Nhạc Hàn

Mới vừa từ bỏ ý định dịch một bài nhạc Hàn.

Hồi xưa nhớ có lần cậu bạn Hàn nói với mình, muốn học tiếng Hàn để dịch được nhạc Hàn thì khó lắm, vì nó giống một kiểu art. Mình ừ ừ tâm đắc, vì lúc đó mình cũng đang ngồi dịch thử nhạc Trịnh sang tiếng Anh, chỉ có thể kết luận được một chữ "bó hand".

Lúc sau này phát hiện hông phải dzậy. Giống như cái bài mình mới thử dịch nè, không phải bỏ nửa chừng do khó, mà do nó cũng cùng một mô típ "anh-đã-biết-ngay-từ-đầu-rằng-anh-không-nên-iu-em-nhưng-anh-vẫn-không-thể-thiếu-em-giờ-thì-em-đã-đi-xa-mà-anh-vẫn-không-thể-nào-quên-được-em".

Nói chung, trừ bỏ phần ngữ pháp ra, nếu đã học hết các cụm từ "ngay từ đầu", "bây giờ", "mãi mãi", "iu em", "nhớ em", "quên em", "muốn quên em", "muốn gặp em", "điên rồ", "ngốc nghếch", "khóc", "rơi lệ", "biệt ly"... thì dịch nhạc Hàn rất dễ.

Thiệt đó!

Up

Em nói, sao em thấy phim "Up" chả hay gì hết chị ơi, em coi được một đoạn chán quá nên tắt, coi Friends.

Chị cười cười, trêu "chắc em quá tuổi coi phim đó rồi". Em la làng, em còn nhỏ hơn chị hai tuổi mà. Lúc nói câu đó để trêu em, chị nghĩ "phim này chỉ dành cho trẻ con coi". Nhưng sau đó chị nghĩ, trẻ con mà không mơ mộng thì cũng không thích phim Up.

Trẻ con mà không mơ mộng thì sẽ tỏ ra không tin khi thấy ngôi nhà bay lên bằng ... cả ngàn quả bóng bay cột vào ống khói. Trẻ con mà thực tế một chút, sẽ bảo chuyện mấy con chó biết làm đủ thứ việc là chuyện xạo, cũng như cái vùng đất Paradise Falls và con chim thích ăn chocolat đó là xạo nốt.

Trẻ con mà chưa bao giờ làm những trò ngốc nghếch thì sẽ không thích thú khi thấy chú nhóc đeo quả bóng bay nhảy qua mấy cục đá, khe nứt trên đường, tưởng tượng mình đang ngồi khinh khí cầu đi thám hiểm, băng qua núi qua vực sâu. Trẻ con mà hết ngây thơ, sẽ coi cái chuyện thằng nhỏ cứ nằn nì ông cụ cho phép nó giúp ông làm bất cứ chuyện gì cũng được, để đạt phù hiệu "Giúp đỡ người già", và đi săn lùng con snipe tưởng tượng nào đó, là ngốc nghếch nhảm nhí.

Mà người lớn, thì cũng chẳng mấy ai còn thấy xúc động trước cảnh một cặp vợ chồng sống bình bình đạm đạm với nhau, trong căn nhà nhỏ xíu sơn màu ngộ nghĩnh, chia sẻ một giấc mơ phiêu lưu mãi không đạt được vì đời sống khó khăn, lúc đọc sách thì thò tay nắm tay nhau... Như em, thành đạt và giỏi giang, thích xài hàng hiệu, thích các gã trai giàu có sành điệu, làm sao em có thể có cảm giác gì trước một cuộc sống đơn giản như thế, những mơ mộng trẻ con như thế, để có thể khóc cười và phiêu lưu với các nhân vật trong phim. Để kết thúc phim lại ngồi cười và nghĩ, cuộc đời mình cũng chỉ cần hạnh phúc bình dị như vậy mà thôi.

Revolutionary Road

Lại chuyện coi phim. Thì cũng hai đứa rảnh quá mà, tối ăn uống xong lại rủ nhau mở rạp tại gia.

Cái phim sản xuất năm 2008 mà coi cứ như coi mấy vở kịch trên tivi hồi năm một chín tám mấy. Search thử wiki, hóa ra truyện được viết năm 1961, từ lúc đó người ta đã định làm thành phim, nhưng cứ lằng nhằng mãi đến giờ. Nghĩ cũng ngộ, một cái dự định, gần nửa thế kỷ mới xong, kết quả là một phim ... không hay mấy, đối với mình.

Phim giống kịch VN ở chỗ họ nói quá trời và cãi nhau quá trời. Mình nhớ hồi xưa coi kịch cũng rứa, các nhân vật thay nhau nói, cãi, chửi, quát tháo. Tâm lý thì cũng có tâm lý, nhưng nhiều khi cãi nhiều quá, chửi nhiều quá, thành ra ồn ào và mệt mỏi.

Nói gì thì nói, vẫn còn nhớ cái khoảng thời gian trên cái đài chiếu kịch do Thành Lộc, Việt Anh, Minh Trang, Hồng Đào... đóng. Nhiều vở hay cực kỳ, như Lôi Vũ, Một cuộc đời bị đánh cắp, Khuất Nguyên, ... Coi xong mà giờ vẫn còn nhớ cái cảnh đó như thế nào, nhân vật làm gì... Lâu rồi không được coi kịch kiểu đó nữa.

Phát hiện ra một chuyện khá thảm, là vốn Anh văn của hai đứa thuộc về ngôn ngữ của nửa thế kỷ trước. Hèn chi coi phim mới chả hiểu họ nói gì. Có lần xem Hitch, vừa coi phim, vừa xem script, vừa dò từ điển từng chữ, cuối cùng vẫn còn không hiểu lắm :|

Linh tinh tháng 1


Mình có cảm giác Facebook giống như một cái bảng tin công cộng, nơi mọi người quăng lên đó thông tin mới nhất về mình và là nơi mình có thể theo dõi thông tin mới nhất của bạn bè. Còn blogspot, giống như một cuốn nhật ký cũ, nơi mình có thể ghi lại những thứ mà mình không muốn dán lên cái bảng tin công cộng kia.

Tháng 1, tháng lạnh nhất trong năm. Một vài người bạn chuẩn bị chia tay về VN. Sáng ra đi làm gặp anh Thành, ba anh em vừa đi lên cty vừa tám. Anh Thành mặc áo phao to xù, đội nón sù sụ, dòm vô trong nón chỉ thấy nụ cười. Cuộc đời cũng ngộ, hồi xưa mình quen cả anh Thành, cả TA, mà chưa bao giờ nghĩ tới hai người đó ráp vô nhau sẽ hợp như vậy. Cho tới khi họ bắt đầu iu nhau rồi, có một bữa ngủ lại nhà bé Ngân chung với TA và bé Danh, sáng ra, đang còn ngái ngủ thì nghe TA nói chuyện điện thoại với bạn, giọng rất nhẹ nhàng, mà lời lẽ cũng rất dịu dàng, mới nhớ tới cách anh Thành nói chuyện và nghĩ chắc không còn ai hợp với anh hơn.

Tối hôm qua mới coi Họa Bì. Cái phim cũ rích giờ mới coi, coi xong thấy nó ... dở tệ. Mà thiệt ra trước đó cũng từng nghe nói là nó không hay, nhưng vẫn tò mò. Đúng là mèo tò mò thì die. Mấy hôm trước cũng coi phim, không hiểu sao hai đêm liền đều là phim nói về mấy ông bà già ở Mỹ. Bữa đầu là phim Gran Torino, ông già cựu chiến binh sống cô độc sau khi vợ mất, con trai lâu lâu gọi điện, ổng hỏi mày lại muốn gì nữa đây, vợ mày khoắng hết đám nữ trang mẹ mày để lại rồi còn gì. Con trai nói đâu có, con hỏi thăm ba thôi, nói vài câu xong hỏi nhân tiện ba vẫn còn quen cái ông đó đó chứ. Ông già cúp máy cái rụp, nhăn nhó buồn. Bữa khác sinh nhật ông, con trai con dâu tới thăm tặng quà, xong nói con nghĩ ba sống trong cái nhà rộng này dọn dẹp cũng mệt, con mới tìm được nhà dưỡng lão tốt lắm. Bị ông già nổi khùng lên, họ vác quà cáp ra xe đi về.

Bữa sau coi The Savages. Hai người con trong phim này có thể nói cũng khá tử tế, bị ba đối xử tệ và bỏ rơi từ nhỏ nhưng đến lúc ông già bệnh tật cũng ráng thu xếp cho ông vào nursing house, thỉnh thoảng tới thăm. Nhưng coi xong vẫn nhớ cái lúc cô con gái đưa ông già từ bệnh viện đến nursing house, lúc lên máy bay, mấy người tiếp viên đặt ông già ngồi trên cái xe kéo, rồi kéo đi, nhìn giống cái túi mua hàng bên này họ hay kéo khi đi siêu thị hay cái vali xách tay nhỏ. Ông già ngồi co ro như cái túi, vẻ mặt hoang mang. Ông không biết mình đang bị đưa đi đâu.

Coi xong, cũng không muốn khóc mà nước mắt cứ chảy long tong. Nhớ ông ngoại, bà ngoại mình. Mà không hiểu sao nhớ nhất là bà ngoại gấu. Nhớ cái hồi hai đứa cưới xong, đi honeymoon ở Huế, bà dặn chụp giùm bà cái hình trường nữ sinh Đồng Khánh, chỗ hồi xưa bà học. Huế mưa sụt sùi, hai đứa chạy xe trùm áo mưa lụp xụp ướt át, thành ra chạy ngang cổng trường cũng không dừng lại. Gấu nói không sao đâu, hồi xưa bà có ra Huế chơi lại rồi, có mặc áo dài chụp hình trước cổng trường rồi. Một tuần ngắn ngủn ở nhà, rồi lại sang Hàn, rồi nghe tin bà mất, tự dưng thấy giống như ông ngoại, bà ngoại mà mình đã mất đi và tìm lại được giờ lại mất một lần nữa. Thấy có bao nhiêu thứ, hồi xưa mình không làm cho ông bà mình, tới lúc gặp bà ngoại đã tự nhủ sẽ làm nhiều, thiệt nhiều, cuối cùng vẫn không làm được gì cả.

Tự nhiên giờ nghĩ lại, hồi đó, sau khi mình đi honeymoon về, bà ngoại không nhắc gì vụ hình, vẫn tìm đủ mọi dịp để nói chuyện với mình, khoe mình hình ngày xưa, chuyện ngày xưa của ngoại. Có thật bà ngoại không buồn?

Iu người chung cty

Nhớ hồi còn nhỏ, hay nghe người ta nói iu ai thì iu, đừng iu người chung cty. Lúc đó cũng chả biết mô tê gì đâu, nhưng cũng gật gù "Chắc tại iu đồng nghiệp nhiều lời ra tiếng vào mệt chứ gì!"

Giờ ngẫm lại, người ta rất dễ fall in love với đồng nghiệp. Thì thử tưởng tượng, chỉ có hai người cùng cty mới có dịp cùng cắm đầu làm project tới xơ xác, rồi cùng thức khuya code cho kịp deadline, sáng ra mắt kèm nhèm dòm nhau cười. Cũng chỉ có hai người chung cty mới có dịp đi chơi tập thể chung, đi chung trên bãi biển ngắm trăng vừa mọc, tới tối tự dưng một đứa khoái lang thang bỏ đi đâu mất, làm đứa kia xách đèn pin chạy kiếm. Cũng chỉ có chung cty mới sinh ra cái màn cuối giờ làm rủ nhau đi đánh cầu lông, đánh một hồi thấy tội cái tên kia, mình đánh dở khủng khiếp mà cũng cứ ráng nêu cầu cho mình đập. Rồi tới lúc có chuyện rối như hẹ, chả biết kiếm ai, thì cũng lại túm ngay cái người làm chung cty ra đỡ giùm.

Lúc hai đứa mới thân nhau, gấu kiu hay để gấu kiếm cty khác, mình nổi giận, làm chung cty là xấu hả. Gấu lúng túng, hình như không. Mình làm tới, vậy bữa giờ có thấy gì không ổn không? Gấu gãi đầu, cũng không, thấy có vẻ thuận tiện thì đúng hơn. Dzậy sao đòi chuyển cty? Tại... Tại nghe người ta nói không nên chứ gì, mình gõ trúng tim đen. Gấu cười.

Mà tiện thiệt, đi chung, về chung. Chẳng đứa nào phải thắc mắc sao anh/em về trễ vậy, sao phải ở lại đêm. Chẳng đứa nào buồn vì đứa kia đi ăn với cty bỏ mình chèo queo. Chẳng đứa nào phải điều tra cty anh/em có cô nào/anh nào dụ dỗ không.

Cho tới giờ vẫn làm chung cty. Vẫn sáng đi làm chung, chiều về chung. Mùa đông lạnh thì vừa đi vừa lúc cúc dụi vào nhau cho đỡ lạnh. Gặp quãng đường đóng băng thì ôm cứng tay gấu. Trên đường về mua bịch bánh thì hai đứa ăn chung. Hỏi suốt ngày gặp nhau vậy chán không, gấu hỏi vậy dzịt chán không, dzịt lắc. Dzậy sao còn hỏi gấu? Hai đứa cười khì khì.

Tóc bạc

Hồi mình còn nhỏ, ông hay nhờ mình nhổ tóc bạc.

Bi giờ có tóc bạc rồi, mới biết tại sao mấy người có tóc bạc thích nhổ, mà đặc biệt thích nhờ con nít nhổ. Sợi tóc bạc nhổ ra đã ngứa, mà bàn tay con nít, như tụi con Mi con Tẻn em họ mình, thì nhỏ xíu và mềm nhẹ, rờ rờ trên đầu rất phê (mình toàn dụ hai đứa nhỏ chải tóc hoặc xoa đầu cho mình lúc về nhà chơi).

Ông giao hẹn, nhổ cho ông năm chục cọng tóc, thì sẽ cho tiền mua kẹo. Xong ông nằm ngủ liu riu. Mình hồi đó nhỏ mà ... gian, cứ nhổ lần ba bốn cọng một. Làm sao á, thì tóc ông sợi bạc nhiều lắm, cứ túm một túm, kéo hết sợi đen ra ngoài, là còn lại toàn sợi bạc. Thỉnh thoảng thấy ông ngủ gật, còn đếm ăn gian.

Rồi cũng tới lúc tóc ông bạc nhiều đến nỗi ông không gọi mình nhổ nữa, vì nhổ chắc hết bảy phần tóc. Ông già đi, chân yếu sau một tai nạn xe. Mình thì vẫn vậy, vô tư vô tâm nhận sự chăm sóc của ông, mà chẳng hề biết chăm ông cách nào cho phải.

Đến lượt mẹ có tóc bạc. Mẹ cũng thích gọi mình nhổ tóc, mà mình cũng thích nhổ tóc cho mẹ. Ban đầu chỉ lác đác một hai sợi. Tóc bạc ngày một nhiều, có khi bẵng đi cả tháng không nhổ, đến lúc nhổ được mười mấy hai chục sợi, mẹ buồn than già rồi.

Đi học xa, nhiều khi nghĩ ở nhà chẳng biết ai nhổ tóc bạc cho mẹ. Dòm đầu đại ca có tóc bạc, mình nói để em nhổ cho. Đại ca cảm ơn, mình bảo em cảm ơn đại ca mới đúng, nhổ tóc cho đại ca em đỡ nhớ mẹ.

Vậy mà đi hết 6 năm trời. Mẹ sang chơi, mình lật tóc mẹ rồi nói thôi con không nhổ đâu. Nhổ nhiều quá tóc không mọc lại được, bị hói mất. Mẹ cũng ừ, mái tóc ngày xưa mẹ tự hào rất đen và dày giờ mỏng nhẹ, như bị thời gian bào mòn xác xơ. Mình dẫn mẹ đi siêu thị mua thuốc nhuộm.

Thấy thời gian vô tình. Có nhiều thứ chỉ cần bẵng đi một thoáng, là đã không thể làm nữa rồi.

Tình iu và nước lọc

Nhóc em - rể - họ - tương lai - bên nhà chồng của mình (tức là xa tít tắp với không tới và cũng chưa biết rồi sẽ có họ hàng chi không với mình) hôm nay viết lên blog của hắn một bài sưu tầm, đại loại tình iu thơm như trà, đắng mà đậm đà như cà phê, ngọt ngào như sữa, nồng nàn như rượu vang, nhưng cuối cùng bản chất của tình iu là chân thành và mát rượi như nước lọc.

Thú thật là lúc nào mình đọc bài của nhóc này cũng hay cười he he. Cậu nhóc đang iu, nên rất lãng mạn và hơi sến tí. Nói tình iu là nước lọc thì cũng gần đúng bản chất của nó rồi đó, nhưng có điều nhóc ta quên mất, cho 100 người chọn giữa nước lọc với mấy thứ nước khác thì hết 99 người chọn thứ khác rồi. Nước lọc, chỉ là một chất chống khát cơ bản mà người ta uống khi nào họ không thể hoặc không muốn uống những thứ nước khác thôi.

Mình thì hình dung khái niệm "tình iu - nước lọc" theo kiểu này: nếu lấy hết phần thơm tho, ngọt ngào, cay đắng, nồng nàn, blah blah... ra khỏi một mối quan hệ, tức là mối quan hệ giờ thành một ly nước lọc không màu không mùi rồi, mà sau đó bạn vẫn còn muốn gìn giữ mối quan hệ đó, muốn ở bên cạnh người đó, muốn chăm sóc cho họ, quan tâm đến họ, thì bạn đang có nền tảng vững chắc cho một tình iu.

Nền tảng vững chắc thui nhé. Còn tình iu hả, he he, lúc đó thì cứ lấy cái nền tảng vững chắc đó mà pha nó thành trà sữa trân châu hay cà phê nước cam gì đó tùy thích. Đâu có ai iu mà không muốn thêm hương vị vào tình iu của mình đâu. Đã iu ai đó, thì phải muốn cho người đó được hưởng sự ngọt ngào, thơm tho, hay nồng nàn, hay thỉnh thoảng giận dỗi cắn đắng một tí,... chứ nhỉ.

Trừ phi đó là một người nhạt thếch như một ly nước lọc.

Hỏi thăm

Ừ thì mình biết mình không giỏi chat chit

Cho nên mình invisible suốt ngày. Lâu lâu có đứa bạn hỏi thăm, thường là "bà/mày sao rồi?" "tui/tao vẫn vậy, chả có gì mới, còn bà/ông/mày thì sao?"

Lũ bạn mình chắc chán ốm với cái "chả có gì mới" của mình. Mình cũng chán nữa là, cũng không biết bao lâu rồi thấy đời mình như con cua đi ngang.

Nhưng vẫn thấy cảm động khi lâu lâu có đứa bạn nhảy vào hỏi "mày sao rồi", để sau khi cập nhật status "chẳng có gì mới" của mình, hai đứa có thể tám tít một chút về chuyện này chuyện nọ. Có khi chỉ là chuyện nhảm như hôm qua nó mới đi ăn món gì, hoặc mới chửi bới ai đó.

Bởi vậy nên khi X online, sau một chuỗi những "sao rồi? thế nào? dạo này làm gì? kết quả gì chưa?" ... của mình và không có response - ngay cả "không có gì mới" cũng hông có, mình ngồi và tự kiểm lại, hình như là cũng lâu rồi những câu hỏi thăm của mình dành cho X không có response nào. Cũng chả biết là X ngán vì mình hông biết hỏi cái gì mới lạ hơn, hay X nghĩ mình không care. Hoặc cũng có thể, mối quan hệ đã giảm từ bạn bè xuống tới cái mức không-cần-phải-hỏi-thăm-nữa.

Cho nên mình đánh một cái dấu vào bộ nhớ: X - don't care anymore.