Sân khấu

Lũ rũ lênh xênh áo mão
Ngựa trầm vó ải nam quan
Nước mắt lời ca tiễn người chén rượu
Sàn gỗ hoá thân thành chốn địa đàng

Hiện thực và mơ cách nhau một bức màn
Khi khép lại tất cả là hồi ức
Buồn vui chẳng biết đâu là thực
Những chuyện tình chưa chắc đã là không

Điêu Thuyền áo xanh, Đắc Kỷ áo hồng
Chiêu Quân ôm đàn Tây Thi giặt lụa
Tất thảy tình duyên xưa đều lỡ dở
Lặng một cung đàn vẫn rát tay đau

Lặng một cung đàn em đi về đâu
Hạng Võ hôm nay biệt Ngu Cơ khác
Thảng thốt thấy mình khóc người đi lạc
Đời vẫn thăng trầm làm sao gặp nhau

Văn Miếu

xanh rì ngói
lụm cụm rêu
thơm nghiêng ngả một góc chiều hoàng lan
gạch xưa chen với cỏ hoang
mắt rùa u uẩn thời gian luân trầm
mưa rơi
xao xác rì rầm
nghe như một tiếng thơ ngâm
mơ hồ
hồn sĩ tử
mộng cơ đồ
trăm năm thành khói hư vô
chạnh lòng

Nằm mơ

Có người nằm mơ, thấy mình là con bướm.

Tỉnh dậy suy nghĩ mãi, không biết mình là người và mơ thấy hóa bướm, hay thật ra là bướm mà mơ thấy hóa người.

Cái gì là mơ, cái gì là thực, nhiều khi khó mà phân biệt được.

Nói vậy thui, chứ phân biệt được tất. Mơ thì lúc nào cũng khác nhau. Cuộc sống thực thì lúc nào cũng giống nhau.

Kể ra hay mơ như mình cũng vui. Đêm nào cũng nằm mơ. Mỗi giấc mơ là một câu chuyện. Có khi một giấc mơ là cả một cuộc đời. Có khi là một cuộc phiêu lưu đầy hiểm trở. Có khi là một vùng đất lạ. Có khi là một cảm xúc thấu tận đáy tim.

Có lần mơ về nhà. Cả nhà tíu tít. Hạnh phúc.

Có lần mơ gặp lại ông bà vẫn trẻ như hồi xưa, hai cụ dắt nhau đi chơi cả ngày.

Có lần mơ gặp đại ca và đám bạn hồi đại học. Mừng đến nỗi chạy ùa đến ôm chầm lấy một đứa (chuyện này ngoài đời chả bao giờ làm, nếu có chắc là chạy đến thụi cho mỗi đứa một cái. Sao trong mơ mình nổi hứng thế không biết!). Tỉnh dậy, vẫn còn vui suốt ngày hôm sau.

Có lần mơ đi học khiêu vũ. Tình cờ ông thầy dạy khiêu vũ là người quen. Người quen đứng bên cửa sổ phòng học lắt hắt ánh chiều, xoè tay cho mình thấy một cái kẹp tóc của mình mà người đó đã giữ hơn mười năm (Thiệt ra hồi xưa mình có xài kẹp tóc đâu, hì hì. Và dĩ nhiên là bi giờ vẫn chả biết khiêu vũ tẹo nào).

Có lần mơ ...

Tỉnh dậy, nhận ra mình nằm mơ, vì lại thấy mình nằm trên cái giường con ghép bằng ba miếng nệm salon. Lại thấy mình mắt nhắm mắt mở đánh răng rửa mặt, lết lên cty cày cục cho xong thêm một ngày.

Con bướm mà mơ thấy thành người, thì có muốn mơ mãi không?

Con người mà mơ thấy thành bướm, thì có muốn mơ mãi không?

Intolerable

Tui hông muốn phải chịu đựng

tui vẫn phải ráng chịu đựng

tui vốn hông giỏi chịu đựng

hóa ra lại rất giỏi

đang giỏi lên

sẽ tới lúc hết chịu nổi

$^&%^*&^*(&*(@!!! Mắc mớ chi thiên hạ cứ thích làm khổ mình, và làm khổ nhau ???

Và tui, tui có làm gì nên tội, mà bắt tui chịu ?

Thế nào là ghét

Thế nào là thương, thì mình có viết hẳn một bài (chưa post lên) cho nó rùi. Chưa post, vì thấy nó nhảm hehe. Nhưng mà nói chung người ta hay hỏi thế nào là thương, là iu. Cứ như là không có nó, thì không sống nổi vậy.

Mà không sống nổi thiệt.

Người ta hay nói "tui sống hông nổi với cái thằng hàng xóm của tui" hoặc "sống hông nổi với bà boss già ế chồng này". Nghĩa là cái sự ghét, làm cho người ta hết muốn sống, hehe...

Vậy thì thế nào là ghét?

Ghét, có hai dạng, ghét một cái gì đó và ghét một điều gì đó.

Hehe, bạn sẽ nói, giống nhau mà???

Ừm, bạn ghét một cái gì đó, nghĩa là ghét tất cả những thứ thuộc về nó.

Bạn ghét thằng cha hàng xóm. Ghét từ cái giọng hắn nói, cái tướng đủng đỉnh hắn đi. Ghét con chó của hắn, ghét cái cây nhà hắn. Ghét từ A đến Z.

Có một vài lần, mình đã từng ghét một cái gì đó. Cụ thể là ghét một người nào đó. Hỏi vì sao, biết chết liền á. Tự nhiên nghe giọng nói của nó cũng thấy khó chịu, thế thôi. Ui cái thời trẻ con!

Hoặc là ghét ăn chao và mọi thứ liên quan đến chao.

Nhưng mà cuối cùng, khám phá ra cái sự ghét một cái gì đó nó ấu trĩ. Vì mọi thứ đều có mặt tốt và mặt xấu của nó. Bi giờ thì có thể thoải mái ăn thịt dê nướng chấm chao, và đã hết ghét cái đứa vốn vẫn đối xử rất tử tế với mình.

Nhưng mà, vẫn hay ghét một điều gì đó. Ghét sự dối trá. Ghét sự bất công. Ghét thói nguyên tắc. Ghét a, b, c và d ...

Có một số thứ khác, cũng không biết là có phải ghét hay không, nhưng thật sự phát ngấy lên vì những điều đó. Cứ thấy nó diễn ra trước mặt mình, là muốn tung cước đá cho một phát, bắn đi chỗ khác cho khuất mắt.

Nhiều khi, thích mình giống như hồi xưa. Cái hồi khơi khơi ghét một đứa mà nó chả có lỗi gì với mình, và cũng không hề có tí ăn năn nào về cái sự ghét đó. Lúc đó, dễ sống biết bao!

Bi giờ, nhiều khi cảm thấy mình có trách nhiệm với cái này cái khác (cũng chả hiểu sao lại mang cái mớ trách nhiệm đó vào người nữa, trời ạ!), nên nhiều khi một cái gì đó đã có nhiều điều để mình ghét lắm rồi, mà vẫn còn phải lên lớp tư tưởng mình khá nhiều, để không dẫn đến chuyện ghét toàn thể nó.

Bạn sẽ hỏi tui, vậy cuối cùng, nói tới nói lui, thế nào là ghét?

Tui hông biết. Tui đang cần một cái định nghĩa đây. Nhưng trái với cái lúc tự hỏi thế nào là thương, để mình biết thương nhiều hơn, tui muốn biết thế nào là ghét, để không ghét nữa.

Dù sao đi nữa, cuộc sống này vẫn quá đẹp, để mà ghét bất cứ cái gì thuộc về nó, đúng không?

Sự tích Bánh cam hay truyện về tác giả của CQNB

Copy cái truyện ngắn của anh Tứ lên blog của mình, thì cũng nên có ít dòng giới thiệu về tác giả mới phải.

Cũng chẳng biết có bao giờ anh Tứ lên lang thang trên mạng không. Nếu có, và nếu anh đọc được cái blog này, hy vọng anh gọi cho Bánh cam, anh em mình làm một bữa cà phê hỉ.

Sao là Bánh cam á? Ừm, phải kể có đầu có đũa cái. Số là mùa hè năm một chín chín mấy chẳng nhớ, tự nhiên con vịt nổi hứng đi học võ. Trung tâm văn hóa gần nhà có môn Aikido. Ừa thì Aikido!

Sáng 5 giờ, hai chị em mắt nhắm mắt mở đèo nhau trên xe Chaly đến trung tâm. Leo vòng vèo lên cái cầu thang cũ. Phòng tập ở tầng trên cùng, phải đi xuyên qua chỗ học aerobic có mấy bà đang ẹo ẹo, nhìn qua phòng tập thể hình có mấy chú không thể hình gì ráo.

Phòng tập có một tấm nệm dày và rộng mênh mông, không biết tuổi thọ bao năm rồi. Một cái giá vũ khí (héhé). Hai cái phòng thay quần áo cũ kỹ nhưng không hôi lắm. Khoác cái áo võ, thắt cái đai lưng, thấy mình cũng oai phong như ai.

Học aikido trước hết là phải học té. Hai người tập với nhau, một người quăng, thì người kia phải búng chân lên theo đà quăng mà lộn một vòng, té cái rầm xuống nệm cho thật đẹp, nghe thật đã tai. Vì thứ nhất té vậy mình không đau. Nếu không lạng quạng cưỡng lại lực đòn dễ bị thương. Thứ hai là trình diễn nó đẹp.

Một trò cũng hấp dẫn nữa là chiêu lộn vòng. Nhìn mấy người đai xanh thực hiện thật đẹp mắt. Dùng tay làm tựa (tay phải co tròn đều, che đầu, rồi phóng người lên, lộn mèo qua chướng ngại vật).

Đai trắng bắt đầu tập lộn thì chỉ tập dưới đất thôi.

Đến đây, bắt đầu có người la làng, sao mà kể lể dài dòng vậy hả. Anh Tứ đâu? Bánh cam đâu?

Hì hì, thì tất cả mọi sự nó bắt đầu từ bài tập lộn vòng. Không biết con vịt lộn kiểu gì mà có một ông trong lớp dòm rồi phán một câu xanh rờn "em mà lộn gì, em lăn tròn tròn giống cái bánh cam"

Hic, tính ra ông đó giống cái bánh cam hơn Vịt mà! Ổng tròn ú, hổng biết tới bao nhiêu kg nữa. Đi tập sumo chắc là hợp hơn (hehe, sorry anh Tứ, em nói quá lên đó. Trả thù người vắng mặt héhé). Trắng và cao. Và một khuôn mặt không đoán được tuổi, lúc nào cũng nhe răng ra cười.

Từ đó, mình có thêm cái tên Bánh cam. Tập chiêu mới, ổng gọi, ê bánh cam ra tập chung với anh. Hic, bao nhiêu chiêu mình quên cả rồi, chỉ nhớ mỗi cái chiêu đó. Nó là một đòn phải hất tay từ dưới cằm đối phương đẩy ngược lên trên, để đối phương mất đà mà té xuống. Mình đẩy mãi ổng chả cục cựa gì. Tức mình la: tại anh nặng hơn em! Ổng cười hehe, tại em đánh không đúng. Không cần dùng sức tay, mà dùng sức thân người, vừa giơ tay vừa bước dấn lên, xoay người, cái đà đó người ta không gượng lại được.

Nói là làm, ổng thử, mình ráng cỡ nào cũng té. Té đau thảm.

Nhưng mà con gái mà đánh áp sát kiểu này lỗ quá, hehe.

Tập với anh Tứ thêm vài đòn nữa. Đòn nào cũng bị té đau, nhưng học được cách đánh sao cho hiệu quả, chả cần hoa mỹ gì hết.

Hỏi, anh từng học võ rồi à. Ừa. Hồi xưa có những buổi đi từ trường về nhà trọ, buổi tối, anh vừa đi vừa đánh tất cả những cây cột điện bên đường.

Vậy đó, mình cũng chả hỏi gì thêm. Không hiểu sao lúc đó mình không chú ý đến những người tròn tròn cho lắm. Ấn tượng về anh Tứ chỉ còn lại duy nhất một con đường đèn vàng hắt, vắng vẻ và lao chao gió, một người vừa đi vừa tập võ trên những cây cột điện. Đi về một căn phòng nhỏ, cô độc.

À, đừng nghĩ mình chế ra mấy chữ cô độc, vắng vẻ, và gió nhé. Đó là những chữ anh Tứ dùng khi nhắc đến "hồi xưa". Hồi xưa của anh. Muốn hỏi bây giờ anh làm gì, bao nhiêu tuổi, blah blah blah ... nhưng lại thôi.

Vậy mà không ngờ, khi con người tròn tròn và có vẻ võ biền đó đưa mình hai truyện ngắn "cho anh góp bài vô cái câu lạc bộ thơ văn gì đó của em" thì mình bị shock thực sự. Truyện không phải là hay. Mà là hay tuyệt.

Mình chắc là người đầu tiên được đọc Con quỷ nỗi buồn. Phải không anh Tứ?

Đọc xong, tự nhiên cũng buồn mênh mông. Thấy mình quá ấu trĩ và nông cạn trong đánh giá con người. Mức độ sâu sắc của một người, không phải dễ dàng mà biết được. Tâm hồn một người, không phải cứ nhìn là thấy được. Mà mình thì luôn vội vã với những kết luận.

Rồi Bánh cam nghỉ học võ. Vô năm học, không dậy sớm nổi nữa. Cũng không vừa đi học võ buổi sáng vừa chạy đến trường lúc 7g được. Nên nghỉ.

Cũng chẳng biết làm sao lại muốn kể về anh Tứ, khi mà ký ức đã mù mờ hết cả rồi. Chắc là hồi xưa đã từng biết nhiều hơn về anh, nhưng giờ thì chẳng nhớ ra nổi nữa. Cũng không biết anh đang làm gì, ở đâu, mấy vợ mấy con rồi. Và không biết anh còn viết truyện nữa không, khi mà Con quỷ nỗi buồn đã được truyền tay nhau trên mạng.

À, còn hai truyện nữa của anh, không ấn tượng như Con quỷ nỗi buồn, nhưng cũng tạo cho người đọc thứ cảm xúc dịu dàng và mênh mang, mơ hồ của những nỗi buồn, nỗi cô độc. Truyện "Hạnh phúc" và "Mặt trời và vịt con". Hai truyện này, chắc chỉ có bọn ASX là được đọc. Không có trên mạng, chẳng tìm thấy ở đâu.

Bánh cam bây giờ bị người ta gọi là vịt con. Thỉnh thoảng nhớ lại truyện Mặt trời và vịt con, thấy mình cũng giống như con vịt con trong truyện, con bé con hàng xóm bù xù xấu xí, ngồi im lặng bên anh ngắm hoàng hôn.

Hy vọng bây giờ, anh hạnh phúc với những hoàng hôn của mình, và đã bỏ lại con quỷ nỗi buồn của anh ở một góc xa nào đó.

Rồi tất cả sẽ qua thôi

Tự dưng phải ngồi viết blog. Vì tự dưng chả thể làm được cái gì khác. Network cty nó nổi điên lên từ sáng đến giờ. Gõ ping cũng lúc được lúc không, nói chi là làm việc. (Nói hổng chừng, cũng có phần công của mình trong cái sự nhiễu nhương về network này, vì mình stress test cái service). Vậy nên mình báo cho Chiên Xù là tui hông làm gì được trong tình hình này hết, và hí hửng ngồi chơi.

Dạo này bà con thấy mình không update blog. Thiệt ra mình viết cũng nhiều, nhưng toàn là mấy mẩu lặt vặt than buồn than chán với lại bế tắc. Tâm trạng mình bữa giờ nó đen thui như nồi nước phở về cuối, còn lại toàn xác tiêu với xương vụn. Chắc do cái project chết tiệt này. Mà cũng chắc do mình lại rơi vào một đợt suy nghĩ lung tung (cái vụ suy nghĩ lung tung của mình nó cũng có định kỳ ghê lắm hehe).

Viết xong không muốn post lên. Sợ bà con đọc xong rồi lại phải chạy đi an ủi. Hoặc là sẽ chán ùm lên mà chả thèm an ủi nữa. Cả hai thứ đó mình đều không khoái. Nên thôi vậy.

Cuối cùng cái blog cũng không làm được chức năng mình muốn. Hồi xưa có một mình, viết blog vì có những chuyện chả biết nói với ai. Nó trở thành một người bạn tâm sự, đại khái như vậy. Tự nhiên dạo này có cảm giác, viết blog là để bạn bè mình đọc. Cũng không nhiều nhặn gì, chỉ có một số người bạn thân, hoặc không thân lắm, nhưng có quan tâm đến mình. Tự nhiên thành ra mình có thêm một bộ mặt khác. Người ta có một bộ mặt, là để đưa ra với cuộc đời. Lúc buồn mà muốn người ta biết mình buồn thì khóc. Muốn người ta biết mình vui thì cười. Muốn bày tỏ gì thì nhờ cái mặt mà thể hiện điều đó. Nếu buồn vui mà không muốn cho người ta biết, thì cũng đành giấu vào trong, rồi đưa ra một bộ mặt lì lì vô cảm thôi. Cái blog của mình bây giờ cũng lì lì vô cảm. Nó thành khuôn mặt thứ hai, mà vẫn chẳng khác đi được với khuôn mặt thứ nhất. Thế có chán không hihi ...
Định là sẽ viết một cái blog vui vui, báo cho bà con biết là mình ổn cả, vẫn có khả năng sáng tác hài kịch được. Nhưng lại thành ra cái của này đây. Lại phải suy nghĩ xem có nên post nó lên không đây, trời ạ !!!

Dạo gần đây, mỗi lần mình có chuyện gì đó không ổn, mình nhớ lại một truyện Soul soup (gọi tắt của Chicken soup of the souls, ngôn ngữ Dzịt), cụ thể là sao thì quên mất rồi. Nhưng câu đố là: "làm sao để chỉ nói một câu, có thể khiến một người đang vui trở nên buồn, và một người đang buồn trở nên vui?". Câu trả lời là "Rồi tất cả sẽ qua thôi".

Rồi tất cả sẽ qua thôi, thật đó!

Mình có kinh nghiệm mà. Có nhiều chuyện tưởng chừng không thể qua nổi, mà cũng qua hết rồi.

Còn một câu tính nói, mà tự nhiên cái bài hát "Rain and tears" nó bắt đầu play, làm mình quên mất tiêu cái điều định nói.

Rain and tears
All're the same
But in the sun
You've got to play the game
When you cry
In winter time
You can pretend
It's nothing but the rain ...


À, nhớ ra rồi! Cái câu "Rồi tất cả sẽ qua thôi", nó làm mình nhớ một câu trong bài hát Những mùa hoa bỏ lại: "Rồi sẽ qua hết, đời cuốn trôi mãi..."

Trôi về đâu?

PS: cuối cùng cũng đang ngồi làm việc. Một cách rất khoa học. Khoa học sao á, tức là mình cần phải copy một file lên server để update cái service đang chạy, thì mình phải remote desktop vào server, nhấn phím tắt mở explorer, rồi ngồi chờ 10' cho nó phục hồi net, xong select folder, chờ thêm 10', click vào file, lại chờ 10', kéo nó sang chỗ mới, thêm 10', ... cứ thế đều đặn nhịp nhàng. Trong lúc chờ thì tranh thủ code, hoặc là báo cáo tình hình vô cái blog này héhé.

Con quỷ Nỗi Buồn

Con quỷ Nỗi Buồn - Dương Thiên Tứ

"Lối ngày xưa đầy nắng,Và ta khóc thật to..."


Con Quỷ Nỗi Buồn sống với anh sinh viên trên một căn gác nhỏ. Chỗ ngồi ưa thích của nó là cuối kệ sách bụi bặm, nơi đặt bình hoa cũ với những bông hoa đã úa tàn. Con Quỷ Nỗi Buồn sống những ngày sung sướng.


Người ta khi sinh ra không ai có nỗi buồn. Thế rồi từ cuộc sống, từ những người xung quanh và có khi từ ngay chính bản thân họ, Con Quỷ Nỗi Buồn sinh ra, lớn lên theo năm tháng, lớn lên theo nỗi buồn. Các Con Quỷ Nỗi Buồn có khuôn mặt, hình dáng, móng vuốt khác nhau. Con Quỷ Nỗi Buồn của bạn khác Con Quỷ Nỗi Buồn của tôi, Con Quỷ Nỗi Buồn của anh nhiều móng vuốt hơn Con Quỷ Nỗi Buồn của em.


Và bây giờ Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên đã sống những ngày hạnh phúc. Bởi vì anh sinh viên thường có những nỗi buồn riêng. Có khi giữa đêm khuya chợt thức giấc, anh sinh viên không thắp đèn mà cứ nằm mở mắt thật to trong tối, Con Quỷ Nỗi Buồn lại lẳng lặng đến đứng ở đầu giường của anh. Cũng có khi cả hai ngồi ngắm trời mưa ngoài cửa sổ và những bóng người vội vã đi trong mưa. Con Quỷ Nỗi Buồn thích nhất là khi anh sinh viên ra ngoài, anh thường dẫn nó cùng đi dạo trên những phố vắng đầy lá me bay... Tóm lại, Con Quỷ Nỗi Buồn trong câu chuyện của chúng ta sống thật hạnh phúc.


Nhưng hạnh phúc thường không kéo dài, cho dù đó là hạnh phúc của một Con Quỷ Nỗi Buồn. Một ngày giáp tết căn phòng của anh sinh viên có khách. Đó là một cô gái có dáng dấp người lớn và đôi mắt trẻ con, nụ cười của cô tràn ngập căn phòng tối tăm của anh sinh viên. Con Quỷ Nỗi Buồn đâm ra có ác cảm với cô gái, rồi nó ghét luôn Con Quỷ Nỗi Buồn đi theo cô- một con quỷ bé nhỏ và có vẻ nhút nhát. Nhưng những lần sau nó thấy Con Quỷ Nỗi Buồn của cô gái ốm yếu quá nên đâm ra thương hại, nó lân la làm quen :


- Đằng ấy trông xanh xao lắm, chắc cô chủ của đằng ấy lúc nào cũng vui vẻ phải không ?


Con Quỷ Nỗi Buồn của cô gái hóa ra lại dễ bắt chuyện :


- Không phải đâu, lúc trước mình cũng to béo như bạn. Song từ khi cô chủ của mình quen với cậu chủ của bạn thì mọi sự thay đổi, mình chẳng được chăm sóc nữa.


- Chuyện gì đã xảy ra vậy ?


- Mình cũng chẳng biết nữa. Con Người gọi nó là Tình Yêu. Các cụ Quỷ Nỗi Buồn có ý kiến khác nhau về nó lắm. Có cụ cho rằng Tình Yêu làm cho các Con Quỷ Nỗi Buồn chúng mình thêm mập. Nhưng bạn thấy đó, một con quỷ trẻ như mình mà cứ tiếp tục gầy đi vì cái quỷ quái gọi là Tình Yêu...
Nó im lặng một chút, thở dài, rồi trái với vẻ niềm nở lúc đầu, nó nói tiếp, giọng buồn buồn :
- Cứ như thế chắc phải khăn gói ra đi mất! Có ngày bạn chẳng còn thấy mình đâu... Mà thôi, mình lại phải đi đây, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.


Con Quỷ Nỗi Buồn của cô gái hấp tấp chạy theo chủ, bỏ lại Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên đứng trầm ngâm một lúc lâu, quên cả chào con quỷ bạn tội nghiệp.


Những ngày sau đó Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên quan tâm đến cậu chủ của mình nhiều hơn. Nhưng anh sinh viên chỉ làm nó thêm lo lắng, anh vắng nhà liên tục, có đêm không quay về ngủ. Rồi những bó hoa, những nụ cười, những cuộc hẹn hò... Đến một ngày, cô gái quay lại không còn Con Quỷ Nỗi Buồn ốm yếu đi theo nữa. Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên bắt đầu nghĩ đến số phận của mình, bắt đầu tính đến những chuyến đi xa.


Một buổi trưa, Con Quỷ Nỗi Buồn nghe anh sinh viên trao đổi với bà chủ nhà về việc trả lại chỗ trọ. Anh sinh viên định dọn đến ở một nơi chỗ khác, thích hợp hơn căn gác bụi bặm một người này. Anh nói với bà chủ là sẽ dọn đi thật sớm rồi sau đó anh vội vã đến thư viện.


Con Quỷ Nỗi Buồn bất ngờ với tin đó. Nó ngồi bồi hồi một lúc lâu rồi rời khỏi nơi ẩn náu rón rén chui vào chăn của anh sinh viên. Tiếng nhạc dương cầm vẫn vọng ra từ chiếc cát xét cũ kỹ mà anh sinh viên quên tắt. Con Quỷ Nỗi Buồn lơ mơ ngủ.


Con Quỷ Nỗi Buồn thấy nó cùng anh sinh viên di trong một chiều thu trong sáng sau cơn mưa, xác lá tấp đầy hai bên vệ đường, không khí lành lạnh và ẩm ướt. Có ai đó gọi anh sinh viên ở cuối con đường, tiếng trong trẻo và quen thuộc. Anh sinh viên đáp lại rồi chạy theo tiếng gọi. Còn nó cố gắng theo kịp anh nhưng những bụi bờ đã giữ chân nó lại. Và cuối cùng, Con Quỷ Nỗi Buồn đã rơi lại một mình trên khúc quanh của con đường giữa hoàng hôn xuống chậm.


Con Quỷ Nỗi Buồn thức giấc thì đêm đã tràn vào căn phòng, băng cassette đang quay đến bài cuối, từng nốt nhạc lẻ loi rơi vào bóng tối. Con Quỷ Nỗi Buồn nhận thấy mình đã khóc trong mơ, nước mắt ướt đầm cả gối. Hóa ra nó chỉ là một con quỷ có tâm hồn yếu đuối, một con quỷ vô tích sự chẳng cần cho bất cứ ai. Nó lặng lẽ xuống giường thu dọn hành lý ra đi. Cũng chẳng có gì cả, chỉ vài nỗi buồn lặt vặt không đâu. Con người thật ra chẳng có bao nhiêu nỗi buồn, sở dĩ người ta buồn lâu như vậy vì người ta đã nghĩ tới nỗi buồn của mình thật nhiều lần.


Đến tận khuya anh sinh viên mới về nhà. Anh lăn ra giường đánh một giấc ngon lành, thỉnh thoảng lại mỉm cười trong mơ. Con Quỷ Nỗi Buồn đứng thật lâu ở đầu giường ngắm khuôn mặt bình thản của anh. Khi đồng hồ dưới nhà thong thả điểm mười hai tiếng chuông, Con Quỷ Nỗi Buồn khẽ khàng mở cửa và ra đi. Thật buồn cười cho nó, đi quanh quẩn về đâu nó cũng vẫn ở trong cuộc đời này.


Câu chuyện của chúng ta lẽ ra đã chấm dứt. Nhưng Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên không đi xa được bao nhiêu, nỗi nhớ đã giữ chân nó lại. Nó nhớ lúc nửa đêm, anh sinh viên và nó thức giấc vì một kỷ niệm nào đó chợt quay về gọi cửa. Nó nhớ những chiều mưa với những bóng người cô đơn không hiểu sao cứ nhạt nhoà sau cửa kính đẫm nước. Nó nhớ hai hàng cây trầm ngâm trút lá trên lối đi đầy bóng tối. Nó nhớ những ngày buồn bã mà hạnh phúc của riêng nó. Cuối cùng nó da diết nhớ chỗ ngồi đầy bụi với bình hoa đã úa tàn, nó chợt thấy rằng bao lâu nay ngồi ở chỗ ấy mà vẫn vô tình không biết đó là hoa gì. Có lẽ là hoa cúc, hoa hồng hay cũng có thể là một loại hoa dại không tên nào đó.

- Mình sẽ quay lại. Mà mình quay lại để làm gì ? - Con Quỷ Nỗi Buồn tự nhủ rồi lại nghĩ tiếp - Mình chỉ quay lại một lát thôi, xem những bông hoa đó là hoa gì rồi sẽ đi ngay.

Và Con Quỷ Nỗi Buồn của chúng ta đã quay lại, nhưng anh sinh viên thì dọn đi mất. Căn phòng đầy những mảnh giấy vụn, những đồ vật không còn dùng được, tường và sàn hoen ố, bám đầy bụi bặm.

Có ai đó đã viết : "Con Người đem lại linh hồn cho chỗ ở. Con Người ra đi chỗ ở cũng mất linh hồn". Linh hồn đã mất nhưng Con Quỷ Nỗi Buồn vẫn còn ở lại. Em cứ hỏi anh vì sao người ta buồn khi quay về chốn cũ ? Người ta đâu có buồn, người ta chỉ gặp lại Con Quỷ Nỗi Buồn mà họ vô tình đánh mất. Riêng anh, Con Quỷ Nỗi Buồn của anh đã ngồi lặng lẽ đâu đó trong kỷ niệm, đã đợi chờ anh, đợi chờ rất lâu mà anh vẫn không quay trở lại...

In a sweet sea (theo nghĩa đen, ặc ặc)

Hôm nay cả buổi tối ngồi với thằng Cá. Hmm, đừng có tưởng bở. Ngồi debug, đúng hơn là làm tester cho cái ông ở đầu kia MSN debug. Ổng add thêm debug msg, rồi gửi lib, mình build, run, gửi log ngược lại cho ổng. Cứ vậy. Chán muốn chít. Còn thằng Cá làm gì hả? Nó ngồi nhắc "có msg trên cửa sổ MSN của mày kìa".

Viết cho nó coi cái tên mình bằng tiếng Hán. Nó dịch ra tiếng Anh là Brilliant. Chả biết nó dịch đúng hong, nhưng cứ coi là đúng đi héhé.

Oải quá, hông biết bao giờ mới chấm dứt cái màn test and fail này.

Mấy bữa rày béo ú. Sáng 10g ăn sáng. 12g ăn trưa. Xong nhón 3 cái bánh ngọt. Rồi ăn chiều. Tối ông trưởng phòng hỏi mày muốn ăn gì bữa khuya. Dạ ăn gì cũng được, thế là mì gói, bánh ngọt, hoành thánh, snack, potato chip và nước ngọt. Hôm qua thì ông trưởng phòng (một ông khác, sao mà lắm trưởng phòng thế không biết) vác đến một hộp chocolate và một thanh to đùng, gọi là hối lộ cho cái mặt mình bớt xụ. Hôm nay thằng Cá hỏi mày ăn kem không, còn cũng ông trưởng phòng đó thì lượn lờ rải chocolate củ hành đầy bàn mình, làm mình phải dispatch mớ đó qua mấy bàn khác.

Cái chương trình nó mà không chạy hoài, ở lại cty hoài, chắc mình tròn như cái lu.

Thằng Cá hỏi, mày bịnh hả, sao hôm nay hỏi ăn kem không lại lắc (bình thường mình hở ra là đòi kem nó). Không lẽ nói với nó là ông có thấy tui chìm trong đồ ngọt rồi hong.

Mình muốn về VN. Mình muốn ăn bún xào, ngủ trưa và uống nước dừa 1000 đồng dọc đường. Huhu... có ai chịu nuôi mình cho mình về VN hông :((

Thực tập điện tử

Mình có cái tật đi tới đâu đổ vỡ tới đó. Như chiều nay nè, mới đẩy cái ghế một phát thì cọng dây nối từ cái settopbox vô cổng com máy tính rớt xuống đất. Chưa tính tới sự tương quan (rất chi là huyền bí) giữa sợi dây và cái ghế, chỉ cần biết cọng dây nối với settopbox bằng một cái jack cắm. Vậy thì tại sao nó rớt?

Lụm lên thì hỡi ơi, lớp nhựa bọc ngoài các jack cắm đã gãy đôi lúc nào hỏng biết, chỉ còn trơ lại 4 cái chân, dĩ nhiên là chả bám được vô đâu.

Mình nghĩ, chắc kiếm miếng nhựa bọc khác gắn vô mấy cái chân là xong. Ngồi chờ ai đó bên hardware vô để hỏi xin cái miếng nhựa bọc khác, chờ hoài, chả thấy ai, sau một hồi chơi chán, bèn xách miếng nhựa chạy wa chỗ Chiên Xù.

Chiên Xù hỏi, cái này ở đâu ra. Mình chìa cái đầu cọng dây. Xù bảo theo tao, nó đi tới tủ đựng đồ của nhóm hardware lục lọi, miệng hỏi, mày có làm gì liên wan tới mạch bao giờ chưa.

Dĩ nhiên mình trả lời rồi. Nghĩ thầm, dù sao hồi xưa cũng đã từng học lớp thực tập điện tử, điểm hàn board toàn 9 với 10 không nhé :> (chảnh thấy ớn!)

Xù lôi ra một thứ gì đó không giống như cái miếng nhựa mình đang trông chờ cho lắm, biểu chắc là cái này, mày tự gắn vào nhé.

Mình lắc đầu "hình như hông phải". Nó bảo, đúng mà, tao hay thấy họ dùng cái này.

Dòm kỹ lại, thì ra đúng là nó thiệt. Nhưng không phải chỉ là miếng nhựa, mà là nhựa có sẵn chân để hàn vô mạch đàng hoàng.

Nghĩa là sao á? Nghĩa là mình phải tháo mấy cọng chân cũ ra, rồi gắn nguyên cái jack mới vào.

Chiên xù bỏ đi một nước. Mình vừa hơi ấm ức (vì nó thậm chí hỏng thèm chỉ mình mỏ hàn nằm đâu), vừa tự ái (tưởng tui làm không được à). Thế là dòm tới dòm lui, thấy một cái mỏ hàn. Kiếm lòng vòng, được một cái kềm và một cái nhíp. Chì cũng ngay đó, thế là ổn cả.

Mà hông ổn tí nào. Ngay khâu kéo mấy cái chân ra cũng đã có vấn đề. Một tay cầm cái đầu dây (thiệt ra cái đầu dây là một miếng board nhỏ), một tay cầm mỏ hàn, dzí vô, mấy cọng chân hỏng chịu rớt ra. (!!!)

Đổi chiến thuật. Vừa đặt mỏ hàn vô chì cho nó chảy ra, vừa gạt gạt cọng chân vô cạnh cái đế mỏ hàn, mong nó bị gạt rớt ra. Nó vẫn lì lợm bám lại.

Cuối cùng, đặt cái board xuống, một tay cầm nhíp, gắp vô cái chân. Một tay dzí mỏ hàn, chì vừa chảy thì rút nó ra. Thành công tốt đẹp, hehe.

Rút ra xong, phát hiện nó không giống như hồi xưa mình làm thực tập điện tử. Cụ thể là không có cái lỗ nào để gắn cái jack mới vô.

Lỗ, có 4 cái lỗ, nhưng bị chì bịt hết cả.

Chả biết làm cách nào lấy chì ra. Chọt tới chọt lui, đám chì vẫn ngoan cố bảo "tui thích nằm đây". Đành đặt cái jack mới vô chỗ, rồi dzí mỏ hàn vô bốn cái chân một lượt.

Chân nóng lên, chì chảy ra, ấn được vào lỗ. Khà khà ...

Ngồi loay hoay một hồi, chọt bên này một tí, ấn bên kia một tí, bốn cái chân cũng đã yên vị khá ngay ngắn. Cái board hơi bị sém một tí, nhưng chả sao. (Nó không hư luôn là may lắm rồi).

Hàn xong, mới nhớ ra hồi xưa dùng nhựa thông để lấy chì dư. Hồi nãy hông nghĩ ra.

Hí hửng mang ra cắm, thì thấy vướng vướng. Hình như mình đặt cái jack cắm lộn mặt, nghĩa là thay vì nằm ở một bên board, ngược mặt với mấy con IRC (chíp, điện trở và tụ - ngôn ngữ Vịt) còn lại, thì nó nằm cùng mặt với đám kia luôn.

Kệ, vướng thì vướng, vẫn cắm vô được. Nằm cùng mặt thì càng đẹp, héhé.

Bật điện lên, cái settopbox im re.

Sao vậy trời????

Rút ra, bật điện, cái board chạy.

Cắm vô, lại im re.

Thôi rồi, chắc vịt gí mỏ hàn lâu wá làm nó chập một mớ mạch gì đó ở trỏng rồi!!! Hic...

Tính nói với Chiên Xù "I've destroyed something". Nhưng nghĩ tới cái mặt "tao biết mà" của nó, lại thôi. Kiên quyết mang cái đầu dây đi check lại.

Đi được nửa đường, tự nhiên thấy "mặt trời chân lý chói qua tim".

Trời ạ, cái jack cắm ngược mặt board, có nghĩa là cổng số 4 nó thành cổng số 1 và ngược lại. Ngược ngạo như vậy, nó không cháy luôn nguyên cái settopbox là may lắm, còn mong gì cho nó chạy. Ặc ặc.

Rút kinh nghiệm, lần này lo đi kiếm nhựa thông. Không có. Đành ngồi làm lại nguyên cái quy trình rất dế hồi nãy, bụng thì thắc mắc không hiểu người Hàn họ dùng cái gì để lấy chì dư khỏi mấy cái lỗ.

Cái board nhỏ hơi sém thêm tí nữa.

Mang ra cắm, nó chạy, hé hé.

Start cái settopbox xong, chả thèm làm việc với nó, mà ngồi ghi lại cái chuyện nhảm này.

Đi

Hôm qua, lúc gấu chạy qua báo động "hình như cậu Mập nghỉ làm, thấy cậu đi lòng vòng chào bà con" mình vẫn còn chưa tin. Cuối cùng hóa ra cậu Mập nghỉ thiệt. Động trời hơn, cả Rù cũng nghỉ luôn.
Còn nhớ cái lúc vịt mới vào cty. Có một thằng nhóc mặt bụ sữa, (cũng khá đẹp trai ->>>> con vịt háo sắc hehe) ngồi ngay cạnh chỗ mới của vịt, trên bàn có một đống chocolate. Thấy vịt dòm dòm, nó rút một thanh đưa vịt. Đó là sau ngày 14-2 của Hàn, con trai dư chocolate đến nỗi chả biết làm gì.
Tới ngày 14-3 thì tình hình đảo ngược, vịt có một đống kẹo trong khi nó cực kỳ ghét ăn kẹo. Thế là mỗi ngày nó đi lòng vòng cho người này một ít, người kia một ít, không quên rút một nắm bỏ vô cái hộp của Rù, như tiếp tế chiến trường.
Mà tại sao lại gọi cái đứa đẹp trai và bụ sữa đó là Rù á? Vì thứ nhất nó chả sữa tí nào, 32 tuổi rồi nhé (mình cứ nghĩ nó 25, ặc ặc). Thứ hai là trừ những lúc nó cười, còn thì lúc nào cũng cắm đầu làm việc, mặt mày căng thẳng, vai gù lên, cổ rụt xuống. Làm được ít lâu, nó càng ngày càng xụi lơ xụi lắc, sáng mình vào cty thấy nó nằm rũ trên bàn ngủ, hoặc là lê cái bàn chải đi đánh răng, mặt mày rũ rượi. Không gọi là Rù (tên nó là Iroo) còn gọi là gì bi giờ.
Còn cậu Mập thì khỏi phải giải thích, chỉ cần cho biết vòng eo của cậu chắc cũng phải 1.5m. Cậu này hồi xưa đi học chắc rất khoái giật tóc con gái. Mỗi lần thấy mình đều không quên dứ dứ nắm đấm chào, hoặc giơ tay ra bóp cổ, ặc ặc.
Vậy đó mà bi giờ hai người nghỉ. Mỗi người vác một cái balô đi ra cửa cty. Mình chạy theo. Gấu cũng chạy theo. Dòm. Chào. Buồn hiu.
Mình chỉ giỏi khuyên thiên hạ thôi. Tới lúc gặp cái chuyện chia tay thiệt sự, cũng vẫn buồn.

Những người bán hàng rong trên tàu


Ở VN không biết dạo này ra sao, chứ hồi xưa đi xe bus liên tỉnh rất hay gặp những người bán hàng rong. Phần đông quây lấy chiếc xe vừa vào bến, mời gọi đám hành khách đang giương cặp mắt lờ đờ ngái ngủ dòm ra mấy ô cửa sổ xe. Một số leo luôn lên xe, vừa rao ỏm tỏi vừa bán sách bói toán, tạp chí in đầy hình nghệ sĩ cải lương, thuốc gia truyền... Phải nói, trừ cái chuyện mua một bịch trà đá vì khát nước quá (và suốt sau khi uống cứ lo ngay ngáy hỏng biết họ đã bỏ cái gì vô bịch trà đó) thì mình chưa hề mua cái gì trên xe bao giờ.

Bên Hàn cũng có những người bán hàng rong trên tàu. Tàu đây là subway, chạy vòng vòng seoul, bao giờ cũng chật người. Đầu tiên, xuất hiện một ông mặc vest rất lịch sự (có đeo cravat không thì hỏng nhớ), kéo theo một cái ba lô xách tay cũng rất chi là hoành tránh, bước lên tàu. Đợi bà con yên vị cả rồi (ngồi hoặc đứng, tùy tình hình), ông mới hùng dũng bước ra giữa tàu và lớn tiếng "Xin chào bà con cô bác....". Sau đó là một bài diễn văn hết sức hùng hồn, vd như là nếu ổng bán bàn chải dùng để chải bụi áo khoác, thì phải có phần mở đề, giới thiệu hoàn cảnh thời gian, như là "bây giờ đang là mùa đông và tất cả chúng ta đều phải mặc áo khoác blah blah blah ..."; sau đó là chuyển tiếp và nêu vấn đề "... nhưng một khó khăn mà tất cả mọi người đều gặp phải là blah blah blah ..."; rồi đưa ra solution, tiếp đó là phần demo cũng rất chi là ngoạn mục, bằng cách lôi một mớ bụi và vụn vải sẵn trong hộp ra bôi lên tay áo, xong lấy bàn chải quệt một cái cho bụi đi hết, tay áo sạch tưng. Cuối cùng bao giờ cũng có phần kết luận và khuyến mãi "... cái này giá thị trường là xxx nhưng tui chỉ bán giá xxx/10... ".

Phần sau thì hơi giống bên VN, là ông mang đi phát cho mỗi người một cái, rồi đi lòng vòng coi có ai mua không, không thì thu lại. Cũng có khi họ không phát, chỉ chờ coi có ai mua không thui. Mà theo mình như vậy tốt hơn, vì mình đã gặp một lần, ông bán hàng phát cho cô ngồi cạnh mình, rồi quên lấy lại. Ổng đi qua toa khác, còn cô này hơi ngẩn ra một tí rồi ... ngồi im và cười. Mình thì nhấp nhổm hổng biết có nên rượt theo kiu ông kia lại không, nếu kiu thì có tỏ ra xấu chơi (với cô bên cạnh) và có bị nói là nhiều chuyện không. Gấu bảo thôi đừng để ý. Nhưng cả bữa đó chỉ thắc mắc không biết ông ta bán bao nhiêu cái mới lời được bằng giá một cái. Thấy mình cũng hơi hèn hèn...

Đồ bán trên tàu phần lớn là đồ Trung Quốc. Đồ TQ bên này tràn ngập. Trên mạng, ở chợ, trên tàu... Mà chắc do họ quảng cáo và demo hấp dẫn lắm hay sao mà nhiều khi mình cũng muốn mua thử. Có lần mua 1000won (giá tiền một cây kem) được một vỉ kim cỡ năm chục cây các loại, và một chục ống chỉ màu. Kim thì hai năm trời mới xài có mấy cây. Chỉ thì hầu như vẫn còn nguyên, vì màu nó cứ chõi với màu vải sao đó. Lần khác thấy họ bán cái "máy may" cầm tay, tra chỉ vào bấm bấm. Ông bán hàng xách một miếng vải demo, vừa đi lòng vòng vừa bấm tanh tách, đường chỉ đều tăm tắp. Mình khoái wá rinh ngay một chú (2000won). Về, hí hửng xỏ chỉ vào và bấm, thì hỡi ơi chỉ đi đằng chỉ, vải đi đằng vải. Bực, nhưng được một bữa ngồi nghiên cứu xem làm cách nào nó xỏ chỉ móc vào nhau được khi mình bấm, cũng khá ngoạn mục hehe ...

Hoa đào năm trước

Sáng nay đi dọc đường, nhìn thấy mấy bông đào đầu tiên nở trên cành.

Mà kỳ cục, không có cái cảm giác như cách đây hai năm, lúc đi trên lab về, băng qua núi. Giữa con đường núi quanh co và lum xum cây cỏ, giữa ngọn gió nửa lạnh nửa không ẩm ương của một ngày tháng tư, đột nhiên thấy hoa đào nở.

Những bông đào đầu tiên. Bắt đầu cho một bạt ngàn hoa phủ ngập những ngọn đồi, những con đường Kyung hee. Hồng tươi. Non tơ. Mỏng mảnh. Run rẩy nhẹ nhàng trên cành. Giữa cơ man là những nụ đào tròn căng cũng đang nhu nhú cái chỏm cánh hồng ra ngoài. Lúc đó mình đứng lặng nhìn một lúc, rồi suýt nữa thì nhảy lên, vừa chạy lon ton xuống đồi vừa thấy sung sướng cứ như mình cũng sắp biến thành gió mất.

Chắc là tại con đường mình đi sáng nay nhiều người, nhiều xe quá. Chắc tại trời hôm nay sau mưa, xám xịt và ủ rũ. Chắc tại giữa những ngôi nhà cao tầng không có cái ngọn gió vẫn thường quẩn quanh trên đồi trường mình. Chắc tại hai cây đào dù có cao, dù có to thì vẫn cứ chìm lỉm giữa bao nhiêu kiến trúc nhà cửa xe cộ và cả biển người xung quanh.

Nói sao đến mùa đào nở là dân Hàn xúm xít nhau vào Kyunghee ngắm hoa. Dù hoa đào ở đâu cũng có.

Mình cũng chuẩn bị về trường thôi!

Hoa vàng

"Em đến bên đời
Hoa vàng rực rỡ
Nào dễ chóng phai
Trong lòng nỗi nhớ
Ngày tháng trôi qua
Cơn đau mịt mờ ... "

Mắc mớ gì phải là hoa màu vàng hen?

Nhưng mà đúng là cái màu hoa vàng nó ám ảnh hay sao á. Mấy bài thơ bài hát mình thích, hay có màu đó.

"Hoa cúc vàng nhà ai
thả từng chùm
hoài nhớ
áo em vàng... "
(thơ của Đỗ Trung Quân, được phổ nhạc thành bài Khúc mưa)

Rồi nữa:
"Một hôm thấy nắng vàng quen quá

Quen như là ngày xưa
Sao em đùa dai thế
Để hồn tôi cửa mục gió lùa

Một hôm thấy nắng vàng đâu đó
Một hôm thấy nắng vàng trải dọc ven đường
Ồ! Chỉ là dã quỳ một ngày thu hết nắng
Lộng lẫy niềm nhớ thương"
(thơ của Đỗ Trung Quân)

Bài thơ làm mình nhớ hoa dã quỳ Đà Lạt. Lần đầu tiên nghe mấy chữ hoa dã quỳ là khi đọc truyện ngắn trên MT, truyện một cậu bé ngày nào cũng mang một bông dã quỳ tặng cho một cô bé. Đọc xong, tự hỏi dã quỳ nó như thế nào. Rồi cũng gặp, khi lên Đà Lạt. Cái hình ảnh "dã quỳ một ngày thu hết nắng - lộng lẫy niềm nhớ thương" tả chính xác hoa quỳ mình thấy ven đường Đà Lạt, rực rỡ, kiêu hãnh, mà hoang hắt.

Sao tự nhiên nói lảm nhảm ta? Chắc rảnh wá khùng rồi!

Tại tự nhiên trong đầu cứ ong ong mấy câu "em đến bên đời - hoa vàng một đóa - một thoáng hương bay - bên trời phố hạ - nào có ai hay - ta gặp tình cờ - như là cơn gió - em còn cứ mãi bay đi..."

Hồi xưa có một lần thất vọng nhất, mình làm một bài thơ, cũng có cái màu hoa đó:

"...Đành nhận về mình lối rẽ
Buồn thì cũng một lần mưa
Chị vẫn đi con đường ấy
Vẫn vàng hoa cúc ngày xưa"

Yến cũng có một bài thơ hoa vàng:

"Hoa hướng dương quanh phòng của chị
có nở vàng từ độ Hạ đi? .... "

Hướng dương với dã quỳ hình như cùng họ ? KHU có đủ quỳ và hướng dương. Có một bụi hướng dương mọc ngay cạnh cái đồng hồ to gần cổng. Chiều cuối mùa hè, mưa, đi về ngang đó, thấy mưa lất phất lay phay phủ lên bông hướng dương một lớp mơ hồ.

Có người bảo màu vàng là màu phản bội. Mình chả thấy vậy, mấy người thích hoa màu vàng có vẻ thường nhớ lâu và nhớ nhiều. Có người bảo màu vàng mạnh mẽ, mình cũng hông thấy vậy luôn. Mặc vô một cái áo vàng, đi ra phố, tỏ ra mạnh mẽ, chỉ để che cái lớp bên trong yếu xìu thui à.

Thui hong nói lung tung nữa. Nói cho cùng, mình cũng đâu có khoái hoa vàng đâu!

Tại cái cty kia, nói sáng hôm wa release lib cho mình integrate, cuối cùng tới giờ vẫn không chịu release, làm mình chờ wài hổng có gì làm nên tửng rùi hehe...

----
Gõ cái title "hoa vàng", tự nhiên nhớ Hoàng Kim Giáp. Phim gì tệ, Củng Lợi già wá rùi, mà kết cục cũng chết hết trơn y như mấy cái phim TQ dạo này họ hay làm để me mấy giải thưởng quốc tế. Chả hiểu sao họ lấy đâu ra vàng để trang bị cả một đội quân choé vậy nữa. Chắc hổng phải vàng thiệt, mà là vàng mạ. Chứ nếu là vàng thiệt, ông vua chỉ cần ra lệnh cho lính, giết được chú nào sẽ cho giữ cái giáp của chú đó, là lính đánh hăng say hết biết.

Coi phim đó, chỉ thương cái chú nhị hoàng tử. Lúc chú thấy mẹ đang thêu mà tay run lên, vội vã đỡ lấy cây kim thêu giúp mẹ đường chỉ cuối. Trời, con trai đó nha, mà làm được vậy với mẹ, đời có mấy ai đâu.

Đi

Hôm nay trong bữa cơm trưa, nhắc đến chuyến du lịch Síp hồi xưa.

Sau bữa trưa, tráng miệng bằng một truyện ngắn. Cũng là bối cảnh châu Âu.

Blog của Yến nhắc lại cái ước mơ đi nhiều. Yến nói, năm nay sẽ cố đi nhiều.

Hồi đầu năm.

Mình ngồi viết ra những mục tiêu muốn làm trong năm nay.

1. Trả nợ.
2. Về VN
3. Đi du lịch đâu đó.

Mới tới đó thui, chưa kịp viết điều thứ tư nữa, thì nghĩ lại, và gạch bỏ đi du lịch. Dành tiền trả nợ.

Xong rồi nghĩ tới nghĩ lui, thêm vào "Về VN (có thể bỏ luôn)".

Thế là hỏng có hứng viết tiếp nữa.

Thấy buồn ...

Sự chia tay

Mình bi giờ nhìn cái sự mà thiên hạ gọi là tan tác bằng ít nhiều vô cảm. Sống hết gần 1/3 đời rùi (thì tử vi nói mình thọ 90 tuổi lận mà) nên thấy nhiều sự ra đi, nhiều chia tay wá, đâm ra bi giờ nhìn cái gì cũng nghĩ "ừa đời nó vậy đó, có lúc hợp rùi sẽ có lúc tan"

Hồi xưa, có nhiều nhân viên làm cho một cty cả đời. Có nhiều cặp sống với nhau tới răng long đầu bạc. Chả biết cái người nhân viên đó có hạnh phúc không. Chả biết cái cặp đó có cắn đắng nhau không. Như mẹ mình đó, tính ra cũng là dạy ở một trường gần cả đời, sống với một người gần cả đời rồi đó chứ. Dạy thì vui, nhưng than thở cũng nhiều. Được cái mẹ mình dễ chấp nhận, và giỏi xoay sở. Đồng lương chít đói mà mẹ nuôi tụi mình no đủ được tới giờ.

Vậy nên mình thấy phục mẹ wá trời. Như mình bi giờ, có chuyện gì uất ức là ngay lập tức nghĩ đến chuyện cuốn gói ra đi. Bị stress một cái là muốn phá cho tanh bành, rồi ra sao thì ra.

Cuối cùng rồi cũng có những cái khiến mình không đi, không phá. Nhưng mà hình như con người mình nó vậy á, coi cái chuyện ra đi là một chuyện thường ngày. Đến rồi đi, vậy thui. Chả có gì kéo dài được cả đời (trừ một tình yêu mà mình cũng muốn lắm, nhưng chắc không mơ thấy nổi, vì cái người đó đã tuyên bố với mình là đến ngày nào đó chắc cũng còn tình nghĩa thui. Nhưng thui, vụ đó tính sau). Cho nên có những chuyện tan tác, mỗi người một ngả, bà con nhìn mà đau lòng, mình thấy bình thường. Thì đâu có gì to lớn, ở không được nữa thì đi thui.

Ở không được nữa thì đi thui, mình đã nói câu này suốt từ nhỏ đến lớn với một người, mà mãi đến giờ người đó mới chịu đi, và đã tìm thấy hạnh phúc ở cái sự tự do đó.

Cái gì cũng không bền lâu, tình cảm cũng không bền lâu. Mình không tin ở cái gọi là "dù không gặp nhau nhưng vẫn thân thiết như cũ". Làm sao như cũ được khi mà không còn gì chung để nói? Ừa, cái này cũng không lý giải nổi. Mình có nhiều, nhiều lắm, những người bạn mà trong lòng mình vẫn coi họ thân thiết như ngày xưa, nhưng khi gặp trên cửa sổ chat chả biết nói cái gì ngoài mấy câu thăm hỏi quẩn quanh. Mà chắc cũng khó gặp lại để mà đi cà phê cà pháo, vì ai cũng có gia đình hết cả rồi. Như vậy, nghĩa là vẫn như ngày xưa, hay không như ngày xưa? Lâu lâu có người tự nhiên nói chuyện thân thiết được, tự nhiên tâm sự với nhau, trời ơi mừng muốn chết.

Vậy nên người ta sợ cái sự tan tác. Cho dù sự tan tác chỉ là đơn giản mỗi người bước đi trên một con đường riêng của mình. Vẫn còn có thể gọi điện, email, chat chit. Vẫn còn gặp nhau được bất cứ lúc nào để nhậu khắp các quán đặc sản Sài Gòn và tám chuyện đời. Vì cái xa này, nó hay dẫn theo cái xa kia.

Vậy nên người ta buồn khi phải chia tay nhau (ở đây nói chuyện chia tay giữa bạn bè bình thường thui nhé. Chuyện tình iu, hôm khác nói vậy). Và mình, cái đứa mặc dù chia sẻ nhưng vẫn nhìn sự việc theo kiểu "Ừa đời nó thế, trước sau gì cũng phải tan thôi" thấy hơi ăn năn, vì nghĩ vậy nên mình không thấm được, không chia được cái nỗi buồn của bạn.

Mấy người bạn của tui ơi, cho tui nhắc lại cái bài hát này đã post lên ít bữa trước, tại tự nhiên nói linh tinh mà lại nhớ đến bài đó.

Nghe xong, rồi bớt buồn nha. Thay vào đó, lên kế hoạch nhậu hàng tuần hay hàng tháng, và phát cho nhau một cái tín hiệu tương tự như cái Huyền thiết lệnh của ông gì đó trong kiếm hiệp, ý nghĩa là "bất cứ khi nào mày cần đến tao, thì tao sẽ sẵn sàng".

"Cũng không có nhiều thứ tớ đã chia sẻ với cậu dọc đường
Và qua tất cả mọi điều, luôn có một tập tiếp theo cho ngày mai
Đột nhiên như không thực, có một con đường khác
Đang vẫy gọi sự chia ly ..."

ừm vậy đó, thì nó luôn thế mà. Người ta bên nhau suốt một thời gian dài, rồi đột nhiên một con đường khác hiện ra. Dù sao cũng không phải là bạn trăm năm, đâu có đi chung mãi được, phải không?

"Cái gì đã làm đều đã được làm cho điều tốt đẹp nhất
Mặc dù màn sương trong mắt tớ để lộ một ít hoang mang về những gì tớ sẽ đánh mất
Nhưng nếu bắt đầu lần nữa, tớ vẫn sẽ chọn
Cũng niềm vui ấy, cũng nỗi buồn ấy trên mỗi bước đường
Đã đấu tranh với tớ và đã dạy tớ rằng
Bạn bè chẳng bao giờ nói chia tay..."

Tin tui đi mà, hai ba năm nữa, mười năm nữa, vài chục năm nữa, có thường gặp nhau hay là không gặp, thì vẫn coi nhau như người bạn ngày xưa. Thì khi gặp lại, vẫn có thể tám ngút trời. Vậy á!

Tổng kết đầu tuần

Hôm nay mắt nhắm mắt mở ngồi sau xe gấu bay vô cty sau hai ngày cuối tuần ngắn ngủn và sung sướng. Vừa kịp 10g, héhé. Cái luật phạt 2000won nếu đi trễ sau 10g rất có tác dụng khích lệ bà con hãy đi làm đúng 10g (mặc dù luật cty là 9g), vì có sớm hơn thì cũng rứa.

Thấy trên bàn mình có một cái board mới. Thui rùi, cái board thân iu của mình đã bay theo Chiên Xù sang Đài Loan. Ngồi hì hục cả tiếng để boot cái board mới mà không được. Hỏi anh bạn chung nhóm hôm bữa cũng học boot board chung với mình (Chiên Xù dạy), ảnh xua tay rối rít "đừng hỏi tui, tui hông biết". Bó cẳng, đành gửi mail hỏi Chiên xù. Cho nó đi cũng hỏng yên. Mà nghi lắm, chắc cái board này hỏng chạy được nên nó mới chôm cái đang chạy ngon lành của mình.

Không có gì làm, đành ngồi làm một bản tổng kết đầu tuần.

Về thời tiết thì nói chung là mùa đông lạnh quéo và không dài lắm (mấy năm trước thì nó dài, năm nay hình như do cái lệ khí của gấu và penguin hay sao í mà nó hỏng dài nổi) đã đi wa. Hoa đã bắt đầu nở. Có mấy cái hoa vàng vàng chả biết tên là gì, năm nào cũng ló ra đầu tiên, ở trường Kyung hee bi giờ chắc đã phủ khắp các triền đồi. Một người bạn (ai thì mình wên lun rồi) nói với mình nó tên là hoa-đón-xuân, vì nó bon chen nở trước tiên đón xuân tới. Hôm wa đi chợ thấy hoa mộc lan bắt đầu he hé mấy bông. Mấy cái nụ đào thì cũng đã căng tròn lên thấy thương. Hôm thứ sáu, đi đổi visa, lâu lắm buổi trưa mới bước ra đường, vừa đi vừa chạy (đuổi theo chú Vịt mẹ) mấy bước đã phải cởi áo (lạnh). Nóng thảm. Nhưng mà trời đẹp wá, hoa và chồi non trên cành cũng nhiều wá! Dễ chịu tới mức muốn vừa đi vừa nhảy :D. Xuân tới thiệt rồi, hehe ...

Về ẩm thực nói chung bếp nhà the zoo dạo này lạnh teo tóp suốt tuần, trừ weekend. Cuối tuần rồi bạn Phi đã biểu diễn vài món rất chi là ngoạn mục như là gà xào nấm (ngon nhờ nấm nó ngon sẵn), mề xào ớt (ngon nhờ mề), cá chiên (ngon nhờ ...muối, héhé, vì cá nó bị cũ). Bạn vịt đi chợ, thấy người ta bán một con gì đó, họ rao "hải sâm hải sâm đây, 3000won một rổ". Đi wa rồi, lại tò mò, chả biết họ bán con gì, nên đứng lại dòm. Thấy nó là cái con giống hình cái đầu chùy nhiều mấu, màu vàng vàng đỏ đỏ hay nằm trong bể của mấy hàng bán đặc sản cá mực sống. Ăn trong tiệm thì ít nhất cũng tốn vài man, bi giờ có 3000, không thử thì chắc chả còn dịp nào, thế là vịt dừng lại mua một rổ. Ông bán hàng cân xong, nhanh như chớp lấy ra một con dao, cắt đầu con hải sâm cái xoẹt, nước văng tùm lung tanh lè (vịt có né), xong mổ dọc xuống cái rẹt, kéo mớ ruột mềm oặt oẹo ra quăng vô rổ cân, còn cái vỏ thì quăng vô ... thùng rác. Ặc!!! Cuối cùng vịt xách mớ ruột hải sâm về, vẫn còn bỏ trong tủ lạnh, chưa biết phải nấu món gì với nó.

Về các tình hình khác thì nói chung đều giống như tuần trước hoặc tuần trước nữa, nghĩa là chả có gì mới để mà tổng kết cả. Nên bản tổng kết đành stop ở đây. Chào thân ái và quyết thắng!

Xin xăm


thượng thượng hạ hạ
sấp ngửa như một ván bài
thần tiên biết trăm phương ngàn chuyện
xin cho giùm chút hy vọng tương lai

người nhận xăm thượng hớn hở mừng vui
những giấc mơ xem chừng sẽ thành hiện thực
bao nhiêu quẻ thượng rồi
tan giữa đời nhiều lầm lẫn

người thẫn thờ nhìn xăm hạ
nỗi đau thì đã mệt nhoài
bước đời giờ mòn mỏi
chút hy vọng cuối cùng cũng đã phôi phai

tôi cầm trên tay cây xăm hạ hạ
biết mãi xa xôi
biết đời gió cuốn
bao giờ thôi thương nhớ một người?

K

Khi tôi bảo không cảm thấy hạnh phúc
đó là vì tôi đang bịt mắt và chơi trốn tìm với hạnh phúc của tôi
bướng bỉnh trong vai người thắng cuộc
không biết là chỉ cần chịu thua, hạnh phúc sẽ bước ra và mỉm cười

Không sến nữa nhá

Hmm, quyết định chấm dứt thời kỳ viết blog sến bà cố.

Mà cũng hổng biết có chấm dứt nổi không. Bình thường nói chuyện thì nhét một chữ có cảm xúc vô cho nó mùi mùi cũng hỏng được, tự nhiên lúc viết chả biết mấy chữ đó ở đâu nó cứ theo nhau chạy vô hoài.

Nhưng mà chán cái sự sến rồi.

Dạo này rảnh quá chừng. Project thì có. Mình làm nguyên một phần main application của cái STB mới ghê chứ. Nói cho oai, tức là làm phần business control và integrate mấy cục khác lại. Mà cái bừ-rồ-giéc-từ này lúc giao cho mình họ để deadline là cuối tháng 2, làm vịt ta ngậm ngùi cancel kế hoạch về nhà chơi tết (sau khi đã cảnh cáo trưởng nhóm Chiên xù là chỉ có một lần này thui nhá). Tưởng sao, đến cuối tháng 2, hardware vẫn chưa có. Đến tận bây giờ, nghĩa là giữa tháng 3 rồi, mới vừa được phát cho một cái board lúc chạy lúc không, héhé. Mấy cục khác thì vẫn chưa có mà integrate. Thế cho nên rảnh càng cua, tối nào cũng về sớm chăm chỉ đập quái.

Nói đến cái sự đập quái, xin lỗi mấy bà con, nhất là mon, đã từng tốn nước bọt và công gõ bàn phím để hết lời khuyên can tui đừng đập quái nữa. Thì cũng đã ngừng đập quái của cái game Phong thần rồi, nhưng mà chuyển qua game TGHM thế là bị nó dụ mê tít mít không dứt ra được nữa. Sao mà mê á, thứ nhất là đồ họa đẹp quá, mà con vịt lại vốn háo sắc. Thứ hai là quest nhiều quá. Vịt vốn mê quest, cứ có nhiệm vụ cho nó làm là nó ngồi làm mê mải, ui ui ...

Hôm qua phải đãi một chầu pizza hết sức là lãng xẹt. Lý do là vịt hứa với một nhóc sẽ nhận tiền lương tháng (training trong cty) giùm nó. Đến lúc nó gọi hỏi chị nhận giùm em chưa, mới giật mình, chả nhớ nổi là có nhận chưa nữa. Nhớ sơ sơ là mấy người bên phòng hành chính chạy qua hỏi là bi giờ đưa tiền của thằng đó cho you hả, nó ừa, rồi thì có nhận tiền không, nếu nhận rồi thì để đâu, không có tẹo tèo teo ấn tượng nào hết. Cái họa phải đền tiền lơ lửng trên đầu, vịt chạy tới chạy lui kiếm, mặt méo như cái bông héo.

Cuối cùng thì cũng phát hiện ra là họ chuyển tiền vô tài khoản mình rồi. Chưa kịp mừng thì bạn Phi kiu "đãi Pizza đi". Trùi ạ, tui có hứa là kiếm được thì đãi cái gì đâu. Cũng nhận lời đãi, không phải vì mình hứa, mà vì thương tình bạn Phi thèm Pizza đến nỗi phải mang cái thân chủ nợ giàu nứt đố đổ vách đi gài độ mình, héhé.

Công nhận pizza Hàn ngon. Cheese rất dẻo và thơm, rìa bánh có khoai lang giòn giòn. Dân Hàn chả hiểu sao mê khoai lang như điếu đổ. Có bánh pizza khoai lang, kem khoai lang, sữa khoai lang, khoai lang chiên, khoai lang nướng, khoai lang chip, khoai lang sấy ... nói chung thứ gì có thể cháp được họ đều cố gắng bỏ khoai lang vào tất. Chuyện tương tự cũng xảy ra với aloe và trà xanh, và rong biển. Có vẻ như cái nước này vốn sản vật hơi thiếu thốn, nên từ xưa họ đã có truyền thống tận dụng nguyên liệu đến mức tối đa. Mà cũng hay, còn hơn nguyên liệu thì nhiều mà chả biết làm sao để tiêu thụ, cuối cùng trồng ra lại vứt bỏ.

Nhớ

Nhớ cái nắng ào qua bệ cửa
Bâng khuâng nơi góc ngoại thường ngồi
Buổi sáng tiếng rao hàng hối hả
Ấm nước cho bà và miếng trầu vôi

Bà không ăn trầu nữa lâu rồi
Tóc bạc trắng bay về nẻo khác
Câu Kiều xưa giờ đã không người
Chìm mải miết vào trong quên lãng

Nhớ khoảng gạch góc nhà dịu mát
Mảnh sân con những chậu cây con
Bên kia đời ông làm gì nhỉ
Có cây không trong cõi vô thường?

Con đi mãi đường xa vạn dặm
Một hôm nghe mất một góc đời
Có lúc giữa lối về chợt nhớ
Bài vọng cổ ngày nào giờ đã mồ côi

Nhớ câu mắng của bà kèm ánh mắt cười
Nhớ tay ông gầy đến từng đốt lẻ
Nhớ hương nguyệt quế mùa trăng
trời ơi con nhớ mẹ
...

Stress

RU ĐỜI ĐI NHÉ

Nhạc và lời: Trịnh Công Sơn

Có khi mưa ngoài trời
là giọt nước mắt em .
Đã nương theo vào đời
làm từng nỗi ưu phiền ...

Ngoài phố mùa đông
Đôi môi em là đốm lửa hồng.
Ru đời đi nhé!
Cho ta nương nhờ lúc thở than
Chân đi nằng nặng hoang mang
Ta nghe tịch lặng rơi nhanh dưới khe im lìm.

Ru đời đi nhé!
Ôi môi ngon này giữa trần gian.
Ru từng chiếc bóng lênh đênh vào giấc ngủ ngon.
Cho tôi tay gối mong manh,
Cho tôi ôm lấy vai thon.

2

cái nhìn là một vực sâu
một lần rơi xuống bạc đầu còn thương

Chuyện nghe gió kể lại (tt)


3.

Chuyện của bông hoa khô

Truyền thuyết kể rằng có một loài hoa tiên mọc nơi vách núi. Lẫn trong mây mù. Nơi chỉ có loài chim mới chạm tới được. Ai hái được đóa hoa ấy tặng cho cô gái mình thương yêu sẽ được nàng yêu lại. Suốt đời.

Anh kiên quyết lên núi. Mặc mọi người khuyên can đe dọa. Nỗi đau của trái tim người nhiều khi khó chịu đựng hơn là những nguy hiểm bên ngoài. Những giấc mơ nhiều khi không thể nào nguôi ngoai.

Người con gái anh yêu đẹp nhất vùng. Trước ngày anh đi, nàng cuối cùng cũng đã nhận lời anh hẹn gặp. Tôi sẽ về và sẽ giành được trái tim em, anh hẹn.

- Em sẽ chờ, cô gái đáp lại.

Chỉ cần vậy thôi, anh thấy mình sẽ có thể lên được tới đỉnh trời.

- Tớ đi theo cho vui, người bạn gái hàng xóm giải thích đơn giản khi mang hành lý đứng chờ anh trên đường sáng hôm sau. Khi nào thấy nguy hiểm tớ sẽ quay về.

Chưa hề có việc gì họ chưa làm chung với nhau. Suốt từ những ngày thơ ấu. Nhưng đây không phải là một chuyến đi chơi.

Mặc anh nói thế nào, cô cứ nghênh mặt đi theo. Đến lúc nào đó cô cũng sẽ chán và quay về, anh nghĩ.

Họ đi. Rừng xanh thẳm. Đang mùa hoa ban nở trắng. Vách núi cheo leo mịt mờ sương.

Đêm, họ đốt một đống lửa sưởi ấm và tránh thú dữ. Ánh lửa bập bùng long lanh trong mắt người con gái.

- Khai thật với tớ đi, có phải cậu thương chàng nào đó rồi cũng muốn bắt chước tớ đi tìm hoa không?

Cô thoáng bối rối. Và cười. Ừa, cậu lại đoán đúng rồi.

- Cậu không phải đi, nếu tớ tìm được hai bông, sẽ cho cậu một.

- Vậy nếu chỉ có một bông?

- Ơ ...

Anh chững lại một giây. Chưa từng có gì anh chưa nhường nhịn cho cô, suốt từ những ngày thơ ấu. Nhưng đây là tình yêu.

Anh nhìn người bạn thân của mình. Tính tình cô, không anh hiểu bằng anh. Nếu đã yêu thương điều gì, cô có thể đi đến cùng trời cuối đất.

- Vậy nếu tìm được một bông, tớ sẽ cho cậu trước. Rồi tớ sẽ đi tìm tiếp. Cô ấy đã hứa sẽ chờ.

Người con gái lặng lẽ quay mặt nhìn lên đỉnh núi đen thẳm trong đêm.

Họ lại đi. Chắc không cần phải kể những gian lao nguy hiểm mà họ đã trải qua. Cũng may là có hai người.

Người con gái ngày càng tiều tụy hơn. Anh nhắc đi nhắc lại lời hứa sẽ nhường cho cô đóa hoa đầu tiên anh tìm thấy, nhưng cô kiên quyết không quay trở lại.

Cuối cùng một ngày họ nhìn thấy đóa hoa tiên tỏa ánh sáng rực rỡ bên kia một khe núi hẹp. Chỉ có cô lách qua được khe núi đó.

Anh bất lực đứng nhìn. Thắt cả ruột khi thấy cô mỏng mảnh chênh vênh như một nhánh cỏ trên trên vách đá cheo leo. May sao, cuối cùng không hiểu bằng sức mạnh nào cô đã lần được đến chỗ đóa hoa, cẩn thận hái nó bỏ vào túi và quay về.

Cô gục xuống đất khi vừa ra khỏi khe núi. Dường như không còn chút sức lực nào nữa.

- Đồ ngốc, anh muốn khóc.

- Chắc tớ không còn sức về nữa, cô cười. Cậu mang hoa này về đi.

- Điên à, tớ hứa cho cậu rồi. Để tớ đưa cậu về.

- Còn bông hoa của cậu?

- Tớ không cần nữa.

Cô ngẩng đầu nhìn anh. Những sợi tóc ngắn lòa xòa như tơ trên khuôn mặt gầy gò. Dưới chân họ, mây trời làm thành một biển mênh mông.

- Tớ đùa cậu đấy, có chàng nào đâu! Tớ đi theo giúp cậu.

- ...

- Cậu mang hoa về đi, cô ấy đang chờ.

Anh cầm đóa hoa trên tay, nhìn những lớp cánh trắng như ngọc và ánh sáng rực rỡ của nó. Rồi vung tay ném đóa hoa xuống vực sâu. Người con gái kêu lên một tiếng.

- Cậu điên à? - cô như muốn khóc

Anh cúi xuống nhẹ nhàng xốc cô lên vai.

- Tớ không cần nữa, tớ đã tìm được bông hoa của mình rồi.

- ...

- Mình về thôi...

***

Kể cho anh nghe câu chuyện xong, cô đặt xuống bàn một đóa hoa.

"Tớ ngốc thật phải không, cậu chẳng phải người con trai ấy. Cậu không chung tình và can đảm như anh ta. Cậu chỉ thích chinh phục các cô gái, hết cô này đến cô khác.

Tớ biết, có một khoảng trống mẹ cậu đã để lại trong lòng cậu. Không thể nào lấp đầy.

Tớ biết, cậu coi mọi thứ đều phù du, đặc biệt là tình yêu.

Tớ biết, cậu không tin vào hạnh phúc.

Và tớ cũng biết, cậu không bao giờ để ý đến tớ.

Tớ cũng chả phải là người con gái trong truyện, để có thể đi tìm cho cậu một bông hoa tiên. Tớ cũng không tin vào truyền thuyết, nên tớ sẽ đi thật xa..."

Và cô đã đi đến một đất nước rất xa.

Đóa hoa trên bàn người con trai khô dần theo thời gian. Cho đến khi anh bỏ nó vào cái bình đựng những vật kỷ niệm.

"Đồ ngốc, cậu biết rằng tớ sợ tình yêu là phù du. Nên tớ đã cố giữ tình bạn của tụi mình. Để không mất cậu.

Nhưng có lẽ tớ cũng nên bắt chước anh chàng ấy, đi tìm lại bông hoa của mình."

Friends never say goodbye

There isn't much I haven't shared
With you along the road
And through it all there'd always be
Tomorrow's episode
Suddenly that isn't true
There's another avenue
Beckoning the great divide
Ask no questions, take no side
Who's to say who's right or wrong
Whose course is braver run
Still we are, have always been
Will ever be as one

What is done has been done for the best
Though the mist in my eyes might suggest
Just a little confusion about what I'll lose
But if I started over I know I would choose
The same joy the same sadness each step of the way
That fought me and taught me that friends never say
Never say goodbye
Never say goodbye
Never say goodbye
Never say goodbye

...

Chuyện đi lòng vòng cuối năm

Hôm qua đi xuống Daejeon, vô chỗ của tập đoàn (phải nó là tập đoàn hông ta?) ETRI để bàn chuyện giao cho họ làm cái hệ thống p2p mới cho cty. Đường cuối năm kẹt xe như điên. Đi từ hai giờ trưa, 5g chiều mới đến được tới cổng ETRI.

Nguyên một khu rộng như một trường đại học. Các tòa nhà được đánh số. Ra vào cổng phải đăng ký để được cấp thẻ (cũng giống như Samsung). Nhìn cũng khá bề thế, nhưng bên ngoài các tòa nhà thì cũ hơn samsung.

Daejeon rộng và có vẻ ... xấu xí. Đường sá không đan như mắc cửi giống seoul, và không đẹp đẽ nên thơ như suwon. Nghe các ông sếp nói chuyện nhảm, mình biết được một thông tin là một căn hộ trong khu nhà cao tầng, bên này họ gọi là apart, trong từ apartment, giá 60 ngàn $. Ông kia nghe tới đó thì ồ lên một tiếng, không biết là chê nó mắc hay rẻ, cũng không biết giá như vậy thì cao hay thấp so với các ngôi nhà loại khác. Một người đi làm ở Hàn trung bình lương khoảng 24 ngàn / năm, sống tằn tiện thì để dành được khoảng 15 ngàn, vậy thì 4 năm mới kiếm được một căn như vậy. Cũng khá so với VN, nếu đi làm lập trình viên như mình hồi xưa, thì phải hai chục năm mới kiếm được cái nhà tương đương ổ mèo.

Lại chuyện ETRI. Mình nhìn cái bảng ghi "P2P system research team", nghĩ trong bụng, ở cty tui cũng có một cái, thành viên có mình tui. Thấy nể ông sếp mình. Ổng có một phong thái tự tin khủng khiếp khi nói chuyện với người khác. Tính ra cty mình nhỏ như cây tăm, đứng bên cạnh ETRI sẽ giống con kiến đứng cạnh con voi, vậy mà ổng giao dịch ngang hàng. Ổng thoải mái tám với vice director, còn mấy người bình thường thì ổng còn tỏ ra hơi bề trên một chút.

Bà con trong cái "P2P system research team" đó nghe ổng nêu yêu cầu thì mặt nhăn mày nhó, than là khó lắm khó lắm, để tụi tui nghiên kíu coi sao rồi sẽ trả lời.

Ra về, mình hỏi, ông mơ lập được cty bự cỡ bi nhiu? Ổng nói cỡ 3000 người, trong đó có 30% PhD, 40% MS. Ặc ặc, giờ này buổi này mà còn quan trọng mấy vụ bằng cấp.

Được cái mấy ông sếp cty mình cũng dễ thương. Như hôm trước gấu về VN, đến tối việc vẫn chưa xong, 2 sếp một nhân viên ngồi làm. Hình như 11 hay 12g gì đó gấu về, nói là hai sếp đuổi về, ổng lo gấu không kịp chuẩn bị đi về VN. Tội nghiệp hai ông sếp ko biết code đến mấy giờ, trưa mai mới ló vô cty.

Sếp Xệ mình cũng dễ thương. Bác Xệ có kiểu vui là cười toe cười toét, đi hát karaoke thì nhún nhảy rất sung hoặc đứng cầm cái ...(hmm, cái gì quên mất tên rồi? nó giống cái chập cheng) đập đập nhìn như con khỉ đồ chơi người ta hay bán ở VN. Cứ dòm cái mặt ổng cười là mình thấy xả stress.

Nói tiếp chuyện hôm qua đi. Lúc về, sếp to ở lại vì nhà sếp ở Daejeon (chú thích thêm là mỗi ngày sếp đều ngồi tàu hỏa 2 tiếng và lái xe hơi 2 tiếng để đi từ Daejeon lên đây làm và về). Dã man !

Vậy là sếp to ở lại, mình và một ông sếp bé đi về. Ông này mới vô cty. 7g5 tàu chạy, 7g kém 3 phút taxi dừng gần ga. Đường đông nghẹt. Ổng nói, trễ rồi, phải chạy cho nhanh. Thế là vịt co cẳng ngắn ngủn chạy veo veo. Dòm lại thấy sếp nhỏ thở phì phò lệt bệt chạy theo, mặc dù cẳng sếp dài gấp rưỡi vịt. Hehe ...

Đi cùng một đoạn đường, khám phá được nhiều điều mới thú vị từ ông sếp nhỏ này. Tính tình ổng cũng khá phóng khoáng, chả câu nệ gì hết. Nhận xét về cái gì cũng thoải mái không sợ đụng chạm. Ổng nói về tình hình cty, nhận xét mọi người, những chuyện ổng muốn làm để sửa đổi nó... Mình cũng mong ổng làm được. Có lẽ sẽ ráng giúp ổng một tay bằng cách tự sửa đổi mình.

Thêm một điều nữa là ổng chả biết đường sá gì hết. Nên kết quả là lúc đi từ ga về thì lạc thê thảm. Đi lòng vòng mất gần hai tiếng, cuối cùng quay lại gần ga ( -_-;;; ). Đành gọi taxi, mất có 15 phút đã về đến cty. Hic ...

Về nhà, thấy ba phần quà to đùng của cty cho ba đứa. Ba hộp thịt xông khói cấp cao của Hàn, mỗi hộp phải hơn 2kg. Cty này nó tính đầu độc the zoo bằng thịt xông khói hay sao đó, huhu ...

Chocolate, có rất nhiều chocolate

Hôm nay cty mình ngập tràn chocolate.

Ngày valentine của Hàn không giống như ở VN. Ngày này chỉ có con gái tặng chocolate cho con trai thôi.

Hàn mừng Valentine theo kiểu Nhật. Tức là tất cả các ngày 14 đều quan trọng.

14-1 là Diary Day, người ta tặng nhau những cuốn nhật ký kể về chuyện tình cảm hai người.

14-2 là ngày con gái tặng chocolate cho con trai, gọi là Sweet Day. 14-3 là White Day, con trai tặng kẹo ngọt cho con gái (bất công hết sức, huhu ... Con gái thích chocolate hơn kẹo mà. Chắc chắn cái người lập ra tục lệ này là một "thằng").

14-3 là Black Day, tất cả những người single sẽ kéo nhau đi ăn mì chajang, một thứ mì đen thùi lùi, để kỷ niệm cho cái sự đen thui trong đường tình duyên của mình.

14-5 là Yellow and Rose day, những người không single tặng hoa hồng cho nhau.

14-6: Kiss Day. Dịch nôm na là ngày hun nhau, ặc ặc.

14-7: Silver Day

14-8: Green Day

14-9: Music and Photo Day

14-10: Wine Day

14-11: Orange and Movie Day

14-12: Hug Day.

Không biết mọi người có nhận thấy là kể một hồi mình oải tới nỗi không thèm giải thích họ làm cái gì trong mấy ngày 14 sau nữa.

Chính xác là dân Hàn họ cũng oải như vậy. Người ta giải thích rằng tập tục ngày 14 này là do mấy tên thương gia lập ra, để có cơ hội bán hàng vào mỗi tháng.

Nói chung, mỗi tháng mà mua một món tặng cho người iu thì cũng chả có gì là quá đáng.

Nhưng kẹt một nỗi, không chỉ người iu mới được tặng quà. Chính xác là mấy bữa rồi vịt đã phải đi lòng vòng mua chocolate, và tối hôm qua ngồi gói gần hai chục bịch, vẫn không đủ hôm nay tặng cho mấy người trong cty. Và chính xác là sáng nay trên bàn của mỗi người trong cty có ít nhất ba đến 5 chú chocolate các loại. Bà con mang chocolate đi phát um sùm.

Có nghĩa là dân bán hàng vớ bẫm.

Có nghĩa là túi tiền của mình móp xọp.

Cái chuyện tặng quà vào ngày 14 không-chỉ-cho-người-iu đã trở thành tập tục.

Bảo sao dân Hàn nhắc tới ngày 14 là oải cùng cực.

Chuyện nghe gió kể lại

1.

Trong đáy bình có một ít tiền xu, một mảnh tách vỡ, một mẩu giấy gấp tư, một bông hoa khô và một hòn sỏi nhỏ. Chúng nằm trong đám bụi. Lặng lẽ.

Một buổi, có ngọn gió đi lạc vào nhà. Ngọn gió trẻ con thích thám hiểm. Nó chui vào mọi ngóc ngách, cuối cùng nó bay vào trong bình.

- Chào các anh chị, gió reo vi vút.

Những vật trong bình ngẩng đầu lên nhìn. Ký ức về những ngày tháng bên ngoài đã nhạt mờ. Thành ra như là lâu lắm rồi mới nhìn, mới mở miệng, tiếng nói cũng phải khó khăn mới thoát ra được.

Bông hoa khô lên tiếng đầu tiên, nó vốn quen thuộc với những ngọn gió kể từ khi mới ra đời.

- Chào em, hoa mỉm một nụ cười. Những vật trong bình lần đầu tiên thấy bông hoa cười kể từ khi rơi vào đây. Có cái gì đó thật đẹp, vời vợi mông lung, dù là của một sắc hương phai phôi.

Tự nhiên lòng ấm áp. Những vật khác cũng đua nhau lên tiếng chào ngọn gió trẻ con.

- Sao các anh chị lại sống trong này, ngọn gió tò mò.

Đúng là trẻ con! Những ngọn gió từng trải hơn không hỏi vậy. Chúng đã thấy nhiều số phận bị ném vào xó và lãng quên. Chúng chỉ nhìn và tỏ vẻ thông cảm, rồi bỏ đi.

Nhưng đôi khi người ta cần có người hỏi đến.

Có điều, chẳng biết trả lời sao. Vì mỗi câu trả lời có thể là một câu chuyện dài.

- Không sao, em thích nghe kể chuyện! Ngọn gió háo hức.

Vậy là những câu chuyện bắt đầu.

2. Chuyện của mảnh tách vỡ

Họ ngồi quanh bàn. Hai người lớn và một trẻ con.

Bữa cơm đạm bạc. Nhưng nóng hổi và ngập tiếng cười. Hai người lớn kể cho nhau nghe những chuyện ở công ty, nói chuyện bạn bè, chuyện gia đình. Đứa trẻ ngồi nghịch cái tách. Một cái tách nhỏ bằng gốm, trắng mịn, soi lên trời có thể nhìn thấy một mặt người phụ nữ tóc vấn cao được in chìm dưới đáy tách.

Người mẹ nhắc, đừng phá con nhé. Cái tách này quý lắm đấy.

Vì sao, đứa trẻ thắc mắc.

Người cha nheo mắt, vì nó là cái tách hạnh phúc. Nó chứa hạnh phúc của gia đình mình.

Anh chỉ giỏi trêu con thôi, người mẹ cười. Nó bé quá làm sao hiểu được.

Đúng là bé quá thì không hiểu được. Nhưng những cái đầu còn đơn giản của trẻ con đôi khi nhớ được điều gì đó rất lâu.

Nó cũng không hiểu vì sao ba mẹ cãi nhau. Không hiểu vì sao mẹ ra đi. Không hiểu vì sao ba ném cái tách hạnh phúc vào tường và ngồi lặng.

Nó chờ mãi. Mẹ vẫn chưa về.

Cái tách bị vỡ làm mấy mảnh. Ba nó gom các mảnh vỡ bỏ vào thùng rác. Nó lén nhặt lại, thử chắp lại bằng keo dán. Tin rằng nếu nó làm được, mẹ sẽ trở về.

Thiếu mất một mảnh.

Thùng rác đã bị mang đi đổ mất, mang theo mảnh còn thiếu.

Mẹ mãi vẫn không về.

Cuối cùng, cái tách vỡ bị quăng đi từ lúc nào không rõ. Nó quen với việc nhà không có mẹ.

Nó lớn lên, bướng bỉnh. Luôn cho rằng hạnh phúc không bền lâu.

Dọn nhà. Khiêng đồ.

Chân nó đạp phải một cái gì đó sắc cạnh nằm dưới gầm tủ, sát chân tường.

Cầm cái vật bám bụi đen xỉn lên, thấy sau lớp bụi thấp thoáng màu trắng ngọc.

Mảnh vỡ còn thiếu ngày xưa!

Nó ngồi giữa căn phòng đã gần trống không đồ đạc. Một giọt nước mắt tự rơi.

Cái sự sướng của cắt đầu

Tiếng Hàn không nói "cắt tóc" mà nói "cắt đầu". Đi vô tiệm, nói: "cắt giùm tui cái đầu". Cũng giống Việt Nam hen ^^. Dân phương Tây nghe chắc sợ xanh mặt hihi...

Hôm qua Penguin đi cắt tóc thử ở một chỗ gần nhà. Cắt xong có một số cái sự sướng.

- Penguin sướng vì cắt được cái đầu đẹp như ý muốn (mặc dù theo như cô thợ cắt tóc thì phải dài hơn mới đẹp).

- Bả cũng sướng vì kiếm được địa chỉ cắt tóc mới, đỡ phải vô chỗ cái thằng Ôm-e cắt xấu òm.

- Con vịt sướng vì từ giờ sẽ không bị bả kiu cắt tóc giùm (có dám cắt đâu, sợ cắt xong bả đè ra bắt đền thì tóc đâu mà trả!!).

- Cô chủ tiệm sướng vì dụ thêm được hai khách hàng mới, biết đâu là hai đứa VN đầu tiên, mở hàng cho một kỷ nguyên khách VN sau này.

- Ôm-e mà biết, chắc nó cũng sướng vì đỡ được hai thằng khách hàng cứ nhào vô là quơ tay quơ chân, cắt xong thì không biết khen một câu mà mặt nhăn mày nhó đi ra ngoài.

Hmm

Trước đây không biết, hóa ra không ưa một người lại mệt mỏi đến vậy !!!

Bảy nổi ba chìm với nước non

Hai tuần vừa rồi đúng là long đong với chuyện nước non. Chuyện là thế này, sáng thứ sáu tuần trước, ngóc đầu dậy, thấy gấu đang lục đục cái gì đó ngoài bếp. Gấu thông báo một câu thảm thiết: Máy nước nóng hư rồi.

Vặn vẹo cái ... công tắc một hồi (chứ có biết làm gì khác đâu!), chạy lên kiếm ajossi chủ nhà, thì ajossi đi làm mất. Ajuma kiu mình, thôi mày nấu nước xài đỡ. Trời ơi, con phải đi làm mè!

Quẹt qua quẹt lại cái mặt một chút bằng thứ nước lạnh quéo, rồi vác cái mặt dơ lên cty rửa tiếp.

Sáng hôm sau, 5g sáng, 3 thằng còn đang ngáy khò khò thì ajossi gõ cửa. Ajossi chỉ cần vặn cái nút gì đó ở máy một phát là nó lại chạy ầm ầm. Quả là công lực thâm hậu!!!

10g, ajossi lại gõ cửa. Ba thằng vẫn còn say sưa giấc nồng. Lần này ajossi thông báo lát chiều sẽ có người đến sửa máy.

11g rưỡi, lại gõ cửa. Mắt nhắm mắt mở bò dậy lần ba. Sửa máy, hehe... Tốn hết 50 ngàn, nhưng hạnh phúc vì chắc mẩm từ nay đời ấm áp trở lại.

Ai dè sáng nay mở mắt, lại nghe gấu báo máy hư tiếp. Lại lên cty với một cái mặt dơ.

Tối nay về mà vẫn chưa sửa được máy là sẽ phải tắm nước lạnh, :((((((((((((((((((((

Xương rồng trăng (2)

(Ghi chú: Truyện này xếp vào catalog hư cấu, bà con nào có đọc thấy quen quen cũng đừng tưởng thiệt, hehe...)

Đằng đang tưới nước cho cái lá quỳnh - gọi vậy chứ không gọi là cây quỳnh được, vì mãi chẳng thấy nó mọc ra thêm cái gì cho giống một cái cây - thì Loan về. Quăng xe vào góc nhà, quăng giỏ vào một góc nhà khác, nó ngồi phịch xuống đất, thở ra. Than chán quá. Chán bọn khách hàng ngu xuẩn mà lại hay mè nheo.

Đằng ngẩng lên, cười. Có kem trong tủ kìa, ăn đi cho hạ nhiệt. Kem ở đâu ra? Loan sáng mắt mở tủ lạnh. Thì còn ai mang tới ngoài ông Phú của mày. Sao lại Phú của tao, ổng tới là để cưa cẩm mày đó chứ. Nếu cưa tao thì chắc tao đổ lâu rồi. Vậy mày đổ đi cho tao nhờ. Loan cười, không được, tao đổ rồi bỏ Lâm cho ai.

Loan ngồi ăn kem, nhìn Đằng bón thêm phân cho cái lá quỳnh, bảo, nó không lớn nổi đâu, để trong nhà thiếu nắng thiếu gió. Chứ để nó ở đâu bây giờ? Thử đặt ra ngoài hành lang xem, mami chủ nhà không la ầm ầm mới lạ! Loan bảo thôi mày đừng nhắc, nhắc tao lại chán. Chả biết bao giờ mới khá lên nổi. Cố sống cố chết bám lấy cái đất SG này, cũng chả khác cái lá quỳnh của mày là mấy. Biết bao giờ mới mọc rễ. Biết bao giờ mới có được mảnh đất cắm dùi. Mày nghĩ coi, đi học bao nhiêu năm, đi làm bao nhiêu năm, chả lẽ cuối cùng lại tay trắng về quê, lấy chồng sinh con.

Đằng nhìn Loan. Hai đứa biết nhau vậy mà cũng bốn năm rồi. So với con bé Loan sinh viên hay cười hay hát vô tư lự ngày xưa, Loan bây giờ nhiều trăn trở quá. Tự dưng nghĩ lại mình, cũng thấy buồn chênh vênh.

Đang ăn cơm tối, Loan à lên một tiếng, mày nhớ hôm nay là ngày gì không. Ngày gì? Con khỉ, không nhớ thiệt à, mày vô tâm vừa thôi chứ. Hôm nay Hoàng về. Lễ chào mừng tổ chức ở nhà văn hóa thanh niên. Đi không? Đi làm gì? Thì chúc mừng, mày có ấm đầu không đó? Thôi, đông người lắm, tao ghét chen chúc. Mày đi đi, nhớ xin vài cái chữ ký, để mai mốt bán đấu giá. Loan nhe răng cười, chắc phải vậy quá, hay mang về lộng kiếng đi, haha...

Loan đi rồi, Đằng ngồi vào máy. Rồi cứ ngồi đó nhìn cái desktop, không hiểu mình đang định làm gì nữa. Ngồi một lúc, đành đứng dậy lấy xe đi.

Đêm SG cuối tuần tấp nập người xe. Những quán nhậu sáng đèn ồn ào. Đi đâu bây giờ? Đằng chạy ngang nhà văn hóa thanh niên, nhìn vào, nhưng không dừng xe lại. Nhớ cái ngày Hoàng đi dự giải cấp thành phố. Nhớ cái lúc Hoàng thắng cuộc. Mừng muốn rơi nước mắt. Lúc đó mọi người xô ra chúc mừng sao mà đông vậy. Bắt tay chúc mừng Hoàng một cái, rồi Đằng thấy mình lọt thỏm trong một đám đông reo hò, cười nói. Bạn của Hoàng nhiều khủng khiếp, nhiều quá mức tưởng tượng. Có rất nhiều gương mặt Đằng không biết. Mọi người kéo nhau đi đâu đó ăn mừng. Hoàng la lên, mọi người tới đó trước nghen, Hoàng ghé về nhà chút rồi sẽ ra. Đằng đứng ngơ ngác một lúc, rồi quay đầu xe về nhà.

Từ lúc đó, Đằng bỏ luôn cái thói quen mỗi lần có chuyện gì, buồn bực hay căng thẳng, hay gặp khó khăn gì, là lại bấm điện thoại gọi Hoàng. Chỉ để nghe cái giọng miền Bắc ấm áp đủ sức làm đầu mình dịu lại.

Vậy mà Hoàng thắng giải liên tục, hết cấp khu vực miền Nam đến cấp toàn quốc. Rồi bây giờ thắng luôn giải đấu quốc tế, trở thành một người hùng mới.

Cái khoảng cách hồi xưa vốn đã không nhỏ, bây giờ càng vời vợi xa.

Đằng dừng xe lại bên đường. Muốn nói chuyện với ai đó quá, nói một câu thôi, không thì sẽ khóc mất. Hoặc là sẽ đến và chen chúc trong cái đám người chắc là đông như kiến ở nhà văn hóa, chỉ để nhìn thấy Hoàng. Mà nếu vậy thì sẽ càng cảm thấy buồn hơn, chứ có ích gì đâu.

Tiếng Khương vang lên trong máy điện thoại công cộng, có gì hông, tui đang nhậu với mấy thằng bạn. Đằng xui xị, cái đầu đầy ứ bỗng nhiên như cái bình bị đóng vô một cái nút bấc, không thoát ra được lời nào nữa. Thôi không có gì, nhậu tiếp đi. Không có gì thiệt hông, sao tui nghe giọng bà lạ lạ. Không thiệt mà, tính kêu ông đi uống cà phê chơi thôi. Nhậu đi, lộn xộn quá! Khương cười hehe, cúp máy. Đằng lẩn thẩn đút tay vào túi lấy tiền trả tiền điện thoại. Lò mò, lục lọi. Rồi lật túi trước túi sau. Rồi gãi đầu gãi tai. Rồi gọi điện lại cho Khương.

Mười lăm phút sau, Khương tới. Trả tiền điện thoại xong, Khương quay đầu xe. Bi giờ bà muốn đi đâu? Ông không về nhậu tiếp à? Nhậu chán rồi, đang kiếm cớ chuồn mà hông được. Coi như bà giải cứu tui. Cà phê hen?

Đằng mím môi chạy xe rề rề. Thôi, tui về. Sao vậy, không có gì kể cho tui nghe thiệt hả? Ừa. Không lẽ nói tiếp, cũng có, nhưng tui không muốn kể. Kể ra, có không nói tên thì Khương cũng sẽ biết ngay là ai. Đành nhe răng cười cợt, tự nhiên tui khùng khùng vậy thui. Vậy tui đi nhậu tiếp, hehe. Mà bà cầm tiền đi, con gái con đứa gì ra đường không mang đồng nào, xe hư hay hết xăng thì sao. Đằng le lưỡi. Thôi, ông nhậu vui vẻ.

Rất lâu sau đó, Đằng thường tự hỏi, nếu đêm đó mình vào nhà văn hóa thì sao. Trong đầu dựng lên một kịch bản có vẻ cũng hay ho, rằng mình phát hiện không có tiền trả tiền xe, và cái người gần nhất có thể nhờ vả được sẽ là Hoàng. Nghĩ chơi chơi cho vui vậy thôi, chứ không dám nghĩ thêm, sợ mình tự thấy cái kịch bản vô duyên và rất có thể sẽ dẫn đến một kết cục làm buồn lòng hơn.

(còn tiếp)

Có lúc vui

Ngồi gõ mạn thuyền và hát nghêu ngao
ai cho con xít theo về chơi trống
mùa nắng mùa mưa mùa nào rất rộng
tỉnh một cơn say đời vẫn rất dài

ném bóng lên trời em đếm một hai
thoăn thoắt trong tay niềm vui trẻ dại
tách bảy tách ba rồi thì nhập lại
mãi mãi trong ngần ánh mắt ngày xưa

hoa dã quỳ vàng hắt một chiều mưa
em đừng đợi chờ kẻo rồi ướt áo
thuyền lật còn trôi đời say còn đạo
buồn thả đi rồi theo sông lênh đênh

Xương rồng trăng

Bông quỳnh rụng xuống cội quỳnh,
Dù ai ngậm ngọc dỗ mình đừng xiêu...
(Ca dao)

Nhà có một hũ rượu to. Không ngâm rắn hổ, tắc kè, bìm bịp mà lại ngâm hoa quỳnh. Cụ nói, hoa quỳnh nở xong, vừa chớm tàn là ngắt lấy, thả vào rượu, vớt vát một chút hương. Đằng chưa một lần được ngắm hoa quỳnh nở, cứ ngồi trước hũ rượu ngắm mãi những cánh hoa mỏng manh trong trong như vải lụa, xấp xõa chơi vơi giữa sắc rượu vàng. Có vẻ gì đó ai oán tội tình, như cố níu kéo một sắc xuân mà không thành.

Cụ rót trà từ cái ấm con ra hai cái chén con. Ấm chén đều là loại gốm thô, màu đỏ gạch sậm, có hoa văn nâu, cả bộ đặt vừa trên một cái dĩa sành. Bộ ấm này xưa Đằng tặng sinh nhật cụ, cụ thích lắm. Có lần anh Quỳ uống rượu say, cãi vã gì đó với chị Mây, đá văng cái ấm vào tường. May không vỡ, nhưng gãy mất cái quai, cụ giận điên lên không nhìn mặt anh cả một tuần liền.

Trà khổ qua đắng ngậm ngùi. Lần đầu tiên Đằng uống, vào miệng chỉ muốn nhổ ra ngay. Giờ thì đã hơi quen quen, nhưng vẫn không thể chiêu quá hai ngụm. May mà cái chén con cũng chỉ chứa vừa hai ngụm trà con. Uống trà là để nói chuyện. Uống trà cũng để lấp chỗ trống khi không có chuyện gì để nói. Hoặc khi có những chuyện không muốn nói.

Cụ hỏi thăm. Đằng kể cụ nghe chuyện công việc, chuyện gia đình. Rồi hỏi ngược lại cụ. Thăm hỏi một hơi thì cũng phải đề cập đến một người không có mặt. Dạo này Thoại thế nào hở bác? Ôi dào cái thằng đó, vẫn lông bông lang bang, vẫn chẳng lớn được cháu à. Nó đi học việc ở công ty anh Thạnh đang làm. Làm việc gì hở bác? Mắt kính, kỹ thuật viên. Cũng là ngồi mài kính lắp tròng thay gọng thôi. Vậy cũng ổn mà bác! Ừ, ổn hơn xưa. Nó đang chơi với một con bé. Đằng cười, thấy nụ cười của mình rất tươi rất thật lòng. Hai bác vậy là sắp có dâu. Ông cụ nhìn ra cửa sổ, nơi có giàn hoa giấy trắng. Hoa giấy mà màu trắng, vốn đã mỏng lại càng thêm có vẻ mong manh. Dâu gì, ôi dào cái con bé ấy... Cụ bỏ lửng câu nói, lại châm trà. Đằng có nghe Hằng kể, cụ và bác gái không thích người yêu hiện giờ của Thoại. Thỉnh thoảng lại mang ra so sánh với Đằng. Trời ơi, cũng đã hai ba năm rồi! Cũng chỉ là một con bé nhan sắc tầm thường, tính khí tầm thường. Nếu tốt lành cao thượng thì đã đi tiếp con đường ngày xưa với Thoại. Tiếc gì cháu nữa bác ơi ...

Đằng lảng sang chuyện hoa quỳnh. Có lần cháu đi chơi với mẹ đến Phú Quốc. Đợt đó trường cho giáo viên đi chơi. Mẹ cháu thì hay mệt, nên không dám đi một mình. Cái khu gọi là resort mà cũng chẳng khá lắm bác à, thức ăn rất ít, tiện nghi cũng bình thường. Đến vào buổi chiều, tối Phú Quốc chả có gì chơi, ai cũng đi ngủ sớm. Cháu đã định ra ngoài chơi, nhưng cuối cùng lại thôi, ở lại trong phòng với mẹ. Sáng hôm sau rảnh rỗi đi quẩn quanh, phát hiện trong vườn có một cây hoa quỳnh. Mười mấy bông hoa nở tối hôm trước, lúc đó đã héo. Cháu đứng đó, nhìn mãi, tiếc mãi ...

Cụ cười. Vậy là không có duyên rồi. Hoa quỳnh muốn ngắm cũng phải có duyên. Cháu nghĩ cái ông chủ nhà trên lầu có tức không, ông ấy trồng hoa quỳnh, hoa lại sà xuống ban công tầng dưới mà nở. Không sao cháu ạ, đời còn dài. Bác cắt cho cháu một nhánh lá nhé. Cháu về giâm xuống đất, nó sẽ lên cây. Cháu nói sao, cách trồng giống xương rồng à? Ừa thì quỳnh nó thuộc họ xương rồng mà. Nước ngoài gọi là moon cactus, xương rồng trăng.

Đằng về, trong giỏ xe là nhánh lá quỳnh. Thấy mình chạy xe ra khỏi ngõ mà không nhìn lại nữa ngôi nhà có cây hoa giấy trắng lòa xòa quyện với những chiếc lá quỳnh dài cong cong từ ban công tầng trên rủ xuống.

***

Đằng giâm nhánh lá vào cái chậu nhỏ. Tưới nước mãi mà nó vẫn y như vậy, không có gì đổi thay. Loan gọi nó là "thằng cứng đầu". Có bữa Loan bảo, trong nhà có hai đứa con gái thì cả hai đều cứng đầu, thêm một cái cây cũng lỳ lợm nốt. Tội nợ cho ai dính vào cái nhà này. Đằng cười, mày lo dư thừa quá, đâu có ai dại dột.

Loan bảo, vậy mà có người dạt dột á, dại không phương cứu chữa. Tại mày không thèm thấy.

Nhắc tới Phú thì Đằng im. Im, vì chả biết nói gì. Không có ý kiến. Mà cũng chả muốn có ý kiến. Phú đến hoài. Đến nhà gặp Đằng thì lúng búng chào, mặt đỏ bừng lên. Ngồi nói chuyện với Loan. Ra về lại chào Đằng. Loan trêu, Đằng giơ tay lên trời, ông ấy nói chuyện toàn với mày, có nói với tao tiếng nào đâu mà mày vu oan giá họa. Cái máy vi tính hư, Đằng gỡ nó ra ngồi sửa thử, Phú cũng ngồi xuống, loay hoay cả buổi, mặt mũi càng lúc càng bối rối trông rất tội. Đằng nói thôi kệ nó, ba anh em mình đi uống nước đi, mới kéo được Phú ra khỏi cái công việc trời ơi đất hỡi.

Hôm sau Đằng gọi cho Vũ. Máy tính tui hư rồi, bắt đền ông á. Tiếng Vũ cười trong máy. Tui làm gì mà bà bắt đền tui. Thôi mang tới đây, tui sửa, tính tiền rẻ thôi. Đằng bỏ cái máy trước baga xe, chạy tới nhà Vũ. Vũ lọt tọt chạy ra, kêu trời ơi nhìn bà giống dân xe ôm lắm rồi đó. Vũ bỏ cái máy lên bàn. Bà để đây lát tui coi, chừng nào xong tui chở tới nhà cho. Đi kiếm thằng Khương nhậu cái coi. Lâu lắm rồi ba đứa không nhậu. Tửu lượng bà tới cỡ nào rồi? Đằng kêu trời ơi trời, ông nhậu rồi ai sửa máy cho tui. Vũ nghinh nghinh mặt, bà coi thường tui quá. Tui từng nhậu một trận, rồi lắp hai trăm cái máy trong vòng một ngày một đêm. Đằng le lưỡi, ông làm miểng văng vô mắt kính tui muốn bể rồi nè. Vũ cười hì hì. Đằng cũng cười, tự nhiên thấy ấm áp.

Đúng là lâu lắm rồi mới ngồi lại cái quán nhậu bên bờ sông. Trời Sài Gòn lúc hoàng hôn xanh thẫm như một khối ngọc. Sông thờ ơ sóng. Lục bình trôi mênh mông. Vũ hất ngược ly rượu vào cổ họng. Chắt lưỡi than buồn. Sao không gặp bao lâu rồi mà ông cũng vậy, lúc nào cũng than buồn. Ừa thì đâu có gì vui. Trời, tui muốn được như ông mà không được. Tiền bạc công việc nhà cửa người yêu, cái gì cũng có. Vũ cười he he. Sao biết tui có người yêu? Thì ông lúc nào chả có người yêu. Vũ cười kha kha. Bà toàn vu oan cho người xấu. Mà tui quen em này cũng ngộ lắm nha. Bữa đó trời mưa như trút, tui chạy xe mà hổng nhìn thấy cái gì. Tự nhiên thấy có cái xe ngã ra đường, dừng lại coi thử. Em bị lọt ổ gà. Tui đỡ giùm xe lên, thế là dính luôn. Khang cười hắc hắc. Mày lãng mạn quá coi chừng thành lãng xẹt. Tao dám cá em này còn xấu hơn em trước. Xấu cái đầu mày á. Chỉ nhìn sắc đẹp thôi thì tao có cả tá để chọn. Tao đâu có háo sắc như mày. Ừa thì tao háo sắc, ăn chơi, mai mốt già sẽ đàng hoàng, chăm lo vợ con. Đằng kêu oai oái, ông làm tui mắc nghẹn. Mai mốt hai ông có vợ đừng giới thiệu với tui, tui lỡ miệng kể quá khứ xấu xa của hai người ra thì đừng có theo oánh tui tội nghiệp.

Khương cười. Tui sẽ lấy bà, vậy là ổn. Đằng hếch mũi, ừa, năn nỉ tui đi, mang nhà lầu xe hơi gì đó ra dụ tui, may ra. Khương trề môi, bà đừng có mơ, con gái trên đời này chết hết tui mới lấy bà. Đằng độp lại, còn tui thì con trai chết hết tui cũng hông lấy ông. Vũ lăn ra cười, may là hai ông bà hông lấy nhau, không chắc cãi nhau tui nghe đầy hết lỗ tai.

Khương nói, mày đừng tưởng bả hiền. Bả đang khoái ai đó, mà tao tra hoài không chịu khai. Người gì lỳ thấy ớn. Vũ kề tai, thôi bà nói nhỏ tui nghe. Còn lâu á! Có nói ra hai ông cũng không biết. Hai cái mặt chụm lại nghi ngờ. Không biết thiệt hông? Đằng quả quyết gật đầu. Thấy mình xạo không chớp mắt.

Lại nhớ tới cái máy bị hư. Hai năm trước, Đằng cũng có một cái máy khác, cũng bị hư. Lúc đó Đằng cũng chở nó đi như vậy, tới nhà một người khác. Ngồi bó gối nhìn người đó cặm cụi gỡ máy ra coi, trong lòng có một cảm giác gì đó rất dịu dàng.

(còn tiếp)

Chuyện nhảm nhí

Buổi học đầu tiên. Nó dòm bạn bè mới thì ít, mà dòm ra sân trường thì nhiều. Một lý do là trường mới tuyệt đẹp. Một lý do nữa là nếu dòm bạn bè cũng có thấy rõ mặt mũi thế quái nào được. Hôm nay nó (cố tình) quên mang kiếng, vì chảnh.

Lúc ra về, nó nheo mắt dòm dòm cái tên lấy xe đạp ngay cạnh xe nó cả nửa buổi, tự hỏi, thằng này quen quen, hình như nó lớp mình thì phải. Xong mới giật mình nhớ ra nãy giờ nó nghía hắn hơi bị kỹ. Vội vã hất cằm lên cao tít.

Buổi khám răng đầu tiên, cô nha sĩ của trường báo cho nó biết nó có bốn cái răng sâu và ba cái bị mất (hình như là chưa mọc, chứ nó có cảm thấy hàm răng mình lủng chỗ nào đâu?)

Đến lượt hắn, cô nha sĩ vừa báo "mất: 4 cái" là cả lớp cười cái ầm. Kỷ lục rồi. Xong cả bọn đi ăn bột chiên, mừng những đứa có răng sâu và cả những đứa không có.

Trong lớp, nó làm quen với một cô bạn tròn như một quả cầu bông lúc lắc, có mái tóc đen dài mượt và hai cái răng khểnh, hai cái lúm đồng tiền. Hai đứa rúc rích những chuyện không đâu.

Trong lớp, hắn có một lô bạn ở mấy dãy bàn cuối cùng, cười giỡn rất to và hay nói bậy. Dĩ nhiên hắn ít nói bậy nhất (theo như nó đánh giá).

Nó rất hay đi trễ, còn một phút là hết giờ quy định mới phóng cái ào vô trường. Mặc áo dài đạp xe mà có khi đua còn nhanh hơn xe máy.

Thỉnh thoảng lúc ra về, nó nhận ra cái dáng cao cao và chiếc xe đạp xanh của hắn nổi bật giữa đám đông. Nó vẫn không đeo kiếng trừ những lúc cần nhìn bảng. Ký ức của cái lần nhìn chăm chăm đầu tiên vẫn còn. Nó cười thầm.

Cái xe đạp của nó giở chứng liên tục. Ngày nào nó cũng đến trường với hai tay đen thui vì giữa đường phải gắn lại sên xe. Nó phải đi học sớm hơn một chút.

Kết quả tháng đầu tiên, nó không ngạc nhiên vì mình đứng nhất lớp. Trước giờ luôn là thế. Nhất là đây chỉ là một lớp thường, mùa hè vừa rồi nó toàn chơi bời, không thèm lên trường coi thông báo nên đã lỡ cơ hội thi tuyển vào lớp chuyên. Lúc đó thì tiếc lắm, nhưng càng ngày càng thấy dễ chịu khi học với một đám bạn suốt ngày tếu táo, cười giỡn, không ganh đua nhau.

Đến lượt cái chân chống xe đạp của nó hư, thường đổ kềnh ra mọi lúc mọi nơi.

Chắc các bạn biết trò chơi xếp domino thành một hàng dài liên tục, xong đẩy ngã một quân đầu tiên, quân đó ngã xuống đẩy ngã quân kế tiếp, cứ thế ngã hết một hàng dài.

Mấy cái xe đạp trong bãi xe trường nó cũng thế.

Nó vừa dựng xe xong, đã cẩn thận gạt một hòn đá nhỏ chống thêm cho cái chân chống lỏng lẻo, vừa quay lưng đã nghe tiếng đổ loảng xoảng. Tiếng này kéo tiếng khác, cả dãy xe đạp theo nhau nằm rạp xuống. Nó dở khóc dở cười.

Hắn từ đâu chạy đến, hai đứa loay hoay dựng lại đám xe ngã.

Nó lí nhí câu cảm ơn, hình như mặt đỏ bừng.

Một lần đó thôi. Lần khác nó cũng gặp tai nạn tương tự, nhưng là lúc ra về. Hắn đã đi trước, cái dáng cao cao và chiếc xe đạp xanh nổi bật. Không quay lại, nên không thấy nó đang loay hoay dựng xe một mình. Hắn chả bao giờ quay lại sau.

Một lần học chính trị, cả bọn ngồi nghe giảng thì ít mà nói nhảm thì nhiều. Một đứa bạn nói hai đứa tụi bay nhìn giống nhau. Nó và hắn nhìn nhau, nhe răng cười. Hai cái mặt dài dài. Hai cái thân ốm tong. Nó nghĩ đến vụ răng sâu và mất, cũng khá tương đương.

Dạo này khi đi học về, nó lúc thì cố lấy xe thật nhanh, dắt xe ra cổng thật nhanh. Lúc thì cố rềnh ràng, dắt xe thật chậm, đạp xe cũng thật chậm. Tùy thuộc vào chuyện hắn ra khỏi lớp trước hay sau nó. Nhưng cũng năm thì mười họa mới gặp hắn trên đường về.

Nhà nó cách trường ba mươi lăm phút đạp xe. Những khi nó đi trễ thì là hai mươi phút.

Nhà hắn cũng nằm trên đường nó đi học, gần một ngã tư. Ngã tư đó cách trường ba cái ngã tư khác.

Nếu gặp hắn trên đường về, nó đi chậm tít phía sau, đến khi cái bóng xe xanh quẹo trái.

Có khi cái xe xanh quẹo trái sớm trước một ngã tư. Nó thấy như mất một cái gì.

Mùa hè năm lớp mười, trường mở lớp dạy nghề. Nó chọn học may. Lớp dạy theo sách vở, sản phẩm rất chi là xấu xí. Bài đầu tiên là may mũi đơn. Bài cuối cùng là một bộ quần áo hoàn toàn không mặc được. Mùa hè trôi qua lúc nào không rõ. Hơn hai tháng không gặp hắn. Tóc nó dạo này dài thậm thượt.

Đầu năm lớp mười một, cả bọn đi làm vệ sinh trường. Nó vẫn không đeo kiếng, vẫn nhận ra ngay hắn giữa đám đông.

Hắn như cao hơn. Tóc vẫn chải kiểu cũ. Bọn bạn rúc rích chọc nhau. Trong lớp có vài cô chú ý hắn. Ngoài lớp hình như cũng có.

Năm nay nó đi học sớm hơn. Đi ngang cái ngã tư quen thuộc, chân đạp xe thường chậm lại. Có khi gặp hắn, hai đứa đi song song một đoạn đường. Nói những chuyện vô thưởng vô phạt.

Mặt nó thỉnh thoảng nổi mụn. Nhìn vào gương, nó thấy mình xấu xí. Ốm tong teo hơn bao giờ. Mặt mũi xấu hơn bao giờ. Cặp kính dày cộp đáng ghét. Lúc nó mặc áo dài, nhìn thẳng tưng như một khúc củi.

Những lúc thấy mình xấu, nó tránh mặt hắn.

Vài người trong những cô bạn xinh nhất lớp để ý hắn.

Số lần nó thấy mình xấu càng nhiều hơn.

"Tui ghét hắn", nó bảo, mỗi khi có người nhắc đến hắn.

Nó vẫn không đeo kính, vẫn có thể nhận ra hắn giữa đám đông.

Trong buổi học, nó không hề chú ý, vẫn luôn biết hắn đang làm gì.

Noel. Nó đi chọn thiệp. Rồi tặng cho bạn bè, trừ hắn.

Ngày 24. Nó đã nhận thiệp của tất cả bạn bè. Trừ hắn.

Buổi tối Giáng Sinh buồn mênh mông. Cái thiệp dành cho hắn vẫn để nguyên trong cặp.

Ngày 25 là chủ nhật. Có thư. Thiệp của hắn. Bưu điện phát trễ một ngày. Nó mừng suýt khóc.

Cái thiệp dành cho hắn vẫn nằm trong cặp.

Thiệp của hắn gửi chỉ có một dòng chúc mừng. Nó đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Hình như có một mùi thơm nhè nhẹ. Nó tự hỏi không biết là mùi giấy tự nhiên, hay là thiệp có tẩm nước hoa.(*)

Nó vẫn thất thường. Lúc đi ngang ngã tư vẫn đạp xe rất chậm. Có lúc gặp thì nói chuyện. Có lúc gặp thì lạnh mặt làm lơ.

Càng ngày hắn càng bị trêu với nhiều cô gái. Có những cô rất xinh.

Thỉnh thoảng nó giở lại cái thiệp, tự hỏi vì sao hắn gửi bưu điện mà không đưa tận tay.

Nhỏ bạn gần nhà dạo này đi xe máy. Nhỏ tình nguyện chở nó đi học. Thuyết phục mãi, mà nó cứ lắc đầu. Vẫn đến lớp với hai tay đen thui vì sửa lại dây sên. Cái chống xe dạo này đã ổn.

Cả lớp xôn xao vì cơn mưa đầu mùa. Cô bạn xinh xắn lẵng nhẵng theo hắn đòi mượn áo mưa, hắn phồng mang trợn má "không". Cô bạn đuổi hắn chạy lòng vòng trong lớp. Nó ngồi nhìn, im lặng. Mưa cũng lặng lẽ rơi.

Cuối giờ học, hắn đến chỗ nó "bạn có áo mưa không?". Nó lắc. Hắn chìa cái áo mưa. Nó tránh nhìn vào ánh mắt nheo nheo ấy, lắc đầu.

Cơn mưa hôm đó ấm.

Lớp đang thịnh trò kết họ hàng. Gọi nhau anh em, ba mẹ, ông bà… Dây mơ rễ má thế nào, nó gọi hắn bằng ông nội.

Những buổi sáng gặp trên đường, nó hào hứng gào lên “Ông nội ơi!”. Hắn làm bộ giật bắn mình. Rồi cười, vẫn ánh mắt nheo nheo như trêu chọc “ừa, cháu ngoan”.

Mùa hè. Nó đăng ký đi sinh hoạt Đoàn. Gặp hắn.

Trò chơi nối vòng tay lớn. Hắn đứng cạnh nó. Tay chìa ra, mắt lại nheo nheo như cười. Nó đưa tay. Ước gì bài hát không bao giờ chấm dứt. Nhưng bài hát chấm dứt và nó vội rút tay về.

Chỉ có mỗi một lần nắm tay đó.

Những buổi sinh hoạt, những lớp học tình thương làm mùa hè rộn rã. Mùa hè không muốn đi qua.

Cuối mùa hè có một ngày cắm trại. Khi hai đứa đạp xe về song song, hắn bảo, bữa cắm trại để ông chở cháu đi hen.

Đó là một ngày hè rất nhiều gió và nắng rất vàng. Nó hát nghêu ngao suốt đường về nhà.

Hôm cắm trại. Nó ngồi sau xe hắn, cẩn thận cách một quãng. Nói chuyện linh tinh, trên trời dưới đất. “Chừng nào ông nội có bà nội thì phải cho con biết hen!” “Để chi?” “Để ăn mừng chứ chi”. Hắn cười.

Trong buổi cắm trại, nó quen Hiền.

Nghe Hiền than mệt, nó sốt sắng “Vậy chừng nào về để bạn tui chở Hiền nghen, tui đạp xe được”.

Đường về. Cái xe máy đi chầm chậm cạnh cái xe đạp nhỏ. Lần đầu tiên nó đạp xe mini Nhật. Cố kiểu nào cũng không phóng ào ào như cái xe đạp cao kều cũ nát của nó được.

Trời đổ mưa. Ba người chỉ có một cái áo mưa. Nhường tới nhường lui.

Ghé lại dọc đường mua thêm hai cái áo mưa nhỏ. Nó lấy cớ bị ướt rồi, vẫn không chịu mặc áo mưa. Hắn cũng không chịu mặc áo mưa. Được một quãng, hai đứa đều ướt mèm. Nó xót ruột dừng xe lại khoác áo mưa vào.

Về đến trường, đứng cạnh nhau dưới mái hiên chờ cơn mưa qua…

***

Một buổi chiều năm lớp 12. Nó vẫn cong lưng trên cái xe cà tàng. Giọng quen thuộc vang lên bên cạnh. Nó ngước lên cười.

“Cháu tính thi vô trường nào?”. “Bách Khoa, còn ông nội?”. “Kiến trúc”. “Ông nội đang luyện thi vẽ phải không?” (hehe, chuyện này nó cũng biết luôn). “Ừa”.

Thêm một quãng đạp xe song song, gần đến cái ngã tư đáng ghét rồi.

“Cháu nè…”

“???”

“Thi vô Kiến trúc với ông nội không?”

Nó ngơ ngác mất mấy giây.

“Nhưng cháu không có học vẽ, hihi…”. Nó cười. Mọi sự liên quan đến luyện thi đều trở nên khó khăn so với túi tiền rất mực là còm của nó.

“Để ông nội dạy cho!”

Nó ngẩng lên nhìn vào đôi mắt nheo nheo ấy. Cả một đường về, vẫn còn thấy chơi vơi.

Nhưng hôm sau, nó lắc đầu. Nó đã chọn trường Bách Khoa rồi.

Có phải từ lúc đó, đã bắt đầu rẽ theo hai con đường khác?

-------------------------------------------------------------
(*) Sau này rất lâu, nó nghe hương thơm của Romano, thì thấy quen quen. Nhớ lại đã từng gặp mùi hương này từ xưa, xa lắm.

Bàn một chút về sự nhạy cảm

Nàng Công Chúa Và Hạt Đậu

Ngày xưa, có một hoàng tử muốn cưới một nàng công chúa, nhưng công chúa phải cho ra công chúa, phải toàn thiện toàn mỹ. Hoàng tử bèn chu du khắp thiên hạ để kén vợ. Công chúa thì chẳng thiếu gì, nhưng nàng nào cũng có vài nhược điểm hoặc tật xấu. Thế là, một ngày kia, hoàng tử đành buồn rầu trở về nhà.


Đến tối, nổi lên một cơn giông tố kinh khủng. Mư ào ào như xối. Có tiếng gõ cửa lâu đài. Lão vương thân chinh ra mở cửa.Bên ngoài là một nàng công chúa, nhưng mưa gió đã làm cho nàng tiều tụy quá thể. Đầu tóc, quần áo nàng võng những nước và còn rỏ giọt từ mũi xuống giầy nàng. Nàng tự giới thiệu là nàng công chúa toàn thiện toàn mỹ mà hoàng tử đang chờ đợi.

Hoàng hậu nghĩ thầm: “Được, cứ để xem xem!” Rồi hoàng hậu vào buồng ngủ thắp đèn lên và nhét một hạt đậu xuống dưới đệm giường. Sau đó ngài đặt hai mươi cái đệm chồng lên trên cái đệm đã đặt trước. Đấy chính là cái giường dành cho công chúa.

Sáng ra, người ta hỏi thăm đêm qua nàng ngủ có yên giấc không.

Nàng đáp:

- Suốt đêm tôi không chợp mắt, vì nằm phải vật gì răn rắn, thâm tím cả mình mẩy.

Hoàng hậu bèn phán:

- Công chúa ra công chúa thật! Đây chính là nàng công chúa toàn thiện toàn mỹ, nằm trên hai mươi lần đệm nàng vẫn thấy đau vì một hạt đậu.

Hoàng tử cưới nàng làm vợ và hạt đậu được bày trong một phòng triển lãm, đến giờ vẫn vào xem được, vì chưa có ai lấy đi cả.

Chuyện tôi kể đến đây là hết và tôi xin cam đoan với các bạn là chuyện có thật đấy

Truyện này của Andersen. Phải nói là hồi xưa đọc chả hiểu gì sất. Cứ tự hỏi tại sao chàng hoàng tử lại cất công đi kiếm cho được một bà công chúa chảnh vậy làm gì.


Mới đây search thử từ “nhạy cảm” trên google, thì ra cái truyện này. Hóa ra người ta diễn dịch cái sự đau vì hạt đậu qua hai chục lần nệm đó thành ra sự nhạy cảm.

Cũng có nhiều người đánh giá cao sự nhạy cảm. Cái câu giới thiệu “nàng là một người con gái tinh tế và nhạy cảm” nghe quen quen, hehe.

Thú thiệt, tớ cũng là một đứa khá nhạy cảm, theo sự đánh giá của một số người quen. Hồi xưa thì cứ nghĩ vậy cũng tốt. Cho đến lúc làm cái bản tự đánh giá để gửi cho một công ty nọ, trong đó có phần nhược điểm bản thân, tớ chả dám ghi vào cái gì xấu (vd như lười, ghi vào là đảm bảo không qua nổi vòng loại), nên cuối cùng đành bỏ vào đó cái vụ too emotional, ý là tui hơi bị nhạy cảm, nhưng cũng là nhược điểm nhẹ thui. Ngay lúc đó có vẻ như tớ đã đánh giá cái vụ nhạy cảm là không tốt mấy rồi.

Ai dè lúc ông giáo sư đọc cái bản đánh giá, ổng hoảng hốt bắt tớ bỏ cái nhược điểm đó đi ngay lập tức. Theo ổng, “too emotional” trong công việc là rất rất xấu, nghĩa là mình có thể để cho cảm xúc của mình ảnh hưởng đến kết quả công việc.

Có thể trong công việc nó xấu thiệt. Vậy trong đời sống thì thế nào?

Thiệt tình là tớ cũng hổng muốn phê phán gì, vì như tớ đã nói, tớ bị đánh giá là khá nhạy cảm. Nghĩa là nếu phê phán, thì cái đứa bị phê trước tiên là tớ còn gì!

Nhưng tớ đã nhiều lần bị lãnh hậu quả đau thương cũng do cái sự nhạy cảm (quá mức) của mình mà ra. Tưởng tượng nhé, bạn có một người iu. Người iu bạn nói chung cũng thương và chăm sóc bạn ghê lắm. Nhưng vốn là con trai, hay ham việc và cũng hơi vô tâm một tẹo, có khi anh ta cắm đầu vào công việc hơi quá mức một tí, một tí xíu thôi. Có khi anh ta lơ đãng một tẹo thôi. Có khi anh ta im lặng để suy nghĩ cái gì đó. Có khi anh ta hơi bực mình chuyện gì đó. Và bạn, vì nhạy cảm quá mức, nên cảm nhận được tất cả những chuyện đó. Và bạn buồn, bạn lo, bạn nghĩ xem tại sao, bạn tìm cách giúp anh ta (dư thừa, hehe, con trai có problem thì chỉ cần được cho một khoảng không gian để suy nghĩ, và vài sự chăm sóc nho nhỏ), bạn tìm cách hỏi han, bạn rối tinh lên. Cũng có thể bạn không tới nỗi tích cực vậy, bạn giận dỗi, bạn làm mặt lạnh, bạn gây gổ, … Hmm, cuối cùng thì dù bạn phản ứng kiểu nào, chuyện bé cũng dễ xé thành chuyện to, bạn không vui, người iu bạn cũng thế.

Cũng như là mình có một người bạn, vốn rất nhạy cảm về mấy chuyện tốt. Nhạy cảm về mấy chuyện tốt là sao hả? Thử tưởng tượng bạn thấy một người sắp bị ngã xuống sông, tiện tay kéo họ lại, còn họ thì cảm kích như điên, lẽo đẽo theo bạn cảm ơn suốt ngày.

Nói đến đây, có bạn sẽ giơ tay phát biểu: như vậy đúng hay sai không phải do cảm giác quá nhạy, mà do cách mình hành xử. Nếu bạn không xử sự sai lầm khi cảm thấy có problem nho nhỏ nào đó trong tình yêu, hoặc nếu cái người kia dù cảm kích ghê lắm nhưng không lẽo đẽo đi theo cám ơn, thì mọi việc ổn cả, đúng không?

Đúng vậy thật. Lại nhớ tới nàng công chúa hạt đậu. Nàng ta dễ thương, đúng không, cả đêm đau mình vì một hạt đậu, nhưng không rên rỉ tiếng nào. Nếu là nàng công chúa khác, giàu có, quyền uy, chắc mắng chửi om sòm.

Nhưng mà mệt quá, người thân và người hầu của nàng công chúa dễ thương này. Tưởng tượng đụng chuyện gì hơi sơ ý một chút, cũng bị nàng (nhỏ nhẹ hết sức) than “tui thâm tím cả người, tui không chợp mắt được” hoặc cái gì tương tự vậy, thì dù có thương nàng ta đến mấy, cuối cùng sẽ thấy như sống trong ác mộng.

Sống cạnh một người nhạy cảm, nếu bạn thích cách ứng xử của người đó, thì thật tuyệt. Bạn không cần phải nói nhiều. Giống như chỉ cần ho, là có ngay một cái áo ấm, một ly nước chanh, sung sướng hết chỗ nói.

Còn nếu bạn không thích, thì quả là một vấn đề. Khi mà chỉ cần một hành xử nào đó vô tình, một câu nói buột miệng, cũng đủ làm người kia vui như tết cả ngày, hoặc buồn như điên vài hôm, thì thật oải hết sức. Và nếu như khi buồn như điên hoặc vui như tết mà họ lại làm những điều bạn thấy là phát mệt (cái chữ “thấy là phát mệt” cũng bao hàm ý bạn là người khá nhạy cảm rồi đây), thì còn oải hơn.

Nói lung tung, chả biết kết luận gì. Hóa ra ông trời cũng khá thông minh, khi cho con gái thường nhạy cảm, và con trai thường kém nhạy cảm.
Chứ nếu hai người đều nhạy cảm mà sống với nhau, thì phải cẩn thận, nếu không muốn cả hai đều oải, hehe.

Chỉ số EQ, Emotional Intelligence, theo định nghĩa của Google: “The awareness of and ability to manage one's emotions in a healthy and productive manner” => người ta chỉ đánh giá cao khả năng QUẢN LÝ CẢM XÚC MỘT CÁCH LÀNH MẠNH VÀ MANG LẠI KẾT QUẢ TỐT thôi