, tắm hơi của Hàn nổi tiếng vô cùng. Dân Hàn nói chung đều mê món này. Trước khi đi vịt đã cẩn thận hỏi cô bạn Hàn, tắm hơi có chung nam nữ không. Cổ nói có, nhưng yên tâm đi, vì sẽ được mặc áo và quần short, giống đồ bộ lửng nhà mình. Vậy thì tuyệt, hehe.

Đến nơi, cái nhà tắm nói chung cũng không sang trọng gì lắm. Quota mỗi đứa được 50 ngàn. Tiền tắm mỗi người 6 ngàn. Mỗi người cất giày xong, mang chìa khóa hộp giày vào đưa cho quầy, thì được một cái chìa khóa nhựa gắn vào một cái vòng đeo tay. Chìa khóa này để mở ngăn chứa đồ đạc quần áo, và cũng để tính tiền các dịch vụ bên trong. Ăn uống mua bán gì đều có thể nhập mã số bằng cái khóa đó, để lúc ra cổng tính tiền một lần. Nói chung rất chi là khoa học.

Các cô hướng dẫn, tắm thì vô phòng bên cạnh, tắm hơi thì lên lầu. Thường là tắm trước, xong đi tắm hơi, rồi quay xuống tắm lại. Thay đồ bộ xong (bộ đồ màu nâu đỏ, vải thô, nhìn hơi giống sư sãi chỉ trừ một điều nó ngắn hơn và đỏ hơn), vịt hí hửng nhào vô phòng tắm, thì ...ặc ặc, ai trong đó cũng trăm phần trăm cả. Các bà các cô nhìn vịt như người hành tinh, ngơ ngác hỏi, sao mày vô đây mà lại mặc đồ.

Ặc ặc!!!

và ặc ặc!!!

Vịt thất thểu đi lên lầu. Đầu tiên chỉ thấy một cái phòng rộng, ở giữa có cái gì tròn tròn bầu bầu như cái lò gạch. Vài người cũng mặc đồ bộ đang lang thang, hoặc nằm ngồi. Chả lẽ tắm hơi là vậy??? Dòm quanh quất, thấy mấy cái phòng khác. Một phòng đề "Phòng Hoàng thổ", dòm vào thấy tường trét đầy đất sét vàng vàng, hơi nóng hầm hập hắt vô mặt. Vội vã bay trở ra. Phòng bên cạnh là phòng đá cuội, đá lát đầy tường, nóng còn hơn phòng hồi nãy. Thêm một phòng ice, lạnh quéo cẳng. Bà con né phòng ice, toàn vào phòng tắm hơi, nằm ngồi, trò chuyện, xong ra mồ hôi ướt chèm nhẹp. Trời ạ, bên này nếu cần lạnh chỉ cần mò ra đường đứng, còn cần nóng thì về Việt Nam đảm bảo chảy mồ hôi còn nhiều hơn, mắc chi phải đi tắm hơi, hehe.

Blog blog blog

Những ngày vừa qua:
- Sáng bò dậy, vô cty, vừa check mấy cái blog vừa ăn kimpap
- check mail
- ngó coi sếp vô chưa
- nếu rồi, ngó coi sếp vô bàn chưa
- nếu rồi, check blog tiếp
- sếp to đi ngang qua chào, cảm thấy hơi nhột nên tắt cửa sổ Firefox và mở Visual C lên
- nhìn vô cái project và thấy chán quá
- mở Firefox đọc tiếp cái blog dở dang
- nhìn đồng hồ, mới có 10 rưỡi, héhé. Tranh thủ ngó sơ qua cái waiting list, xem có bỏ sót đứa bạn nào chưa add hông
- Á á, có, coi blog của nó :D
- Hơn 11g rồi, sắp ăn trưa. Giờ này mà làm thì chả kịp làm gì. Coi tiếp cho hết danh sách blog của đứa bạn (thông thường khoảng vài chục cái entries)
- Gọi hai đồng chí đang say sưa code đi ăn trưa
- Ôm cái bụng tròn xoe lặc lè vô phòng, chưa muốn làm việc. Tranh thủ đọc vài dòng blog.
- Bụng đã xẹp bớt đủ để lê đi đánh răng.
- Cảm thấy ân hận, lại mở project Visual C
- Dòm mãi chả hiểu mình định làm gì. Code viết chuối thế!!! (hehe, code mình viết chứ ai). Thôi thì đọc document.
- zzz .... zzz .....
- chit men, 4g rồi. Tại cái doc cả :-L. Đi rửa mặt cái.
- pha ly trà sữa :D
- có ly trà, ta đọc blog tiếp :D :D
- Còn nửa tiếng hết giờ, thôi thì ....

hehehe....

Dù sao cũng phải cám ơn những cái blog. Các bạn đã giúp tớ nhiều lắm trong những ngày vừa qua. Nói chung là solve những trục trặc trong đầu để có thể cười hehe tiếp.

Hehe

Chôm được trên blog của Thu Anh, mình đọc cũng lâu rồi, hôm nay đọc lại vẫn cười khoái chí :D

Time for some male bashing..... (For a change)...

Q: What is the difference between men and puppies?
A: Puppies grow up.

Q: Why do men always have a stupid look on their faces?
A: Because they are...

Q: What do men have in common with ceramic tiles?
A: Fix them properly once and you can walk all over them forever.

Q: If you drop a man and a brick out of a plane, which one would hit the ground first?
A: Who cares?????.....

Q: What did God say after he created man?
A: I can do better than this! And then he created woman!!!.

Q: What's the difference between an intelligent man & a UFO ?
A: I don't know, I've never seen either.

Q: What are two reasons why men don't mind their own business?
A: i) no mind ii) no business

Q: Why did Moses wander in the desert for 40 years?
A:! Because even back then men wouldn't ask for directions .

Q: What is the difference between men and pigs?
A: Pigs don't turn into men when they drink...

Q: What makes men chase women they have no intention of marrying?
A: The same urge that makes dogs chase vehicles they have no intention of driving.

Q: What do you do with a man who thinks he's God's gift?
A: Exchange him!!

Q: Why do men like smart women?
A: Opposites attract.

Chiêu Quân

rồi cũng là trăng nơi đáy nước
hồ cầm gạt lệ chiêu quân
theo cánh nhạn bay em về phương bắc
nhìn nhau thôi cũng ngại ngần

lá đỏ rưng trời ngựa bước chồn chân
nghiêng bóng xế liêu xiêu thành quách cũ
quân vương khóc soi mình vào chén rượu
mang người thương đổi lấy cuộc yên bình

rồi cũng đổi dời những bận điêu linh
rồi nhụy cũng tàn rồi hoa cũng nát
có lẽ sắc hương quá dễ dàng phai nhạt
nên trên bàn cân luôn là phía nhẹ nhàng

tiếng hồ cầm lỡ một nhịp mang mang
đâu ai đổi giang san lấy người trong mộng
tình yêu chỉ là bóng trăng lồng lộng
lá lìa cành chạm mặt nước là tan

Café

Cà phê SG luôn là nơi để nói chuyện với nhau. Có những buổi cà phê in rất đậm trong ký ức. Một chiều mưa tơi bời bên hiên của "Hình như là...", nhìn những khóm cây lã tã, hai đứa con gái ngồi co ro, bạn áp những bông hồng trên bàn lên má, và khóc kể về một chuyện tình đã nhạt. Một buổi tối đầy trăng trên gác lửng của cái quán càphê cũ kỹ, có một cây to mọc xuyên mái, cãi nhau vì một chuyện không đâu. Những vòng nước vẽ trên mặt bàn trong cái quán bên đường Hoàng Hoa Thám, khi mình nói lời từ chối một người. Cây mận ở quán Văn Nghệ có những quả màu xanh, trong ánh đèn đêm nhìn như một quả ngọc bích xanh óng dìu dịu tỏa sáng. Một buổi tối ngồi khóc trong Old friend, biết một thời ngốc nghếch đã qua. Và một cái quán toàn bằng gỗ, hôm đầu tiên gặp nhau sau gần hai năm xa cách, anh nắm tay mình ngồi ở đó, nghe nhạc tiền chiến và nhìn bóng lá tre đung đưa trong đêm.

Cà phê Hàn là ...cà phê, và không gì ngoài cà phê. Vào quán là để uống. Không hiểu sao không hề có cảm giác muốn ngồi quán, mặc kệ cái thứ họ mang ra cho mình ngon hay dở (nó ngon thì càng tốt), chỉ cần cái khung cảnh và (những) người bạn bên cạnh là đủ. Bên này, chỉ có hứng bước vào quán khi thấy thèm một ly nước thơm thơm có cream trắng trên mặt. Những cái quán có cửa kính, trang trí nhã nhặn, bàn ghế lịch sự kiểu Tây phương. Vào quán phải đến quầy chọn càphê, xong trả tiền ngay, rồi chờ họ đưa khay ra, nhận lấy và đi về bàn. Uống xong, tám xong, mang khay đi trả. Chủ khách cám ơn nhau. Rất chi là trật tự và lịch sự.

Cái quán mình thích uống tên là Holycino, làm cà phê rất ngon. Cream lâu tan và thơm, ngọt dịu. Những thức uống khác cũng ngon. Bánh ngọt giá vừa phải, cái muffin 1.5$ mềm xốp ba đứa chia nhau vẫn còn dư. Có lần thử quán Dunkin Donut, vốn bán món chính là bánh doughnut, cà phê là món kế tiếp, giá rẻ hơn Holycino. Mặc dù nó tự quảng cáo là cà phê ngon nhất thế giới, nhưng mình không uống hết được ly cà phê, cũng không múc hết được lớp kem quá béo.

Hôm qua Hưng nhỏ ghé chơi. Bốn đứa đi ăn Pizza, đi lòng vòng một hồi, rồi quyết định uống càphê. Holycino đông nghẹt, không còn bàn nào trống. Chạy qua S., vốn cũng nổi tiếng lắm. Cà phê mắc hơn, quán bài trí đẹp hơn, bánh ngọt cũng nhiều chủng loại hơn. Ăn thử một miếng bánh ngọt họ mang ra làm mẫu, khô queo. Cà phê ở đây có vẻ chuyên nghiệp. Phi và Hưng nhỏ chọn hai ly Epresso, nhỏ xíu xiu, có một chút cà phê chỉ bằng cỡ vài cc nằm dưới đáy ly. Nó nhấm thử một chút, đắng ngắt. Ly cà phê sành điệu chỉ là vài giọt nước nâu nâu đắng đắng dưới đáy ly, không hơn không kém.

Muôn đời nó vẫn không biết cà phê ngon hay dở là thế nào. Muôn đời nó vẫn đánh giá những quán cà phê dựa theo cảm hứng, theo tình cảm, theo sự hiện diện của những người bạn. Muôn đời với nó ly cà phê ngon sẽ là ly cà phê dễ uống, tốt nhất là ngọt vừa đủ, thơm dịu, cream ít béo lâu tan, tốt hơn nữa là không phải cà phê, mà là một thứ nước khác ngon hơn và không chóng mặt. Muôn đời nó thèm ngồi trong một quán cà phê càng cũ kỹ càng tốt, càng vắng càng tốt, mặc kệ cái thứ họ mang ra là thứ gì, chỉ cần hạnh phúc và bình yên.

Hàn ký - 1

Tự nhiên nghĩ, nếu có một ngày về hẳn VN, không quay lại đây nữa, chắc tôi sẽ suốt đời khắc khoải nhớ những ngọn gió mùa đông buốt rát đuổi nhau trên đồi. Mùa đông. Tuyết. Băng. Gió hú thê thiết. Lạnh đến cứng đờ cả người. Tất cả chỉ có ở đây thôi.

Những ngày trôi qua giống hệt như nhau. Sáng cố đánh vật với chính mình để chui ra khỏi cái chăn ấm. Mắt nhắm mắt mở lê đến vòi nước rửa mặt. Có khi vừa hất cái chăn qua một bên đã gào lên một bài gì đó, thường thì là "Stair way to heaven", để tự đánh thức mình. And you know sometimes words have two meanings. Tôi thích câu này. Đôi khi lời nói có hai ý nghĩa. Đôi khi mọi suy nghĩ của chúng ta đều gây ngờ vực. Những suy nghĩ, những nghi ngờ, chúng chiếm đầy cái đầu nhỏ bé của tôi trong những ngày tháng này. Mà cuộc sống thì có cho mình nhiều thời gian để suy nghĩ đâu!

Mùa đông năm ngoái, tôi có một cái máy vi tính ở phòng để remote lên lab làm việc. Thế là có khi cả mấy ngày liền không đặt chân ra ngoài trời. Sáng ngủ dậy leo xuống ngồi vào máy. Trưa ngừng tay lôi thức ăn trong tủ lạnh ra, rồi lại ngồi vào máy. Tối leo từ bàn lên giường. Nếu không phải thỉnh thoảng ra hành lang lấy nước, chắc tôi không bước chân ra khỏi phòng. Được ít ngày như vậy, thế giới bên ngoài cửa sổ cũng trở thành lạ lẫm. Thế là cố gắng mỗi buổi lên lab và về, chỉ để giữ cái thói quen bước ra ngoài, nhìn ngắm chung quanh. Mà trường tôi thì đẹp như một bức tranh. Ngay cả trong mùa đông trơ trụi cây cành, những ngọn đồi vẫn đẹp một cách buồn bã và hoang hắt.

Bây giờ cũng gần như vậy. Giữa những lúc ngồi trước máy là thời gian đi từ nhà lên công ty và từ công ty về nhà, cộng thêm thời gian ăn và ngủ. Mới hai mươi tám tuổi đã thấy đời mình cũ mòn.

***

Ba đứa có thói quen ăn vặt vào buổi tối. Lạnh và đói, lúc cúc đi về được gần đến nhà mà nghĩ đến một món ăn gì đó nóng và hơi cay cay thì không cầm lòng nổi. Trước đây thường ăn gà nướng, hoặc mề gà chiên, trong một quầy trước ngõ. Quầy là cái xe quây thêm hai tấm bạt xung quanh, treo đầy những bảng tên món ăn bằng bìa. Cô chủ gầy gầy, lúc nào cũng cười vui vẻ. Cây gà nướng một ngàn, loại cay hay không cay đều xé lưỡi như nhau, vừa đủ để thòm thèm. Được một thời gian, cái xe nhỏ biến mất. Chờ mãi không thấy quay lại nữa. Rồi người ta mang gỗ đến, dựng một cái mái hiên đẹp tuyệt kiểu cổ xưa. Căn nhà được trang trí lại thành một quán ăn cấp cao, có cái lò nướng to khủng bố kiểu cách quay quay những tảng thịt vàng ruộm. Chả biết cô chủ cái xe bán gà nhỏ ngày xưa giờ lưu lạc phương nào.

Tôi thích những người bán hàng rong hoặc buôn bán nhỏ của Hàn. Không có kiểu cân thiếu hoặc gạt gẫm khách hàng. Cũng không có chuyện chửi bới nếu bạn hỏi giá rồi không mua. (Nhưng tôi đã từng bị chửi bới và gạt gẫm bởi những người bán hàng trong một khu Digital Land rất to ở đây). Những người bán hàng nghèo, quần áo cũ kỹ. Họ rất hay cười và hỏi thăm. Họ cũng hay tặng thêm cho bạn những điều bất ngờ. Mua một túi bánh có thể được biếu thêm một cái. Mua túi rau được nhét thêm một hai búp. Có một cô bán bánh mà tôi chỉ mua có vài lần, bao giờ thấy tôi đi ngang cũng gọi vào cho uống nước và sưởi ấm. Có lần tôi và cậu bạn đi chơi rồi lạc đường đến một khu dân cư nhỏ xíu vắng hơ vắng hắt. Đói. Có một hàng quà nhỏ bên đường. Hai đứa ghé vào ăn lòng luộc, hai ngàn một đĩa. Hỏi đường, chị bán hàng chỉ tận tình. Hóa ra phải chờ bus khoảng mươi phút. Chị bán hàng bảo hai đứa cứ đứng chờ bên quầy cho ấm, rồi ra cái máy bán cà phê cạnh đó mua cà phê cho hai đứa uống. Chị trông xe bus đến, hỏi thăm bác tài xế, chờ cho hai đứa lên xe và vẫy tay chào.

Nói tiếp chuyện ăn vặt buổi tối. Gần đây ba đứa lại kiếm ra một món khác. Khoảng chiều chiều, có một bác đậu xe thịt nướng ngay ngã ba gần nhà, bán ở đó đến khoảng 11g tối. Thịt nướng chắc làm từ thịt xay và bột, quết thêm nước sốt mặn mặn ngọt ngọt cay cay, ăn rất giống nem nướng ở VN. Nướng bằng máy đàng hoàng, khoảng hai chục xâu thịt cắm quanh một cái giàn quay, bên dưới là lửa, thịt tự động quay vòng vòng và vàng ươm lên, người bán chỉ việc rút ra quết sốt. Ba đứa ăn được đến bữa thứ hai thì bác bán hàng quen mặt.

Có buổi chiều không muốn ăn cơm, bèn rủ nhau đi ăn thịt nướng. Giấc chiều, có một cô chắc là vợ bác kia, bán thay. Tối mười rưỡi về, bụng đã lại đói, thấy cái xe vẫn còn đó, thế là hăm hở lao vào chén mỗi đứa một cây nữa. Bác múc cho mỗi đứa một ly nước (họ có bán một món khác, mà tiếng Hàn gọi là chả cá, nhưng thật ra là những cây bột có tí xíu vị cá nấu trong nước có nêm gia vị. Thứ nước đó giống nước canh nóng nóng, thơm thơm, uống rất ngon). Ăn xong, cả bọn đứng chờ đèn xanh, vịt lại muốn xin thêm miếng nước. Quay lại xin, bác cho nước xong bảo, ăn thịt nướng nữa không bác cho một cây nhé. Vịt cười toe toét. Nhưng một tay đang cầm nước, tay kia đeo găng da dày cộp, lóng ngóng thế nào cây thịt nướng rơi bộp xuống đường. Chắc nhìn cái mặt vịt thảm lắm hay sao mà bác vội vã an ủi, không sao, không sao, để bác cho cây khác, mỗi đứa một cây. Thế là ba đứa cầm ba cây thịt nữa, lon ton chạy về nhà. Tổng cộng 10 cây trong một ngày.

Mơ là thác đổ

Lâu quá mới lại bịa được một cái có vẻ giống như một truyện ngắn... ngủn.

Nửa đêm thấy ta là thác đổ, tỉnh ra có khi còn nghe

Cô đã nằm rất lâu, nhắm mắt, nghe cái lạnh và màn đêm loang loãng những tia nắng bình minh đang bủa vây mình. Cố nhớ lại những chi tiết trong giấc mơ. Hình như có một ngôi nhà sàn (sao lại là nhà sàn nhỉ?). Anh ở trong đó. Trong mơ, cô không cần nhìn cũng biết anh có ở đó, cũng như trong hiện thực cô luôn biết được sự hiện diện của anh, luôn biết anh đang làm gì, ngay cả khi đang cười đùa ầm ĩ với một đám bạn khác và không hề đưa mắt nhìn về phía anh một lần.

Trong mơ, cô đã cố bình thản đi qua. Nhưng đôi chân lại tự nhiên đứng lại. Hình như cô ngồi xuống bậc cửa. Hình như là chung quanh ngôi nhà sàn đó nhiều gió lắm, gió hoang hoải xô vào lòng cô từng đợt sóng chênh chao. Cái nỗi đau đó, cái nỗi khao khát được dừng chân lại bên anh đó, có phải chỉ trong mơ mới hiện diện?

Cô kéo chăn trùm kín đầu. Mảnh chăn rất ấm. Sáng rồi, nhưng trời vẫn còn lạnh quá. Hơi lạnh đậm đặc tưởng như có thể thấy rõ hình dạng được, nếu vẽ vào truyện tranh thì sẽ thành những vệt cuồn cuộn mờ mờ toả ra từ bốn bức tường gạch, từ mặt đất, từ khung cửa sổ đẫm sương. Cô muốn nhớ lại những lời họ nói với nhau trong mơ, nhưng không thể nào nhớ nổi.

Chỉ nhớ cái cảnh cô bỏ chạy. Anh đã nói một câu gì đó làm cô đau quá. Hihi, cô mỉm cười nhạo mình trong bóng tối ấm áp của cái chăn, bỏ chạy, cứ như là kịch vậy. Cải lương! Sến! Vậy mà trong mơ cô đã bỏ chạy thật, chạy mãi, ngược về cuối con đường quanh co, hai bên là đồi, là rừng, xanh ngút ngàn xanh. Cô đã chạy đến khi ngôi nhà sàn xa khuất tầm mắt, cả thế giới cũng xa khuất tầm mắt, chỉ còn trước mặt và sau lưng là những tán cây xanh lao xao an ủi. Lúc đó cô dừng lại. Rồi cô có khóc không? Trời ơi, không nhớ nữa!

Cũng còn những cảnh sau đó, nhưng cô không nghĩ đến nữa. Đối với cô, giấc mơ chấm dứt kể từ khi cô bỏ chạy đi, xa khỏi anh.

Anh đã nói câu gì?

Cả ngày hôm đó, cô chẳng làm được chuyện gì ra hồn. Trong đầu chỉ có cái màu xanh trong vắt sâu thẳm của ngàn lá, và một nỗi đau không thành hình.

***

- Hôm qua tui mơ thấy bà.

Thằng bạn thân tí toét kể.

- Bà qua nhà tui ngủ. – Nó gõ một cái mặt ngầu vào cửa sổ chat – Con gái hư, tại sao lại qua nhà tui ngủ?

- Chắc tại nhà ông có máy lạnh?

- Đâu có, tui thấy bà nằm dưới đất.

Haha, cô cười.

Một lúc sau nó lại vặn:

- Nhưng tại sao bà lại qua nhà tui ngủ?

- Chắc do tui nhớ ông.

- %$^&&^&^(*!

- Haha …

Thằng bạn chí cốt. Nó đang tự hỏi tại sao lại nằm mơ vậy. Cũng như cô, mỗi lần thức giấc cũng hay tự hỏi sao mình lại nằm mơ thế này thế kia.

Không biết nó có bần thần nghĩ lại những tình tiết trong mơ. Có thấy nao lòng? Có thấy buồn buồn như mất đi một cái gì đó.

Mà sao hôm đó cô đã buồn nhiều vậy chứ? Khi mà trong đời thực, cô cũng đã khóc bỏ chạy đi, từ lâu lắm rồi, và anh đã không hề đưa tay giữ lại…

Màu của sự im lặng

Tết đến. Thần cảm xúc may áo mới cho các đứa con của mình.

Niềm vui đòi một chiếc áo vàng. Thần gom hết nắng bốn mùa trong năm nhuộm từng sợi vải. Niềm vui chạy tung tăng. Nắng xuân vàng lung linh hoa mai. Nắng hạ nóng rực giòn tan như một tiếng cười. Nắng thu ngọt như mật ong. Nắng mùa đông ấm như một nụ hôn trên má.

Nỗi buồn đòi một chiếc áo xanh. Thần đi nhặt ánh mắt của đại dương thăm thẳm, niềm u uẩn của rêu phong trên những mái nhà xưa. Nỗi buồn cầm chiếc áo trong tay, nó khóc.

Mộng mơ đòi một chiếc áo màu hồng. Khoác áo vào, nó bồng bềnh trôi dưới cơn mưa hoa anh đào tháng tư. Đôi má người thiếu nữ hồng rực lên khi hình bóng một người xuất hiện.

Thất vọng cười nhạo Mộng mơ. Nó chỉ thích áo màu xám. Thần cảm xúc mệt nhoài chạy theo những cơn giông, gom từng sợi mây xám nặng trĩu u uất.

Nồng nhiệt thì hăng hái chạy đi tìm những cánh hồng nhung mịn màng, hứng ánh mặt trời cháy rực cuối hoàng hôn. Nó dừng lại rất lâu để nghe câu chuyện cổ tích của hoa mào gà, và suýt nữa phỏng tay vì chắt ra trái tim nóng bỏng của ngọn lửa. Nó muốn một chiếc áo đỏ thắm nhất thế gian này.

Cứ thế, hết màu này đến màu khác. Những đứa con của thần cảm xúc mặc áo mới và tỏa đi khắp thế giới.

Khi không một màu sắc nào trong vũ trụ còn sót lại, thần cảm xúc thở phào nhẹ nhõm và định đi ngủ. Trời cũng đã tối rồi. Khi xoay lưng lại, trong ánh sáng chập choạng, thần nhìn thấy Lặng lẽ đang đứng sau lưng người, đợi chờ.

Lặng lẽ là đứa duy nhất đã không lên tiếng đòi màu áo nó muốn. Và thần cũng suýt nữa quên hẳn nó.

Không còn màu nào hết! Thần không biết nên thương hay nên trách. Và cuối cùng, thở dài, thần khoác lên người Lặng lẽ tấm áo vũ trụ đen thăm thẳm.

Bạn đừng ngạc nhiên nếu sự im lặng giống như bóng đêm. Có khi nó dịu dàng và bình yên. Có khi nó nặng nề đến ngạt thở. Có khi nó bủa vây người ta đến bức bối. Có khi nó sâu thẳm và lung linh những ánh sao trời.

Thực ra bản thân Lặng lẽ không tội tình gì hết. Nhưng người ta cứ hay mượn tấm áo bóng đêm của nó để che giấu những cảm xúc khác của họ.

Đôi khi, bạn ngồi trong tĩnh yên, và chợt nghe như có một tiếng thở dài từ ngàn xưa vẳng lại.

Thả gió cho mây ngàn bay

Dạo này thiệt tình là tâm trạng mình nó u tối, hehe. Không muốn viết blog, vì viết lên lại thấy nó buồn bã chán chường thế nào đó. Vì chuyện các mối quan hệ không vui vẻ, chắc là vậy. Ngột ngạt, chán chường. Có lúc tự hỏi mắc chi phải cảm thấy không vui vậy, mình trước giờ vốn yêu nói yêu ghét nói ghét, vung tay một cái là xong. Nhưng mà khó, khó thiệt. Chuyện bạn bè, đâu có giản đơn chỉ là chuyện nhấc lên đặt xuống. Đôi khi nghĩ, trời ạ, cứ nghĩ đơn giản như trên một blog khác có nói, một mối quan hệ đã đến hồi trục trặc cũng giống một mối duyên đã hết, có kéo nữa cũng gượng gạo khó xử. Cứ việc end nó đi mà bắt đầu một cái khác. Nhưng mà vẫn thấy không được. Còn trách nhiệm giữa người với người. Chỉ đơn giản là đi giữa đường, thấy người ta cần giúp mình cũng có thể giúp được, vậy thì sao lại muốn làm lơ một người bạn?

Tự nhiên hôm nay ngồi đọc linh tinh một hồi, thấy lòng mình nhẹ hẫng. Hình như có cái gì đó được giải quyết.

Nghĩa là vầy, mình còn nhiều thứ phải làm và muốn làm lắm. Vậy thì tập trung làm những gì mình muốn làm đi. Mấy chuyện nhỏ nhặt đừng có quan tâm nữa.

Giả sử như vầy hen, nhìn thấy cái mặt người ta hầm hầm, mình bực. Mình bực, cái mặt mình cũng chả vui gì. Có hai cách để giải quyết, một là tìm cách cho người ta hết hầm hầm, một là lơ đi. Làm lơ thì thấy mình tệ, đâm ra bực chính mình (hehe, vậy mà bây giờ vẫn làm lơ khá lắm rồi á. Xuống cấp dữ chưa! :P ). Giả sử mình bắt chuyện, và cái mặt hầm hầm kia không nói câu nào hết, vậy thì sao? Á, mình bực hơn nữa, và mặt mình chắc cũng khó coi thêm tí nữa. Vậy thì sao đây, é é ... Mình loop, và mình xì chét, hehe ...

Làm sao để đừng bực mình, câu hỏi đó ám ảnh mình một thời gian dài.

Nhưng nếu mình bận rộn một cái gì đó, và mình tập trung vào cái gì đó khác, mình sẽ không có thời gian để quan tâm coi người ta có hầm hầm hay không. Vậy là ổn chứ gì? Đằng nào thì cái người đó cũng đã nhiều lần khẳng định là cái sự hầm hầm của họ chả liên quan gì đến mình, mắc gì mình phải để ý rồi làm cho tình hình bi đát thêm lên!

Vậy, vấn đề hoàn toàn là do mình rảnh quá, nên sinh ra nhiều chuyện, đúng không?

Từ giờ trở đi, ráng tập trung làm những gì mình muốn làm, và đừng để bị loop vì những chuyện nhỏ nhặt (hoặc không nhỏ nhặt lắm) nữa hen !!!!

Có người hỏi tại sao mình xóa mấy cái blog không vui. Nhớ có lần đọc một chuyện, một anh chàng bị bạn tát cho một cái, bèn viết lên cát "hôm nay bạn tôi tát tôi một cái". Ít lâu sau, anh chàng đó rơi xuống nước được bạn kéo lên, anh viết lên đá "Hôm nay bạn tôi cứu tôi khỏi chết đuối". Anh bạn hỏi, sao lúc thì cậu viết trên cát, lúc cậu viết trên đá. Người bạn nói, vì những chuyện không vui giữa bạn bè nên để nó qua nhanh, còn những chuyện tốt đẹp thì nên nhớ lấy.

Blog cũng như là cái tảng đá kia. Lâu lâu mình sẽ coi lại, nên không muốn ghi lại mấy chuyện mà lúc đọc lại sẽ có cảm giác khó chịu. Cảm giác buồn thì ok thôi, nhưng mình sợ cái cảm giác khó chịu.

Sẽ giữ lại cái blog này. Để lâu lâu nếu bực mình sẽ coi lại nó, và tự nhắc mình tập trung vào những việc to hơn.

Trăng nơi đáy nước

là cơn mơ
là ảo ảnh
có ai thử vớt chưa? chỉ cần chạm tay sẽ tan
có ai thử đập vỡ chưa? sau một khoảnh khắc sẽ liền
trớ trêu vậy đó, là hư vô, là ảo ảnh, là không thực, mãi mãi không thực, nhưng vẫn ở đó
dễ vỡ mà không bao giờ mất đi hẳn, cứ nằm đó, cười nhạo thách thức, mang mang miên miên
quay lưng đi, sau lưng như có một ánh mắt nhìn
đưa tay ra đi, cả một mặt ao đầy những mảnh trăng vỡ
có khi chẳng cần đưa tay ra, chỉ cần một cơn gió

Tổng kết 10 năm

Mười tám tuổi

Có nghĩa là mười năm trước, ặc ặc.

Kinh dị, thời gian qua cái vèo.

Sáng nay biếng làm việc (lại biếng, blog con vịt dạo này hình như toàn chữ làm biếng). Lại ngồi đọc blog bà con. Ai cũng tổng kết năm. Dòm qua dòm lại, cả một năm qua chưa làm được gì nhiều. Thôi cho em tổng kết 10 năm hen, may ra được cái gì đó đáng kể.

18 tuổi, rất chi là hạnh phúc khi kiếm được công việc đầu tiên, dạy thêm một tuần hai buổi, một trăm nghìn một tháng. (giờ nghĩ lại thấy lúc đó bị bóc lột ghê quá, ặc ặc)

28 tuổi, tháng đi làm coi như 20 ngày đi, thì lương khoảng 100$/ngày. Vẫn la lối là nó bóc lột mình ghê quá, ặc ặc.

18 tuổi. Viết truyện ngắn đầu tiên. Thấy nó hay.

28 tuổi, ngồi cắn ... ngón tay (chứ toàn gõ bàn phím thì bút đâu mà cắn) mãi mà không ra được mẩu truyện nào. Nhìn lại ngày xưa thấy mình hay.

18 tuổi, thèm có người dẫn mình đi ăn kem Bạch Đằng. Đánh tiếng mãi chẳng ma nào thèm dẫn đi.

28 tuổi, vẫn chưa có ai dẫn mình đi ăn kem Bạch Đằng, huhu. Nếu có không biết có dám đi không, chỉ sợ nó dở quá thì tiêu tùng giấc mộng mười năm trời.

18 tuổi. Đài chiếu phim Hàn đầu tiên, Xúc cảm hay cảm xúc gì đó. Không thèm coi vì trái giờ. Trong khi bà con ta quay cuồng vì nó. Mãi đến giờ vẫn chưa coi hết cái phim đó.

28 tuổi. Thấy mình như sống trong phim Hàn. Cũng có cảnh đi dạo trong mùa thu, có cảnh chơi tuyết mùa đông, có cảnh ngồi uống soju trong cái lều bạt, chỉ thiếu nhạc background, héhé. Vẫn thèm một tình iu lãng mạn kiểu phim Hàn, dù là đã biết phim ảnh toàn nói xạo, bọn Hàn còn khô như ngói hơn dân Việt Nam.

18 tuổi. Thèm có ai đó tặng mình một bông phượng. Hay làm hoa hồng khô tặng mấy đứa bạn gái, thật ra là để tự an ủi mình, không ai tặng ta bông thì ta vẫn có thể mang bông tặng người khác, hehe...

28 tuổi. Tính ra trong 10 năm qua được nhận hoa mấy lần: 2 lần nhận bông hồng trắng (gói trong giấy báo, vì người ta chở mình đi chợ và mình thấy bông hồng trắng thì khoái wá đòi mua), 2 lần nhận một lẵng hoa hồng to đùng và một bó hoa cũng to đùng của một người mình chả khoái miếng nào, 1 lần nhận một bó hoa ngày 14-2 của anh, hoa hồng đỏ, trong khi anh biết mình khoái hoa màu trắng. Nếu tính thêm một bông hồng của cái tay mình chả khoái miếng nào, mà mình đã kiên quyết từ chối, thì tổng cộng được 6 lần. 6/10, cũng không tệ, hehe ...

18 tuổi. Nghe bài hát Làn sóng xanh đầu tiên. Làm nguyên bài thơ tặng cái người hát bài đó. Trích ra đây khổ cuối "... Muốn đứng lên lại sợ - tiếng hát rơi qua tay - sợ mình như chiếc lá - khô vụn rồi không hay". Lỡng mợn wé, héhé.

28 tuổi. Đã tìm được ca sĩ riêng. Một người chịu đàn cho mình nghe mọi lúc vui buồn, và có khả năng chịu đựng giọng ca hai ngàn watt của mình. Người tập cho mình khoái nhạc rock, khoái Stratovarius, nghe nhạc tiếng Anh, và người khi nói "bài này hay" thì mình cũng cảm thấy bài hát đó hay.

18 tuổi. Tóc ngắn như con trai. Không dám oánh nhau.

28 tuổi. Tóc dài, mặc đồ cũng dịu dàng hơn, chọn lựa hơn. Túm lại là chảnh hơn rất nhiều. Nhưng khoái oánh nhau.

18 tuổi. Nằm co mình rên rỉ mỗi buổi sáng, khi ông đá cho vài phát để gọi dậy.

28 tuổi. Nằm trùm chăn kín đầu mỗi buổi sáng, rên rỉ "phản đối chuyện đi làm". Thèm được ông đá cho một phát.

18 tuổi. Hẹn với một người bạn là năm hai mươi ba tuổi mình sẽ có việc làm tốt, nói tốt tiếng Anh và học thêm tiếng Pháp, giống như em trai của chị ấy.

28 tuổi. Đã có việc làm cũng tạm ổn. Nói tiếng Anh không tốt lắm, chỉ đủ cho giao tiếp lặt vặt và đủ tự tin đi xin học bổng. Đã thử học tiếng Pháp hồi hăm ba tuổi, nhưng bỏ sau bài đầu tiên. Biết ít câu tiếng Hàn. Không biết người bạn xưa giờ ra sao. Có một dạo thấy chị trên tivi. Chắc bây giờ đã thành giảng viên gạo cội của trường tổng hợp, hoặc đi nước ngoài rồi không chừng.

18 tuổi. Hăng hái với cái trò kết nghĩa huynh đệ. Luôn làm em. Có một lèo bốn ông anh.

28 tuổi. Mỗi ông anh một phương trời. Chẳng có tin của ai, trừ đại ca. Sắp có chị dâu. Hết hứng thú cái trò kết nghĩa. Nhưng vẫn thèm có một ông anh, giống như hồi xưa.

18 tuổi. Luôn miệng than buồn, dù trong lòng có khi chả buồn mấy. Thiếu khả năng chọc cười thiên hạ.

28 tuổi. Luôn miệng cười và chọc cười thiên hạ, dù trong lòng nhiều khi muốn khóc.

18 tuổi, nhìn đời màu hồng, nghĩ là ai cũng tốt.

28 tuổi, nhìn người ta và thấy điểm xấu. Sau đó tự an ủi mình "dù sao họ cũng có điểm tốt"

18 tuổi. Có một cuốn sổ tay, ghi tất cả số điện thoại, địa chỉ và ngày sinh của bạn bè. Nhớ tất cả, không cần mở sổ tay.

28 tuổi. Quên gần hết rồi. Sổ tay thì đã mất. Làm sao đây huhu ...

---------------

đang không biết viết gì tiếp, thì nhỏ bạn kiu qua YM. Và đây là mục cuối cùng.

18 tuổi. Vẫn còn nhớ một người.

28 tuổi. Vừa nhận được tin người ta chủ nhật tuần sau lấy vợ. May quá, không còn nhớ.

hehe...

Beautiful day ^^

Một ngày đẹp cho một người dễ thương
(Tất nhiên là khi dzịt còn nằm trên giường)
Phải bò dậy đi làm thì ngày hết đẹp
May mà người vẫn cứ dễ thương

hé hé ...

Sáng nay vô bà con chúc mừng năm mới nhiều quá hihi.
Hôm qua đã ăn mừng sinh nhật penguin bằng một bữa bánh bột lọc dai như bao nylon. Hôm nay sẽ ăn mừng cái ngày đầu tiên của 6 tháng trong năm tuổi gấu bằng tuổi dzịt, hehe...