Khi con cười

Khi con cười
Những giấc mơ hồi sinh
Mẹ thấy ngày hôm qua thật sự là dĩ vãng
Mẹ thấy ngày hôm nay nắng rạng
Ngọn cỏ vừa cắt xong đã lại đâm chồi

Khi con cười
Mẹ thôi nghĩ về cuộc đời
Về những bất công, những hiểu lầm, những loanh quanh tính toán
Dù con chưa biết hai cộng hai luôn luôn là bốn
Nhưng con biết yêu thương và không biết giả vờ
Đối với con trắng đen không lẫn lộn bao giờ
Nên người lớn sẽ phải xấu hổ nếu chơi trò hai mặt
Sẽ tự ăn năn nếu làm sai cả những điều nhỏ nhặt
Vì ánh mắt con luôn trong trẻo dõi nhìn

Khi con cười
Mẹ thôi cô độc một mình
Cũng như hồi xa xưa mẹ thủ thỉ sẻ chia với con lúc trong bụng mẹ
Cái đầu bé nhỏ chắc không hiểu nhiều đến thế
Nhưng tình yêu luôn là một lời an ủi dịu dàng
Mẹ biết con yêu mẹ từ những cái rất bình thường
Như khi con chia cho mẹ cái bánh chỉ còn một mẩu
Mẹ cất mẩu bánh vào lòng như cất từng vụn ngọt ngào quá khứ
Sau này mãi mãi mang theo

Khi con cười
Thế giới này đẹp biết bao nhiêu
Nên mẹ viết những dòng này chỉ để nhắc mình đừng làm con khóc.


Cảm xúc

Bạn kiu mình ráng tìm lại cảm xúc để làm thơ lại. Tạm gạt qua một bên cái vụ mình có muốn làm thơ hay không, chỉ bàn vụ cảm xúc.

Như mình nói, dạo này cảm xúc của mình bị chai. Thiệt ra mình có hơi tự dối lòng. Cảm xúc thì có. Buồn, giận, chán chường, mệt mỏi, buông xuôi, đổ lỳ, quạu, ...

Những cảm xúc đó, làm thơ được không?

Mình nghĩ là không. Tại chúng nó không hề đẹp.

Mình biết là không đẹp, nên mình cố hết sức để gạt tụi nó qua một bên mà sống tiếp cho bình yên. Vậy nên đành phải tự bảo mình không có gì đâu, chả có gì buồn.

Khi nào mình thấy yêu đời trở lại, mình sẽ thử viết lại một cái gì đó hay hay, bạn ha!

Mùa đông mưa

Chen lẫn trong những ngày nắng lạnh là những ngày mưa.

Nắng mùa đông thiệt dễ chịu, nhưng lừa phỉnh người. Mình trúng gió mấy lần trong những ngày nắng. Cứ thấy nắng thật vàng, gió thật lặng, thế là hí hửng chui ra ngoài trời. Một buổi thích thú vì cảm giác ấm áp tự do, đổi lại là một đợt trúng gió te tua. Vậy mà mình lại vẫn thích nắng, vẫn thích ra ngoài trời, coi bộ bản chất của mình là dễ bị cảm giác ấm áp lừa gạt.

Mưa mùa đông cũng dễ chịu, một kiểu khác. Trời âm u, lạnh lạnh, tê tê. Cảm giác cũng tê cứng. Không buồn, vì có mưa là cây cỏ sinh sôi, sáng mai ra sẽ lại thấy một búp non mới mọc lên. Không vui, vì ... có gì đâu mà vui? Nhìn mưa, biết chiều nay ta ở trong nhà. Biết lát nữa mình sẽ lại ôm Roo con ngồi chỉ chỏ "mưa kìa con". Biết Roo con ôm trong lòng rất ấm, và cái mặt cười te te của nó rất thương.

Mưa mùa đông dễ chịu vì hai ba bữa nữa sẽ không phải tưới cây, và cái bồn nước sau nhà sẽ đầy. Xứ gì mà nước mắc mỏ như điên. Nước uống được, mang tưới cây cứ có cảm giác như mang nước suối đi tưới. Lãng phí một cách vô duyên vô cớ. Giờ có mưa, giống như được vài xu rơi xuống từ trời.

Mưa mùa đông dễ chịu, vì trong lòng cũng đã dễ chịu. Không cần vui, chỉ cần không buồn là được. Không cần nắng, vì mưa cũng tốt. Mình đã nói, nắng chỉ lừa phỉnh người.

Ừ mà cũng chỉ có nắng mùa đông lừa phỉnh người. Sau mùa đông, lại đến mùa xuân. Hy vọng tới lúc đó nắng không còn làm mình bịnh, để mỗi lần ra nắng được thấy vui trọn vẹn.