Sinh nhật một người

(Tặng bạn tui)

Bạn nhớ gì trong sinh nhật một người
Cơn gió ngày xưa có còn cồn cào qua trảng vắng
Đêm ngày xưa dường như vẫn còn dư hơi lạnh
Nghe buôn buốt lòng những ký ức không tên

Một ngày nào đó bạn chợt giật mình hóa ra vẫn chưa quên
Nhưng đã có một người giữ được quyền ở bên người ấy
Đã có một người được làm tất cả những điều bạn đã từng ước ao đến vậy
Như thắp nến, mua hoa, và nắm chặt lấy tay người

Bạn nhớ gì trong sinh nhật một người
Có tiếc con đường ngày xưa mình bỏ lỡ
Vì quá nhiều ngốc nghếch ngại ngần được hay chăng chớ
Hay đơn giản vì người ngoảnh mặt bước chân qua?

Giấc mơ ngày nào đã lặng lẽ đi xa
Sao lại còn gõ nhói lòng bạn một hôm nào đó
Khi có người lơ đãng nhắc cho bạn nhớ
Rằng hôm nay sinh nhật một người …

Photobook

Áo

Ngày xưa người tặng cho người áo
Ăn gió nằm sương đỡ dãi dầu
Áo đem trả lại người đi mất
Mười năm biển đã hóa nương dâu

Xin lỗi bồ công anh

Xin lỗi bông hoa ngày xưa kiêu hãnh
Xin lỗi giấc mơ bay lên bầu trời
Có một thời không từng coi hoa như cỏ

Đã có một thời

Xin lỗi vì bây giờ người đổi khác rồi
Nhìn hoa thành cỏ dại
Xin lỗi vì những giấc mộng phai phôi
Giữa cuộc đời chảy mãi

Người vẫn thấy xôn xao khi nhìn hoa vàng nắng
Người vẫn muốn nhìn quả cầu tuyết bồng bềnh đu theo cơn gió lộng qua vườn
Khi nhổ hoa và biết một giấc mơ sẽ chết
Thấy dưới tay mình như có một vết thương

...

:D

Nhặt

Nhặt hoa trên những ngón tay
Nhặt ngây ngô ở những ngày xa xưa
Nhặt sao trong mắt trẻ thơ
Nhặt cơn gió đậu hững hờ trước hiên

Nhặt đời trôi nổi mông mênh
Cùng nhau nhặt nhạnh cũ mèm tháng năm
Nhặt trăng để có ngày rằm
Nhặt tay nhau để tay cầm lại tay

Nhặt mình từ một cơn say
Lơ ngơ nhìn mãi mới hay là mình
Nhặt tơ để chắp lại tình
Tơ bay vào gió linh đinh cuối trời

Nhặt tương tư đã quên rồi
Hóa ra chẳng thể cả đời nhớ nhau
Nhặt buồng cau nhặt nắm trầu
Em qua cổng ấy ngày sau đoạn đành

Nhặt câu hát cuối sân đình
Thương ai ai có biết mình thương ai
Nhặt bình minh thắp ngày mai
Ta đi nhặt tháng ngày dài lại đi.

Trồng cây

Mua vé số, là tin vào vận may
   Chả bao giờ trúng => vận may không dễ tin.

Cho mượn tiền, là tin vào con người
   Bị xù => Con người cũng không dễ tin.

Bữa đọc ở đâu đó : trồng một cái cây, là tin vào tương lai
   Mấy cái cây mới trồng nhà mình chit hoài :((

Xuân



Khi mùa xuân thò những nụ tầm xuân lên bậu cửa
Khe khẽ hát ca, khe khẽ thầm thì
Nghe khát vọng trở mình trong sợi gió
Giấc mơ nào từ những cuộc thiên di

Bầy ngỗng mùa thu ấy vội bay đi
Sáng nay có theo mùa quay trở lại?
Mang theo nắng một phương nào mê mải
Và câu chuyện đường dài làm quà tặng cho nhau

Những huyền thoại đời trước kể lại đời sau
Có khi trong mùa xuân cụ già ngồi nhớ ngày mình là đứa trẻ
Sẽ kể cho cháu nghe cả cuộc đời dâu bể
Hay kể những cổ tích xa xưa không muốn bị chôn vùi

Mùa xuân sang vẫn lạnh đến ngậm ngùi
Cỏ vẫn xanh hoa thủy tiên vẫn nở
Mạnh mẽ tươi cười nhắc cho người nhớ
Thời gian xoay vần lại một năm trôi

Mùa xuân sang tóc lại bạc nữa rồi
Sáng nhìn nắng thấy lòng mình trẻ lại
Đi đi mãi đường vẫn còn xa mãi
Có khi dừng ngồi nghe cỏ lao xao

Có khi ngồi hát bài hát năm nào
Ánh mắt nụ cười vẫn còn quanh quẩn
Giữa mùa về lại thấy mình vẫn sống
Vẫn bồn chồn khát vọng những đường xa

Cuối đông



Mùa đông mòn dần như cục nước đá đặt trên tay
Mỗi ngày mặt trời sớm lên thêm một chút
Hình như những bầy chim lại lần lượt quay về trảng cỏ
Hoa vàng tỏa nắng bên đường

Mùa đông qua một cách rất bình thường
Vài cơn bệnh năm nào cũng đến
Nơi này không đủ lạnh để cảm thấy tay chân mặt mũi trái tim đều đã chết
Chỉ đủ cho người cóng róng co ro

Chỉ đủ cho mình chợt thấy lơ ngơ
Nhìn mùa đông đi qua để nhớ ra lại một năm chưa thấy tuyết
Những ngày qua ngày như nhau mỏi mệt
Nhớ tiếng cười trong gió rét năm nào

Nhớ có lần như cổ tích xôn xao
Mình ước có một người sẽ cầm tay mình nhét vào túi áo choàng người đó
Mùa đông sẽ không bao giờ lạnh nữa

Rồi mùa đi
Đi mãi
Cuốn theo mùa

Bây giờ bàn tay đã ấm hơn xưa
Từ khi biết tự mình ủ lấy mình
và thôi chờ đợi.

---------------------------------

Mình vẫn còn nhớ cái lần coi phim UP, hai ông bà già ngồi đọc sách trên hai cái ghế, lâu lâu thò tay nắm tay nhau. 
Hồi đó ngưỡng mộ biết bao, và cũng tự hào biết bao, vì tụi mình cũng giống vậy. Cứ nghĩ tới lúc trở thành hai ông bà già, chắc cũng sẽ như thế.
Chuyện đó giờ chỉ còn mình nhớ tới. 

Biển xưa



Lâu rồi không gặp biển
Ngồi nghe sóng rì rào kể chuyện
Những cổ tích lặng thầm giấu giữa ngàn khơi
Những khát vọng những bùi ngùi
Những con tàu mang ước mơ phiêu lưu về miền đất hứa
Những tình yêu xa xôi chẳng ai còn nhớ nữa
Nàng tiên cá thành bọt nước lên trời
Cổ tích vỡ vụn giữa đời
Chỉ có con bé con ngày xưa xót xa tiếc nuối
Những câu chuyện kể không có tuổi
Mà tóc người cứ bạc dần ra

Lâu rồi không ghé qua
Nghe gió biển cồn cào ru cả đời tiếc nuối
Bài hát người con gái làng chài nào hát mãi
Có người đi biển chưa về
Bài hát bên lửa trại một đêm đam mê
Có người nhìn người, có người lơ đãng
Bài hát sóng đôi ngồi bên bờ cát
Vu vơ nói về những chuyện đâu đâu
Cất lại trong lòng chi một chữ một câu
Để chỉ còn gió biết

Lâu rồi không về biển
Ngồi nghe mênh mông vô tận thét gào
Rừng dương một mảnh trăng cao
Tĩnh lặng và xôn xao gắn bó nhau cả đời không mỏi
Về để thấy mình thành mây ngàn gió núi
Thành cát vàng thành con còng gió lơ ngơ
Thành vầng trăng vằng vặc đêm xưa
Soi tất cả chỉ trừ bản thân mình góc khuất
Thành sợi rong tưởng lênh đênh trôi dạt
Cuối cùng vẫn mục nát bên bờ

Lâu rồi không nhớ biển ngày xưa…

Bầu trời bay qua



Có mây trắng bồng bềnh như kẹo bông dỗ trẻ con
Trẻ con giờ sợ hư răng không được ăn kẹo bông
Những cô gái xinh tươi cầm que kẹo được ai đó mua cho trong một ngày dạo chơi
Nếm vị ngọt nghĩ là tình yêu
Nếu tình yêu không ngọt thì sao?
Nếu kẹo bông không ngọt thì sao?
Thì sẽ là một đám mây trắng phiêu du qua bầu trời

Nghe "We all fall in love sometimes"



Những giọt nhạc lẫm đẫm làm ướt một buổi bình minh
Khi vị cà phê làm hoài nhớ điều gì đó
Điều gì không biết nữa
Lan tỏa mông lung trong mây xám lặng lờ
Người nhớ người
Người có nhớ người chưa
Có lẽ hôm nay mưa
Có lẽ mình yêu nhau nhỉ ?

Khi chúng ta hát lời hát chỉ để cho nhau nghe
Khi chúng ta bấm dây đàn và hình dung đến một người
Khi mây xám giăng ngang trời, và ta thèm một bàn tay cầm ô chứ không phải chỉ là một chiếc ô
Khi chúng ta đi trong mưa, ngốc nghếch, ấm áp và hạnh phúc
Là yêu rồi phải không?
Là yêu nhau phải không?

Năm trôi tháng trôi, bình minh có khi vẫn lượn lờ mây xám
Mây có khi vẫn chực chờ rơi xuống
Sân ga vẫn còn buồn ngủ trong mưa
Sao lâu rồi người không hát bài hát xưa?
Tuổi đã già hay ước mơ đã tắt?
Hay là vì nỗi nhớ vẫn cồn cào mỗi khi tiếng nhạc hóa thành mưa rơi vào đất
Mà chỉ còn có nhớ mà thôi …

Có phải vì ai đó đã đi rồi? …