Gió

Hôm nay gió nhiều quá. Gió gào rít quanh nhà, làm mình nhớ khoảng thời gian ở Kyunghee, ngồi trong căn phòng trên tầng năm chung cư, nghe gió hú bên ngoài cửa sổ. Lúc đó hay nhớ đến truyện Đồi gió hú, nghĩ tới cảnh bàn tay xuất hiện trên cửa sổ thì thấy sợ sợ, lại nghĩ tới chuyện tình cảm của hai nhân vật chính thì thấy hay hay.

Trời nhiều mây đen, bay vùn vụt. Thoáng cái âm u như sắp mưa tới nơi, thoáng cái bị gió thổi qua mất, lại ánh xuống một mảng nắng ấm rực.

Hồi xưa mình thích gió. Những buổi đạp xe ở trường về, tới đầu cầu Kinh. Cây cầu đó dốc nhất trong những cây cầu mình từng đạp xe qua, mỗi lần rướn được lên tới đỉnh cầu là ngất ngư, nhưng ngay sau đó là gió ập tới, xóa hết nắng nóng và làm mát rượi cái lưng đầy mồ hôi của mình. Sau đó mình thả dốc không phanh xuống tận chợ. Sao hồi đó thả dốc cao tít, đường thì đầy xe, mà chả thấy sợ tí nào.

Giờ thì lúc nào cũng sợ. Sợ thả dốc. Sợ gió. Gió thốc lạnh ngắt làm mình rùng mình khi đi ra đường.

Thỉnh thoảng mình nhớ nhớ tiếc tiếc mình hồi xưa, chẳng sợ gì, chẳng ngại gì. Mưa thì không thèm mặc áo mưa, gió thì hí hửng đưa mặt ra đón. Người ta không thể sống qua hai lần tuổi mười tám hai mươi.

Mà như vậy có nghĩa là mình phải sống những ngày hiện tại cho thật tốt, vì người ta cũng không thể sống qua hai lần tuổi ba mươi.

Nhật ký mèo con - 17 tuần

Dạo này mèo con bị bỏ bê quá. Hồi xưa ở một mình, mẹ buồn nên nói chuyện với mèo con suốt. Giờ lại suốt ngày nói chuyện với ba, mèo con không được nhắc gì tới, lâu lâu mới được xoa xoa cho vài cái.

Mèo con im re, không đạp không máy gì cả, và to ù. Ai cũng nói sao mới 4 tháng mà thấy rõ bụng ghê. Mình cười he he, tại chị ăn nhiều mà. Mà mình ăn nhiều thiệt, tối nào cũng ních tới nổi no ú đi không nổi. Nhưng lúc đi khám thì phát hiện ra mình có 45kg - hầu như không tăng cân được bao nhiêu - và huyết áp thì thấp. Bác sĩ bảo ráng ăn nhiều vào (-_-!!)

Bên này đi khám không được siêu âm hay nội soi gì cả, thế là không nhìn thấy mèo con ngo ngoe. Mình muốn nhìn thấy mèo con quá chừng. Mình thích cái phòng khám bên Hàn, vô cái là nhìn thấy mèo con, nghe tiếng tim mèo con đập bịch bịch, nhìn cái đầu tròn tròn, cái tay cái chân nhỏ xíu, nghe cô bác sĩ nói "nhịp tim rất tốt, xương sống tốt, em bé phát triển hoàn hảo" cảm giác không còn gì sung sướng hơn.

Thôi kệ, cứ tin tưởng là mình cảm thấy khỏe mạnh bình thường, thì mèo con cũng khỏe.

Hạnh phúc

Hạnh phúc cứ đầy lên theo thời gian.

Bạn hỏi, có còn tiếc Hàn quốc không. Mình trả lời đã không thấy tiếc một chút nào hết khi vừa đặt chân đến Úc. Mặc dù mất công việc làm đãi ngộ rất tốt và một tương lai sự nghiệp có vẻ hứa hẹn. Mặc dù biết sẽ khó khăn hơn, sẽ tốn kém nhiều. Mặc dù biết sau này có khi mình xuống cấp thành bà nội trợ hoặc code dạo. Nhưng hiện tại thì vẫn thấy sung sướng vô cùng vô tận, ngay từ khi ôm chặt gấu ở sân bay.

Tự nhiên mình thành giống bà nội trợ chính hiệu, sáng thức dậy nấu đồ ăn sáng, chuẩn bị cơm hộp cho gấu mang theo. Chiều canh me sao cho thức ăn vừa chín cũng là lúc gấu về tới nhà bấm chuông binh boong. Mình ngạc nhiên sao mà mẹ mình với mẹ chồng mình than ở nhà buồn, mình chả thấy buồn tí xíu nào cả. Mình hạnh phúc thấy gấu ăn ngon. Mình hạnh phúc khi được tám chuyện với gấu, ôm tay gấu, nhổ tóc bạc cho gấu và những chuyện linh tinh khác. Mình hạnh phúc được làm nũng và được tỏ ra yếu đuối ngốc nghếch.

Mình còn hạnh phúc vì được lười biếng. He he, mình tự bào chữa cho bản thân là mình đã làm việc nhiều một thời gian dài, giờ nên nghỉ ngơi một chút. Nhưng mà cái "một chút" đó kéo dài tới mấy tuần, mình cũng tự biết là mình đang lười biếng. Phải làm việc thôi :P

Ừ làm việc thôi. Việc mặc dù kiếm được rất ít so với hồi trước, nhưng mà cũng giúp được cho gấu. Tối hôm qua mình xót cả ruột khi thấy gấu ngồi làm đến gần 2g sáng. Nên giờ mình ngồi làm việc, cũng thấy hạnh phúc.

Happy waiting mode

Lại cái truyện manga hôm bữa mình nói. Trong truyện có một cô bé rất khoái chờ đợi.

Mình vốn ghét chờ đợi. Hông tin cứ cho mình leo cây cỡ mười phút, xong dòm mặt là biết liền mình ghét cỡ nào. Lúc đọc truyện thấy cô bé nói "không sao đâu, tui thích chờ", xong ngay lập tức enter happy waiting mode, mình thấy hay hay.

25 tháng 1, bay sang Úc với gấu. Mọi chuyện bình thường tới lúc máy bay chuẩn bị cất cánh. Mọi người nghe hướng dẫn an toàn, thắt seatbelt, ngồi thẳng lưng, máy bay bắt đầu chạy u u ra đường bay, thì có thông báo "sorry quý khách, vì có error message nên tụi tui phải cho máy bay về lại gate để check, mong quý khách chờ khoảng nửa tiếng".

Chờ thì chờ. Mình nhớ lại cô bé trong truyện, bắt đầu tìm cách vô happy waiting mode bằng cách lôi báo ra đọc.

Nửa tiếng sau, có thông báo "Các kỹ sư đã xác định được chỗ trục trặc và đang sửa chữa, xin quý khách vui lòng đợi 30 phút nữa".

Mình lau mặt bằng khăn nóng, uống nước cam họ mang đến, và bắt đầu chuyển sang nghiên cứu duty-free catalog.

Nửa tiếng sau, "Các kỹ sư đã sửa xong lỗi hồi nãy, tuy nhiên trong quá trình test họ phát hiện ra một trục trặc khác".

Mình hỏi cô tiếp viên chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình lỡ chuyến bay connect đến Melb. Họ cam đoan sẽ có người giải quyết chuyển mình qua chuyến khác nếu cần. Thế là mình ngả lưng ghế, bắt đầu coi phim Megamind.

Nửa tiếng sau, phi công thông báo component cần thay thế đang trên đường vận chuyển từ nhà máy tới sân bay. Phim đang hay.

Một tiếng nữa, tiếp viên phục vụ thức ăn. Món bò khá ngon mặc dù mình không ăn được khoai tây. Mình ăn, uống, quẹt mỏ, rồi coi tiếp Megamind.

Xong Megamind, rất phê. Được phát một cái muffin để ăn vặt. Theo thông báo thì component đã vận chuyển tới nơi và chuẩn bị được lắp ráp. 3 cái ghế cùng hàng mình đều trống, nên dĩ nhiên mình dựng hết tay ghế lên và nằm dài ra ngủ.

Đang ngủ ngon lành thì có thông báo mới, hành khách sẽ được trả lại lên terminal để lát nữa tắt hệ thống điều hòa trong lúc sửa chữa. Dòm đồng hồ, hóa ra đã ngồi trên máy bay được 5 tiếng. Mình lưu luyến giã từ hàng ghế êm ái, trở lại lên terminal.

Mỗi người được phát một thẻ transit để lát nữa có thể board lại, và một phiếu ăn 12K won. Họ hẹn 1h sau quay lại. Mình chui vô cái lounge họ hướng dẫn để ngồi nghỉ, lên net báo cáo tình hình với gấu, chat chit với chị mèo. Xong mình quyết định đi xài cái phiếu ăn, mặc dù vẫn còn no no. Phát hiện ra foot court có bán phở. Một phiếu ăn đổi được tô phở cộng thêm cái bánh chocolate.

Ăn xong phở, mình vác bụng lặc lè quay lại gate. Bà con Hàn đang tập trung quanh bàn information, có vẻ nổi giận. Thông báo kế tiếp, vì thời tiết quá lạnh nên việc lắp đặt component gặp khó khăn, bà con chịu khó đợi 30 phút nữa. Mình lôi laptop ra vô net tiếp.

Có một cô người Hàn sống bên Úc cũng đi qua Melb giống mình. Hai đứa ngồi tám tít chuyện cuộc sống bên Úc và Hàn. Cổ nói tui ghét chờ đợi.

Mình nói ừ, hồi xưa tui cũng ghét. May mà cách đây ít bữa, tui đọc truyện kia có một nhân vật rất enjoy waiting.

======================================

Cũng phải báo cáo nốt là cuối cùng mình đến được Melb sau giờ dự kiến 11 tiếng. Thời gian delay đủ để mình enjoy thêm một cái bánh mì kẹp thịt, một free meal voucher ở sân bay Sing, một vòng shoping, một chầu massage chân bằng máy miễn phí.