Jeju - ngày 3

Ráng lắm mới bò dậy được vào buổi sáng. Hy vọng một ngày không mưa, vì hôm nay sẽ đi Halasan (san là núi trong tiếng Hàn).

Halasan là ngọn núi lửa cũ cao 1950m nằm ngay trung tâm đảo. Trên đỉnh núi vẫn còn một cái hồ dấu tích của miệng núi lửa ngày xưa. Có 4 đường lên núi, trong đó đường ngắn nhất dài 3.2km (không lên được đến đỉnh) và đường dài nhất hơn 8km.

Cả Jeju có mỗi một cái Bus terminal. Xe bus chạy rất hạn chế, có vẻ như người dân chỉ thường đi xe hơi hoặc xe đạp. Chỉ khổ khách du lịch đau tiền taxi.

Sau khi hỏi thông tin ở Information Office trước Bus terminal, ba đứa gồm Hưng, bé Nga và con vịt quyết định sẽ đi xe bus số 1100 đến điểm bắt đầu của đường leo núi số 2 dài khoảng 4km. Sau khi lên đến đỉnh, sẽ đi xuống bằng đường leo núi số 1 dài 3.2 km. Dưới chân đường leo núi số 1 là một trạm nghỉ, sau đó đi bộ khoảng 1.5km sẽ ra một trạm xe bus khác nơi có thể đón xe bus số 1100 về lại Jeju city. Kế hoạch có vẻ đẹp, chuyến xe bus cuối về Jeju city chạy lúc 7g, đủ thời gian để leo núi.

Còn gần một tiếng nữa bus mới chạy, trong lúc chờ đợi Hưng và bé Nga lôi mì gói và kimpap ra ăn. Vịt đã ních một bụng kimpap (hôm qua mua nhưng không ăn do được ăn miễn phí nhiều quá) nên ngồi ngó trời ngó đất. Một con bồ câu lon ton lại gần, Hưng quăng cho nó một mẩu cơm, nó xơi ngon lành. Không những cơm, nó chẳng chê món gì trong cái kimpap cả. Cà rốt chua, củ cải chua, ham, crabstick... nó xơi tuốt. Hưng tinh mắt phát hiện một chân con bồ câu chỉ còn có ba ngón, một ngón bị cụt chắc do một tai nạn nào đó (cái đầu hay tưởng tượng lung tung của con vịt lại phát huy hết công suất, hehe).

Xe chạy. Chỉ có 4 người khách, ngoài ba đứa bọn vịt ra là một chị người Hàn ngồi ở băng đầu tiên nói chuyện với bác tài. Chẳng mấy chốc xe ra khỏi thành phố, bắt đầu lên núi. Có một ngã ba, trước mặt có hai con đường, đường bên trái mang tên Mysterious Road. Vịt đang khoái chí thì ... xe rẽ sang bên phải, đành nuối tiếc nhìn con đường huyền bí lùi dần ra xa. Nhà cửa bắt đầu biến mất, thay vào đó là những đồng cỏ hoang đầy lau, mùa này vẫn còn lũ rũ héo vàng. Rồi đến rừng, cao vút và chằng chịt xanh. Con đường trở nên âm u trong cái bóng mát dịu của rừng. Dễ chịu, nhưng có một cảm giác gì đó không ổn. Trời âm u không phải chỉ do cây rừng hai bên chắn ánh sáng.

Và rồi khi xe lên cao hơn và cái bóng núi trước mặt to dần thì trời mưa. Mưa không quất ràn rạt như ở VN, chỉ nhỏ hạt nhưng cũng đủ làm ba đứa nhìn nhau ngán ngẩm: leo núi mà gặp mưa thì còn gì là hấp dẫn. Xe vẫn băng băng lao đi. Bắt đầu những đoạn đường đèo, một bên là rừng và núi, một bên là đồng bằng mênh mông. Trời ngày càng âm u hơn, mưa càng lúc càng nặng hạt. Bất chợt vịt nhìn thấy một cái bảng chỉ đường thoáng qua, chưa kịp kêu lên thì nó đã mất hút : Xe đã chạy qua điểm bắt đầu đường leo núi số 2 mà cả bọn đã chọn.

Ba đứa hoang mang và hoảng hốt nhìn nhau. Bé Nga chạy lên nói với bác tài, nhưng cũng chả quay lại được. Xe đang chạy thẳng đến trạm xe bus dưới chân đường leo núi số 1. Thôi thì đành đổi kế hoạch vậy. Ba đứa xách va li đến ngồi ngay sau bác tài, nhìn chăm chăm, chỉ lo bác chạy qua luôn điểm đó là chắc đành theo luôn xe xuống phía Nam du lịch.

Xe chạy vào một đoạn đường mù sương. Mưa và sương mù che chắn hết mọi vật. Đèn pha được bật lên, nhưng cũng chỉ có thể thấy được vài mét phía trước, xe đi ngược chiều có thể thấy trong vòng 10m với điều kiện là những xe đó cũng phải pha đèn. Hãi. Bác tài vẫn chạy tỉnh bơ như không.

Rồi sương mù cũng loãng dần. Và ít phút sau xe quẹo vào trạm. Mưa vẫn không tạnh, nhưng đã nhỏ hạt. Ba đứa nhìn nhau. Ba mống mà chỉ có một cây dù. Thôi thì đã trót thì phải trét, trời mưa thì mặc trời mưa, nhưng mà mưa quá thì ta ... ướt mèm.

Túm tụm vào mái hiên của trạm nơi mấy bác lái xe đang đứng. Chị người Hàn hóa ra cũng đi Halasan. Chị hỏi giờ xe bus chạy cẩn thận và cho chúng tôi biết là chuyến cuối chạy lúc 16g40. Xong chị mặc áo mưa, che dù và xuất phát. Cũng chả có gì để làm nữa nên ba đứa mua vé lên núi và cũng đi, xuất phát còn nhanh hơn cả chị người Hàn (thật ra do chị nhường cho ba đứa mua vé trước).

Hưng áy náy vì nỗi con vịt không có dù. Chắc sợ lỡ vịt có bề gì thì sẽ không sống nổi với Thứ, nên đành tỏ ý nhường cho con vịt và bé Nga che dù, còn mình thì đi mưa cho nó lãng mạn. Nhưng vịt dĩ nhiên là không khoái cái kiểu sắp xếp đó lắm, nên nghĩ cách khác. Nghĩ cho cùng vẫn có đủ hai cái dù cơ mà. Nó dừng lại chờ chị người Hàn. Nhe răng cười, hỏi thăm vài câu, bước vài bước ... và chị đề nghị share cái dù :D Tuyệt !!!!

Đường từ trạm xe lên hyukesil (nơi nghỉ chân) quanh co và hơi dốc, rộng đủ cho hai chiếc xe hơi chạy thoải mái, lề đường lát gỗ, chìm trong màu xanh thẳm của rừng. Cảm giác thật tuyệt khi bước trên lớp ván gỗ lẫm đẫm mưa và những mảnh lá cây ướt át, nghe tiếng nước rơi lâm râm trên dù, thỉnh thoảng ngẩn ngơ vì một vạt hoa dại xanh biếc màu trời sáng lên dịu dàng trong mưa. Bé Nga và Hưng đi chậm chậm, thỉnh thoảng lại dừng lại chụp hình. Vịt và chị người Hàn vượt lên trước. Vịt dành cầm dù và hai người bắt chuyện, trộn lẫn tiếng Hàn tiếng Anh lung tung. Chị 32 tuổi mà nhìn còn rất trẻ, đang ... thất nghiệp, chưa có con, đi chơi một mình vì chồng bận công tác. Nể thật, vịt mà có một mình chắc đã chả muốn nhấc chân ra khỏi phòng, chứ đừng nói một mình leo núi Hala.

Đường dốc dần. Cây dù trĩu trong tay. Chân bắt đầu mỏi. Cái trạm nghỉ nghe nói cách 1.5km mà sao như xa lắc xa lơ, đi mãi không thấy đến. Người nóng lên bất chấp mưa lạnh. Thỉnh thoảng một chiếc xe hơi chạy ào qua, con vịt dòm theo ghen tị.

Cuối cùng cũng tới trạm nghỉ. Trạm có kiến trúc kiểu như một cái đình cổ với mái cong cong, dựa lưng vào cái nền xanh hùng vĩ của ngọn Hala. Trong lúc chờ Hưng và Nga, vịt đi lòng vòng xem mấy thứ đồ lưu niệm. Chẳng có gì khác hơn những thứ trong cái tiệm bán đồ lưu niệm vịt tìm thấy gần khách sạn tối qua. Cũng những bức tượng thần bảo hộ đảo tạc bằng đá (loại đá đen xốp đặc trưng của đảo), hoặc bằng nhựa giả đá, khung ảnh, móc khóa, ... Chỉ đặc biệt là những bức tượng halasan bằng phalê lấp lánh. Vịt hỏi giá một cái nhỏ bằng ba ngón tay. 12 ngàn won, dã man!!!

Chị người Hàn đã lên núi. Hưng và bé Nga đến. Mua một món lưu niệm (chủ yếu là để sau đó lấấy đồ mang theo ra ngồi ăn ở bàn mà không ngại). Ba đứa xẻ dưa ra ăn (bà con chung quanh chắc chắn thèm). Xong Hưng nằn nì chụp hình mặc dù trời vẫn đang mưa. Chụp hình xong bé nga kêu lạnh. Mua một cái áo mưa cho bé nga mặc, rồi ba đứa xuất phát leo núi.

Đường lên núi được lát bậc thang gỗ cẩn thận. Bé Nga và Hưng đi đến đâu chụp hình liên tục đến đó. Đi được khoảng 500m thì mưa tạnh, bé Nga xuýt xoa tiếc tiền mua cái áo mưa. Tiếp tục tiến lên với tốc độ 2km /3h (1 giờ đi + 2 giờ chụp hình). Có một con suối bên đường, ba đứa khoái chí bất chấp cái bảng cấm, trèo xuống lòng suối làm đủ kiểu.

Chị người Hàn đã đi xuống núi, ngang qua giơ tay chào ba đứa dưới suối. Dòm lại đồng hồ thấy đã 3g. Nếu như theo chị Hàn thì chuyến bus cuối là 4g40 chiều, nghĩa là bây giờ đã phải bắt đầu xuống núi rồi. Nhưng chưa đi được đến đâu cả mà đã phải xuống thì… Theo như cái phòng thông tin cho biết thì chuyến cuối là 7g, thôi thì tin nó vậy. Ba đứa lại kiên quyết leo tiếp.
Đường bắt đầu dốc. Mệt phì phò.
(còn tiếp)

Nóng

Cuối mùa hè. Nóng dã man. Nhiệt độ khoảng 33, độ ẩm 82%, nên cảm thấy như là 38 độ. Không muốn ra đường.

Trời nóng nên người ta ăn mặc mát. Mấy bộ váy áo không tốn vải được bày bán giá trên trời. Đi home+ gặp cô bạn Trung Quốc mặc quần short ngắn hết cỡ đi chợ. Người Hàn cũng vậy, mặc đồ rất mát mẻ lên lab. Nhưng khi ra biển thì mặc hơi kín đáo, hehe.

Kem hạ giá khuyến mãi. ở đây họ hạ giá kem vào mùa hè, và lên giá kem vào mùa đông, chứ không tăng giá để bóp cổ quý khách hàng đang khát nước.

Jeju đảo - ngày 2

Jeju đón khách bằng một buổi sáng mưa tầm tã. 9g khai mạc hội nghị mà 10g cả bọn còn ngồi ăn sáng. Mua mì gói, lấy nước nóng của khách sạn, ngồi bàn của khách sạn, dòm cũng sang sang :D

Mấy cậu Pakistan phải đi mua dù. Đón taxi đến khách sạn Ramada dự conference. Khách sạn loại xịn chả biết mấy sao, có cái mặt tiền cong cong uốn lượn theo đường bờ biển. Hall trên lầu 2 bao bọc toàn kính, nhìn ra là biển mênh mông, không xanh mà xám xịt vì mưa. Người ta đang trong phòng hội nghị. Có 4 phòng hội nghị tất cả. Vịt lon ton chui vào một phòng. Có khoảng 6-7 bài báo được present trong một buổi, lác đác chưa tới chục người ngồi. Diễn giả nói xong, người dẫn chương trình hỏi "Do you have any quesion?"; bà con im re (chắc vẫn chưa tỉnh ngủ). Người dẫn chương trình bèn tự nêu một câu hỏi. Tình hình lặp lại cho mấy người sau. Vịt chán (và chả hiểu chi cả), quay ra ngoài. Có hai cái laptop để sẵn cho ai muốn xài Internet thì xài. Vịt online check mail và chat chit một tẹo, rồi rủ bé Nga đi chụp hình.

Khách sạn trang trí khá sang trọng. ấn tượng nhất là ba cái thang máy hình như tòa tháp Ả Rập, trang trí đèn rực rỡ, dòm tụi nó chạy lên chạy xuống cũng khá vui mắt. Còn thì cũng chẳng bằng được New World. Có một cái casino, người ta không cho vào. Đọc trên biển thì thấy thanh thiếu niên dưới 16 không được vào. Chả biết họ nghĩ mình dưới 16, hay là dòm cái mặt là biết không có đồng xu dính túi.

Trong khách sạn thì đẹp, đi ra ngoài dòm lên thấy trơ trụi. Toàn ban công là ban công, không có cây cỏ hoa hòe trang trí chi khác. sân khách sạn cũng trơ trụi, lèo tèo mấy luống hoa không được chăm sóc. Ngộ!

Đến giờ ăn trưa. Mỗi người được phát một cái vé ăn buffet. Dư mấy cái nên vịt và bé Nga cũng được ăn ké. Buffet quá chừng món, hai bàn đồ mặn, một bàn đồ ngọt. Vịt đi sắp hàng rất chi tích cực, món nào cũng nếm một chút, xong kết luận bọn Hàn nêm nếm dở ẹc. Chấm được một món hải sản xào lung tung với nhau (lâu quá mới được ăn tôm). Xong hai chị em đi lấy trái cây và đồ ngọt. Bánh ngọt đủ các loại, lấy mỗi thứ một miếng về nếm. Rút cục cũng chỉ chấm được một loại ăn như cái bánh flan nướng có chocolate. Mấy thứ khác ngọt quá nhấm một tẹo đã ớn.

Mấy cái vé buffet không thấy họ kiểm tra, không hiểu dùng để làm gì. Đến lúc bà con ăn xong đi ra ngoài rồi, thì để ý mới thấy người ta để vé lên bàn. Người phục vụ đi dọn và thu luôn vé. Trong nhóm VN và Pakistan có mấy người đã đi mất mà không biết phải để vé lại.

Buổi chiều lại đi chụp hình tập hai. Hưng present, kiu con vịt vào chụp hình. Chỉnh mãi mà hình vẫn chỉ lờ mờ, tại ánh sáng trong phòng quá tệ. Xong tranh thủ chạy qua bấm một tấm cho Maria, vừa đúng lúc người ta chấm dứt chương trình. Bà con kéo nhau ra bờ biển chơi. Buổi tối còn dự tiệc nên chưa về nhà vội. Bờ biển không có bãi tắm, chỉ có một bờ kè kéo dài ngút mắt. Bờ kè được trang trí bằng hình sò ốc cá cua đắp nổi khá đẹp, nổi bật lên trên nền biển bây giờ đã xanh trở lại sau khi mưa tạnh. Bàn bạc một lúc, cả bọn thống nhất đi xem bãi đá hình con rồng ngay gần đó, đuợc quảng cáo om sòm trên mấy tờ bướm, đại loại là theo truyền thuyết có một con rồng bị bắn rơi xuống bờ biển hóa thành một bãi đá. Cái hình chụp mỏm đá hình đầu rồng vươn lên đen nhánh trên nền trời hoàng hôn màu tím, sóng cuộn trắng nơi cổ rồng, nhìn cũng hay hay. Thế là đi.

Đi bộ. Ngang qua một chiếc cầu treo. Khung cảnh dưới cầu đẹp tuyệt, một dòng nước chảy từ biển vào, uốn mình giữa hai bờ đá cao vút, cây cối um tùm soi xuống mặt nước biếc xanh. Một bên cầu có một căn thủy tạ màu đỏ mái cong cong, nhìn như trong phim Tàu. Thi nhau đốt ...pin và memory (tại xài digital camera). Xong lội tiếp một khoảng thì thấy bà con rẽ vào một nơi nào đó. Hình như có cái bãi đá hơi giống giống trong hình chụp, nhưng sao nó bé tí teo thế này ???? Cái cục đá đầu rồng bé tẹo teo. Con rồng bị rơi xuống đây ngày xưa chắc là rồng nhí mới sinh :D Không có sóng, dòm quang cảnh chả có gì hấp dẫn, những mẩu đá rải rác đen thui như bùn, xấu xí hơn bất cứ bãi đá nào ở VN. Đúng là bó tay với công nghệ quảng cáo của Hàn. Vậy mà ở đây họ cũng dựng được thành một điểm du lịch, có lan can để ngắm cảnh, có một cái viễn vọng kính loại bỏ xu (500 won được vài phút) để ngắm trời, một cửa hàng đồ lưu niệm nhỏ và một cái tượng người cá xấu thê thảm. Có cả một dàn đèn pha lớn công suất cực to chiếu thẳng ra cái đầu rồng bé tí, về đêm chắc là chóa mắt phải biết.

Đi về khách sạn Ramada. Vẫn chưa đến giờ cơm. Mắt sụp xuống, vịt chui vào một góc khuất có mấy chiếc ghế bành khá êm, ngồi ... ngủ. Một lúc thì được kêu dậy ăn tiệc. Đói cồn cào mà phải ngồi chờ khoảng 7-8 vị lên "kính thưa...". May quá, trước khi lăn ra xỉu vì đói thì họ mang món khai vị ra. Món có cái tên rất kêu là cá hồi salad với gì gì đó, thực ra là hai mảnh lá cải non cỡ bằng hai cánh hoa sen nhỏ, mỗi lá đựng chừng một muỗng súp cá hồi sống bằm nhỏ. Chung quanh xếp vài mẩu rau và xịt ngoằn ngoèo ít tương mù tạt. Đành phải trấn an cái bụng đang kêu gào thảm thiết bằng cái món ăn mà bình thường chắc mình chả thèm đụng đũa (con vịt chả ưa cá sống). Ăn xong thì thấy mắt không hoa lên nữa, thoát khỏi nguy cơ ngất xỉu vì đói, nhưng bao tử vẫn rỗng không.

Món thứ hai mang ra hơi chậm. Bánh mì với súp gì đó có cái tên tiếng Latin cũng rất chi là hoa mỹ. hai mẩu bánh mì bốc hơi trước khi súp được dọn ra. Người ta dọn súp trong tách trà :D. Màu xanh nhạt nhạt điểm một chút kem bơ trắng bên trên, loãng nhách, vị nhạt nhạt... Không phải món khoái khẩu của vịt. Nhưng rồi nó cũng chui gần hết vào cái dạ dày trống.

Món mặn cuối cùng là thịt bò. Nhớ đến món thịt bò lần ăn ở khách sạn Caraven mà hoảng. Không ngờ thịt bò lần này khá chất lượng. Một miếng thịt to cỡ lòng bàn tay, dày khoảng 2 ngón tay, nướng chín ăn với sốt vang. Đủ no.

Những tiết mục ca nhạc dân tộc bắt đầu. Điệu múa đầu tiên, một cô khoảng ba mí mặc áo hanbok rực rỡ múa may trong tiếng đàn tiếng trống ò í e như nhạc đám ma Việt Nam. Điệu múa thứ hai vẫn ò í e, nhưng diễn tả sinh hoạt nông thôn, hai cô thôn nữ (cũng ba mí) mặc áo chẽn quần đùi trắng ngắn vừa qua mo. Chắc họ mặc vậy để đi đánh cá (hai cô mang cái gì đó như cái lưới sau lưng). Tiết mục thứ ba không có gì đặc sắc lắm, cũng lại là Hanbok và trống. Tiết mục thứ tư, hai bác già khoảng năm mí vừa gõ trống vừa hát dân ca, nghe hơi hơi giống hát bội, nhưng không trầm bổng du dương như bên mình mà cứ the thé rền rĩ như nhạc đám ma. Giọng hai bác còn tốt chán nên tai vịt ù hết cả. Khi hai bác hát xong, vịt đang mừng hết cỡ thì bà con chung quanh la om sòm "bis bis...". Hai bác cười vui vẻ nói bằng tiếng Hàn "Kwenchanayo" (nghĩa là đồng ý, em hát thêm lần nữa cũng được ạ). Hu hu ... ai cứu con với ...

Trong khi vịt ăn tráng miệng (món kem dâu phủ rượu khá thơm ngon, và hai miếng bánh cũng ngon như cái bánh được chấm điểm hồi trưa), thì ông Hưng gọi bánh mì thêm lần thứ ba. Chắc cô phục vụ choáng.

Về đến phòng thì đã 8g tối. Tắm xong, vịt quyết định tranh thủ đi một vòng xung quanh khách sạn để xem khu này thế nào. Nhìn trên bản đồ có một cái chợ và một khu tax-free. Vừa dòm bản đồ vừa đi, rõ là tác phong du lịch, hehe. Không thấy chợ đâu, chỉ thấy một cái grand mart hơi giống home+ nhưng bé hơn nhiều, nhìn tồi tàn. Lệt bệt mò đến khu tax-free. Khu này thì có vẻ sang trọng, nhưng đã đóng cửa. Còn lại chung quanh khu vực toàn là khách sạn, nhà hàng hải sản, quán ăn, bar, club, karaoke, sauna, shop quần áo trương bảng sale off to tướng nhưng giá trên trời. Chán nản đi về.

Đọc trên tờ bướm quảng cáo: Nhắc đến Jeju là người ta nghĩ đến núi Hala, và có người gọi Jeju bằng tên núi Hala. Thế thì mai đi Hala một chuyến.

Jeju đảo - ngày 1

Coi "Một cho tất cả" xong, khoái cái đảo Jeju quá, nên khi mấy người bạn chuẩn bị đi Jeju dự hội nghị thì vịt cũng khăn gói đi theo.

Đi train đến Mokpo. Khi ra ga thì thấy một đám đông cô bác đang trải chiếu ngồi trong station, trước quầy vé khoảng vài mét. Vịt với Hưng bảo nhau, phải họ đang biểu tình không? chắc vậy rồi, vì họ ngồi bệt dưới đất nhưng rất có quy củ, trước mặt cắm mấy cái bảng ghi chữ chi đó, bên cạnh lại có cả bàn nước uống và thức ăn, chung quanh có cảnh sát gác, chăng dây rất chi là lịch sự. Nghĩ bụng, dân Hàn nó đi biểu tình cũng khác người ta.

Một lát sau bé Nga ra đọc cái bảng, mới biết là họ đang xếp hàng chờ mua vé về quê dịp Chusok (Tết Trung Thu Hàn, họ ăn tết này rất to). Bó hand @_@

Train bên này chạy êm ru, ghế trống đầy nhóc. Nếu biết trước thì đã mua vé đứng, rẻ được ít ngàn, rồi cứ ghế nào trống thì ta leo vào ta ngồi.

Đến Mokpo. Đói bụng. Quán ăn đầy nhưng phải ngồi chờ ông Hưng soạn cho xong cái presentation gửi về cho người khác present chiều nay (vẫn cái tội nước tới chân mới lóp ngóp). Tranh thủ đi một vòng, mấy ajuma bán trái cây mời chào ghê quá. Đành vờ vịt "xin lỗi con hỏng biết tiếng Hàn" rồi chuồn thẳng, mang theo trái mận ajuma mời ăn thử :D Bé Nga đang cắn thì la lên oai oái: có sâu. Đúng là đồ miễn phí có khác :D

Kiếm được cái phòng PC cho Hưng gửi file về, thì gặp cái phòng quá tệ. Win 98, không đọc được cả USB. Hết giờ. Đành ra bến tàu, đi ngang mấy tiệm thấy họ cuốn kimpap mà bụng cứ réo ục ục.

------------------------------------------------------
Tập 2



Đi đến bến tàu mới thấy ban nãy không mua kim pap là sai lầm. Khu vực chung quanh bến cũng có nhiều quán ăn, nhưng toàn là quán hải sản giá trên trời. Tìm mãi một quán ăn mặn không ra. Cuối cùng đành ngậm ngùi quay về, hy vọng là lên phà có cái ăn.

Phà rất to. Dài n mét rộng m mét (quên mất số chính xác, sẽ update sau :D ). Vé mua là loại bình dân nhất nên được nhét vào một cái phòng công cộng. Phòng rộng cỡ 10x10m, trải thảm cách mặt đất khoảng 20cm, bốc lên một mùi ẩm mốc khó chịu. Mỗi nhóm chiếm một góc. Trần thấp và mấy cái cửa sổ kính không mở ra được, kiểu như cửa sổ phòng trên tàu. Có một cái tivi. Dòm kỹ thì cũng giống như cái hình họ chụp trong cuốn quảng cáo, nhưng mà trong hình sao nó đẹp thế.

Bụng sôi ục ục. Cái quầy hàng trên tàu chỉ bán một ít mì gói và ham. Một gói mì bình thường 600, ở đây bán 2000. Dã man !!! Ba người một cốc mì, lấy bánh mì sandwich chấm nước mì ăn thêm.

Chui ra ngoài trời kiếm ít không khí trong lành, trốn cái mùi ẩm mốc và mùi người, mùi giày vớ trong cabin. Gió lộng. Nắng chói mắt. Con phà đi ngang qua đủ thứ đảo to đảo bé. Cực Nam Hàn vốn là một vùng đảo dày đặc. Thỉnh thoảng thấy một ngọn đèn biển nhỏ nhô ra đầu một hòn đảo chỉ to bằng quả đồi. Khoảng hơn chục người, chủ yếu là khách du lịch và thanh niên chắc mới đi phà lần đầu, đang lòng vòng chụp hình. Phà có ba tầng, tầng nào cũng có ban công. Tầng dưới cùng ẩm ướt, tầng trên cùng lại quá nắng. Chỉ có ban công tầng 2 là mát rượi. Anh Bình lập tức chiếm một cái ghế dọc ban công tầng hai, lăn ra ... ngủ. Tầng 3 có một căn phòng nhỏ, để hai cái ghế, có thể ngồi đó ngắm biển rất tuyệt mà lại không sợ nắng, nhưng có hai cặp trung niên đã chiếm chỗ mất rồi.

Ban đầu thì thay phiên nhau canh đồ, ai cũng muốn lên boong chụp hình và kiếm tí gió. Nhưng rồi cũng chán, bà con lần lượt lăn ra ngủ. Báo free tha hồ lấy mang trải làm chiếu, có cái gối nho nhỏ hình vuông như trong phim Tàu. Con vịt ngồi ngoài trời một lúc thì gió lạnh dần, chịu hết nổi cũng vào khoang thu dọn một góc bên cửa sổ. Nhìn ra ngoài qua cái cửa kính đục đục cũng thấy biển. Dưới mặt nước xanh thỉnh thoảng có một đốm gì đó như chiếc lá hơi nhạt nhạt. Ban đầu tưởng là ... rác người ta vứt ra biển (bị ảnh hưởng bởi ấn tượng biển VN). Xong lại thấy không phải, rác gì mà giống nhau thế, thỉnh thoảng lại thấy một chú. Có thể do mắt bị hoa, hoặc là một loại cá nào đó. Con vịt dán mũi vào kính dòm một lúc thì mắt hoa lên thật, thế là thôi đi ngủ.

Ngủ dậy thì Maria đến nói chuyện (tội nghiệp Maria không ngủ được vì không quen nằm ngủ trước mặt con trai lạ, hehe). Hóa ra mấy cái đốm nhạt nhạt là sứa. Dòm kỹ lại, đúng là sứa thật. Màu hồng hồng, to bằng cỡ hơn đầu người (đó là nhìn từ cách khoảng 15m, nếu nhìn gần thì không biết nó to cỡ nào), bơi phập phồng sát mặt nước. Càng ngày sứa càng nhiều hơn. Rồi dày dặc, nhìn lại nhớ tới cánh đồng sứa trong phim Finding Nemo. Cũng phải hơn hai tiếng đồng hồ phà mới đi qua hết cái vùng nhiều sứa đó.

Càng đói hơn, vì mấy người xung quanh đang soạn đồ ăn ra xơi rất chi là khoan khoái. Cả bọn giờ nhìn bèo nhèo vì đói và chán. Cái mùi ẩm mốc cũng đã quen, bên ngoài giờ lạnh đến nỗi chả muốn ra ngoài nữa. May quá khi đã bèo nhèo hết cỡ thì thấy bên ngoài lấp lánh những dải đèn của tàu đánh cá đêm. Và rồi là những dải đèn của đất liền. Đã đến Jeju, hòn đảo du lịch nổi tiếng đẹp nhất và mắc mỏ nhất ở Hàn.

-----------------------------------------
Tập 3: Taxi và khách sạn.

Tại bến phà, có mấy chú taxi đang chờ, mời chào hướng dẫn rất chi là nhiệt tình. Thấy vịt đang choáng trước mớ bướm quảng cáo du lịch có đến năm chục loại khác nhau, một bác vội vã rút cho vịt một mớ, chắc là mấy chỗ nổi tiếng nhất, rồi bắt đầu hỏi đi đâu. Vờ vịt "Tui hỏng biết tiếng Hàn". Khi đi ra, mấy bác dong ngay taxi đến. Nhưng cả bọn không chịu lên, mà đứng vẫy taxi thường (chứ đi mấy chiếc taxi dù này thì tiền nào chịu nổi). Các bác nổi xung phàn nàn um sùm cũng bằng tiếng Hàn, may quá, ngôn ngữ loại này thì mình không hiểu thật.

Khách sạn nằm ở Jeju city, thành phố chính của jeju, phía bắc đảo. Cách bến phà 6000 tiền taxi (từ giờ khoảng cách sẽ được tính bằng ...tiền taxi, cho nó dễ hình dung)

Nhận phòng. Ấn tượng đầu tiên khi đi vào hành lang là mùi nước hoa xịt hành lang ngọt ngọt rất đậm như mùi kẹo bơ. Nếu nước hoa thường mà xịt đậm thế này chắc chết ngất, nhưng may quá nó là mùi kẹo, nên chả có vấn đề gì ngoài cái bao tử lại biểu tình dữ dội.

Phòng rộng rãi, một giường đơn, một giường đôi. Tủ lạnh, ti vi. Không có đèn neon. Chỉ có một tổ hợp phức tạp 4 cái đèn ngủ. Chắc để vậy cho nó lãng mạn. Tất cả đèn đóm tivi máy lạnh đều được điều khiển chung bằng một bảng công tắc nằm ngay đầu giường (về tiện lợi thì phải nói dân Hàn rất khá). Maria than vãn vì phòng tắm không có dầu gội đầu, kem đánh răng. Đúng ra cũng có một bộ để sẵn trên đầu tủ lạnh, chỉ phải tội họ tính 3000 won.

---------------------------

Tập 4: ăn tối

Các chú Pakistan và Maria đã đi ăn tối rồi mà ông Hưng vẫn còn ... tắm (quá chảnh và rắc rối :D). 20' sau khi đến mới bắt đầu đi kiếm ăn được. Mấy cửa hàng bán hải sản nhiều như rươi, ngoài cửa để mấy cái bể có ít con mực bơi tung tăng, bảng giá cũng tung tăng trên trời. Chu trình đi tìm, thấy, dòm bảng giá, le lưỡi, đi ... lặp lại khoảng hai chục phút nữa thì kiếm được một cửa hàng bán món súp xương hầm với giá bằng giá ở Suwon (5000 won). Bình thường món này chả dám ăn, vì nó mắc quá. Nhưng ở đây thì khen rẻ tấm tắc, rồi lao vào quán xơi.

Trước khi người ta mang món chính ra, các món phụ như kim chi và ớt, dưa leo bị dọn sạch bách. Lần đầu tiên sau một năm rưỡi thấy kim chi Hàn ngon dã man.

Xong đi lòng vòng. Vịt chui vào phòng PC chat hơn một tiếng và tranh thủ viết nhật ký, rồi về. Đi thám thính cái Good Mart nho nhỏ trước khách sạn, cũng chả good lắm ngoại trừ món dưa lê giảm giá 1000 / 4 trái. Trái cây ở jeju có vẻ rẻ. Gà vịt thì mắc hơn Suwon. Mọi thứ khác bình thường.