Văn Miếu

xanh rì ngói
lụm cụm rêu
thơm nghiêng ngả một góc chiều hoàng lan
gạch xưa chen với cỏ hoang
mắt rùa u uẩn thời gian luân trầm
mưa rơi
xao xác rì rầm
nghe như một tiếng thơ ngâm
mơ hồ
hồn sĩ tử
mộng cơ đồ
trăm năm thành khói hư vô
chạnh lòng