Ở nơi ấy...

... tôi đã thấy
trên ngọn núi cao
có hai người
chỉ có hai người ...

=====================================

He he, bà con về VN hết cả.
Còn lại hai đứa làm ẩn sĩ Seoul.

Mơ nhảm

Mình nằm mơ thấy bạn X quyết định mở một cái shopping mall có kiến trúc rất lạ: bao gồm (1) một giàn tường cao quây tròn, (2) những cái kệ có cầu thang và (3) một loạt giá đỡ.

Bạn X nhờ 3 người bạn khác làm 3 phần đó.

Tới ngày ráp lại, phần nào cũng yếu ớt và dỏm, vì cứ nghĩ có thể dựa vào hai phần khác chắc chắn.

Kết quả cái shopping mall đổ sập, thiên hạ ào tới rinh hết hàng hóa đi.

Tỉnh dậy toát mồ hôi, suy nghĩ...

3 giai đoạn nghe một bài hát

Giai đoạn 1: Đang có tâm trạng, nghe thấy phê

Giai đoạn 2: hết tâm trạng, nghe hết phê

Giai đoạn 3: chả có tâm trạng gì, lòng đang lặng như nước, tự nhiên nghe lại bài hát, thấy không còn gì phê hơn.

Thiệt và giả

Mình nhớ có lần hồi mười mấy tuổi, mình đi cái chùa gì ở đâu giờ quên mất. Trời nắng chang. Có một thằng bé nằm lả trên bậc cầu thang lên chùa. Một tên thanh niên mạnh khỏe đứng kế bên kêu réo "thằng nhỏ tội nghiệp lắm nè, cho nó tiền đi cô bác". Mình dòm mà tức, biết tỏng là bọn nó bắt đứa nhỏ nằm xin tiền, có cho thì cũng sẽ chui vào túi tên thanh niên đó, nên bỏ đi. Cũng nhiều người dòm rồi đi như mình, thằng nhỏ vẫn nằm, trời thì vẫn nắng chang.

Lúc đi về nghĩ lại kể ra mình dại. Có thể làm kiểu khác, ví dụ như dắt thằng nhỏ đi vô quán cho nó ăn món gì đó. Nhưng lúc đó chỉ thấy tức nghẹn họng, rồi thôi.

Ở VN lừa đảo nhiều quá, làm mình đâm ra đa nghi. Đi ngoài đường nhìn thấy người tàn tật đi xin tiền, cũng nghĩ hay là giả bộ. Mà giả bộ thiệt, đọc mấy bài báo về làng ăn xin, về cách làm sao để hóa trang cho giống què chân chột mắt, thấy mà oải. Chưa kể mấy vụ "con bị đổ bánh tiêu" hay "em ơi chị lỡ đường". Nhỏ em mình kể cuối năm nó ra đường bị gạt mất 10K. Gặp ông đó kể lỡ đường xin tiền về quê, nó cho 10K, ổng chê ít xin thêm, lúc đó mới giật mình nhớ ra bị gạt.

Mình mang cái tính đa nghi đó qua Hàn. Có lần ngồi trên subway, thấy ông ăn xin mù cầm gậy đi tới. Mình lúc đó đang đứng, thấy ông ăn xin đi tới thì dòm dòm và ... không né (vì muốn coi ổng mù thiệt hông). Lúc ổng quơ quơ gậy trúng mình, rồi lọc cọc đi vòng qua, thì mình mới thấy mình ác.

Bên này ít ăn xin, nhưng thỉnh thoảng vẫn có. Thường thì họ đi trên subway, tỉ lệ là khoảng vài tháng mình gặp một người ăn xin như vậy. Có người cũng có loa có nhạc, có người không, nhưng không van vỉ xin xỏ gì, chỉ đi chậm chậm dọc theo tàu, ai cho thì cho. Thỉnh thoảng mình thấy một vài người xin ở ga subway, trên cầu thang. Họ ngồi im tư thế quỳ, mặt gục xuống đường, nón trước đầu. Mình hay không cho mấy người đó (trừ mấy người nhìn rõ ra là người già), vì không hiểu sao không nhìn được mặt họ, mình vẫn không tin. Cái tính đa nghi ăn vào thâm căn cố đế rồi.

Thỉnh thoảng trên subway có người đi phát giấy, đại loại "ở quận X có một cái nhà tình thương Y, có khoảng mấy chục em bé cần giúp đỡ". Vụ này thì mình cũng không tin lắm, vì nghĩ người làm từ thiện họ có nhiều nguồn khác hơn là đi xin lòng vòng, nên thường thì giả vờ như không biết chữ Hàn để lờ tịt.

Hôm mồng một Tết, đi ăn chơi về. Đang ngồi subway thì có một cô đến phát cho mỗi người một tờ giấy ép plastic. Trên giấy có một cái hình (hình của cô đó), một ít thông tin đại loại tên cô đó, bệnh viện, tên bệnh... cùng với một đoạn viết tay kể là cổ bị bệnh tùm lum, chột một mắt, bại một tay với gì gì nữa mình không hiểu hết. Giấy photo trắng đen, chữ thì viết tay nên dĩ nhiên mình cũng chẳng tin mấy, nhưng nghĩ là đầu năm nên mình hỏi gấu có tiền không. Gấu rút ra mấy ngàn, mình nói 1 ngàn được rồi (tại có bị gạt thì 1 ngàn cũng chả tiếc đó mà).

Cô đó đi một vòng phát hết giấy thì quay lại thu thập (bên này họ bán rong hay xin tiền đều vậy, phát một vòng, xong quay lại thu, ai mua hoặc cho thì đưa tiền). Mình nhìn thấy cổ chột một mắt thiệt, đã hơi áy náy, nên kẹp tiền vào tờ giấy đưa cho lịch sự. Cổ nhận tiền, cám ơn, rồi đưa mình một hộp kẹo chewing gum. Hóa ra không phải cổ đi xin, mà là bán kẹo chewing gum. Hoặc có khi kẹo là để cảm ơn người ta giúp đỡ.

Mình cầm hộp kẹo và ngớ ra không biết làm sao nữa. Thấy xấu hổ vì sự đa nghi của mình. Thấy buồn vì chả biết từ lúc nào, mình không còn đơn giản giúp đỡ người khác, mà cứ chăm chăm ngó coi mình bị gạt hay không bị gạt.

Tết

30 Tết xuống Hanyang nhậu nhẹt. Vui. Lần nào xuống đó cũng cười đau bụng từ đầu buổi tới cuối buổi. Mấy đứa nhỏ dễ thương hết sức. Tắc Ton gọi điện về nhà, vẫn cái giọng cà tửng, mình vừa nghe vừa cười lặc lè tới lúc nghe nó "Ôi giời, già gì mà già, mới 50 tuổi mà cứ làm như 70 ấy" thì mới biết cu cậu đang nói chuyện với ...ba nó. Tính bảo mấy năm sau em nhớ mồng một gọi điện cho chị, đầu năm nghe em chúc tết chắc cười đủ hên cả năm.

TA nhậu xong hiệp một thì leo lên giường nằm ôm con heo ủ rũ nhớ vợ. Bà con nhất trí chụp cho nó vài pô để mang về khoe cho vợ cảm động, đến lúc chụp xong dòm vào hình chỉ thấy mắt mũi lờ đờ (đang tạo dáng xa xăm), mặt mũi đỏ lừ, nhìn chỉ giống cu cậu đang xỉn (mà chắc xỉn thiệt)

Vịt xung phong nấu xôi. Đây là lần thứ hai nấu thử xôi vò (lần 1 thất bại thê thảm). Nếp hơi nhão, đậu xanh cũng nhão nhão. Tội nghiệp TA hì hụi ngồi băm đậu, xong vẫn không vò được xôi. Cái khó ló cái khôn, không trộn xôi được thì ta lôi nếp đậu với thịt kho ra làm ...bánh tét. Kết quả là có cả bánh tét với bánh chưng, màu trắng nhưng ăn cũng khá giống (hai đứa gói bánh thì cứ cắn một miếng lại la lên "giống bánh ở nhà quá", bà con đố ai dám cãi).

Tắc Ton làm thịt đông. Con gà được lựa rất chi là cẩn thận, phải là gà già mới đúng điệu. Có điều chắc gà sống hơi quá tuổi một tí, nên sau khi hầm cả buổi trời, thịt heo thì mềm rục rã mà gà thì vẫn dai. Ton nhà ta đành đổ ra hầm tiếp. Hầm đâu hai ba lượt, đến khi nhai vẫn chưa mềm.

Nói chung Tết đầy đủ cả, có nồi thịt kho với khổ qua dồn thịt, dưa giá rất ngon của bé Ngân. Có giò thủ của TA gói, với giò lụa. Có dưa chua và bánh tok. Tối nhậu xong, tới sáng lôi bánh tok (loại họ làm nguyên cục nếp dẻo) ra ăn với giò lụa và muối tiêu, khá giống bánh dày VN.

Chơi bài. Tình hình là chơi xong ai cũng hạnh phúc. Anh Quang hạnh phúc vì hốt gần hết sòng. TA hạnh phúc vì ... vợ gọi điện (trước khi vợ gọi thì cu cậu đang đỏ, nghe điện thoại cu cậu hét lên một tiếng thảm thiết "Ối giời vợ ơi là vợ", thế là từ lúc đó tiền cứ thế đi ra). Tắc Ton hạnh phúc vì "đen bạc" đồng nghĩa khả năng không bị ế bồ đến năm sau. Bé Ngân hạnh phúc vì mang hộp xu ra đổi tiền lẻ cho bà con chơi bài, cứ 9 xu 100 đổi tờ 1000 won, kết quả thu về rủng rỉnh. Gấu với Phương cũng hạnh phúc nốt vì thua bài te tua, chứng tỏ hai bx vẫn còn chưa ghét bỏ.

Tết

Chính xác là cũng chẳng thèm bánh chưng. Nhưng thèm mở mắt dậy vào sáng mồng một, chiên bánh chưng, rồi ăn với thịt kho tàu và dưa món, giòn giòn mặn mặn béo béo.

Cũng chẳng thèm dưa hấu. Bên này dưa hấu tới mùa họ cũng bán đầy. Nhưng thèm ôm trái dưa xanh bóng mát rượi, dán giấy đỏ rồi đặt lên bàn thờ.

Cũng không thèm hoa mai hay chợ hoa. Bên này mùa xuân hoa đào nở rợp trời, đi chụp hình không hết. Thèm chở mẹ đi mua hoa. Thèm nghe mẹ tấm tắc mai nhà mình nở nhiều ghê. Thèm quay lại hồi nhỏ, tối 30 đi lảo rảo ngoài chợ coi có hàng nào dư bông bán rẻ để mua về chưng tết.

Cũng không thèm pháo. Giờ nhà nước cấm đốt pháo, giao thừa không còn bịt tai bịt mũi sặc sụa vì khói pháo bay khắp nhà. Sáng mồng một không còn xác pháo đỏ đầy sân đầy đường. Giờ, tối 30 thiên hạ đi coi pháo bông. Mẹ năm nào cũng cúng, rồi coi pháo bông trên ti vi. Có năm cái nhà trước mặt chưa xây thêm tầng, chạy lên ban công ngó thấy xa tít ở góc trời nhấp nháy ánh sáng xanh đỏ. Ghét cái ông nhà nước, đốt pháo lúc người ta bận lo cúng kiếng, chắc cả đời mẹ chẳng có dịp đi coi pháo bông.

Cũng không thèm lì xì. Giờ già rồi, ở VN chắc phải lì xì sặc sừ. Bạn bè cả năm bận rộn không có dịp tới nhà nhau chơi, dịp Tết mà tới thì vui nhưng ... cháy túi. Nhớ cái hồi còn ông bà, mình cũng hăm mấy rồi, đi làm tiền rủng rỉnh, vậy mà tết vẫn được ông bà lì xì.

Cũng không thèm áo mới. Giờ áo mới hay áo cũ cũng là áo mình mua. Thèm mua cho mẹ áo mới, sáng mùng một rủ mẹ mặc áo đẹp đi chụp hình. Mẹ mà chụp hình thì cứ kêu con chụp xa xa, chụp gần nhìn mẹ già xấu lắm. Vậy mà nhiều lúc nhìn lại hình cũ cũng giật mình thấy thời gian đi nhanh.

Thèm dọn dẹp nhà cửa. Thèm may rèm cửa mới. Thèm bày mâm ngũ quả.

Mà giờ lấy chồng rồi. Tết chắc chỉ về chơi được một tí thôi. Mình chưa đón Tết ở nhà chồng bao giờ, nhưng chắc cũng giống ở nhà mình. Cũng dọn dẹp, cũng mua sắm, cũng cúng kiếng, cũng chúc Tết. Giao thừa mấy mẹ con cũng ngồi coi táo quân. Mình cũng sẽ rủ mẹ mèo mặc áo đẹp đi chụp hình.

Tết, chẳng thèm gì. Chỉ thèm có mặt ở đó để nhà thêm người phụ việc, thêm người cười giỡn. Để mẹ mèo không than trong điện thoại, nhà mình ít người quá, mẹ ngồi coi ti vi một mình buồn. Để có thể chạy qua nhà mình một tí, giúp được gì thì giúp, không thì ngồi với mẹ ngoài ban công, nghe mẹ kể chuyện này chuyện nọ như ngày xưa.

Vậy mà 6 cái Tết rồi, chẳng có lần nào ăn Tết ở VN.