Người Hàn dễ thương

Gấu mèo nói, dân Úc người giàu thì vui vẻ thân thiện, người nghèo thì lạnh lùng cáu bẳn, chắc do stress. Bên Hàn thì ngược lại, người nghèo thì thân thiện, người giàu lại hơi chảnh chảnh.

Mà phải công nhận, mai mốt đi đâu chắc nhớ nước Hàn. Nhớ mấy người bán hàng lúc nào cũng cười toe toe, lịch sự tới nỗi không cách nào lịch sự hơn được nữa. Đi đâu cũng được phục vụ chu đáo. Mình đi vô ngân hàng làm cái thẻ Gaunmom, một dạng chế độ y tế support mấy bà bầu. Là đi xin đàng hoàng, tại cái đó free. Nếu ở VN thì chắc mệt. Bên này, vô tới nơi họ cúi rạp người chào, hướng dẫn lịch sự tử tế vô cùng, rất có cảm giác thượng đế.

Người Hàn còn dễ thương ở chỗ họ cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của họ, không lừa lọc, không gạt gẫm, không giả tạo. Bên này ít thấy trộm cắp, thiệt ra mấy vụ trộm cắp toàn mình thấy trên phim Hàn, chứ ngoài đời thì chưa hề. Có bữa cái phòng bị khói mù, mình mở cửa sáng đêm, chun qua phòng bên cạnh ngủ ngon lành. Nếu mà ở VN, sáng về chắc không còn tí đồ đạc. Có bữa mình ghé tiệm mua sinh tố, có anh Tây mua nước xong đưa tiền bo, cô bán hàng đỏ bừng mặt trả lại, dòm dễ thương.

Gấu nói, nước họ tiến bộ là phải. Ai cũng ráng tử tế dễ thương, thì xã hội trật tự văn minh là đúng thôi.

Nhật ký mèo con - 7 tuần rưỡi

Tính hỏng viết vì ... mắc cỡ. Hé hé, tự nhiên ba cái chuyện bầu bì, đâu có gì để khoe.

Nhưng mà con mèo con bảo mẹ viết đi mẹ, để mai mốt con đọc lại. Ừ thì viết.

Bắt đầu là một ngày đẹp trời tự nhiên ngồi tính ra thấy mình trễ hết mấy bữa. He he, lúc không để ý thì thấy cũng bình thường, để ý rồi tự nhiên thấy mình coi bộ khác khác à hen. Mình thỉnh thoảng chóng mặt nè (đâu khoảng 2 giây !!), mình thỉnh thoảng ớn cơm nè (sau khi ăn no tới tận cổ !!).

Tính chờ 2 tuần, ai dè mới một tuần thì hết chờ nổi. Tại lúc đó đang rất muốn sang Úc với gấu, mà lỡ gật đầu đồng ý với ông sếp là sẽ ở lại làm rồi, nên giờ muốn đi chỉ có thể vì một lý do duy nhất: tui có baby. Nên suốt ngày dụ dỗ con mèo con nằm đâu đó: mèo con ơi, ráng ...có mặt đi nha, để mẹ qua với ba.

Tới lúc thử, thấy nó ra hai vạch thiệt, có một đứa dòm vào gương cười một cách vô cùng ngốc nghếch "mèo con! mèo con! a ha! mèo con!"

Phản ứng của mọi người khi nghe mình báo tin là : "oops! thiệt hả?"

Mà không biết thì thôi đi, biết rồi là bắt đầu thấy mình có vẻ nghén ngót thật sự. Bắt đầu ớn đủ thứ mùi, đỉnh điểm là một bữa uống sữa xong mà cái mùi sữa làm mình tưởng tượng ra mùi cá chết. Bắt đầu ớn đồ ăn, đỉnh điểm là một bữa cơm có nguyên cái đùi gà hun khói, cả đám khoái chí gặm gạp, còn mình bỏ gần hết, đi lấy nước uống. Lúc trả khay cơm, cái ông mập mập đứng nhận khay la lên cái gì đó, mình tưởng ổng chửi mình vụ bỏ mứa đồ ăn, vội vã bỏ chạy. Chạy được mấy bước mới hiểu ra ổng la mình cái tội bỏ quên ly nước trong khay cơm.

Ở nhà dặn dò đủ thứ "Nhớ đừng ăn đậu phọng nghen con!" (vì vậy mà mình không dám ăn cục chocolate hạt dẻ của Chung, ai biết tụi nó họ hàng với nhau kiểu nào), "Nhớ đừng ăn rau ngót nghen con!" (mình trả lời "bên đây làm gì có rau ngót mà ăn mẹ ơi!"), "Nhớ đừng ăn rau răm nghen con!" (thôi rồi, bibi các món gỏi), "Nhớ đừng cúi người nghen con!" (rùi làm sao con mang giày đây mẹ?), "Nhớ đừng đưa tay cao nghen con!" (tính ra một ngày mình mở - đóng cửa sổ vài lần, lấy khăn lấy áo từ trên móc vài lần, móc cái vòi hoa sen lên xuống vài lần, chưa kể lâu lâu vươn vai, tất cả đều giơ tay quá đầu, nhón chân một tí, có tính là giơ tay cao hông ta???)

Đại khái là lâu lâu mình cũng tự tô vẽ cho mình một hoàn cảnh rất chi là bi kịch: bụng mang dạ chửa, ở một mình không ai chăm sóc, phải đi làm đến tận 9-10g tối, ăn đồ ăn Hàn không nuốt nổi, về nhà leo một cái dốc với 5 tầng lầu, chui vô một căn nhà ngộp mùi, ôm bụng đói đi ngủ... Đủ thê thảm thiết để mè nheo với con mèo con.

Nhưng mà mình có thể hình dung ra con mèo con dài 2cm, trong suốt như một con sứa nhỏ, tim đập bịch bịch, nằm co mình cười khì "mẹ chỉ giỏi than thở!"

Mà thiệt ra là dzầy. Sáng ra bé Tuyền với Bảo chạy xe qua tận đầu ngõ đón đi làm. Vô tới cty uống sữa có sẵn trong tủ, xong ngồi vừa làm vừa chơi. Cơm trưa cơm chiều có sẵn (giờ cũng bắt đầu ăn ngon miệng lại được rồi). Tối lẽ ra mình có thể về sớm, tại mình muốn chờ ông Trúc về để quá giang thôi. Về chơi bời chat chit rồi nằm khì ra ngủ, thế là hết một ngày.

Tính ra cũng sướng ha!

Thèm rau muống

Hôm nay đọc báo, thấy hình dĩa rau muống xào tỏi, tự nhiên lại thèm rau muống. Nhớ hồi mình về VN cách đây một tháng, suốt một tháng đó mình không ăn dĩa rau muống xào nào hết.

Ở bên này mà mua được bó rau muống thì mừng ghê lắm. Xào lên được một dĩa, ăn loáng cái hết. Nhớ hồi xưa mình với bé Hạnh rủ nhau trồng rau muống ở dọc đồi sau KTX. Thu hoặc được một nắm nhỏ, hai đứa bàn nhau xem nên luộc hay xào. Bé Hạnh thì muốn uống nước rau muống luộc vắt chanh. Mình thì muốn ăn rau xào. Cuối cùng thống nhất đầu tiên sẽ luộc, xong lấy rau ra xào, nước thì vắt chanh. Cả hai cùng khoái chí.

Về VN, cả tháng mẹ đi chợ không mua rau muống, mình cũng không để ý, tại nhiều thứ ngon lành quá. Nhưng lý do thực sự là mẹ không dám mua. Rau muống VN ai biết trồng ở đâu, kiểu gì. Trồng ở mấy cái kênh ngòi đen kịt? Hay là trồng ruộng xong bón loại thuốc gì đó mà 1 ngày dài thêm 10cm?

Người đi xa thèm rau cũng phải, nhưng ở VN, có khi người ta bán rau đầy chợ, mà vẫn phải nhịn thèm.

Tác dụng của báo chí

Quay lại làm việc sau một tháng ăn chơi thiệt khó. Nên mình đâm ra lười biếng, tranh thủ giờ làm ngồi tám ba cái chuyện linh tinh.

Chuyện linh tinh là chuyện cái Đại sứ quán Việt Nam ở Hàn. Cái DSQ này cho mình ăn quả đắng một lần rồi. Lần đó đi xin chứng cái giấy ủy quyền để gửi về VN cho người nhà làm lý lịch tư pháp giùm. Giải thích, năn nỉ, kể cả mò ra tiệm net in trang web của Sở Tư pháp VN về quy định muốn làm lltp từ nước ngoài thì cần làm giấy ủy quyền mang tới DSQ chứng thế nào, mang cho họ coi, cái thằng cha mặt choắt khoác complê kiểu cán bộ thời bao cấp đứng sau quầy vẫn ré lên bằng cái giọng Bắc chói lói "Thông tin trên đó không có giá trị, luật là gì, luật là những điều những người như tôi nói đây này (?!?)".

Mình hỏi, giờ hổng chứng cho tui, hổng lẽ tui phải bay về VN làm LLTP. Chả nói "thì phải về chứ sao!" %&*^%*(%^&*^*&(*

Bữa đó đi về, đang đi thang máy ở ga subway, nhìn cái ông phía trước cũng mặc bộ complê giống vậy, tướng cũng giống vậy, mình suy nghĩ nếu đúng là thằng chả mình có nên đẩy cái cho té dập mặt bõ ghét không.

Gần đây bé Tuyền đang băn khoăn không biết nên về VN làm lại passport hay là làm bên này. Về VN được cái rẻ, nhưng ngay dịp Tết, cũng hổng biết mấy đồng chí tính nghỉ Tết bao nhiêu ngày, có khi xui xui không kịp có passport mà sang lại. Làm bên này thì tiện, chỉ cần một ngày là xong, nhưng một ngày đó bao gồm: phải xin nghỉ một bữa, mò lên cái DSQ đông đúc lộn xộn như chuồng heo, xếp hàng dài cổ trong lúc các chú các cô ăn ngủ và tám vặt chưa thèm mở cửa làm việc, chịu đựng những lời mắng chửi ngẫu nhiên hoặc bắt bẻ vô cớ, đóng một khoản tiền phí cao một cách vô lý (bên VN 200K VND, bên này cũng 200K won, nhưng đồng won tỉ giá gấp 17 lần đồng VN), mà cũng không có biên lai thu tiền chi cả.

Chưa kịp quyết định thì nghe tin vui: có một tờ báo mạng đăng một bài tố cáo tình hình làm ăn quan liêu tắc trách của DSQ Hàn. Bà con gửi bài tố cáo rất dữ. Đồng chí phóng viên kể cũng có can đảm, dám trích dẫn một số những lời tố cáo, cuối bài còn vô cùng dũng cảm thêm vào một câu nhận xét cá nhân theo kiểu giơ cao vuốt khẽ "DSQ VN ở Hàn hơi bị thiếu tình người"

Sau bài đó là một tin vui khác, không official như cái bài báo kia (thiệt ra mấy tờ báo mạng không biết là có official không, nhưng ít ra cũng nhiều người công nhận). Mấy người bạn ở trường gửi link thông báo phí làm passport ở DSQ giảm từ 200K won xuống 70K won. Oh yeah yeah. Quả là sức mạnh của báo chí !!!

Ai cũng chúc mừng bé Tuyền kỳ này may mắn. Ít bữa sau, mình hỏi bé Tuyền "em làm passport chưa?"

Bé Tuyền nói "Không em tính về VN làm"

Mình ngạc nhiên "Ủa sao em không làm bên này cho tiện, chắc giờ dễ hơn rồi mà?"

"He he, hỏng có đâu chị. Mấy anh chị dưới trường kể đi làm passport cũng vẫn y như vậy, vẫn phải đóng 200K won, vẫn bị làm khó dễ. Có anh chị đó đi làm khai sinh cho con, đòi cái biên lai thu tiền để còn có bằng chứng, thế là họ bắt về mang con lên ... cho có bằng chứng. Mà đứa nhỏ mới sinh có mười mấy ngày, mùa đông lạnh đi tới đi lui, thấy cũng te tua thê thảm. Tụi em về VN làm cho chắc ăn, làm ở đây ai biết bị hành cỡ nào."