Bà ngoại về VN

Ngoại sắp về VN rùi.

Cô bán thịt gần nhà in một tấm hình bà ngoại với Roo, đề tặng, ép plastic đàng hoàng mang tặng ngoại.

Mấy người quen cứ hỏi khi nào ngoại sang lại.

Mấy người bạn ở VN thì trông ngoại về còn hơn trông bồ.

Ngoại Roo cool ghê ta!

Không thích buồn

Mình hết thích những câu chuyện buồn.

Mình nhận ra điều đó khi đọc một truyện ngắn có kết thúc buồn. Hồi còn bé tí và thích truyện cổ tích, mình cũng chỉ thích đọc truyện có hậu. Lớn lên thì khác đi, truyện buồn cũng đọc, đọc xong thấy nao nao. Rồi tự nhiên đến một lúc nào chả biết, mình cảm thấy mệt mỏi khi đọc một câu chuyện toàn những người những cảnh rũ buồn.

Tự hỏi tại sao người ta viết truyện buồn nhiều hơn truyện vui. Vì trên đời có nhiều cảnh buồn hơn? Vì làm người đọc buồn thì dễ hơn làm người đọc vui?

Nếu nhìn quanh thấy buồn quá, sao không ráng mỉm cười?

Chuyện đơn giản

Nếu một người không thương mình thì đơn giản là vì họ không phải là mẹ của mình.

Tự nhiên nghĩ, mong được yêu thương cũng giống như mong cái cây mình chăm bón sẽ nở bông. Đại khái là thường thì có nhân có quả, chịu khó tưới tắm rồi thì bông cũng nở. Nhưng cũng tùy, có khi là cây xương rồng, tưới nhiều quá nó die. Có khi là cây thiên tuế, lâu lắm mới nở bông một lần. Có khi là phù dung, nở đó rồi tàn đó. Có khi là cây gì đó mà nó chả có bông.

Mà thường thì giống như mấy cây hồng mẹ mình hay trồng hồi trước, lúc mới mua về bông nhiều ơi là nhiều, đẹp ơi là đẹp. Xong rồi cứ từ từ nó ít dần đi, hiếm hoi tàn lụi, mặc dù mình với mẹ cũng tưới nước bón phân rất kỹ. Do nhà nghèo không có miếng đất để trồng cây. Trồng trong chậu không hợp.

Vậy nên cứ bình thản mà sống, còn người ta có thương mình hay không là chuyện của người ta rồi.