Con quỷ Nỗi Buồn

Con quỷ Nỗi Buồn - Dương Thiên Tứ

"Lối ngày xưa đầy nắng,Và ta khóc thật to..."


Con Quỷ Nỗi Buồn sống với anh sinh viên trên một căn gác nhỏ. Chỗ ngồi ưa thích của nó là cuối kệ sách bụi bặm, nơi đặt bình hoa cũ với những bông hoa đã úa tàn. Con Quỷ Nỗi Buồn sống những ngày sung sướng.


Người ta khi sinh ra không ai có nỗi buồn. Thế rồi từ cuộc sống, từ những người xung quanh và có khi từ ngay chính bản thân họ, Con Quỷ Nỗi Buồn sinh ra, lớn lên theo năm tháng, lớn lên theo nỗi buồn. Các Con Quỷ Nỗi Buồn có khuôn mặt, hình dáng, móng vuốt khác nhau. Con Quỷ Nỗi Buồn của bạn khác Con Quỷ Nỗi Buồn của tôi, Con Quỷ Nỗi Buồn của anh nhiều móng vuốt hơn Con Quỷ Nỗi Buồn của em.


Và bây giờ Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên đã sống những ngày hạnh phúc. Bởi vì anh sinh viên thường có những nỗi buồn riêng. Có khi giữa đêm khuya chợt thức giấc, anh sinh viên không thắp đèn mà cứ nằm mở mắt thật to trong tối, Con Quỷ Nỗi Buồn lại lẳng lặng đến đứng ở đầu giường của anh. Cũng có khi cả hai ngồi ngắm trời mưa ngoài cửa sổ và những bóng người vội vã đi trong mưa. Con Quỷ Nỗi Buồn thích nhất là khi anh sinh viên ra ngoài, anh thường dẫn nó cùng đi dạo trên những phố vắng đầy lá me bay... Tóm lại, Con Quỷ Nỗi Buồn trong câu chuyện của chúng ta sống thật hạnh phúc.


Nhưng hạnh phúc thường không kéo dài, cho dù đó là hạnh phúc của một Con Quỷ Nỗi Buồn. Một ngày giáp tết căn phòng của anh sinh viên có khách. Đó là một cô gái có dáng dấp người lớn và đôi mắt trẻ con, nụ cười của cô tràn ngập căn phòng tối tăm của anh sinh viên. Con Quỷ Nỗi Buồn đâm ra có ác cảm với cô gái, rồi nó ghét luôn Con Quỷ Nỗi Buồn đi theo cô- một con quỷ bé nhỏ và có vẻ nhút nhát. Nhưng những lần sau nó thấy Con Quỷ Nỗi Buồn của cô gái ốm yếu quá nên đâm ra thương hại, nó lân la làm quen :


- Đằng ấy trông xanh xao lắm, chắc cô chủ của đằng ấy lúc nào cũng vui vẻ phải không ?


Con Quỷ Nỗi Buồn của cô gái hóa ra lại dễ bắt chuyện :


- Không phải đâu, lúc trước mình cũng to béo như bạn. Song từ khi cô chủ của mình quen với cậu chủ của bạn thì mọi sự thay đổi, mình chẳng được chăm sóc nữa.


- Chuyện gì đã xảy ra vậy ?


- Mình cũng chẳng biết nữa. Con Người gọi nó là Tình Yêu. Các cụ Quỷ Nỗi Buồn có ý kiến khác nhau về nó lắm. Có cụ cho rằng Tình Yêu làm cho các Con Quỷ Nỗi Buồn chúng mình thêm mập. Nhưng bạn thấy đó, một con quỷ trẻ như mình mà cứ tiếp tục gầy đi vì cái quỷ quái gọi là Tình Yêu...
Nó im lặng một chút, thở dài, rồi trái với vẻ niềm nở lúc đầu, nó nói tiếp, giọng buồn buồn :
- Cứ như thế chắc phải khăn gói ra đi mất! Có ngày bạn chẳng còn thấy mình đâu... Mà thôi, mình lại phải đi đây, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.


Con Quỷ Nỗi Buồn của cô gái hấp tấp chạy theo chủ, bỏ lại Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên đứng trầm ngâm một lúc lâu, quên cả chào con quỷ bạn tội nghiệp.


Những ngày sau đó Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên quan tâm đến cậu chủ của mình nhiều hơn. Nhưng anh sinh viên chỉ làm nó thêm lo lắng, anh vắng nhà liên tục, có đêm không quay về ngủ. Rồi những bó hoa, những nụ cười, những cuộc hẹn hò... Đến một ngày, cô gái quay lại không còn Con Quỷ Nỗi Buồn ốm yếu đi theo nữa. Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên bắt đầu nghĩ đến số phận của mình, bắt đầu tính đến những chuyến đi xa.


Một buổi trưa, Con Quỷ Nỗi Buồn nghe anh sinh viên trao đổi với bà chủ nhà về việc trả lại chỗ trọ. Anh sinh viên định dọn đến ở một nơi chỗ khác, thích hợp hơn căn gác bụi bặm một người này. Anh nói với bà chủ là sẽ dọn đi thật sớm rồi sau đó anh vội vã đến thư viện.


Con Quỷ Nỗi Buồn bất ngờ với tin đó. Nó ngồi bồi hồi một lúc lâu rồi rời khỏi nơi ẩn náu rón rén chui vào chăn của anh sinh viên. Tiếng nhạc dương cầm vẫn vọng ra từ chiếc cát xét cũ kỹ mà anh sinh viên quên tắt. Con Quỷ Nỗi Buồn lơ mơ ngủ.


Con Quỷ Nỗi Buồn thấy nó cùng anh sinh viên di trong một chiều thu trong sáng sau cơn mưa, xác lá tấp đầy hai bên vệ đường, không khí lành lạnh và ẩm ướt. Có ai đó gọi anh sinh viên ở cuối con đường, tiếng trong trẻo và quen thuộc. Anh sinh viên đáp lại rồi chạy theo tiếng gọi. Còn nó cố gắng theo kịp anh nhưng những bụi bờ đã giữ chân nó lại. Và cuối cùng, Con Quỷ Nỗi Buồn đã rơi lại một mình trên khúc quanh của con đường giữa hoàng hôn xuống chậm.


Con Quỷ Nỗi Buồn thức giấc thì đêm đã tràn vào căn phòng, băng cassette đang quay đến bài cuối, từng nốt nhạc lẻ loi rơi vào bóng tối. Con Quỷ Nỗi Buồn nhận thấy mình đã khóc trong mơ, nước mắt ướt đầm cả gối. Hóa ra nó chỉ là một con quỷ có tâm hồn yếu đuối, một con quỷ vô tích sự chẳng cần cho bất cứ ai. Nó lặng lẽ xuống giường thu dọn hành lý ra đi. Cũng chẳng có gì cả, chỉ vài nỗi buồn lặt vặt không đâu. Con người thật ra chẳng có bao nhiêu nỗi buồn, sở dĩ người ta buồn lâu như vậy vì người ta đã nghĩ tới nỗi buồn của mình thật nhiều lần.


Đến tận khuya anh sinh viên mới về nhà. Anh lăn ra giường đánh một giấc ngon lành, thỉnh thoảng lại mỉm cười trong mơ. Con Quỷ Nỗi Buồn đứng thật lâu ở đầu giường ngắm khuôn mặt bình thản của anh. Khi đồng hồ dưới nhà thong thả điểm mười hai tiếng chuông, Con Quỷ Nỗi Buồn khẽ khàng mở cửa và ra đi. Thật buồn cười cho nó, đi quanh quẩn về đâu nó cũng vẫn ở trong cuộc đời này.


Câu chuyện của chúng ta lẽ ra đã chấm dứt. Nhưng Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên không đi xa được bao nhiêu, nỗi nhớ đã giữ chân nó lại. Nó nhớ lúc nửa đêm, anh sinh viên và nó thức giấc vì một kỷ niệm nào đó chợt quay về gọi cửa. Nó nhớ những chiều mưa với những bóng người cô đơn không hiểu sao cứ nhạt nhoà sau cửa kính đẫm nước. Nó nhớ hai hàng cây trầm ngâm trút lá trên lối đi đầy bóng tối. Nó nhớ những ngày buồn bã mà hạnh phúc của riêng nó. Cuối cùng nó da diết nhớ chỗ ngồi đầy bụi với bình hoa đã úa tàn, nó chợt thấy rằng bao lâu nay ngồi ở chỗ ấy mà vẫn vô tình không biết đó là hoa gì. Có lẽ là hoa cúc, hoa hồng hay cũng có thể là một loại hoa dại không tên nào đó.

- Mình sẽ quay lại. Mà mình quay lại để làm gì ? - Con Quỷ Nỗi Buồn tự nhủ rồi lại nghĩ tiếp - Mình chỉ quay lại một lát thôi, xem những bông hoa đó là hoa gì rồi sẽ đi ngay.

Và Con Quỷ Nỗi Buồn của chúng ta đã quay lại, nhưng anh sinh viên thì dọn đi mất. Căn phòng đầy những mảnh giấy vụn, những đồ vật không còn dùng được, tường và sàn hoen ố, bám đầy bụi bặm.

Có ai đó đã viết : "Con Người đem lại linh hồn cho chỗ ở. Con Người ra đi chỗ ở cũng mất linh hồn". Linh hồn đã mất nhưng Con Quỷ Nỗi Buồn vẫn còn ở lại. Em cứ hỏi anh vì sao người ta buồn khi quay về chốn cũ ? Người ta đâu có buồn, người ta chỉ gặp lại Con Quỷ Nỗi Buồn mà họ vô tình đánh mất. Riêng anh, Con Quỷ Nỗi Buồn của anh đã ngồi lặng lẽ đâu đó trong kỷ niệm, đã đợi chờ anh, đợi chờ rất lâu mà anh vẫn không quay trở lại...

In a sweet sea (theo nghĩa đen, ặc ặc)

Hôm nay cả buổi tối ngồi với thằng Cá. Hmm, đừng có tưởng bở. Ngồi debug, đúng hơn là làm tester cho cái ông ở đầu kia MSN debug. Ổng add thêm debug msg, rồi gửi lib, mình build, run, gửi log ngược lại cho ổng. Cứ vậy. Chán muốn chít. Còn thằng Cá làm gì hả? Nó ngồi nhắc "có msg trên cửa sổ MSN của mày kìa".

Viết cho nó coi cái tên mình bằng tiếng Hán. Nó dịch ra tiếng Anh là Brilliant. Chả biết nó dịch đúng hong, nhưng cứ coi là đúng đi héhé.

Oải quá, hông biết bao giờ mới chấm dứt cái màn test and fail này.

Mấy bữa rày béo ú. Sáng 10g ăn sáng. 12g ăn trưa. Xong nhón 3 cái bánh ngọt. Rồi ăn chiều. Tối ông trưởng phòng hỏi mày muốn ăn gì bữa khuya. Dạ ăn gì cũng được, thế là mì gói, bánh ngọt, hoành thánh, snack, potato chip và nước ngọt. Hôm qua thì ông trưởng phòng (một ông khác, sao mà lắm trưởng phòng thế không biết) vác đến một hộp chocolate và một thanh to đùng, gọi là hối lộ cho cái mặt mình bớt xụ. Hôm nay thằng Cá hỏi mày ăn kem không, còn cũng ông trưởng phòng đó thì lượn lờ rải chocolate củ hành đầy bàn mình, làm mình phải dispatch mớ đó qua mấy bàn khác.

Cái chương trình nó mà không chạy hoài, ở lại cty hoài, chắc mình tròn như cái lu.

Thằng Cá hỏi, mày bịnh hả, sao hôm nay hỏi ăn kem không lại lắc (bình thường mình hở ra là đòi kem nó). Không lẽ nói với nó là ông có thấy tui chìm trong đồ ngọt rồi hong.

Mình muốn về VN. Mình muốn ăn bún xào, ngủ trưa và uống nước dừa 1000 đồng dọc đường. Huhu... có ai chịu nuôi mình cho mình về VN hông :((

Thực tập điện tử

Mình có cái tật đi tới đâu đổ vỡ tới đó. Như chiều nay nè, mới đẩy cái ghế một phát thì cọng dây nối từ cái settopbox vô cổng com máy tính rớt xuống đất. Chưa tính tới sự tương quan (rất chi là huyền bí) giữa sợi dây và cái ghế, chỉ cần biết cọng dây nối với settopbox bằng một cái jack cắm. Vậy thì tại sao nó rớt?

Lụm lên thì hỡi ơi, lớp nhựa bọc ngoài các jack cắm đã gãy đôi lúc nào hỏng biết, chỉ còn trơ lại 4 cái chân, dĩ nhiên là chả bám được vô đâu.

Mình nghĩ, chắc kiếm miếng nhựa bọc khác gắn vô mấy cái chân là xong. Ngồi chờ ai đó bên hardware vô để hỏi xin cái miếng nhựa bọc khác, chờ hoài, chả thấy ai, sau một hồi chơi chán, bèn xách miếng nhựa chạy wa chỗ Chiên Xù.

Chiên Xù hỏi, cái này ở đâu ra. Mình chìa cái đầu cọng dây. Xù bảo theo tao, nó đi tới tủ đựng đồ của nhóm hardware lục lọi, miệng hỏi, mày có làm gì liên wan tới mạch bao giờ chưa.

Dĩ nhiên mình trả lời rồi. Nghĩ thầm, dù sao hồi xưa cũng đã từng học lớp thực tập điện tử, điểm hàn board toàn 9 với 10 không nhé :> (chảnh thấy ớn!)

Xù lôi ra một thứ gì đó không giống như cái miếng nhựa mình đang trông chờ cho lắm, biểu chắc là cái này, mày tự gắn vào nhé.

Mình lắc đầu "hình như hông phải". Nó bảo, đúng mà, tao hay thấy họ dùng cái này.

Dòm kỹ lại, thì ra đúng là nó thiệt. Nhưng không phải chỉ là miếng nhựa, mà là nhựa có sẵn chân để hàn vô mạch đàng hoàng.

Nghĩa là sao á? Nghĩa là mình phải tháo mấy cọng chân cũ ra, rồi gắn nguyên cái jack mới vào.

Chiên xù bỏ đi một nước. Mình vừa hơi ấm ức (vì nó thậm chí hỏng thèm chỉ mình mỏ hàn nằm đâu), vừa tự ái (tưởng tui làm không được à). Thế là dòm tới dòm lui, thấy một cái mỏ hàn. Kiếm lòng vòng, được một cái kềm và một cái nhíp. Chì cũng ngay đó, thế là ổn cả.

Mà hông ổn tí nào. Ngay khâu kéo mấy cái chân ra cũng đã có vấn đề. Một tay cầm cái đầu dây (thiệt ra cái đầu dây là một miếng board nhỏ), một tay cầm mỏ hàn, dzí vô, mấy cọng chân hỏng chịu rớt ra. (!!!)

Đổi chiến thuật. Vừa đặt mỏ hàn vô chì cho nó chảy ra, vừa gạt gạt cọng chân vô cạnh cái đế mỏ hàn, mong nó bị gạt rớt ra. Nó vẫn lì lợm bám lại.

Cuối cùng, đặt cái board xuống, một tay cầm nhíp, gắp vô cái chân. Một tay dzí mỏ hàn, chì vừa chảy thì rút nó ra. Thành công tốt đẹp, hehe.

Rút ra xong, phát hiện nó không giống như hồi xưa mình làm thực tập điện tử. Cụ thể là không có cái lỗ nào để gắn cái jack mới vô.

Lỗ, có 4 cái lỗ, nhưng bị chì bịt hết cả.

Chả biết làm cách nào lấy chì ra. Chọt tới chọt lui, đám chì vẫn ngoan cố bảo "tui thích nằm đây". Đành đặt cái jack mới vô chỗ, rồi dzí mỏ hàn vô bốn cái chân một lượt.

Chân nóng lên, chì chảy ra, ấn được vào lỗ. Khà khà ...

Ngồi loay hoay một hồi, chọt bên này một tí, ấn bên kia một tí, bốn cái chân cũng đã yên vị khá ngay ngắn. Cái board hơi bị sém một tí, nhưng chả sao. (Nó không hư luôn là may lắm rồi).

Hàn xong, mới nhớ ra hồi xưa dùng nhựa thông để lấy chì dư. Hồi nãy hông nghĩ ra.

Hí hửng mang ra cắm, thì thấy vướng vướng. Hình như mình đặt cái jack cắm lộn mặt, nghĩa là thay vì nằm ở một bên board, ngược mặt với mấy con IRC (chíp, điện trở và tụ - ngôn ngữ Vịt) còn lại, thì nó nằm cùng mặt với đám kia luôn.

Kệ, vướng thì vướng, vẫn cắm vô được. Nằm cùng mặt thì càng đẹp, héhé.

Bật điện lên, cái settopbox im re.

Sao vậy trời????

Rút ra, bật điện, cái board chạy.

Cắm vô, lại im re.

Thôi rồi, chắc vịt gí mỏ hàn lâu wá làm nó chập một mớ mạch gì đó ở trỏng rồi!!! Hic...

Tính nói với Chiên Xù "I've destroyed something". Nhưng nghĩ tới cái mặt "tao biết mà" của nó, lại thôi. Kiên quyết mang cái đầu dây đi check lại.

Đi được nửa đường, tự nhiên thấy "mặt trời chân lý chói qua tim".

Trời ạ, cái jack cắm ngược mặt board, có nghĩa là cổng số 4 nó thành cổng số 1 và ngược lại. Ngược ngạo như vậy, nó không cháy luôn nguyên cái settopbox là may lắm, còn mong gì cho nó chạy. Ặc ặc.

Rút kinh nghiệm, lần này lo đi kiếm nhựa thông. Không có. Đành ngồi làm lại nguyên cái quy trình rất dế hồi nãy, bụng thì thắc mắc không hiểu người Hàn họ dùng cái gì để lấy chì dư khỏi mấy cái lỗ.

Cái board nhỏ hơi sém thêm tí nữa.

Mang ra cắm, nó chạy, hé hé.

Start cái settopbox xong, chả thèm làm việc với nó, mà ngồi ghi lại cái chuyện nhảm này.

Đi

Hôm qua, lúc gấu chạy qua báo động "hình như cậu Mập nghỉ làm, thấy cậu đi lòng vòng chào bà con" mình vẫn còn chưa tin. Cuối cùng hóa ra cậu Mập nghỉ thiệt. Động trời hơn, cả Rù cũng nghỉ luôn.
Còn nhớ cái lúc vịt mới vào cty. Có một thằng nhóc mặt bụ sữa, (cũng khá đẹp trai ->>>> con vịt háo sắc hehe) ngồi ngay cạnh chỗ mới của vịt, trên bàn có một đống chocolate. Thấy vịt dòm dòm, nó rút một thanh đưa vịt. Đó là sau ngày 14-2 của Hàn, con trai dư chocolate đến nỗi chả biết làm gì.
Tới ngày 14-3 thì tình hình đảo ngược, vịt có một đống kẹo trong khi nó cực kỳ ghét ăn kẹo. Thế là mỗi ngày nó đi lòng vòng cho người này một ít, người kia một ít, không quên rút một nắm bỏ vô cái hộp của Rù, như tiếp tế chiến trường.
Mà tại sao lại gọi cái đứa đẹp trai và bụ sữa đó là Rù á? Vì thứ nhất nó chả sữa tí nào, 32 tuổi rồi nhé (mình cứ nghĩ nó 25, ặc ặc). Thứ hai là trừ những lúc nó cười, còn thì lúc nào cũng cắm đầu làm việc, mặt mày căng thẳng, vai gù lên, cổ rụt xuống. Làm được ít lâu, nó càng ngày càng xụi lơ xụi lắc, sáng mình vào cty thấy nó nằm rũ trên bàn ngủ, hoặc là lê cái bàn chải đi đánh răng, mặt mày rũ rượi. Không gọi là Rù (tên nó là Iroo) còn gọi là gì bi giờ.
Còn cậu Mập thì khỏi phải giải thích, chỉ cần cho biết vòng eo của cậu chắc cũng phải 1.5m. Cậu này hồi xưa đi học chắc rất khoái giật tóc con gái. Mỗi lần thấy mình đều không quên dứ dứ nắm đấm chào, hoặc giơ tay ra bóp cổ, ặc ặc.
Vậy đó mà bi giờ hai người nghỉ. Mỗi người vác một cái balô đi ra cửa cty. Mình chạy theo. Gấu cũng chạy theo. Dòm. Chào. Buồn hiu.
Mình chỉ giỏi khuyên thiên hạ thôi. Tới lúc gặp cái chuyện chia tay thiệt sự, cũng vẫn buồn.

Những người bán hàng rong trên tàu


Ở VN không biết dạo này ra sao, chứ hồi xưa đi xe bus liên tỉnh rất hay gặp những người bán hàng rong. Phần đông quây lấy chiếc xe vừa vào bến, mời gọi đám hành khách đang giương cặp mắt lờ đờ ngái ngủ dòm ra mấy ô cửa sổ xe. Một số leo luôn lên xe, vừa rao ỏm tỏi vừa bán sách bói toán, tạp chí in đầy hình nghệ sĩ cải lương, thuốc gia truyền... Phải nói, trừ cái chuyện mua một bịch trà đá vì khát nước quá (và suốt sau khi uống cứ lo ngay ngáy hỏng biết họ đã bỏ cái gì vô bịch trà đó) thì mình chưa hề mua cái gì trên xe bao giờ.

Bên Hàn cũng có những người bán hàng rong trên tàu. Tàu đây là subway, chạy vòng vòng seoul, bao giờ cũng chật người. Đầu tiên, xuất hiện một ông mặc vest rất lịch sự (có đeo cravat không thì hỏng nhớ), kéo theo một cái ba lô xách tay cũng rất chi là hoành tránh, bước lên tàu. Đợi bà con yên vị cả rồi (ngồi hoặc đứng, tùy tình hình), ông mới hùng dũng bước ra giữa tàu và lớn tiếng "Xin chào bà con cô bác....". Sau đó là một bài diễn văn hết sức hùng hồn, vd như là nếu ổng bán bàn chải dùng để chải bụi áo khoác, thì phải có phần mở đề, giới thiệu hoàn cảnh thời gian, như là "bây giờ đang là mùa đông và tất cả chúng ta đều phải mặc áo khoác blah blah blah ..."; sau đó là chuyển tiếp và nêu vấn đề "... nhưng một khó khăn mà tất cả mọi người đều gặp phải là blah blah blah ..."; rồi đưa ra solution, tiếp đó là phần demo cũng rất chi là ngoạn mục, bằng cách lôi một mớ bụi và vụn vải sẵn trong hộp ra bôi lên tay áo, xong lấy bàn chải quệt một cái cho bụi đi hết, tay áo sạch tưng. Cuối cùng bao giờ cũng có phần kết luận và khuyến mãi "... cái này giá thị trường là xxx nhưng tui chỉ bán giá xxx/10... ".

Phần sau thì hơi giống bên VN, là ông mang đi phát cho mỗi người một cái, rồi đi lòng vòng coi có ai mua không, không thì thu lại. Cũng có khi họ không phát, chỉ chờ coi có ai mua không thui. Mà theo mình như vậy tốt hơn, vì mình đã gặp một lần, ông bán hàng phát cho cô ngồi cạnh mình, rồi quên lấy lại. Ổng đi qua toa khác, còn cô này hơi ngẩn ra một tí rồi ... ngồi im và cười. Mình thì nhấp nhổm hổng biết có nên rượt theo kiu ông kia lại không, nếu kiu thì có tỏ ra xấu chơi (với cô bên cạnh) và có bị nói là nhiều chuyện không. Gấu bảo thôi đừng để ý. Nhưng cả bữa đó chỉ thắc mắc không biết ông ta bán bao nhiêu cái mới lời được bằng giá một cái. Thấy mình cũng hơi hèn hèn...

Đồ bán trên tàu phần lớn là đồ Trung Quốc. Đồ TQ bên này tràn ngập. Trên mạng, ở chợ, trên tàu... Mà chắc do họ quảng cáo và demo hấp dẫn lắm hay sao mà nhiều khi mình cũng muốn mua thử. Có lần mua 1000won (giá tiền một cây kem) được một vỉ kim cỡ năm chục cây các loại, và một chục ống chỉ màu. Kim thì hai năm trời mới xài có mấy cây. Chỉ thì hầu như vẫn còn nguyên, vì màu nó cứ chõi với màu vải sao đó. Lần khác thấy họ bán cái "máy may" cầm tay, tra chỉ vào bấm bấm. Ông bán hàng xách một miếng vải demo, vừa đi lòng vòng vừa bấm tanh tách, đường chỉ đều tăm tắp. Mình khoái wá rinh ngay một chú (2000won). Về, hí hửng xỏ chỉ vào và bấm, thì hỡi ơi chỉ đi đằng chỉ, vải đi đằng vải. Bực, nhưng được một bữa ngồi nghiên cứu xem làm cách nào nó xỏ chỉ móc vào nhau được khi mình bấm, cũng khá ngoạn mục hehe ...