Mưa


Có lần
Xưa lắm
Trời mưa
Đường chưa đi hết
Người chưa hiểu người
Ướt vai em
Ướt vai tôi
Nghe trong tầm tã
Có lời thở than
Mịt mù là bóng thời gian
Vừa quay lưng đã thấy ngàn trùng xa
Có lần
Mưa lại nhạt nhòa
Có ai đó chợt hiểu ra
Muộn màng...



Back to blog

Sorry cái blog vì bỏ rơi nó quá lâu. Dạo này mình hơi bị say mê với chuyện nếu post cái gì đó lên FB thì sẽ có kha khá người chia sẻ. Nói chung là nhộn nhịp hơn rất nhiều so với "mình nói mình nghe" trên blog.

Nhưng mà hôm nay, bất chợt muốn mình nói mình nghe.

Đang down down down down down.

Cách đây cỡ mười ba năm, có một người bạn, trong lúc mình bế tắc chả biết phải làm sao, cho mình một lời khuyên. Sau khi nghe xong, mình cẩn thận nghĩ về chuyện mình có muốn sống suốt đời như thế không, và quyết định là không. Chưa bao giờ mình hết cảm ơn người bạn về lời khuyên đó.

Giờ lại phải nghĩ xem mình có muốn sống suốt đời như vậy không.

Câu trả lời là KHÔNG.

Giờ thì có hai con đường mình phải chọn.

Một là trở nên tích cực, dẹp tự ái và tự ti sang một bên.

Hai là phá bỏ hết và trả một cái giá thật to.

Dĩ nhiên là mình muốn chọn cách 1. Chỉ có điều không làm sao để "tích cực" được.

Trời ạ, ráng lên, mình cho mình một năm nữa để cố gắng.

Ha ha, nói xong câu này mới nhớ, mười ba năm trước, mình cũng luôn tự nói với mình là nên cố gắng, rồi mãi cuối cùng đã chọn cách thứ hai. Và cảm thấy kết quả vô cùng tuyệt vời!!!