Những chuyến đi

Ngày đó, có lần ba nói, con có bao giờ nghĩ theo ngành báo không? Làm nghề báo tha hồ đi đây đi đó.

Mình nói không, con muốn kiếm tiền. Mười tám tuổi, mục tiêu đặt ra cho con đường sau này không hề có một tí bay bổng tuổi trẻ nào. Kết quả của mười tám năm luôn phải tính toán tiền nong trước khi làm một chuyện gì đó.

Nhưng câu nói đó của ba luôn quay lại với mình mỗi lần bạn rủ đi chơi, hoặc mỗi lần đi viết tin viết bài lẻ tẻ. Nó cũng quay lại khi mình ra trường và đi làm, phát hiện ra người đi làm cũng hay có cái gọi là business trip, nhưng thường chỉ dành cho dân marketing hay mấy ông sếp to, hoặc mấy chú làm kỹ thuật giỏi phải đi support khách hàng. Lúc đó, mình ngưỡng mộ mấy người suốt ngày được đi đây đi đó, mặc cho họ bảo chẳng có gì hay đâu, đi hoài mệt lắm.

Mình thích đi. Hồi sinh viên đã từng ước ao có đủ tiền để làm một chuyến đi dài từ Nam ra Bắc, ngủ bờ bụi cũng được, miễn là được đi được nhìn. Nhưng không đủ. Kinh phí khoảng một hai triệu đồng hồi đó là quá lớn đối với một đứa mỗi tháng kiếm được mấy trăm ngàn, dành dụm suốt học kỳ cũng chỉ đủ đóng tiền học.

Hồi đó cũng đã từng lang thang suốt một tháng mùa hè, từ Bến Tre về Củ Chi, lên Cát Tiên, rồi lại xuống Củ Chi. Hoặc cũng đã từng rong ruổi những ngày dài dưới Tây Ninh. Hồi đó, thấy mình như một chiếc lá, nhẹ tênh bay theo chiều gió, không vướng bận gì. Thậm chí thấy mình có thể đi tới cùng trời cuối đất, chỉ cần bên mình có một người.

Rồi cũng đi. Nhưng người bên mình thì ở lại. Chiếc lá ngày càng trở nên nặng nề hơn.

Bây giờ, cách cái tuổi lang bạt kỳ hồ ngày xưa cũng gần chục năm. Trở về nhà sau một chuyến đi, thấy mình mệt mỏi và buồn bã. Buồn vì đi một mình. Buồn vì đã không thể ở bên cạnh gấu trong những ngày nghỉ hiếm hoi. Buồn vì người ta đã không để mình lựa chọn cái mình muốn làm.

Bây giờ, đang phải tự hỏi với mình cái gì là quan trọng hơn. Là ở bên cạnh một người, hay là những hứa hẹn về tương lai. Mình mới ba mươi hai, cũng chưa đến lúc có thể không lo gì hết về tương lai. Nhưng mình đã bắt đầu tiếc những ngày hiện tại.

Mình hỏi gấu thích sống ở đâu nhất, gấu nói ở VN. Mình cũng nghĩ vậy. Hai đứa vẽ ra một tương lai lúc về già, sẽ về VN, mua một cái nhà nhỏ có vườn trái cây, giăng võng nằm đu đưa hóng gió. Nghĩ vậy thôi cũng thấy khoái rồi. Gấu nói, nhưng giờ không đi không được.

Vậy là vẫn còn phải đi. Và vẫn còn phải vừa đi vừa nghĩ, thật ra mình muốn cái gì nhất.

Không phải là muốn cái gì (vì hỏi vậy chắc trả lời cái gì cũng muốn quá), mà là muốn cái gì nhất thôi, mà cũng khó trả lời vậy sao ta?

Ốc sên

mang gánh nặng đi suốt cuộc đời
đi thật chậm
trên cái lưng mềm yếu là ký ức
là nỗi buồn niềm vui
là một mái nhà và những lo toan
là tình yêu và kỷ niệm
là những dằn vặt có lẽ người khác không biết đến
những quy tắc của người và của mình

ai cũng bảo chậm như sên
ừ thì có lẽ ...

Mệt

Mệt thiệt.

Bữa giờ chả hiểu sao bị mất hứng làm việc. Vẫn làm như điên. Nhưng nhìn mặt ông sếp hết cười nổi.

Bình thường thì chắc chả sao. Nhưng gấu sắp về VN, sắp "anh ở đầu sông em cuối sông" nên cũng muốn về sớm tí chơi với gấu. Cuối tuần cũng muốn đi shopping, dọn nhà, nấu ăn chung với nhau.

Cái "sớm tí" của mình là 8g, tức là trễ hơn 2 tiếng so với giờ ghi trong hợp đồng, và bằng giờ công ty thỏa thuận trong mail. Nhưng cuối cùng cũng impossible. Đi về nhà lúc 12g đêm, chỉ kịp dòm mặt nhau cái là lăn ra ngủ. Mà 12g thì cũng là sớm rồi.

Mình không nghĩ, đó là cuộc sống mà mình muốn sống.

======================

Nhiều khi nghĩ thấy mình dở. Có nhiều người làm việc cật lực để đạt được ước mơ của họ. Mình thì sao? Chẳng thấy ước mơ gì, chỉ đơn giản muốn đi làm kiếm ít tiền lương. Thích về sớm và thích nghỉ ngơi, chơi bời.

Như vậy chẳng tốt gì.

Mình có nên thay đổi?

Hỏi vậy thôi, chứ ai bảo là nên thì mình cũng chẳng muốn thay đổi.

======================

Hồi nhỏ, có học một bài thơ vẽ nên cuộc sống hạnh phúc lý tưởng của người dân trong chế độ xã hội chủ nghĩa:

"Bố tan ca đêm
Mẹ vào ca sáng
Bố về trong nắng
Áo thơm mùi dầu
Em ra đầu cầu
Giang tay đón bố"

Giờ nghĩ lại, thấy cứ "Bố tan ca đêm" mà mẹ lại "vào ca sáng" thì là địa ngục chứ thiên đường cái gì!