n+3

lại chờ đợi để rồi thất vọng ...

cái cảm giác đó ... mình mãi vẫn không chịu được.

Nhưng mà cũng đáng đời mình lắm .... :(

Bên kia cuộc đời

Đọc một truyện ngắn. Lại nhớ ông. Bao lâu rồi, thỉnh thoảng lại nhớ. Nhớ nhất là cái cách ông đá vào chân mình để gọi mình dậy đi học. Hồi xưa cáu vì chuyện đó biết bao. Bây giờ ... chắc trên đời này không còn ai gọi mình dậy theo kiểu đó nữa.

đừng khóc đừng khóc ...

ông đang làm gì bên kia cuộc đời?

Cho đến bây giờ, con vẫn còn ở xa quá. Nên mất mát vẫn chưa rõ rệt. Con sợ cái lúc trở về nhà. Ai còn nghe vọng cổ, nghe tình anh bán chiếu, nghe võ đông sơn giã biệt bạch thu hà? Ai thức nấu ấm nước cho bà lúc 5g sáng? ai xem world cup năm nay? ai ngồi trên cái ghế bố trông ra cửa? ai tưới cây mai ? ai giữ chùm chìa khóa có con dao xếp đã mấy chục năm trời? ai thu xếp giấy tờ hồ sơ của cả nhà? ai giữ cho con cái học bạ từ hồi lớp 1? rồi đây con trồng hoa phong lan nở hoa cho ai ngắm? con thành công cho ai vui ? con lấy chồng cho ai mừng ?

trong vali của con, còn một chồng tiền lẻ. Lúc con đi Hàn, ông cho để mang theo ra sân bay, phòng khi có cần làm gì. Ông đưa tiền lẻ để dễ tiêu.

con đi lâu quá, ông có chờ không? Sao ông nói với Hoa là ngồi chơi một lúc chờ con về? Những ngày đó, ông có tưởng là con chỉ đi đâu đó một lát rồi sẽ về ngay? mà con đi lâu quá ... mãi đến giờ con vẫn chưa về. ông có chờ không ?

gần năm tháng rồi phải không ông? hôm đó ngày sinh nhật Trúc. Con làm một cái bánh hình cây đàn. Con khoe với gấu ... và rồi ... Con trốn vào phòng khóc. Con cười toe toét trước mặt bạn bè. SN Trúc, con không muốn hắn mất vui. Con ngồi trên xe bus khóc. Bước xuống xe lại cười. Đi vượt lên trước mọi người thì khóc. Quay mặt lại đã cười.... Chưa bao giờ con biết mình có thể khóc vì buồn ...

Tại sao cho đến bây giờ, cái cảm giác mất mát vẫn chưa rõ rệt ?

Tại sao cho đến bây giờ, con vẫn khóc nhiều y như hôm ấy?

ông đang làm gì bên kia cuộc đời ?

Chuyện trên subway

Subway vào khoảng 6 giờ chiều ngày thứ bảy còn giống một hộp cá hơn là bản thân cái hộp cá mòi. Nó đứng ép sát vào một đầu băng ghế, cảm thấy mình bị xô đẩy từ cả hai phía. Những người tốt phước và nhanh chân kiếm được một chỗ ngồi thì đang thi nhau ngủ gà ngủ gật, mặc cho bao nhiêu cặp mắt ghen tị chung quanh đang mỏi mòn chờ họ thức giấc và xuống tàu, bỏ lại chỗ trống béo bở.

Nó thầm thở dài khi thấy bà cô đang ngồi ở đầu băng ghế ngủ say sưa, như để chứng tỏ là bà ta không hề có ý định rời tàu trước trạm cuối cùng. Lại đến một trạm nữa, đầu kia có một người đứng dậy. Và dĩ nhiên, ngay lập tức có một người chiếm chỗ.

Nó hơi ghen tị nhìn kẻ đó. Rồi giật mình nhìn kỹ lại lần nữa. Hóa ra hắn ta không đi một mình mà đi chung với một cô gái, và cô ta vẫn đang phải đứng, ô hô...

Gọi là hắn, vì cái mặt mất cảm tình không chịu nổi. Khoảng 30 tuổi. Tròn quay, hơi phị phị xệ xệ, trông không giống như người bị béo mỡ mà giống như có ai chơi ác bơm cho một ít nước vào khiến nó chảy nhão ra từ bên trong. Hoặc giống như một miếng bánh bao nguội đã bị nhúng nước. Hai con mắt híp cũng chảy xuống, nhìn dài dại, lại có vẻ ngu ngu.

Tả như vậy thì cũng hơi ác miệng. Chẳng qua là do nó có ác cảm với hắn ngay lập tức. Có ai đi cùng với bạn gái mà lại giành lấy chỗ ngồi trong khi bạn gái phải đúng không?

Ngồi xuống rồi, hai tay hắn bắt đầu hoạt động quanh vòng eo của cô. Cái mặt lò đờ ngước lên nhìn cô, càng có vẻ bệu xệu bệnh hoạn hơn. Vậy mà cô gái chỉ hơi gạt nhẹ tay hắn, rồi để yên, lại còn massage vai cho hắn nữa chứ. (hix, lúc này nó bắt đầu dòm kỹ xem thằng cha này có dấu hiệu gì của sự giàu có không mà sao có cô gái chịu lỗ như thế)

Có thêm người lên tàu. Một cặp choai choai ép nó dúi sâu thêm vào cái thanh sắt (không có thanh sắt chắc nó nhào luôn vào lòng bà cô đang ngủ). Nhìn sang bên kia, con heo yorkshire cũng đã ngủ, tay đã xuôi xuống, đầu hơi nghoẹo sang bên, hai mắt dĩ nhiên là nhắm tít, hai cái má càng xệ não nùng. Cô gái đứng vịn vào một trong những cái tay nắm treo dọc băng ghế cho hành khách có chỗ bám. Không biết cô đang nghĩ gì...

Người Hàn

Từ hồi sang Hàn đến giờ, thiệt tình mình rất có thiện cảm với người Hàn. Trong mắt mình, họ lễ độ và lịch sự, rất sẵn lòng giúp đỡ mình.

Khi bắt đầu ở Kosiwon, mình khám phá ra hình như mình là đứa duy nhất hay share đồ ăn với mấy người hàng xóm và chào hỏi lúc gặp nhau ở bếp. Họ sống cách biệt, cố gắng tránh hết mức để không đụng chạm nhau.

Tối hôm qua, một cô bạn hàng xóm gõ cửa phòng. Cứ nghĩ là lại bị than phiền cái màn gõ bàn phím (:"> bị ám ảnh luôn, mặc dù cái con bé hay than phiền bây giờ đi đâu mất rồi), nhưng không phải. Cô bạn hỏi mình có handphone không, để gọi cho ông quản lý. Cô để quên chìa khóa trong phòng. Xui xẻo mình cũng không có.

1 rưỡi sáng. Mấy phòng khác đóng cửa ngủ cả, mình cũng ngại gọi. Lấy xe chở cô bạn ra ngoài tìm cái phone box công cộng, thì nó bị hỏng. Cô bạn thử hỏi mượn máy của mấy người gặp trên đường, thì họ chỉ hỏi tới hỏi lui, hoặc chỉ đi chỗ khác và ... lờ đi không cho mượn. Mặc dù một cú điện thoại giá chừng 70won, không đủ mua cái bao nylon đựng đồ trong homeplus.

Lần đầu tiên mình thấy những người Hàn giống như đã nghe cảnh báo.

Chả lẽ họ chỉ lịch sự và nhiệt tình với người nước ngoài thôi sao ?

Vì sao con vịt thương gấu

Nghe mang máng giống như "vì sao con mèo rửa mặt...". Hehe, thực ra là do vịt đọc một mớ bài viết về tình iu trên trang hoa thủy tinh chấm còm, xong rồi tâm đắc quá mà ngồi kiểm lại trái tim mình xem sao.

1. Vì mọi người gọi vịt là vịt, con dzịt, dzịt ù, dzịt còm, chị dzịt ... Chỉ có mình gấu gọi vịt là vịt con. Bên cạnh gấu, lúc nào cũng có cảm giác mình giống như con nít (mặc dù đã già lắm rồi :D)

2. Vì vịt có thể khoe với gấu mình mới ăn một chén cơm, một cam một yaourt một sữa một bánh ngọt và một đám chocolat mà chỉ làm gấu hơi xanh mặt một tí (quen rồi hehe).

3. Vì khi mọi người đến nhà sếp nhậu rồi say mèm lăn lóc và nhè lung tung, thì con gấu lui cui dọn dẹp.

4. Vì khi con vịt buồn vì những chuyện trời ơi đất hỡi nào đó và không chịu kể cho gấu nghe, thì gấu bỏ một buổi tối ngồi đàn cho vịt nghe.

5. Vì ngay cả con vịt Donald xấu tính trong truyện tranh cũng không xấu tính bằng con vịt mà gấu hay hình dung: vừa lười (hay nằm ườn ra và ngáp oáp oáp, đi thì kéo chân lệt xệt), vừa ham ăn (mỗi tay cầm một cái bánh), vừa nóng tính (hay đỏ mặt tía tai), vân vân ... Nhưng gấu vẫn thương nó nhiều thiệt nhiều.

6. Vì con gấu thương và nhường nhịn mọi người trong nhà gấu. Làm ra tiền mà chả dám xài gì nhiều cho mình.

7. Vì con gấu thương bạn bè, và bạn bè thương gấu.

8. Vì con gấu biết nghe bà ngoại kể chuyện và nhớ nằm lòng mấy câu chuyện đó.

9. Vì nỗi nhớ dằng dặc về tuổi thơ của một con gấu con xinh xắn tóc xù.

10. Vì những ước mơ mà gấu đã bỏ qua để lo cho gia đình và cho vịt.

....
kể ra nữa chắc đến sáng mai cũng không hết ...

vì con gấu là con gấu. Không có linh tinh và hay thay đổi như con người :D Thêm nữa dạo này gấu thành động vật quý hiếm rồi, mang bán cũng được giá, hehe ... :-"

Linh tinh n+2

Con gái !... Sao cứ muốn giữ mãi những tình cảm người ta dành cho mình, mặc dù không thể đáp lại được?

Mình cũng là con gái nên mình hiểu.

Hiểu nhưng vẫn có ác cảm với người ấy.

Người đã phá nát điều gì, người có biết không?

Linh tinh n+1

Đang làm việc liên quan đến podcast và RSS. Khám phá ra có thể làm những loại blog khác, chục lần hấp dẫn hơn cái blog truyền thống đơn giản này. Nghĩ nghĩ xem có nên chuyển không, rồi lại thôi. Giống như cái lần không muốn sếp thay cho cái màn hình 19inch, chỉ vì đã quen với cái màn hình cũ mèm 15inch. Hoặc giống cái lần không muốn chuyển vào lab chính tiện nghi hơn chỉ vì quyến luyến chỗ ngồi trong cái phòng lab dưới tầng hầm. Có vẻ như mình bao giờ cũng vậy, khó mà dứt được những cũ xưa đã thành thân thiết.

Vậy mà cuộc sống vẫn ầm ào trôi. Chưa kịp chớp mắt, đã có bao nhiêu thứ đổi thay rồi.

Đổi thay là ở cuộc sống bên ngoài. Còn cuộc sống của mình bây giờ đã thành một routine. Mà cũng lạ, những đứa bạn ra trường rồi cũng vậy, hỏi nhau "dạo này thế nào?" bao giờ cũng được đáp bằng một câu "cũng vậy". Cô bạn Pakistan đang sống với chồng bên TQ, cậu bạn đã về Pakistan, những người còn ở trường ... ai cũng bảo, cuộc sống chỉ là một vòng lặp đi lặp lại.

Dường như khi người ta lớn lên thì cuộc sống càng tẻ nhạt hơn hay sao?

Không phải vậy. Chắc chắn không phải vậy! Nhớ cái hồi mình còn bé xíu, mỗi ngày chỉ lòng vòng chơi quanh nhà, xem truyện, ăn rồi ngủ. Mà sao hồi đó có biết bao điều mới mẻ để mà khám phá. Mảnh thủy tinh tìm được trong gầm tủ là một viên kim cương của một kho tàng nào đó. Con đường đến nhà ngoại nếu đi vòng một chút, sẽ đi ngang một khu vườn xinh đẹp (thật ra là một cái sân nhỏ có một ít chậu cây). Những quyển sách biết nói, những chiếc lá cây biết hát, và anh hàng xóm mỗi chiều ngồi trước sân nhà vẽ những hình vẽ rất đẹp xuống đất cho cả đám trẻ con xúm xít trầm trồ là một nghệ sĩ tài hoa trong cổ tích.

Có lẽ nên nhìn mọi thứ bằng một con mắt khác. Không nên dùng con mắt mệt mỏi già nua (mới 27 tuổi đã thấy mình già lắm rồi) mà nhìn cuộc đời nữa.

linh tinh n

Penguin bảo có rảnh thì update cái blog, để mấy cái buồn bã đọc chán quá. Bao giờ bà cũng là động lực để tui update blog, hehe ....

Cũng chả biết nói gì vui. Từ ngày đi làm đến giờ thấy mình tệ hẳn đi. Ít nói chuyện với mọi người, ít tâm sự, mặt mày lúc nào cũng quạu đeo, đến sếp còn phải ngán. Cái gì cũng quên tuốt hết. Cứ về đến nhà là không còn nhớ được gì. Dĩ nhiên là không update blog nữa. Không ngờ áp lực công việc nó làm người ta thay đổi đến vậy.

Nhưng mà hình như mọi thứ đang tốt hơn lên một tí. Mấy bữa nay đất trời thay đổi. Mùa xuân cuối cùng cũng đang đến. Hoa nở khắp mọi nơi. Những hàng cây ngân hạnh đâm chồi, từng chùm lá con trông như những đóa hoa xanh nõn. Hoa anh đào làm thành từng quầng mây hồng nhạt mông lung trôi trên nền trời xanh trong trẻo của mùa xuân. Mộc lan trắng rực rỡ trong những buổi hoàng hôn nhập nhoạng.

Đỗ quyên bắt đầu khoe những sắc màu khác nhau trên sườn đồi. Mỗi màu sắc có một dáng vẻ riêng. Đỗ quyên trắng hoa to nhất, hoa trắng lá xanh nhạt, nhìn mong manh và dịu dàng. Đỗ quyên đỏ hoa nhỏ nhất, lá cũng thẫm hơn, vẽ thành những mảng sắc nét, như một cô gái cá tính mạnh. Cứ nhìn hoa đỗ quyên đỏ lại nhớ lâu đài trong truyện Rebecca, được miêu tả với những cây đỗ quyên hoa đỏ rực phủ đầy bờ tường. Quả thực cái màu đỗ quyên đỏ lộng lẫy và kiêu sa. Mặc dù mình thích màu trắng, và nhìn hoa trắng lúc nào cũng thấy sang cả lắm, nhưng màu hoa đỏ cũng làm mình ấn tượng vô cùng.

Chán nhất là đỗ quyên hồng, hồng nhạt hồng đậm gì cũng không đẹp lắm, mà lại nhiều, nhiều nhất trong các loại màu. Có lẽ vì nó hơi ngả sang tím cà, nhìn không tươi, chụp hình lại bị chói, nên mình mất cảm tình.

Đó là nói về đỗ quyên dại, hay mình thường gọi là đỗ quyên núi, có 5 cánh, giản đơn, cành lá loe hoe, phủ đầy các sườn đồi. Còn đỗ quyên kiểng bán ở các hàng hoa thì ôi thôi, đẹp đến nỗi nhìn vào là muốn bê ngay một chậu. Cả thân cành lá hoa đều có vẻ sang trọng, có thể nói chỉ ngắt một cành cắm vào chậu cũng thành bonsai.

---------------------------------------
Tự dưng nổi hứng nói một hơi dài về hoa đỗ quyên. Chắc là vì hồi ở VN, mình thích nó lắm mà không dám bỏ tiền mua một chậu.

Nói chuyện khác. Trong hai tháng vừa qua cũng có nhiều chuyện, lúc thấy định viết lên blog, nhưng rồi lại quên mất. Bây giờ trong đầu chỉ còn lại một chuyện, mà lại là chuyện nhảm nhất. Đó là một buổi tối khi mình đang đạp xe về nhà, đang chờ sang đường (bên này sang đường là phải đứng ngay vạch zebra crossing, chờ đèn xanh dành cho người qua đường, chứ không chạy qua bất cứ chỗ nào như ở VN).
Bên kia đường, cũng có ba người đang chờ. Đường thì vắng. Đợi một lúc, một người có vẻ mất kiên nhẫn, nói to gì đó rồi đi luôn sang, mặc kệ đèn vẫn còn đỏ. Nhìn dáng điệu, mình biết ông này say rồi. Hai người kia cản không được, nên quay sang nói với nhau, ra vẻ chê trách ông kia.
Đèn xanh, mình chạy qua đến nơi vẫn thấy hai người mải chê người kia, không chú ý đèn, xanh rồi mà vẫn chưa chịu đi. Nhìn gần mới biết, họ đều say cả.

Chuyện nhảm thôi. Nhưng tự nhiên làm mình có một ấn tượng gì đó, không rõ ràng, nhưng vẫn nhớ đến nó hoài.
Bây giờ ngồi viết cái này, mới nghĩ ra, có lẽ lúc đó mình nhận ra một điều, là con người ta ai cũng như nhau, đều nghĩ là mình tỉnh, nhưng có khi đang say mà không biết. Có khi chê người ta vội, mà không biết là mình đang tụt hậu. Có khi chê người ta sai, mà không biết trên đời có nhiều cách sai khác nhau. Có khi bận nói mà quên làm. Có khi mải theo nguyên tắc mà quên thực tế.

Liệu mình đang sống đây, có tỉnh táo thực sự mà đi đúng đường, làm đúng việc, hành xử đúng lúc hay không?