Hai khuôn mặt

Cái phòng làm việc nhỏ và lọt thỏm trên một con đường đông. Mấy chiếc máy tính xếp trên mấy cái bàn vòng quanh phòng, chừa một khoảng không gian trống và rộng ở giữa.

Thời sinh viên, tôi thỉnh thoảng ghé nơi đó, nên bây giờ ký ức của tôi về căn phòng đó không còn nhiều cho lắm. Chỉ nhớ hai khuôn mặt hay ngồi trước máy tính, có lần gật đầu chào bọn tôi với vẻ thản nhiên lành lạnh. Không nhớ nổi đã từng có nụ cười nào không. Không nhớ nổi có hay gật đầu chào không.

Tôi khi ấy bé nhỏ - à, tôi vẫn hay thấy mình bé nhỏ, đó là về nghĩa bóng, chứ tôi bây giờ thì già mất rồi. Những người trước mặt tôi, thành tựu của họ, hoặc suy nghĩ của họ, hoặc cách sống của họ, hay làm tôi thấy mình nhỏ đi. Như hai khuôn mặt trong căn phòng nhỏ hồi xưa. Hai cô gái. Khi ấy, tôi võ vẽ có vài truyện ngắn đăng báo, nhưng họ thì có rất nhiều truyện ngắn, rất nhiều bài đăng báo, nhiều giải thưởng nữa. Tôi ngưỡng mộ cả hai cái tên.

Hai khuôn mặt, một thì dài, hơi góc cạnh, cặp kính to phủ lên đôi mắt hẹp, nhìn có vẻ hơi khô khan. Hình như đó cũng là gương mặt lạnh lùng hơn. Một thì tròn, bầu bĩnh, đôi mắt to đen láy như mắt búp bê, cả khuôn mặt cũng giống một con búp bê xinh xắn.

Tôi hay nhầm lẫn hai người. Vì không quen, cũng vì cái tên. Hai cái tên đều đẹp, nhưng một cái nghe thật ngây thơ và dễ thương, một cái nghe chín chắn và nghiêm chỉnh. Tôi hay nghĩ cái tên trẻ con và dễ thương thì thuộc về khuôn mặt búp bê. Nhưng cuối cùng thì không phải.

Mười năm rồi. Tôi vẫn hay đọc truyện của hai người đó, vẫn tự hỏi truyện nào là của khuôn mặt nào. Trong truyện của hai người, đều có những cô gái trẻ xinh đẹp, hoặc duyên dáng, hoặc có sức hút kỳ lạ với người khác giới. Những chuyện tình trong truyện của họ đều mang vẻ gì đó lãng mạn và bay bổng đến kỳ lạ. Dĩ nhiên, cũng có khác nhau. Một trong hai người, truyện của chị mang lại cảm giác trong veo như nước mùa xuân, những cô gái tinh tế mỏng manh và nhẹ nhõm, làm cho người ta thương yêu không dừng được. Khi đọc những truyện đó, tôi hay tưởng tượng đến khuôn mặt búp bê.

Hôm nay mới biết, hóa ra phán đoán của tôi sai lầm. Những người con gái tinh tế, mỏng manh và khiến người ta phải thương yêu, không phải là do khuôn mặt búp bê viết ra. Nhân vật của búp bê, là những cô gái xinh đẹp và biết rõ thế mạnh xinh đẹp của mình.

Tự nhiên thấy mình dỏm ghê. Đơn giản vậy, tại sao mình phân biệt không được nhỉ?

Không phải chính mình chưa bao giờ có thể cho ra đời được một nhân vật xinh đẹp và tự tin sao? Không phải chính mình luôn đặt mơ ước vào những cái gì đó, không thật là đẹp, không thật hoàn hảo, nhưng vẫn có thể được đón nhận và yêu thương trong đời này sao?

Nhân vật, có khi là hóa thân của những giấc mơ.

Hay ảo tưởng?

Duyên - trích blog của Nghi

(Blog của Nghi thì ở đây nè )

“Nếu một ngày mà bạn không còn tình bạn hay tình yêu hay tình cảm nào, đó là vì đã hết duyên rồi, đừng tiếc nuối. Sự ấm áp, sự chân thành hóa thành sự e dè và xa cách. Có gặp thì cũng vui là vui gượng…

Trước đây tui có một cặp kẹp tóc mà tui yêu quý lắm lắm, trong một tích tắc tui để quên và mất luôn vì không nhớ rõ nó nằm ở đâu. Mất kẹp tóc, tui lật tung tất cả những nơi chốn tui đi qua, thiếu mất nó tui lồng lộn lên, trách cứ, mắng nhiếc bản thân như là tui đã làm mất một con người. Nhưng sau đó, hiểu ra rằng tui đã hết duyên với món đồ đó rồi và cần bắt đầu một cơ duyên mới với một bộ kẹp tóc mới, bây giờ tui cũng thích nó lắm.”


Cảm ơn Nghi!

Đi và ở

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chưa quyết định được sắp tới sẽ làm gì, đi hay ở, về VN hay ở Hàn, hay tìm đường đi nước khác.

Hôm nay đọc lại câu chuyện cũ mình viết dở.

Cả một truyện, chỉ thấy có một câu là được.

"ở đâu thì cũng là một chỗ trong đời"

Chỗ nào có anh, thì chỗ đó sẽ hạnh phúc thôi.

Những ngày dài

Cái tiếng loa gắt gỏng như tiếng mèo gào đêm trăng
Cái bộ mặt thờ ơ như góc tường phủ rêu xanh
Và cái miệng mình đóng băng
Không muốn nói!
Nhưng vẫn phải cười phải đùa phải hỏi
Nhưng chung quanh vẫn là thinh không
nặng chịch
tối sầm

Có phá vỡ được không?
những khúc mắc trong lòng
Có huyên thuyên để ngày trôi qua được không
Những ký ức xám xịt nhìn mình đe dọa
Những ám ảnh tối tăm vật vạ
Bóng ma ngày xưa
tan đi được không?

Gió băng qua mái hiên dịu dàng
xua ngột ngạt đi
Và những đóa bách hợp vẫn tỏa hương trong góc tối
thì thầm một câu chuyện diệu kỳ
May là còn một bàn tay ấm
xoa nhẹ cái đầu tấm tức
cho mình an ủi đôi khi

Hạt giống

Dọn nhà cũng có một cái lợi. Đó là khi đóng gói đồ đạc, ta tìm ra được biết bao nhiêu thứ tưởng chừng đã thất lạc từ lâu.

Gấu moi từ đâu ra một túi hạt giống, có hạt giống rau muống, rau húng quế và hành. Hic, gói hạt giống mẹ gửi cho cách đây 2 năm, vịt đã mua ít đất về định trồng nhưng nó mất tăm. Vịt hí hửng bảo, để sang nhà mới sẽ trồng.

Sang nhà mới. Bạn Phi coi kỹ gói hạt giống rồi ... quăng "quá date một năm rồi ông!". Sid lùn cũng bảo, hạt lâu năm quá nó bị chết, không nảy mầm được nữa. Vịt thì tiếc, nên đi Emart nó đòi gấu mua chậu và đất. Mắc kinh khủng, 5$ một bịch đất, cái câu tấc đất tấc vàng coi bộ không sai hehe.

Gieo hạt rồi hồi hộp. Sáng chiều nào tưới cây vịt với gấu cũng nghiêng ngó coi nó có dấu hiệu sự sống nào không.

Cuối cùng thì cách đây 2 hôm, đã thấy 2 cái lá mầm xanh xanh bé tí, tròn xoe của rau quế ló lên. Đến chiều thì mầm rau quế đã lên xanh li ti đầy đất. Rau muống cũng đã lóc ngóc nảy mầm, mặc dù tỉ lệ có vẻ ít hơn. Cũng đúng, hạt rau quế được bảo quản trong bịch chân không, trong khi hạt rau muống bị quăng trong túi xốp.

Có nhiều kế hoạch cũng đã bị quăng vào góc lâu quá. Chắc là vịt cũng nên kiên quyết đi mua chậu, và trồng lại mấy cái hạt giống đó thôi.

Nếu không trồng, sẽ chẳng bao giờ biết được thật ra nó sẽ nảy mầm hay là không.

Nhà mới

Những căn phòng nhỏ, nhưng nhiều gió và ánh sáng mặt trời. Cái ban công lót gạch đỏ, thành bằng đá xám, được chủ nhà xếp lên mấy chậu hoa. Có một sự dễ chịu kỳ lạ khi đặt chân lên sàn nhà nhẵn sạch, hơi man mát, khi ngồi trên thành ban công đá nhìn ngắm những bông hoa tím nhạt như khói nghiêng nghiêng dịu dàng, khi đứng trong bếp và ngọn gió bất chợt ùa vào khuấy tan cái nóng của ngày đầu hè.

Không còn những ngày đi làm về là lại thấy một cái gì đó bị tháo dỡ, lại thấy những đồ đạc của mình bị vứt lung tung vào xó, bị phủ đầy bụi - kết quả từ những cố gắng của chủ nhà để làm cho căn nhà cũ đẹp hơn lên, hòng kiếm một người thuê nhà mới. Không còn những buổi tối ngồi giữa đám đồ đạc ngổn ngang, nghe tiếp gõ đập ầm ầm ngoài bếp. Không còn những người khách đập cửa rầm rầm liên hồi để coi nhà ngay giữa bữa ăn. Không còn cảm giác bực bội và giận dữ, đến độ chính mình cũng muốn trở nên độc ác, hoặc chai lì ra.

Nhà mới vẫn chưa có nước nóng. Vẫn chưa có gas. Net xài chùa, ngắc ngoải lúc có lúc không. Nhưng vẫn là cảm giác sung sướng kỳ lạ khi ngồi bệt lên sàn nhà, khi quàng khăn tắm vào người sau một màn tắm nước lạnh, nghe da thịt tê tê vì cóng, khi nhìn ra cửa sổ và nghe mấy con sẻ líu tíu trên dây điện.

Ở đây, mình không phải là kẻ đang bị đuổi đi.

Hay rồi cũng sẽ bị đuổi đi? Không biết chừng, nhưng hy vọng sẽ không sớm quá.

Tại sao con dzịt hông viết blog?

Bạn bè hay hỏi, sao mày hông viết blog nữa. Cười he he, đưa ra một lý do nhảm nhí nào đó. Rồi chính mình tự hỏi, tại sao vậy ta?

Dạo này, ngoài cái chuyện lâu lâu làm một bài thơ, chả biết bỏ đâu bây giờ nên quăng lên blog, còn thì không muốn viết gì hết.

Mà viết về cái gì bây giờ?

Bản thân? Đề tài hấp dẫn đối với ... bản thân. Tranh thủ tự tô vẽ kết hợp khoe khoang than thở và self-PR. Hình tui, số đo 3 dzòng và cân nặng của tui vào 0g hôm nay, tui dzui tui bùn tui đi chơi tui đi ... Con dzịt hồi xưa cũng khoái viết về mình. Viết tới viết lui, con dzịt cũng vẫn cứ là con dzịt. Mà dzịt thì chỉ có 1 đầu 1 mỏ 2 cánh 2 cẳng 1 đuôi, viết mãi cũng chỉ nhiêu đó thôi. Nên thôi tạm ngừng viết những gì liên quan tới dzịt. (bài này sẽ là bài cuối cùng liên quan tới dzịt, hy dzọng dzậy, hehe. Nhu cầu self-PR cũng còn cao cao).

Viết về những gì dzịt nghĩ? Hic, rất tiếc là càng già dzịt càng lú lẫn, suy nghĩ cũng trở nên lung tung. Có nhiều chuyện, một phút trước mình nghĩ nó là A, một phút sau đã thấy nó hình như là B. Nếu buồn buồn ngồi nghĩ nữa thì nó sẽ ra C, rồi D, E, F... Cái mớ tùm lum đó làm sao viết ra đây, hehe.

Viết về tình củm? Càng già tình củm nó cũng càng ổn định, nghĩa là hết hôm nay thương ngày mai ghét, mà là hôm nay thương ngày mai thương ngày mốt thương nhiều hơn xí, hôm nay mà ghét đứa nào thì mai mốt kia kìa càng ghét thêm. Mà viết về tình củm ngày nào cũng như ngày nấy thì người đọc chán ốm. Nên thôi. Chưa kể mấy vụ không ghét không thương (ghét không nên mà thương không nổi), nên nó lờ nhờ lạt phọt lạt phèo như nước ốc, có ráng thêm muối mắm vô cũng chẳng ra gì.

Viết về những thứ không liên quan đến bản thân, không có tí suy nghĩ và tình củm nào? Ặc ặc, chính mình cũng hổng khoái đọc mấy thứ đó mà.

Vậy nên con dzịt bó tay toàn tập trong chuyện viết blog, hé hé.

Bằng lăng

Tự nhiên nhớ hoa bằng lăng
Nhớ cái màu tím gầy gò và hoang dại
Như con bé ngày xưa tóc còn chưa kẹp mái
Lơ ngơ nhìn hoa tím góc đường

Người ta ai cũng có một thời để học cách yêu thương
Như hoa bằng lăng có một thời diệu vợi
Mùa hoa cũ đi qua
Mùa hoa sau lại tới
Yêu thương đâu chỉ có một lần

Hoa chọn chi cái màu bâng khuâng
Rồi nép mãi cành cao mà nhớ
Những chiều thông thênh gió
Hoa có theo về phía cuối trời không?

Tím chi cái màu bao dung
Ai cũng có những sai lầm của ngày xưa cũ
Hãy cứ dịu dàng soi vào quá khứ
Trước tiên mình phải thương mình

Cái màu mực lem nhem của thời học sinh
Cái màu ngây ngô của thời dễ vỡ
Tự nhiên sáng nay ngồi nhớ
Mắt một thời trong trẻo sương mai
Con bé ngơ ngẩn nhìn hoa
tóc vẫn chưa dài