Mùa đông

Ký ức về những mùa đông trước của mình mờ nhạt một màu xám. Dường như đó chỉ là những ngày dài lạnh buốt, xám trắng và lặng lẽ nối tiếp nhau đi qua. Thỉnh thoảng có một trận tuyết rơi trắng trời trắng đất, một mặt hồ đóng băng cứng lạnh, lũ vịt trời ngủ trên mặt băng, những tổ chim kachi như những chiếc rổ đen to tướng nổi rõ trên đồi cây trơ trụi.

Mùa đông này...

Buổi sáng hai đứa quấn lên người mấy ký quần áo, lúc cúc ra đường. Ré lên khi gió cắt vào mặt. Mấy cái đĩa hứng nước dưới những chậu cây bên hành lang đã đóng băng hết cả, chứng tỏ nhiệt độ đang âm. May mà vẫn có nắng vàng phủ nhè nhẹ lên mặt lên vai như một lời an ủi. Trời thì cao và xanh. Hàng cây hồi mùa hè treo đầy những chiếc lá lấp lánh lấp lánh, giờ vươn những cành nhánh trụi lốc, khẳng khiu và trắng lóa vì nắng lên trời.

Nó toe toét chỉ "gấu ơi cây đẹp quá". Cái màu trắng của cành khô trong nắng sớm in trên nền trời xanh nhạt như những bức tranh ở châu Âu. Cũng ngộ nghĩnh, một hàng cây nho nhỏ bình thường, cả năm chỉ có lá xanh, mùa thu thì lá không vàng mà cứ thế khô quắt đi rồi rụng, mùa đông thì trụi lủi, thế mà lúc nào cũng thấy đẹp.

Buổi sáng bảo "building mới của mình nghèo quá, chẳng có đèn Noel". Trưa đi ăn cơm nhìn thấy những người thợ đang lúi húi treo từng dây đèn lên đám cây trước cửa. Chiều tối về, hai đứa hò reo, cây đầu tiên đã quấn đầy đèn sáng lung linh.

Gấu nói, mùa đông năm nay nhiều sự kiện ghê. Nhiều thiệt chứ! Hai mami sang, đi chơi Seoul, đi Jeju, đi chụp hình tá lả. Rồi thì kỷ niệm ngày cưới, hai đứa đi coi phim 2012, vịt mèo vừa coi vừa la á á như chơi trò chơi cảm giác mạnh. Coi phim xong thì đi shopping ở Myungdong, shop thì ít mà ăn vặt thì nhiều. Vừa đến Myungdong, thấy một anh chàng cầm cái bảng "Free Hug" to đùng, hóa ra phong trào này đến Hàn rồi. Xúi gấu nhảy vô ôm cái đi, gấu bảo không, nếu là cô xinh đẹp thì gấu mới ôm. Đi thêm vài bước lại gặp một bảng Free Hug, lần này là một cô rất xinh. Dzịt lại xúi gấu, gấu dĩ nhiên hông dám (hé hé). Đi mấy bước, dzịt quay lại, nhìn cô gái ôm cái bảng đứng giữa con đường gió lạnh và rất đông người qua lại. Ừ, sao lại không? Lúc Dzịt đến đứng trước mặt và mỉm cười, cô gái nhìn dzịt mất một hai giây mới cười toe, thả cái bảng xuống và thế là hai đứa ôm nhau rất chặt. Dzịt lùn, nên cằm nó áp vào vai cô gái, tự nhiên thấy dễ chịu vô cùng vì cảm giác êm êm từ chiếc áo len dài của cô, cảm giác ấm áp từ đôi cánh tay vòng qua người, cảm giác vùi mặt vào cái gì đó - mặc dù xa lạ, nhưng hết sức hiền lành và đáng yêu - giữa một ngày mùa đông lạnh giá. Buông ra, hai đứa lại cười toe toét rồi chia tay, đều cảm thấy ấm lên một chút.

Rồi thì công ty chuyển chỗ, chạy tới chạy lui, chia tay cái building cũ. Mặc dù mấy năm làm ở đó cũng chẳng có gì hấp dẫn, canteen thì dở ẹc, quán ăn thì đắt tiền, thang máy thì đông đúc, nhưng riết cũng quen. Giờ đi, bỗng dưng cũng thấy hơi tiếc tiếc, mà cũng chẳng biết mình tiếc cái gì. Building thì cái nào cũng giống cái nào. Building mới nhỏ và vắng hơn. Từ lớp kính trong văn phòng nhìn ra chỉ thấy kính của tòa nhà đối diện, làm nhớ đến cái phim ngắn có hai anh chị làm việc trong hai building đối diện nhau, làm quen bằng cách viết lên giấy rồi giơ lên cho người kia nhìn. Cũng ráng dòm thử, mà chả thấy bên kia có anh đẹp trai nào cả he he.

Mùa đông này...

Nói chung là lạnh, mà cũng không lạnh. Gấu mua cho rất nhiều áo ấm, mũ, găng tay, khăn choàng, tối ngồi đọc truyện còn lấy chăn quấn lại như cái chả giò.

Con cá năm ngoái đã già và chết, năm nay lại có một con cá khác, cũng to cỡ đó, béo ú cỡ đó, màu đỏ y như vậy, cũng ngủ lờ đờ suốt ngày. Một con cá mà khi dòm nó mình lại nhớ đến con cá cũ. Hình như, mọi thứ đều đặc biệt hơn nếu khi nhìn nó mình nhớ đến một cái gì đó khác. Giống như tuyết, bây giờ mỗi lần nhìn thấy tuyết, trong phim hay ngoài đời thực, đều nhớ mẹ mèo. Thèm dẫn mẹ mèo đi nơi nào có tuyết phủ, như Akita của Nhật chẳng hạn, mà chả biết có dịp nào không.

Chắc là sẽ có, dù sao thì cuộc sống vẫn còn dài và rộng, mỗi ngày lại một tươi sáng hơn. Giống như mình tự nhiên nhận ra mùa đông năm nay đã không còn màu xám buồn, mà là trời xanh nắng vàng và hàng cây trắng sáng như trong tranh.

Cty dọn nhà

Cty chuyển văn phòng. Dọn từ building to sang building nhỏ hơn, nằm sau lưng Emart. Hai đứa bảo nhau chắc bác Bự hết tiền mướn văn phòng giá cao, tội nghiệp bác.

Đáng thương nhất là chú trưởng phòng HC và chú vịt mẹ, chạy tới chạy lui bở hơi tai, chắc cuối tuần cũng phải vào cty tới khuya để coi sóc ba cái vụ lắp ráp partition, sắp xếp cái này cái nọ. Sáng nay, bọn developer yên vị cả rồi mà hai chú vẫn còn phải chạy lòng vòng.

Mấy ngày trời bị lạnh cóng. Bữa đầu tiên chuyển server sang trước, Xù đại ca phát hiện ra nguyên đám Hubb không gửi IP lên server được. Hình như có cái gì đó ngu ngu nên mấy cái hubb chỉ lấy IP dựa trên domain name một lần, domain bị đổi sang IP khác là nó hết connect được. Xù đại ca ngồi connect vô từng cái hubb bị ngu để reset lại. Connect chừng vài cái, Xù đại ca chán. Xui cái dzịt ngồi ngay cạnh, thế là bị Xù tóm bắt làm cái công việc hết sức là trời ơi đất hỡi đó.

Dzịt ngồi tính sơ sơ khoảng gần trăm cái hubb bị như vậy. Làm được chừng 10 cái thì ngán tới cổ, tay thì lạnh cóng, dzịt túm Xù hỏi có cách nào lẹ hơn không. Xù trả lời rất hồn nhiên "có, nhưng mày phải lấy được danh sách của các hubb bị ngu". Trời ạ, 5 phút. Giờ mới thấy thương mấy ông thầy dạy CSDL của mình.

Hôm nay thì sắp xếp gần xong cả, ngồi làm việc rồi mà tay vẫn lạnh cóng. Cả dãy có mỗi cái lỗ phun khí sưởi ngay trên đầu Xù. Dzịt hạ quyết tâm, nay mai nữa mà ta vẫn bị lạnh thì sẽ tăng nhiệt độ máy sưởi lên, thây kệ Xù bị nướng.

Hoa anh thảo bên cửa sổ


Mùa đông. Những bông hoa như những đốm lửa đỏ.
Gió rì rào khúc hát lạnh băng trên hàng cây đã rụng rất nhiều lá.
Chẳng bao lâu nữa khi nhiệt độ xuống thấp hơn, mọi thứ sẽ đóng băng. Cả cây cối. Cả sông hồ.
Hy vọng vẫn còn những đốm lửa bên cửa sổ.
Nhà cũng sẽ lạnh. Chỉ có hai con mèo cuộn vào nhau tìm hơi ấm.
Ngôi nhà có những mảnh tối rất nhỏ. Đôi lúc người đi lạc vào một mảnh tối. Hoang mang. Không biết đâu là đường đi.
Cựa mình một chút, lại bước ra ngoài ánh sáng.
Lúc cúc sưởi ấm cho nhau. Lúc cúc nói về những giấc mơ và những hoang mang.
Đôi khi, nói được về nỗi hoang mang, cũng là hạnh phúc.
Như một ngày đông xám, nhìn những đốm lửa đỏ trên bục cửa. Biết sự sống vẫn còn bền bỉ dịu dàng.
Như một ngày đông lạnh, rúc trong một vòng tay ấm, biết mình vẫn còn yêu và được yêu.

Vọng cổ

"Từ nay người có nhớ đến ta
hãy ngâm câu
Tuý ngọa sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi..."

Ừ thì vọng cổ
Ngày xưa
Giã biệt người
Biên cương lá rụng
Trương Chi cắm đò trên sóng
Tiếng ca bùi ngùi cho mảnh trăng say

Con nhớ hoài cái dáng ông lụi cụi guộc gầy
Cái ghế bố cũ ông ngồi nghe Tình anh bán chiếu
Tiếng nỉ tiếng non tiếng nào đồng điệu
Những khúc đời nào ông đã đi qua

Những điệu đờn kìm réo rắt trôi xa
Con nghe mãi cả một thời vẫn chẳng biết đâu là nhịp ba nhịp bảy
Chỉ biết có câu hát ngọt như dòng sông nước chảy
Như tình thương của ông từ thuở ấu thời

Chớp mắt vòng quanh đã nửa đời người
Có bữa tự dưng thèm nghe vọng cổ
Ông đi mất giữa một chiều lá đổ
Mang theo câu hát xưa rồi

New autumn

Giờ lại là mùa thu. Thanh thản nhìn lá rơi, tự nhiên nhớ ra cách đây mấy năm mình cũng từng thanh thản nhìn lá rơi như thế. Tự nhiên phát hiện ra khoảng trời của mình đã xanh trong lại từ lúc nào không rõ.

Từ khi mình chấp nhận dẹp bỏ những tham niệm của mình, và sống thật với mình.

Dù có phải đánh mất một số điều gì đó.

MAYA ANGELOU's best poem ever

Bé Vi gửi cho mình bài thơ này. Thank em >:D<

A WOMAN SHOULD HAVE ...

enough money within her control to move out
and rent a place of her own,
even if she never wants to or needs to...
something perfect to wear if the employer,
or date of her dreams wants to see her in an hour....


A WOMAN SHOULD HAVE ...

a youth she's content to leave behind....
a past juicy enough that she's looking forward to
retelling it in her old age....
a set of screwdrivers, a cordless drill, and a black lace bra...

o
One friend who always makes her laugh... and one who lets her cry...


A WOMAN SHOULD HAVE .

a good piece of furniture not previously owned by anyone else in her family....
eight matching plates, wine glasses with stems,
and a recipe for a meal,
that will make her guests feel honored...


A WOMAN SHOULD HAVE ..

a feeling of control over her destiny...
how to fall in love without losing herself..


EVERY WOMAN SHOULD KNOW...

how to quit a job,
break up with a lover,
and confront a friend without;
ruining the friendship....


EVERY WOMAN SHOULD KNOW......

when to try harder... and WHEN TO WALK AWAY...


EVERY WOMAN SHOULD KNOW...

that she can't change the length of her calves,
the width of her hips, or the nature of her parents..
that her childhood may not have been perfect...but it's over...


EVERY WOMAN SHOULD KNOW...

what she would and wouldn't do for love or more...
how to live alone... even if she doesn't like it...


EVERY WOMAN SHOULD KNOW.. .

whom she can trust,
whom she can't,
and why she shouldn't take it personally...


EVERY WOMAN SHOULD KNOW...

where to go...
be it to her best friend's kitchen table...
or a charming Inn in the woods...
when her soul needs soothing...


EVERY WOMAN SHOULD KNOW...

What she can and can't accomplish in a day...
a month...and a year...

Chuyện đầu tóc

Hôm qua đi cắt tóc. Cũng phải cả năm rồi không cắt, tóc tai dài thậm thượt tới nỗi muốn đi đóng phim ma chắc chả cần hóa trang. Đi cắt tóc bên này thì dễ èm, vô tiệm nói "cắt tóc cho tui", xong chỉ cho họ mình muốn cắt ngắn cỡ chừng nào, rồi họ cứ vậy mà sáng tác kiểu gì đó thì sáng tác.

Vừa ngồi vừa lim dim. Phê! Ở VN hồi xưa có một tiệm cắt tóc quen, chỉ vì lần đầu tiên vô tiệm đó mình làm một giấc tới khi cắt xong, mấy cô thợ cười té re, xong nhớ mặt luôn. Cảm giác có người vọc cái đầu nó phê phê, đã đã.

Nhắc tới đây thì nhớ kinh nghiệm đau thương mấy lần đi gội đầu. Mẹ mình khoái món gội đầu, mình thì nói chung tiếc của (ở nhà gội cũng được dzị!) nên không đi. Có một lần chở ông xã Trinh (chứ hông phải ông xã gấu) đi uốn tóc. Ngồi chờ mấy tiếng đồng hồ, ông xã kiu thôi vô gội đầu cho sảng khoái, giết thời gian, nhớ mẹ bảo gội ngoài tiệm đã lắm nên mình cũng muốn thử. Trời ạ cái cô thợ, người thì nhỏ sao móng tay dài thế không biết! Tội nghiệp cái đầu mình bị cào te tua tơi tả, đau méo mặt. Được cái gội xong cổ lấy máy sấy sấy đàng hoàng, nhìn cũng đẹp đẹp, tạm quên nỗi đau he he.

Lần 2 là đi ăn đám cưới anh Lâm ở DL. Sáng ra, gấu với Monkey xách máy đi làm phó nháy. Còn hai đứa mình với bé Bo ở nhà điệu đàng. Bé Bo rủ đi gội đầu, mình nghĩ tới cái màn bị cào đã ngán, nhưng nghĩ lại ở tiệm họ sấy tóc đẹp hơn mình tự sấy, nên gật. Hai đứa kéo nhau qua tiệm hớt tóc (thanh nữ) gần đó. Wow, cái tiệm nhỏ xíu tồi tàn mà đông khách ghê. Khách là một đám mấy ông sồn sồn cỡ ba chục bốn chục, ngồi đưa cái bản mặt phê càng cua cho hai cô thợ gội đầu, sấy tóc, ngoáy tai, blah blah... Có hai cái ghế gội đầu (thiệt ra ai đi rồi thì biết nó giống cái giường hơn hé hé) nằm cạnh nhau. Một ông khách sau khi đã xong xuôi nhu cầu tắm gội (quên, gội chứ hỏng tắm) và trao đổi những lời có cánh với cô thợ, lồm cồm bò xuống. Cô thợ kiu bé Bo lên. Tội nghiệp bé Bo vừa leo lên giường nằm cạnh (cái giường của) một ông khác, vừa nhăn nhó "Monkey mà biết chắc git em chit" (amiphòphò, monkey đọc xong mà có git em chit thì tha thứ cho chị nhé Bo!).

Mạn phép skip cái đoạn dzịt cũng bị cùng cảnh ngộ như bé Bo (sợ gấu git chit hé hé).

Kết quả là bữa đó lỗ sặc gạch, vì đầu thì không được sấy đẹp đẽ gì sất (hai đứa vừa được bò xuống giường là tá hỏa tự sấy tóc qua quýt cho khô rồi dzọt), lại còn bị cào đau te tái hơn lần đầu tiên. Hình như độ dài móng tay của mấy cô thợ tỉ lệ thuận với số lượng khách đàn ông thì phải.

***

Nói tiếp vụ hôm qua đi cắt tóc, cắt xong thì cô thợ cắt tóc lấy cây kẹp tóc ra cắm điện lên cho nóng. Vụ này ngoài tự điển, vì mấy lần trước cắt ở tiệm này toàn cắt xong là dzọt, thậm chí cũng không có sấy. Mình tự nhủ chắc cổ thấy tóc mình te tua quá, tính ép cho nó thẳng thẳng ra tí nhìn đỡ hơn (lần nào cắt ở tiệm này cũng nghe họ hỏi sao tóc mày hông chăm sóc gì thế, sao hông xài thuốc dưỡng tóc blah blah và blah blah). Ai dè ngồi gật gù thêm lát nữa thì phát hiện ra mình có cái đầu tóc quăn.

Hé hé, khoái chí xách đầu về khoe gấu. Dù biết nó chỉ quăn được vài ngày, nhưng vẫn khoái.

Ở Hàn, có dzụ sơ-vịt-sừ (service, tức là bonus, mấy người Hàn họ gọi dzậy). Đi nhậu thì được sơ-vịt-sừ quả đào hộp tráng miệng, mua 10 cái bánh thì sơ-vịt-sừ thêm một cái, giờ cắt tóc thì sơ-vịt-sừ thêm vụ tóc quăn, he he ...

Theo một bài báo gì đó mình đã đọc về mức độ thỏa mãn của khách hàng, thì cái vụ sơ-vịt-sừ ngoài mong đợi này lại làm khách hàng thấy sung sướng nhất.

Mua thuốc ở Hàn


Mua thuốc ở bên này là một chuyện cực hình, ít ra là đối với dzịt.

Nhớ cái lần đầu tiên định đi mua thuốc, chính xác là chỉ tính mua mấy viên strepsil ngậm cho đỡ đau cổ, hay cái gì đó đại loại vậy. Ra tới tiệm thuốc mới tá hỏa khi phát hiện ra (một chuyện dĩ nhiên) rằng là tất cả những loại thuốc bên này đều có tên khác những loại thuốc ở VN, và đều là tên tiếng Hàn cả. Nếu tên tiếng nước khác nó cũng dịch ra tiếng Hàn tuốt tuột. Lúc đó còn chưa biết một chữ tiếng Hàn. Kết quả mấy ông dược sĩ không biết Strepsil là cái khỉ gì, mình thì cũng không tài nào nói cho mấy ổng hiểu được là mình cần kẹo ngậm, chứ không phải là thuốc trị viêm họng.

Mỗi lần đi mua thuốc là một màn đứng hoa tay múa chân. Đau đầu đau bụng thì đơn giản thôi, cứ nói "đầu tui đau" hay "bụng tui đau" là xong, họ tự cho thuốc. Nhưng có lần muốn mua chai oxy già, bó hand không biết nói sao cho họ hiểu. Tên tiếng Việt họ không biết, tên tiếng Hàn dzịt không biết, tên tiếng Anh thì ... có trời mới biết. Đành ngậm ngùi đi về.

Một lần nữa bị đau mỏ. Ở VN thì chỉ cần chạy ra mua mấy viên vitamin PP. Thế là dzịt chạy xuống hỏi vitamin PP, tại nghĩ tên vitamin thì ở nước nào chả giống nhau. Họ ngớ ra, chưa hề nghe thấy loại vitamin này bao giờ. Dzịt chạy lên search google, thấy loại vitamin đó có tên là Niacin, chạy xuống hỏi Niacin, cũng không ai biết. Search một hồi nữa, hóa ra nó còn có tên là vitamin B3. Chạy xuống lần 3, sau một lúc suy nghĩ ông dược sĩ hỏi "mày đau miệng hả". Dzịt mừng quá gật đầu, ổng lấy ra một vỉ thuốc cũng có thành phần tương tự vitamin B3. Trên vỉ thuốc ghi chữ thật to "Thuốc trị đau miệng". Trời ạ, ngậm một họng, biết vậy ta cứ nói quách ngay từ đầu là mua thuốc trị đau miệng có hơn không.

Viết cho chàng

Thế là tụi mình đã chấm dứt chuỗi ngày vui vẻ cùng nhau. Nói trắng ra là em bỏ rơi chàng.

Dù là lúc chàng về với em thì chàng cũng đã qua tay nhỏ bạn em vài năm chứ chẳng còn gin như trước. Chính xác là lúc nhỏ đến ở chung với em thì chàng cũng đến theo để phục vụ cả hai người. Khổ thân chàng, đã xác xơ còn xác xơ hơn. Mặc dù chàng lo cho chúng em từng bữa ăn, nhưng chúng em vẫn thản nhiên mà nạo vét chàng đến hột cơm cuối cùng, còn càu nhàu chàng mỗi khi chàng nấu cơm khét. Mà chàng thì nấu cơm khét triền miên, cũng tại tuổi tác với sự đày đọa quá đáng mà ra cả. Chưa kể cái tật hay chảy nước tè le, để lâu cứ nhão nhoẹt cả ra.

Sau đó thì nhỏ bạn em ra đi với một gã mới, và chàng ở lại với em. Em vẫn chẳng đối xử với chàng tốt hơn, mặc dù em no cơm ấm cật đều nhờ chàng mà ra cả. Cho tới lúc qua nhà một nhỏ bạn khác chơi, nó cho em xem chàng bảnh bao của nó, và xúi em kiếm một chàng mới, thì em đã bắt đầu có tư tưởng thay lòng đổi dạ rồi.

Thế là bây giờ, em rước về nhà một gã Hàn xẻng, chẳng biết giỏi đến đâu nhưng được cái tốt mã, rẻ tiền và hứa hẹn đủ điều, rằng lúc nào em cần là được phục vụ nóng sốt ngon lành ngay. Em chả vương vấn tí nào mà nói lời chia tay với chàng Việt Nam già cả hom hem, cắt đứt tình nghĩa bao năm.

Vài dòng gọi là tưởng niệm, chàng ... nồi cơm điện của em ơi.

Dạ cổ hoài lang (remix)

Đì là đì con bug
Nhắm mắt vác mouse lên đàng
Trùi ui code bao nhiêu hàng
Năm canh mơ màng
Ui code bao nhiêu hàng
Sao em đì được đây í a ...

Tốt 100%

Hồi đó, coi phim gì á, giờ chả nhớ tên phim với nội dung phim nữa, chỉ còn nhớ ta đã không thích phim đó một chút nào, vì lý do: nhân vật chính quá tốt, tốt 100%.

Phim thì bản chất là chuyện không thật rồi, nên chẳng có chuyện nói tin hay không tin. Chỉ có điều một số phim xem xong thì xúc động tận đáy lòng, một số phim thì cứ thấy xạo và vô duyên gì đâu. Nhân vật thì quá tốt, quá hiền lành, quá lý tưởng, phản ứng tình tiết mẫu mực vô cùng. Cứ như một cái khuôn đúc sẵn.

Sau này, thỉnh thoảng bàn luận chuyện phim ảnh, chuyện đời với gấu mèo, khám phá ra hai đứa đều có một điểm chung là không thích (hay không tin?) cái gì 100% tốt. Kiểu kiểu như The Good, The Bad & The Ugly thì dĩ nhiên là khoái cái anh chàng nửa tà nửa chính hơn chú Người Tốt.

Có vẻ như vì cả hai đứa đều không tin vào thuyết hoàn hảo, hay đúng hơn, là đều tin vào thuyết tương đối "Mọi thứ đều không hoàn hảo". Cứ nghĩ cuộc sống cái gì cũng có mặt tốt và mặt xấu, chỉ cần mình quý cái mặt tốt của thứ đó là được.

Bởi vậy nên mới thương được tất cả những người mình đang thương. Bởi vậy nên mới thích được cuộc sống mình đang sống.

Mới đây, theo dõi một topic trên vnexpress, cũng lại là một vấn đề muôn thuở xoay quanh mấy ông chồng ngoại tình. Đại loại là giữa cuộc tranh cãi, thì có một cô kể chuyện của mình ngày xưa cũng iu một ông có vợ rồi, kiên quyết "anh chỉ được chọn một trong hai, em thà bỏ đi chứ không làm người bên lề", cuối cùng thì ông đó vì hết iu vợ + iu cô này quá + đủ thứ lý do, nên ổng li dị vợ và họ sống với nhau hạnh phúc, cố gắng tròn vẹn tình nghĩa và trách nhiệm với con riêng chồng và người vợ cũ.

Khoan nói chuyện ai đúng ai sai ở đây, vì họ cãi nhau cũng cả mấy tháng rồi có xong đâu. Cũng có người nói cổ làm vậy là đúng, hết iu rồi thì chia tay thôi chứ níu kéo chi mệt mỏi. Cũng có người nói cổ cướp giật chồng người, sẽ bị quả báo này nọ. Cho tới gần đây thì cổ bị giáng cho một đòn chí tử, vì vợ của ông kia (hay là một người tự xưng là vợ ông kia chả biết) lên tiếng.

Nói chung là rất hiền lành, rất nhu mì, rất cao thượng, rất chịu thương chịu khó, rất đau khổ, rất mạnh mẽ, rất tha thiết ... vân vân và vân vân. Từ chuyện ngày xưa hai người iu nhau chân thành thế nào, cùng nhau vượt khó ra sao, nàng làm vợ hiền dâu thảo, sống hạnh phúc không có lấy nửa ngày mâu thuẫn. Rồi đùng cái sụp đổ vì chồng khóc đòi li dị, thương chồng quá nên đành buông tay. Rồi con cái thương mẹ thế nào, chèo chống vất vả làm sao, nhà chồng thì vẫn ủng hộ, bản thân thì đau xót te tua nhưng vẫn cố gắng...

Trùi ui, ta nói, đúng kịch bản dễ sợ! Hoàn hảo dễ sợ!

Ta đọc xong, ban đầu ta sợ quá. Người ta bảo "nói ngọt lọt tới xương", cô này thì chắc là "nói ngọt cứa tới xương" thì đúng hơn. Hào quang tỏa sáng còn hơn Bồ Tát, còn cô tình địch kia thì bị đập cho bẹp lép, dìm xuống tới tận ... trung tâm trái đất.

Xong rồi ta lại tự hỏi, sao ta lại sợ? Sao ta không ngưỡng mộ và thông cảm với cổ, đặt cổ lên bệ cao mà xưng tụng như mấy người khác, mà lại ớn cả xương sống lên thế?

Vì ta không tin vào cái gì tốt 100%?

Lỡ trên đời cũng có cái tốt 100% thì sao hỉ?

Ta cũng chả biết, nếu có thứ tốt 100% thiệt, thì ta có khoái nổi thứ đó không nữa...

======================

Cái chủ đề này còn làm ta băn khoăn một chuyện khác nữa, là khả năng thông cảm của ta.

Nhiều lần ta ngồi tự nhủ, thiệt ra cô (vợ cũ) nọ, với mấy bà vợ khác có cùng hoàn cảnh đã mất chồng hay là đang sợ mất chồng, thiệt ra cũng đáng thương lắm chứ. Nói cho cùng, họ có chửi bới, lên án, chì chiết, cay nghiệt, than khóc kiểu nào thì cũng do họ thương tâm mà ra thôi mà.

Nhưng hổng biết tại sao, ta vẫn cứ nghĩ "Một khi tình iu đã chấm dứt thì tốt nhất là không níu kéo".

Ta lạnh lùng quá rùi seo?

Nhớ hồi nhỏ, đọc truyện trên mấy báo như Mực Tím, hay có kịch bản mấy nhóc tự nhiên gia đình đang hạnh phúc thì ba mẹ chia tay, thế là đau khổ, nổi loạn, chống đối, tan vỡ, nói chung là rất chi là thê thảm.

Lúc ta đọc mấy truyện đó, ta hay nghĩ ba mẹ chia tay thì có chi đâu mà làm ầm ĩ. Cứ thử sống trong gia đình mà lâu lâu ba lại oánh mẹ một chặp xem, biết đâu tới lúc hai người chia tay lại còn mừng.

Lúc sau này, đọc manga có mấy nhân vật mặc dù hoàn cảnh cá nhân thì cũng rất te tua, nhưng khả năng thông cảm với người khác thì bao la vô cùng, ta mới thấy ta tệ.

Mà tới giờ, vẫn không khá lên được :(

Hạnh phúc bình thường

Hôm nay đi xuống ETRI, nói chung không có gì đặc biệt ngoại trừ chuyện ngủ từng chặng suốt đường đi, lúc tỉnh dậy bò ra khỏi taxi đột nhiên tỉnh ngủ vì đám lá mùa thu rơi đầy mặt đất, và khí trời thu trong veo.

Lúc đi về, lại đi qua con đường dọc bờ sông hồi năm ngoái đã đi. Bên đường tràn ngập hoa chuồn chuồn màu trắng màu hồng rập rờn, cũng giống hệt cảnh mùa thu năm ngoái. Cỏ lau vẫn trắng lơ phơ dọc mé sông. Nhanh khủng khiếp, mới đó lại qua một năm.

Một năm hạnh phúc. Không hề có gì đặc biệt, không có gì mới. Nhưng mỗi phút của nó đều là vui vẻ hạnh phúc.

Mình ngồi trong xe, nhìn dải hoa chuồn chuồn mỏng manh lay động bên đường, thấy sung sướng hệt như lần đầu tiên nhìn thấy nó. Tự nhiên thấy lạ vì mình vẫn đang rất hạnh phúc mà không cần cố gắng gì hết, cũng không cần đổi thay gì hết. Vẫn hạnh phúc vì những thứ dịu dàng bé nhỏ bình thường.

Sống lạc quan

Cái hồi ở chung với Maria, mình quen với chuyện lâu lâu lại thấy Maria ra giữa phòng, trải khăn xuống đất, quỳ hướng cửa sổ, thành kính cầu nguyện. Theo như Maria, một ngày cổ cầu nguyện hai ba lần vậy là ngoại đạo lắm rồi, theo luật là phải cầu tới 5 lần/ngày (hic, vậy còn thời gian đâu nữa mà làm cái khác).

Có lần hai đứa ngồi bàn luận về tôn giáo. Mình hỏi cổ cầu nguyện thì cầu cái gì. Maria bảo chủ yếu là cảm tạ thánh Ala. Mình bảo mình không thích đạo Thiên chúa (hông dám nói luôn cả đạo Hồi, sợ cổ ngại), vì cái gì cũng "Cảm tạ Chúa ban cho". Thì ai cũng phải cày le lưỡi mới có ăn, tiền cũng tiền mình kiếm, gạo cũng gạo mình mua, mà cứ phải cám ơn Chúa!!!

Maria cười, bảo thiệt ra cái vụ phải cảm ơn ngày 5 lần đó cũng có cái hay, là mỗi lần phải suy nghĩ ra xem phải cảm ơn vì cái gì. Ví dụ như cảm ơn vì đã có đủ ăn, đủ mặc, đã được cái này, đã được cái kia, vẫn còn đầy đủ người thân, vẫn còn lành lặn, vẫn còn được sống, ... Cảm ơn xong thì thấy mình cũng còn hạnh phúc chán.

Nghe cổ nói xong thì thấy cũng hay. Cái vụ bắt buộc phải cầu nguyện hóa ra cũng góp phần nhắc người ta nhớ tới một nguyên tắc sống cho hạnh phúc mà người ta hay quên mất. Hồi đó mình cũng bắt chước Maria, bằng cách cuối mỗi ngày ngồi liệt kê "5 điều vui vẻ trong ngày". Thấy hóa ra mình có nhiều cái vui vẻ hơn mình nghĩ.

Giờ hay gặp quá trời người thích bán than. Có người job xịn lương cao tít, nhà bự, vợ đẹp con xinh, lần nào gặp cũng thấy than thê thảm. Cái hồi khủng hoảng kinh tế, cty thì cứ hôm nay lo mai sụp, gần hết hợp đồng vẫn chưa thấy cty kêu ký lại, mình cũng muốn chuyển cty. Thế là gặp bạn bè cũng tính hỏi coi cty họ có muốn thuê người không, chưa kịp mở miệng đã nghe than tè le. Cuối cùng im re vì thấy coi bộ mình vẫn tốt chán, mặc dù tất cả những người than tè le đó không ai là lương không cao gấp đôi mình, cty to gấp 10 lần cty mình và không hề có dấu hiệu gì là sắp sụp cả.

45 lessons of life

(Written by Regina Brett, 90 years old, of The Plain Dealer, Cleveland, Ohio.)
(chôm từ FB của Yến)

1. Life isn't fair, but it's still good.

2. When in doubt, just take the next small step.

3. Life is too short to waste time hating anyone.

4. Your job won't take care of you when you are sick.

Your friends and parents will.

Stay in touch.

5. Pay off your credit cards every month.

6. You don't have to win every argument.

Agree to disagree.

7. Cry with someone.

It's more healing than crying alone.

8. It's OK to get angry with God.

He can take it.

9. Save for retirement starting with your first paycheck.

10. When it comes to chocolate, resistance is futile.

11. Make peace with your past so it won't screw up the present.

12. It's OK to let your children see you cry.

13. Don't compare your life to others.

You have no idea what their journey is all about.

14. If a relationship has to be a secret, you shouldn't be in it.

15. Everything can change in the blink of an eye.

But don't worry; God never blinks.

16. Take a deep breath.

It calms the mind.

17. Get rid of anything that isn't useful, beautiful or joyful.

18. Whatever doesn't kill you really does make you stronger.

19. It's never too late to have a happy childhood.

But the second one is up to you and no one else.

20. When it comes to going after what you love in life, don't take no for an answer.

21. Burn the candles, use the nice sheets, wear the fancy lingerie.

Don't save it for a special occasion.

Today is special.

22. Over prepare, then go with the flow.

23. Be eccentric now.

Don't wait for old age to wear purple.

24. The most important sex organ is the brain.

25. No one is in charge of your happiness but you.

26. Frame every so-called disaster with these words: 'In five years, will this matter?'

27. Always choose life.

28. Forgive everyone everything.

29. What other people think of you is none of your business.

30. Time heals almost everything.

Give time, time.

31. However good or bad a situation is, it will change.

32. Don't take yourself so seriously.

No one else does.

33. Believe in miracles.

34. God loves you because of who God is, not because of anything you did or didn't do.

35. Don't audit life..

Show up and make the most of it now.

36. Growing old beats the alternative - dying young.

37. Your children get only one childhood.

38. All that truly matters in the end is that you loved.

39. Get outside every day.
Miracles are waiting everywhere.

40. If we all threw our problems in a pile and saw everyone else's, we'd grab ours back.

41. Envy is a waste of time.

You already have all you need.

42. The best is yet to come.

43. No matter how you feel, get up, dress up and show up.

44. Yield.

45. Life isn't tied with a bow, but it's still a gift."

Health check

Đi kiểm tra sức khỏe tổng quát. Nó bắt điền một cái form dài 4 trang bằng tiếng ... Hàn.

Vịt vận dụng hết lượng IQ có giới hạn của nó ra để ... đoán. Đại loại là nó hỏi có hút thuốc không, bao nhiêu gói một tuần, nhậu bao nhiêu chai một ngày (câu hỏi này chắc chỉ có ở Hàn), nhậu bao nhiêu ngày một tuần (vịt phải kìm chế ý muốn trả lời nhậu 10 chai/ngày, 7 ngày/tuần). Hỏi mày vận động bao nhiêu lần/tuần, vịt thành thật trả lời zero. Hỏi mày có bịnh hoạn gì không, vịt trả lời không (ko lẽ ghi vào "tui mà biết thì tui đi khám làm gì!!!!"). Cái gì không hiểu nó hỏi gì thì check luôn vô "không biết" (may quá có cái option đó).

Rùi cũng đi đo chiều cao, cân nặng, huyết áp, thử máu, thử từa lưa...

Hôm qua nhận được kết quả. Kết luận về tình trạng của vịt là: "Thiếu vận động (ở mức nguy hiểm)".

Ặc ặc ...!!! Cái đó thì không cần khám ta cũng biết mà!

Tiếc của

Vừa tốn 250$ tiền lười.

Tiếc vàng cả mắt. Vậy mà vẫn còn ráng tự an ủi "thôi kệ, dù sao cũng được một khoảng thời gian nhàn nhã sung sướng".

Đúng là AQ :P

Documentation

Chuyện là, ngày xửa ngày xưa có cái project X.

Prj do 2 đồng chí A và B làm. Dzịt hông có biết tí gì trong đó.

A làm server, và không viết document, lý do: "lười quá!"

B làm client, cũng không viết document, lý do: hông biết viết

Rồi một ngày đẹp trời, cả A và B lần lượt ra đi về ... cty khác.

Một ngày đẹp trời nữa, Xù đại ca gọi dzịt "có khách hàng cần cái document của prj X. Thôi thì hai đứa kia nó đi hết cả rồi, mày chịu khó đọc code rồi viết document vậy..."

Ta đọc, ta đọc ...

Mưa, ho, bực mình

Nhìn thì tưởng tại mưa nên ho, tại ho nên bực mình. Nhưng thiệt ra chả liên quan gì tới nhau.

Ho thì ho cả mấy tháng rồi he he. Tội nghiệp bác Bự, lâu lâu bác đi qua đi lại, kiu mày nên cẩn thận sức khỏe, rồi lại kiu mày đi khám bệnh đi, mày uống thuốc đi. Gần đây nhất, cty kiu đi khám sức khỏe tổng quát. Cả cty có 2 thằng VN đi, nên mình nghĩ dám thấy mình ho hoài nên bác kiu phòng hành chính đăng ký cho mình đi khám coi có bị H1N1 không he he.

Mà thiệt ra lý do đơn giản hơn. Mình nghĩ mình sẽ hết ho nếu tắt cái máy lạnh thổi ngay đầu mình.

===================

Bực mình thì nói chung từa lưa lý do. Càng thèm học thiền hay yoga gì đó, cho nó bình tâm tĩnh trí. Lúc bực, làm cái gì cũng không được tốt.

Không biết nếu học thiền có thành ra giống trong cái bài listening của ông A.J Hoge không, cuối cùng cạo đầu vô núi ở he he. Mà nghĩ chứ sống vậy cũng sướng, không phải lo chuyện gì.

==================

Mưa thì vẫn là my favourite. Vẫn làm mình thấy thoải mái.

Có điều giờ đi mưa thấy ướt và lạnh.

Già rùi he he ...

Hồi xưa, thích người ta nhìn mình tốt đẹp. Bây giờ, lâu lâu enjoy cái vụ mấy người không ưa mình nhìn mình xấu. Cũng giống đi xem phim hài.

Ví dụ như cái hình profile trên facebook. Tấm hình con ếch đó là VA gửi cho. VA nhìn nó khoái, mình nhìn cũng khoái, gấu nhìn cũng cười he he. Nói chung nó giống giống mình, và ngộ nghĩnh.

Kết quả là có người nhảy vô í kiến, mình copy ra đây coi chơi :D bảo lưu luôn mấy lỗi chính tả vì lười sửa.

B: ma cai avatar cua Ka
B: co nhiu y nghia nhi?
Dzit : y nghia gi dau, ba.n to gui cho, no noi thay con do' giong to
B: ai gui cho KA cai hinh do xem ra cung co nhieu an y
B: tot co xau cung co
B: ke ca chửi đểu cung 4 có
Dzit : khong dau, ba.n ga'i tha^n cua to
B: tui ko binh luan thm
B: nhung cai avatar do thiet la ...có nhieu cai de nói
Dzit : to cung thay no giong to
Dzit : luoi bieng
B: tu suy ngam di
B: nhieu cai hay lem
Dzit : e`, to cha thich suy ngam, to thich no la duoc roi
B: thâm nho la ở cái chố
B: nguoi bi... ma ko biet
...

Hé hé, kết quả là lâu lâu mình muốn bắt chước thiên hạ đổi hình avatar ào ào cho dzui, nhưng cuối cùng lại thôi. Khoái để cái hình con ếch, để ai nghĩ mình tốt thì nhìn thấy tốt, ai nghĩ mình xấu thì nhìn thấy xấu, cho mọi người đều vui lòng.

(Note thêm là trong mắt đồng chí B này thì vịt đã hoàn toàn bị Hàn quốc làm biến chất, trở thành khô cằn, lạnh lùng, vô tình, bỏ bê gia đình, thờ ơ với xã hội, tệ bạc với chính mình, v.v và v.v... nói chung là suy thoái cả về tâm hồn lẫn thể chất. Nên đồng chí í nhìn hình con ếch mà suy ra được đủ thứ "thâm nho" thì cũng đúng, hé hé :D )

Mad blogspot ?

Lần thứ 2 phải reset lại pass.

Vấn đề là mình chả bao giờ đổi pass cả. Nhưng 2 lần liên tiếp rùi khi log vào blogspot nó lại báo pass sai. Thử kiểu gì cũng không được và đành phải reset pass.

Blogspot bị khùng rồi hu hu ... Lần sau log vô mà bị nữa chắc phải đổi nhà.

Nhìn bằng đôi mắt cũ

Có vẻ, con người ta hay yên tâm với những thứ cũ kỹ và không thay đổi.

Mình cũng vậy. Mình thích cái cảm giác khi quay về một nơi nào đó và thấy nó vẫn thế, hay là gặp một ai đó và thấy họ vẫn giống như ngày xưa. Gần đây, thỉnh thoảng có cảm giác sao đó, không hẳn là buồn hay thất vọng, mà chỉ là hơi chán chán, khi thấy một hai người bây giờ khác hồi xưa quá.

Nhưng thật ra, mình cũng tự biết là không phải họ khác hồi xưa. Thật ra, lúc đó cũng đã như vậy rồi. Một người thích nổi tiếng, thích hoạt động rầm rộ, thích sự chú ý thì ngay từ xưa cũng đã thích, ví dụ như tự đề cử làm lớp trưởng, hơi tự cao, thích lên đứng trước đám đông... Chỉ là lớn lên, thì môi trường khác, cường độ dĩ nhiên mạnh hơn, người ta bộc lộ rõ ràng hơn.

Cho nên, cái suy nghĩ "bạn khác xưa nhiều quá" thật ra là một suy nghĩ tự đánh lừa mình. Chẳng qua, mình đang tìm một lý do để giải thích cho cái cảm giác không thoải mái hiện tại. Chẳng qua, chính là mình không thích một mặt của người đó, vậy thôi.

Ngồi tự hỏi, có phải mình đang nhìn mọi thứ bằng đôi mắt cũ, để rồi trở nên cố chấp, cổ hủ hoặc không công bằng. Rồi nhớ ra là ngược lại thì đúng hơn. Mình thay đổi nhiều so với ngày xưa, cái nhìn đối với sự vật cũng thay đổi nhiều. Có nhiều cái ngày xưa cực ghét, bây giờ mình lại nhìn một cách bao dung hơn, thông cảm hơn. Có nhiều cái ngày xưa thích, giờ thấy nó cũng bình thường. Có nhiều cái ngày xưa không quan tâm, giờ lại đâm ra thích, hoặc đâm ra ghét.

Và sáng nay, lại bị cùng một người nhắc lại cái câu mà họ cứ nói hoài "you thay đổi nhiều quá!"

Ừ, thì cậu đang nhìn tớ với đôi mắt cũ.

Tớ chẳng quan tâm :D

Và chẳng cần :P

Người đàn ông em yêu

Ngọt ngào như thể ... chuối tiêu
Dịu dàng như thể lụa điều phủ gương
Rằng thương thì hết dạ thương
Rằng theo nhau mấy dặm trường cũng theo

Cần chi lội suối trèo đèo
Dựa vai một phút là xiêu một đời
Bão giông thì có mặt trời
Lúc buồn đã có nụ cười của anh

Mặc cho biển hóa dâu xanh
Gom ngày gom tháng để dành cho nhau
Mùa đi rồi lại mùa sau
Cỏ xanh qua hết dãi dầu lại xanh

Cả đời em cảm ơn anh
Những lời không nói sợ thành gió bay
Bàn tay nắm một bàn tay
Có đi hết mấy đời này cũng đi...

The curious case of Benjamin Button

Dạo này, hai đứa thích những thứ bình yên.

Xem The curious case of Benjamin Button. Có khá nhiều ý kiến trái ngược chung quanh phim này. Mình với gấu thì thích lắm.

Chiếc đồng hồ quay ngược. Chẳng là gì hết, thời gian vẫn trôi. Chỉ là một thứ lặng lẽ đi ngược lại quy luật vốn có. Một người với một cuộc đời chảy ngược.

Kỳ lạ nhất, là sự bình thản. Bình thản sống cuộc đời kỳ quái của mình sao cho trọn vẹn nhất, tốt đẹp nhất. Bình thản chấp nhận mọi thứ như nó vốn có, không oán trách, không nổi loạn, không giận dữ, không bất cần. Không buộc tội ai, không ghét bỏ ai.

Phim làm từ một truyện cùng tên, nhưng nội dung lại trái ngược nhau. Mình thích phim hơn. Thậm chí tự hỏi ông biên kịch nào mà tài đến vậy, từ một cốt truyện bình thường có thể viết ra một kịch bản phim hay như vậy.

Trong truyện, Benjamin sinh ra với thể chất của một ông già và tâm hồn của một ông già. Rồi trẻ lại dần, tâm hồn cũng trẻ lại dần. Benjamin trong truyện lúc nhỏ tuổi (thật ra là ông già) thì khó tính, gắt gỏng và tỏ ra hiểu biết, lúc lớn lên hơn một ít (thật ra là một lão trung niên) thì yêu và lập gia đình với một cô "thích yêu người có tuổi vì họ đối xử với phụ nữ tốt hơn", lúc vẻ ngoài trở thành một chàng trai trẻ thì chán cô vợ già, suốt ngày tiệc tùng khiêu vũ, sau đó trở thành trẻ con và chơi bóng, rồi chơi đồ chơi con nít.

Trong phim, Benjamin cũng sinh ra với thể chất của một ông già - thậm chí là một ông già 90 tuổi sắp chết. Nhưng tâm hồn lại là một đứa trẻ, với cách nói chuyện ngây thơ và suy nghĩ đơn giản. Mình thích cái lúc Benjamin gặp Daisy lần đầu. Hai đứa trẻ chơi với nhau, cùng nghe kể chuyện, cùng đòi "đọc nữa đi", và bị thu hút vào nhau theo một kiểu rất ư là con nít. Sau đó, ông già bên ngoài thì trẻ lại, đứa con nít bên trong thì lớn lên, bắt đầu thích những cuộc phiêu lưu. Rồi yêu lần đầu tiên, cái kiểu tình yêu bồng bột của thanh niên mới lớn. Rồi ra trận. Rồi yêu lần thứ hai, đằm thắm và sâu sắc đúng kiểu một người đã trưởng thành. Rồi lập gia đình. Rồi có con. Và khi cảm thấy chuyện mình ngày càng trẻ lại sẽ là một gánh nặng cho vợ và con sau này thì lặng lẽ bỏ đi. Ngay cả khi Benjamin bề ngoài đã thành một cậu bé nhỏ xíu, bị chứng bệnh quên hết mọi thứ, thì tâm hồn vẫn là một ông già thật sự. Cái lúc cậu bé leo lên nóc nhà ngồi nhìn ra xa, mình nghĩ đến một ông già đã lãng trí và quên tất cả, nhưng vẫn còn mang máng đâu đó nỗi nhớ về những ngày tháng phiêu bạt của đời mình.

Xem xong phim, thấy cuộc đời như một dòng chảy lặng lẽ và sâu thẳm. Người ta sống vì những điều đáng sống. Nghịch cảnh thì sao? Bị chối bỏ thì sao? Khác người thì sao? Hiểu lầm thì sao? Chẳng có gì là quan trọng, khi người ta sống đúng với chính mình, bình thản, chân thành và yêu thương.

12 năm

Chắc vì rừng dâu hóa biển xanh
Nên bạn hôm nay không giống bạn ngày xưa nữa
Mà cũng biết đâu, có thể
Ngày xưa bạn cũng đã khác rồi
Chỉ là
Ta đã không nhận ra thôi

Lời khuyên

Có lần, mình đọc ở đâu đó, một cuốn sách nói về đàn ông tìm kiếm lời khuyên tức là tìm kiếm solution, phụ nữ tìm kiếm lời khuyên tức là tìm kiếm sự thông cảm.

Mình cũng không chắc có phải 100% đàn ông với 100% phụ nữ đều như vậy không. Nhưng có vẻ khá nhiều người khi gặp trouble thì lại cần sự thông cảm hơn là lời khuyên.

Sách khuyên như vậy: khi phụ nữ mà hỏi í kiến về trouble của họ, thì đừng có dại mà nêu lên í kiến của bạn, sẽ chỉ làm vấn đề tồi tệ hơn. Chỉ cần tỏ ra thông cảm là được.

Mình dạo này hay đọc vnexpress. Trên đó có mục tâm sự, không hiểu sao cứ mỗi lần nhìn trên trang index đến mục này là mình lại nhớ tới lời khuyên của cuốn sách kia. Phải nói người ta rất nhiệt tình giúp đỡ, cho lời khuyên, nêu ý kiến ... đối với những vấn đề mà ai đó gửi lên. Chỉ có điều mình hay tự hỏi, cái người nhận được những lời khuyên đó, có thật sự lắng nghe không. Hay là chỉ cố gắng tìm kiếm sự đồng tình, và cảm thấy khó chịu nếu gặp phải ý kiến trái ngược với những gì họ muốn làm.

Ví dụ như vầy, có cô N nào đó đang gặp vấn đề X. Cô viết thư xin giúp đỡ. 99% khuyên cô nên chấm dứt làm X, rằng như vậy là sai lầm, rằng như vậy là không tốt, rằng như vậy là đau khổ... Chỉ có một người (đàn ông nhá) nói đừng khuyên bảo chê trách xỉ vả cô N nữa, bình thường chắc cô cũng nghe nhiều rồi, cái cô cần là sự thông cảm, rằng là tui cũng thông cảm với cô lắm vì ... tui cũng rứa (vậy là tỉ lệ 100% đàn ông sai nhá)

Như vậy:
- Mấy người kia mất thời gian vô ích?
- Cô N bị khuyên bảo, chê trách, xỉ vả vô ích? Tại vì trước đó chắc cũng có nhiều bạn bè, người thân ... làm chuyện đó rồi, nếu cô nghe theo thì đã chẳng gửi thư lên vnexpress.

Nhưng nếu ngược lại:
- Mọi người xúm vô đồng tình với cô N? --> cô tiếp tục X, và tiếp tục đau khổ sở. Vậy có tốt không?
- Mọi người phớt lờ cô? --> cô cảm thấy bị bỏ rơi và thêm vào X cô bị Y.

Hì, phức tạp nhạp, cũng tại mình suy nghĩ lẩn thẩn nhiều quá.

------------------

Thỉnh thoảng coi phim hoặc truyện Mỹ, có mấy ông bác sĩ tư vấn. Scene thông thường là vầy:

Fred: Help, tui có problem. Thế này blah blah blah blah blah blah blah ....
Mary: Ok, bình tĩnh bình tĩnh. Tui hiểu mà. Không sao đâu...

Có vẻ nguyên tắc tư vấn là: thông cảm trước (nhất thiết phải có), lời khuyên sau (ko có cũng được).
------------------

Nói vậy thôi, chứ lời khuyên luôn cần thiết. Ngay cả khi nó có tác dụng tức thời hay không.

Mỗi người đều thích có một người cha, hay anh, hay chị, hay chú bác ông bà, bạn bè ... lắng nghe và khuyên bảo. Mỗi người vào lúc nào đó trong đời đều có thể hoang mang, mất phương hướng và không biết nên làm gì.

Lúc đó, một lời khuyên chân thành là một món quà vô giá.

Mình vẫn còn nhớ lời khuyên của VA hồi xưa (cũng lâu lâu lôi ra xài lại khi bạn bè có problem). Có thể nói, một số lời khuyên làm thay đổi cả cuộc đời.

Có thể nào?

Có thể nào chỉ nhìn bông hoa đang nở đẹp, mà không quan tâm đến những héo úa ngay xung quanh nó?

Có thể nào chỉ nhìn nụ cười trên mặt người khác, mà không quan tâm đến cái gì ẩn nấp sau nụ cười đó?

Có thể nào chỉ nghe lời nói đẹp, mà không nghĩ lời nói đó có bao nhiêu phần trăm sự thực?

Có thể nào ăn một món ăn ngon, mà không quan tâm nó có chất độc hại hoặc vi trùng hay không?

Có thể nào bước ra cửa buổi sáng và mỉm cười vì gió mát và nắng đẹp, không quan tâm đến sau đó là một ngày dài hay một cuộc đời dài?

Thiền?

Chắc phải đi học thiền quá he he

Dạo này mình dễ bị nổi nóng. Hôm bữa nghe bài Vipassana của A.J.Hoge, ổng nói về meditation mà mình nghe khoái quá.

Phải đi học được một khóa như vậy thì tốt. Đỡ bị mấy cái phiền toái nhỏ nhỏ làm bực mình. Như sáng nay chẳng hạn, cậu trong cty chạy qua báo HTTP request bị lỗi gì gì đó, mãi một hồi mình mới hiểu là cậu í đang nói về một cái service hồi xưa bạn Phi làm. Vấn đề là bạn Phi về VN, transfer cho gấu, mà từ đó đến giờ mặc dù mình đã nói với họ rất nhiều lần là cái đó gấu làm, họ vẫn cứ chạy đi kiếm mình.

Giờ đang ngồi, tập trung hít thở và tự nhủ "bình tĩnh, bình tĩnh, để cho người khác làm mình nổi nóng là stupid"

How does a fish want to die?

Một con cá xiêm lúc về già sẽ thích chết thế nào nhỉ?
- chết già trong hồ nhỏ?
- hay chết trong bụng cá to khi đang bơi ngoài ao lớn?
- hay chết vì đánh nhau?

-------------------------

Hic, con cá Nam Hàn sắp chết. Nó chắc được hơn một năm rồi, hết tuổi thọ cá rồi. Nó bơi nghiêng, một mắt bị lòa trắng đục, đuôi rũ xuống chứ không xòe ra như trước nữa và xơ xác. Cho thức ăn cũng không ăn nữa.

Gấu thì muốn mang nó ra cái hồ ở building bên cạnh thả. Hồ đó có nhiều cây cỏ, bông súng, có thác nhân tạo, nhiều rong rêu. Chỉ là có luôn một bầy cá chép. Sợ nó chưa được hưởng thụ tự do cuối đời thì đã chui vô bụng cá chép rồi.

Có một giải pháp khác là cho con cá nhỏ vô cho hai đứa đánh nhau. Chết trên sa trường. Nhưng vậy chắc cũng đau lắm.

Mình cứ tự hỏi một con cá già đã trải qua hết cuộc đời của nó trong một cái hộp nhỏ xíu, thì sẽ thích chết thế nào.

QA, ta muốn có QA

1.

Code xong. Viết doc. Gửi mail cho Xù "tui làm xong rồi, có thể test ở đây ... Ông làm ơn nhờ QA test giùm"

Hai tuần sau, hỏi Xù kết quả test thế nào. Xù bảo QA bận quá chưa test được (cty mình có 1 chú QA duy nhất).

2.

Nghe báo bug (nghe chứ hông phải là nhận mail hay bug report nhá!). Chú Kim nói "lâu lâu nó báo "data is damaged" rùi không chạy nữa".

Nhận code về, build, xong ngồi chạy thử cả buổi. Không thấy lỗi.

Gửi mail báo chú, chú chỉ cách generate. Phải log in, rồi log out ... liên tục vài lần thì nó sẽ bị lỗi.

Chú làm thử trên máy mình. Làm hoài, không thấy.

Sang máy chú. Vẫn không thấy lỗi.

Nản. Về chỗ thì thấy chú la lên "được rồi nè".

Kết quả là cả buổi chiều nay mình ngồi login ... logout ... login ... logout ... login ... logout ...

Chả biết máy mình quá mạnh, hay quá củ chuối, mà nó chạy phây phây, chả sao cả.

Vấn đề là dựa trên triệu chứng trên máy chú thì nó không phải do cái module mình làm. Nhưng chú nói "tao nhớ hình như hồi xưa lỗi nó khác".

QA, ta muốn có QA :((

Ước mơ - tập 2

Hôm nay, tự nhiên cảm thấy mình than vãn vậy là quá đủ rồi. Nên nhìn lại mọi thứ một cách tốt đẹp hơn.

Ví dụ, cách đây mấy ngày, mình than thở về việc không có ước mơ nào cả.
Nếu nhìn lại thì sao?

5 tuổi: mơ ước được ăn chocolate -> đã đạt được.

10 tuổi: mơ ước một con búp bê đẹp --> đã đạt được.

12 tuổi: mơ ước có bạn để chơi chung --> đã đạt được.

17 tuổi: mơ một người quan tâm đến mình --> đã đạt được.

21 tuổi: mơ đi đây đi đó --> đã đạt được.

22 tuổi: mơ sau khi ra trường có một việc làm kiếm được > 3tr / tháng --> đã đạt được.

23 tuổi: mơ một tình iu chân thành --> đã đạt được.

25 tuổi: mơ có đủ tiền mua nhà cho mẹ --> đã đạt được.

27 tuổi: mơ một gia đình nho nhỏ hạnh phúc --> đã đạt được.

Còn than phiền gì nữa hả?

Bây giờ thì mơ gì? Bí mật, ke ke ... Nhưng có lẽ là có chứ không phải không.

Suy nghĩ lạc quan vẫn tốt hơn hỉ ^^

Nếu không có tình yêu...

(Chôm từ blog Bowmy, nguồn hoathuytinh.com. Tui chỉ lựa ra mấy câu tui thích nhất)

Không có tình yêu, bổn phận khiến người ta dễ nóng giận

Không có tình yêu, trách nhiệm đẩy người ta tới chỗ bất nhã

Không có tình yêu, công bằng làm cho người ta đâm ra tàn nhẫn

Không có tình yêu, sự thật biến người ta thành kẻ ưa xoi mói

Không có tình yêu, sự am hiểu đẩy bạn trở thành kẻ cố chấp

...

Không iu được ai đó thì thiệt là thê thảm, mối quan hệ biến chất, bản thân mình biến chất.

Kết luận:

1. Phải ráng mà học cách iu thương

2. Nếu ráng mà cũng không iu được thì nên chấm dứt mối quan hệ trước khi nó biến chất và mình bị hủy hoại.

Happy

Gặp lại bạn cũ sau 3 năm rưỡi.

Nó nhắc đi nhắc lại "tao vui lắm vì thấy mày happy". Mà mình cũng cảm thấy vậy, thấy rất sung sướng vì nó sắp đám cưới. Cái tên bạn ngày xưa hay thở dài, hỏi tới hay than, bây giờ thì vui vẻ lộ ra cả mắt cả mày.

Nó vẫn hiền và tử tế như xưa. Vẫn thỉnh thoảng ho lục khục. Vẫn ốm, mặc dù nó đã mập hơn hồi xưa được 5kg. Nhưng không thấy ở nó sự mệt mỏi dài ngoẵng ngày xưa nữa.

Nhiều khi, thấy sung sướng quá trời khi có thể nói với ai đó rất thật lòng "Tao happy vì thấy mày happy". Và cũng sung sướng tương tự khi người ta nói thế, và mình biết người ta nói thật, thật 100%.

Dreamless

3 điều làm nên hạnh phúc trong cuộc sống:
- Tin vào bản thân
- Iu thương người chung quanh mình
- Hướng tới tương lai, có một giấc mơ để theo đuổi.

Vấn đề là mình không có giấc mơ nào :(

Hệ quả của vụ đó là mình không tin vào bản thân. Tin quái gì được khi mà 30 tuổi đầu rồi lại chả biết ngày mai mình muốn gì và sẽ làm gì nữa.

10 tuổi. "Lớn lên con thích làm gì?". Trả lời: con thích làm bác sĩ. (mẹ dạy thế)

15 tuổi. "Sau này con thích học trường gì?". Trả lời: Bách Khoa, ngành điện tử. (lúc này đang thần tượng cậu, cậu là kỹ sư điện tử)

18 tuổi. Ba hỏi, con có muốn làm nhà báo không, được đi đây đi đó. Trả lời: nhà báo không kiếm được nhiều tiền, con sẽ học CNTT.

19 tuổi. Học môn Kinh tế ứng dụng thấy thích. Tự hỏi sao hồi xưa không học trường Kinh tế hay ngoại thương --> gạt đi vì nghĩ một môn học không đủ đại diện một ngành.

20 tuổi. Theo mấy anh chị lớn tập tành làm du lịch. Khám phá ra mình cũng không sợ giao tiếp lắm, hoạch định cũng khá, nhưng lại dở tệ trong chuyện tiếp thị và nhớ mặt người.

21 tuổi. Lang thang viết lách. Nhận được đề nghị làm cộng tác viên có lương. Từ chối vì nghĩ mình thật ra không có tài năng đủ để viết được những bài báo hay ho.

22 tuổi. Đi làm. Hoảng sợ vì thấy mình chả biết gì về chuyên ngành. Sếp khen thông minh và vạch ra cho mình một tương lai rực rỡ nếu mình có ước mơ. Mình thì không tưởng tượng được hình ảnh mình khớp với cái tương lai rực rỡ sếp đang nói.

23 tuổi. Ra trường và đi làm, kiếm tiền giống như đã định. Mục tiêu là trở thành một PM.

25 tuổi. Đi Hàn học. Mục tiêu là kiếm được việc trong cty to bên Hàn.

27 tuổi. Tốt nghiệp. Làm cty nhỏ. Mục tiêu: kiếm kha khá tiền.

30 tuổi. Vẫn làm cty nhỏ (sắp sụp). Mục tiêu: chả biết.

Đời mình nó xuống dốc như cái đồ thị y=1/x thì phải :(

신승훈 - 사랑해도 헤어질 수 있다면...

Tình hình là mới có người bạn giới thiệu bài này trên FB. Thích cái clip của nó, dễ thương.

Coi xong chỉ tiếc mỗi cái kết cục. Không phải tiếc vì nó buồn, mà tiếc cho đầu óc củ chuối của mấy người Hàn, bị lậm sad-ending tới nỗi không dứt ra được. Câu chuyện nào cũng phải cho nó cái kết thúc chết chóc, ung thư, xe cán, chia tay chia chân thì mấy ổng mới thỏa mãn hay sao á. >.<

Cứ làm như một couple mà không có một người die thì sẽ không thương nhau trọn đời í ... Ghét !!!!

Những cái nhãn

Đó là những lúc ta mất cân bằng

Phải thú thật là ta xấu tính. Ta thích được khen ngợi, thích được nuông chiều. Ta lười biếng và thụ động. Khi ta bị chỉ trích, ta nổi giận hoặc cảm thấy bị xúc phạm, và phản ứng một cách tiêu cực, dù cho người kia chỉ trích đúng hay không.

Nhiều khi ta ước mình tốt tính. Như vậy mọi cái sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Ta sẽ có thể sử xự tốt mọi việc một cách tự nhiên, vì đó là bản chất, chứ không phải lúc nào cũng phải suy nghĩ xem làm sao thì đúng. Ta thích chăm chỉ, vì ta ghét cái cảm giác tiếc nuối khi thời gian trôi đi mà phát hiện ra mình chưa làm được gì. Ta sẽ không rơi vào những trường hợp làm sai rồi lại hoang mang suy nghĩ tìm cách sửa chữa lỗi lầm (hoặc tìm cách bao biện, hé hé).

Nhiều khi ta ước mình ngây thơ. Nhiều người không hẳn là tốt tính, nhưng họ ngây thơ đến nỗi họ nghĩ mình tốt. Nên họ cứ thoải mái làm những gì họ thích, không nghĩ ngợi nhiều. Kết quả có khi thành ra tốt. Thật ra cái gì cũng có mặt tốt với mặt xấu của nó, ta cứ cân nhắc mãi có khi lại không hay. Ví dụ nhé, gọi điện cho ai đó giữa đêm thì dĩ nhiên không tốt. Nhưng có khi hồn nhiên nhấc máy lên "alo", bên kia mừng muốn chít vì đang ngủ hông được cần người tâm sự, thế là lại hóa ra chuyện tốt. Ta cẩn thận để không mắc sai lầm, nên ta cũng không làm ra những bất ngờ hay ho.

Nhiều khi ta ước mình không bóc quá nhiều lớp vỏ của một sự việc. Bên dưới một hành động tốt có khi ẩn chứa một ước muốn vị kỷ. Bên dưới một ước muốn vị kỷ có khi là một số phận đáng thương. Bên dưới một số phận đáng thương có khi là một tâm hồn bệnh hoạn. Bên dưới một tâm hồn bệnh hoạn có khi là một bản thể yếu đuối ... Ta cứ bóc, cứ bóc, những lớp vỏ chất chồng như vỏ bánh chưng, còn cái trong tay thì càng ngày càng bé teo mà vẫn chưa thấy bánh đâu. Và ta chán ngán. Lẽ ra ta đã có thể hạnh phúc với cái bánh to đùng ban đầu.

Trên blog bạn có một lời khuyên, nếu muốn thanh thản thì hãy ngừng dán nhãn "tốt", "xấu" cho mọi thứ. Ta nghĩ lời khuyên đó hoàn toàn đúng, nhưng ta vẫn chưa làm được. Tạm khoan nói về những thứ chung quanh, chỉ cần ta làm cái gì đó là ngay lập tức trong đầu ta nghĩ "vậy là có đúng không?". "Đúng" theo quan điểm của ta là "tốt". Nhiều khi ta nhớ lại lời khuyên đó, và nhận ra mình vẫn đang liên tiếp dán những cái nhãn một cách vô thức lên mọi thứ mình thấy, mình nghe, mình nghĩ đến. Mà cũng không phải dán một lần, thường là dán, rồi suy nghĩ, rồi lột ra dán một cái khác, rồi lại suy nghĩ. Tới nỗi cuối cùng chẳng nhìn rõ thứ đó nữa vì nó bị mình dán tùm lum.

Có lẽ, đối với những thứ ta yêu thương, ta vị tha hơn. Những thứ đó, ta dán nhãn tốt mà chả suy nghĩ gì nhiều, hoặc là không nhãn nhiếc chi cả. Suy ra, chuyện dán nhãn là do ta không yêu thương, không vị tha?

Có một thời ta tưởng mình có thể yêu thương cả thế giới, hóa ra không phải vậy. Giờ nhiều khi ngồi nghĩ, mình không còn yêu thương được cả thế giới, là vì mình nhận thấy nó không tốt? Như vậy vấn đề không phải là thế giới, mà là mình? Vì mình dán nhãn không tốt cho nó? Vì mình lột lớp vỏ đẹp đẽ của nó ra? nếu mình nghĩ vấn đề là mình, thì tức là mình đang dán nhãn xấu cho mình? blah blah blah... ta loop.

Tình cảm là cái gì đó không thể giải thích được. Nhìn một người nằm co ro quay lưng lại phía mình, bạn nghĩ gì? cảm thấy thương xót? Nếu đó là một người say tới nỗi nằm vật ra đường, bạn sẽ ít thương xót hơn và chuyển sang chê trách. Nếu bạn biết đó là một tên tội phạm vừa xuống tay sát hại mẹ hắn, bạn sẽ nghĩ "đáng đời". Nếu đó là người vừa cãi nhau với bạn, bạn càng nhìn càng giận dữ. Nếu đó chỉ đơn giản là một người đang ngủ say, bạn nhìn một cách bình thản và nhẹ nhàng.

Những cái nhãn, ta muốn quăng chúng đi. Ta đã từng ao ước mình là thiên thần, đủ để khi nhìn một người nằm co ro, trong bất kỳ hoàn cảnh nào ta đều có thể thấy thương xót.

Dĩ nhiên, ta không phải.

Đáng chán ta!

Chuyện đóa quỳnh hương

Bài hát của Mr. Trịnh mà dzịt & gấu thích nhất.

Thích nghe gấu đàn bài này :">


1.
Giọt mưa lặng lẽ trên nụ quỳnh
Quỳnh hương một đóa thoáng hương thầm
Vườn đêm xao xuyến

Một đôi lần đến như người tình
Để cho trời đất báo tinh lành vẫn bình yên

ĐK:
Mùa mưa tới, cành hoa trắng ngần
Đã ra đời, đùa vui phút giây
Sau một lần đến bên người
Khép lại tấm lòng ngàn năm nhớ ai

2.
Còn nơi nào biết những chuyện tình
Tựa như chuyện những đoá hoa quỳnh
Một đời thương nhớ

Người đi tìm kiếm giữa mịt mùng
Người đi tìm mãi suốt con đường tấm lòng kia

Found it!

Thỉnh thoảng muốn làm bánh, vẫn còn bùn bực vụ mua máy xay mà bị thiếu cái đầu đánh trứng.

Hôm kia, tự nhiên dòm thấy vỏ hộp rỗng của máy xay nằm trong góc nhà, thế là lôi ra dòm dòm, thấy trên hộp có hình cái đầu đánh trứng đàng hoàng. Bèn càu nhàu mấy cô bán hàng một chặp nữa. Xong nghĩ nghĩ sao, mở hộp ra thì thấy cái đầu đánh trứng nằm gọn lỏn ở trỏng.

Ặc ặc.

Very sorry mấy cô bán hàng!!! Very sorry mấy cô bán hàng!!!

=============
Bài học 1: Uốn lưỡi bảy lần trước khi ... chửi.

Bài học 2: lâu lâu nên lục lọi các xó nhà + góc kẹt, sẽ ra được nhiều thứ rất đáng giá (+ một số thứ rất đáng ... quăng sọt rác cho trống nhà).

Nếu tụi mình có baby...

Thì nó sẽ hát như dzầy:

"Tía em hừng đông đi đì-bực (debug)
Má em hừng đông đi đì-bực
Tía em là một rồ-ram-mơ (programmer)
Má em cũng là rồ-ram-mơ
Cùng sống trên còm-piu-tơ (computer)
..."

Vịnh con ếch


Ếch ngồi đáy giếng uông oang
Trời xa. Đất cũng lại càng mù xa.
Ăn rồi vỗ bụng hát ca
Ngày đi tháng lại mình ta với mình
Dửng dưng thế thái nhân tình
Người có nhạo cũng lặng thinh rồi cười

Hôm qua say giọt sương rơi
Gối đầu lá súng ngắm trời ngủ quên

Fred & Mary - tập 7

Fred: Mary, tui cần người nói chuyện. Rảnh hông?
Mary: ừ tớ rảnh.
Fred: nói trước tui chỉ coi Mary là bạn bình thường chứ không thân như Susan đâu nha!
Mary: ờ.

***

Fred: nếu Mary là Susan thì tui sẽ nói chuyện này cho nghe. Nhưng Mary hông phải Susan nên thôi.
Mary: ờ.

***

Ít lâu sau, Fred bảo với Susan "Mary giờ tệ quá, cổ có vẻ không chú ý lắm tới những gì tớ nói".

Fred & Mary - tập 6

Fred nói: tôi hạnh phúc vì vợ tôi yêu thương tôi, con cái tôi nghe lời tôi, bạn bè rủ tôi đi chơi tennis cuối tuần, sếp tôi trả lương cao và bạn giúp đỡ tôi những lúc tôi gặp khó khăn.

***

Mary nói: tôi hạnh phúc vì tôi yêu chồng, tôi dạy dỗ con cái ngoan ngoãn, cuối tuần tôi rủ bạn đi chơi tennis, tôi làm ra tiền và tôi có thể giúp đỡ bạn bè.

Nhà

Đối với nhiều người, nhà là cái gì đó bình thường nhất. Họ sinh ra đã ở trong một căn nhà to đẹp. Lớn lên, lập gia đình là được bố mẹ cho tiền mua một căn nhà xinh xắn. Nói thiệt lòng, tui hơi ghen tị. Tui cũng thích được như vậy.

Đối với tui, nhà là một chuỗi ước mơ. Ký ức đầu tiên về nhà là căn nhà của ngoại hồi xưa, trong con hẻm đối diện chợ PN. Nhà rộng, có sân trước để trồng bông, lợp ngói, phía sau có một giếng trời ngay sàn nước. Cái bếp rộng và có cả một cái cối đá. Ngõ hẻm đằng sau cũng rộng, có cây bông giấy to nở hoa đỏ rực. Cái nhà đó mà còn, thì thời buổi đất mắc như vàng này chắc ngoại tui giàu có lắm.

Hồi đó tui chạy lòng vòng giữa nhà ngoại với nhà thuê. Ba mẹ tui thuê nhà ở tùm lum nơi. Nhớ mang máng hồi hai ba tuổi là một căn phòng bé tí trong cái hẻm nào đó, chiều chạng vạng tui chơi trước cửa, ba vô WC mà tui cũng sợ. Rồi một căn phòng cũng bé tí khác, nơi có lần tui bịnh, khát nước, bò dậy bê chai nước thủy tinh và bị nó rớt xuống ngón chân cái. Bây giờ nhớ lại mấy cái phòng hồi xưa đó, hình như chả nhớ được gì ngoài một cái bàn, một cái giường.

Khoảng từ lớp một tới lớp 3, ở phòng thuê trong khu bờ sông. Nhà ngoại đi vô cũng gần, có điều nước mà lên thì đường đi, trong nhà, chung quanh giường... cũng có lắm cái lênh đênh. Nhà chủ cho rất nhiều người thuê, cũng chả có phòng phiếc cửa nẻo riêng gì, ví dụ như gia đình tui là một cái góc đủ để giường và một cái tủ nhỏ, cô Bảy là một góc khác và một giường khác. Toàn người nghèo, cũng chả có đồ gì để sợ mất. Sân chung nhìn ra sông, WC là một góc khuất trải lá ngoài bờ sông, mỗi nhà có một lu nước riêng, gần đám lu có một cái nhà nhỏ cho khỉ, khi múc nước tui sợ nhất bị khỉ túm tóc.

Vậy mà tới hè lớp 3 thì cái góc bé tí đó cũng hết thuê được, lại dòng dắt nhau về nội.

Nội bán nhà. Cho ít tiền mua nhà. Lần đầu tiên gia đình có căn nhà riêng, ở Cầu Sơn.

Nhà gỗ, mái tole. Trước nhà có sân rộng, có một cây mận to. Sau nhà là cái sàn bếp bằng gỗ gác lên con kênh đen ngòm lâu lâu bốc mùi. Gỗ làm vách nhà thì cũng khá tiết kiệm, giữa những miếng ván có khe to to, nhìn được sang nhà hàng xóm. Chuột tha hồ chui vào vách thò đuôi ra. Ở nhà đó cũng có nhiều cái vui. Leo lên cây mận hái trái hoặc nằm vắt vẻo là một cái vui. Thả nỗi buồn xuống kênh cho cá bảy màu rỉa là hai cái vui. Tối ngủ nghe mối ăn cột nhà rạo rạo, lâu lâu kiến mối bay đầy nhà phải chun vào mùng trốn là ba cái vui. Sáng dậy nằm dòm lên trần thấy toàn sao trời lấp lánh, ngày mưa thì tha hồ đi hứng nước dột là bốn cái vui.

Bây giờ nghĩ lại, chẳng có căn nhà nào mà không vui, vì là con nít, ở đâu cũng đùa giỡn chơi bời được. Con nít không lo nhà sập vì bão, hoặc vì mối mọt. Con nít cũng không khó chịu vì con kênh bốc mùi, hay vì chuột, vì cái đống rác của nhà hàng xóm ngay sát nhà mình. Con nít chỉ sợ nếu người lớn cãi nhau đánh nhau.

Hồi đó, mẹ mơ ước một cái nhà xây bằng gạch, giống nhà bà Hai trong xóm. Nhà nhỏ xíu thôi, nhưng tường gạch, nền gạch bông, nằm áp lưng xuống đất mát lạnh. Nhà có một cái giường-đúng-là-giường, có nệm, có tấm trải giường bông bông. Mẹ tới giờ vẫn thích có một cái giường.

Rồi dọn về Thanh Đa. Lần này thì mẹ có nhà gạch. Có điều nhà gạch này không nằm bệt xuống đất được, vì nền ẩm thấp, tường cũng ẩm thấp đầy rêu mốc. Lâu lâu nước lên, đường thành sông còn nhà thành suối, nhỏ bạn xuống nhà chơi xắn váy lội vòng vòng kiu "đã quá!". Nước sông thì dư, nước mưa (dột) cũng dư, nước xài thì thiếu. Hình như thời đó nhà nào cũng rứa thì phải, đã trả tiền cho nhà nước, còn phải sắm một cái máy bơm, nối trực tiếp vào vòi, mà cũng phải chờ đúng lúc, phải mồi nước tới lui, may ra nó khọt khẹt ra được ít nước. Mẹ bao nhiêu năm trời phải thức khuya dậy sớm hứng nước cho đủ xài, mệt quá lại dọn đi.

Tới lượt ngoại bán nhà.

Có thêm tiền ngoại cho, mua được cái nhà gạch-ra-gạch. Xinh xắn bé nhỏ. Có ban công cho mẹ trồng bông.

Kẹt một nỗi, cái sự hùn hạp 50-50 không phải lúc nào cũng sướng. Buồn buồn ba đuổi. Vui vui ba kiu bán nhà chia ra.

Vậy mà mẹ cũng ở cái nhà đó được mười hai năm rồi.

Giờ thì đã bán nhà chia ra thiệt. Mẹ có nhà mới. Bữa giờ sung sướng báo tin nhà mát lắm, đẹp lắm. Có bếp, có phòng ngủ, có ban công trồng bông.

Khi nào trả xong tiền nhà, tui sẽ mua cho mẹ một cái giường có nệm, có khăn trải giường rủ xuống như mẹ thích.

Cuối cùng thì cái nhà đã không còn là một nỗi ám ảnh.

Vì sao mình xa nhau?

Hmm, chả phải tên phim Hàn đâu, mà là bạn Dzịt đặt title cho nó mùi mẫn tí cho dzui. Tại hôm qua nói chuyện, bạn Phi có nhắc tới vụ khi ở xa nhau người ta tự dưng cảm thấy thân thiết, nên bạn Dzịt suy nghĩ lẩn thẩn một tí về cái vụ xa nhau.

1. Càng xa càng xa.

Vụ này gặp hoài. Bạn bè đang chơi vui vẻ, rồi mỗi người một hướng. Càng ngày càng ít nói chuyện, ít chào hỏi, ít nhớ về nhau hơn. Couple đang iu say đắm thì đường em em đi, đường anh anh đi ... du học. Thư từ chat chit thưa dần, rồi thì ... con sáo sang sông.

Mà theo bạn Dzịt thấy thì vụ này kể ra cũng bình thường. Nó là xu hướng bình thường của con người, tức là xa thì ...xa. Có xa cái này mới có gần cái kia. Ai ngồi than thở "hôm qua em đi tỉnh về, hương đồng gió nội bay đi ít nhiều", chứ bạn Dzịt thì nghĩ em đi lên tỉnh cả chục năm mà em cứ quần đen áo bà ba chân dép lào thì tội em lắm thay. Nói vậy hông phải là cổ súy cho cái vụ ta xa nhau rồi thì ta quên phứt nhau, nhưng mà để thông cảm cho em giờ đã hết hương đồng gió nội. Xu thế đời nó thế, em thơm phức hương sữa tắm Dove thì cũng tốt chứ sao!

Còn nếu muốn nhớ, thì ráng keep contact đi. Thời đại này liên lạc dễ như không, điện thoại, email, blog, facebook, yahoo connect... đủ cả. Ngày nào cũng đưa cái mặt cho em coi, em muốn quên cũng khó.

Bạn nói "thì đưa đó, em hông quên, nhưng mà em chỉ coi tui là bạn thui, chứ iu con trai tỉnh mất rùi!"

Hì, bạn Dzịt hông bàn về tình iu à nha. Vì tình iu nó phức tạp lắm. Hỏi tại sao iu hay không iu thì bạn Dzịt có là "chiên da" tâm lý thì cũng bó cẳng thui à! Bạn bè, xa thì xa, nhưng chỉ cần còn cái địa chỉ email, còn cái nick IM, thì lâu lâu vẫn kiu nhau chat chit báo cáo tình hình dzui dzẻ. Lúc cần vẫn có thể tìm nhau là được rồi.

2. Càng gần càng xa

Vụ này nghe ngộ ngộ, nhưng mà cũng nhiều đó. Như công chúa với hoàng tử iu chí iu chết, cưới xong về có khi nồi niêu chén dĩa bay tùm lum. Nhiều người đang thân thiết, ở chung một thời gian là dội ngược.

Tại vì khi gần nhau mới thấy hết tật xấu của nhau. Chat chit thì làm gì thấy người kia đang vừa gõ bàn phím vừa ... gác cẳng lên bàn (he he, mang ra làm ví dụ thôi, chứ Dzịt cũng thích gác cẳng lên bàn :">). Bạn bè nhiều khi chỉ biết nhậu chung là vui, chứ tan tiệc mà về nhà trọ chung có khi lại bực mình vì bạn lăn ra ngáy khò khò làm mình cũng xỉn mà ngủ hỏng được.

Cái dzụ càng gần càng xa này dzịt thấy nguy hiểm hơn càng xa càng xa, vì nó có nguy cơ ... xa luôn. Gần quá thì ... dễ chạm điện, cháy nổ tùm lum, rồi tình bạn te tua khét lẹt cả. Mà đã vỡ mộng rồi, có đi xa xa nhau rồi quay lại cái thời chát chit vui vẻ ngày xưa, thì ngay khi đang chát vẫn hình dung ra cảnh bên kia gác cẳng lên bàn. Vậy á!

3. Càng ... đứng im càng xa

Chàng với nàng cưới nhau về, dzui dzẻ hạnh phúc. Sau 10 năm, nàng vẫn như xưa, chàng vẫn như xưa, chả có gì thay đổi, chả có gì vỡ mộng vỡ miếc. Nhưng quan hệ thì nhạt phèo như nước mưa.

Bạn Dzịt có đọc vài truyện ngắn trong đó họ miêu tả quan hệ vợ chồng dạng "chàng nói một câu, nàng đáp một câu, hai câu đó chả liên quan gì tới nhau". Hoặc dạng "chàng hỏi nàng trả lời, chàng kiu nàng ừ, chàng im nàng ... im, mặt chàng thì nàng không buồn dòm tới, mặt nàng thì không vui không buồn không biểu tình".

Hình dung thôi, đã thấy ngán gần chít!

==============

Bạn nói, "mệt quá, xa cũng xa, gần cũng xa, mà đứng im cũng xa luôn. Vậy làm gì cho không xa?"

Thú thiệt là bạn Dzịt cũng không biết, dù đã suy nghĩ khá nhiều. Cuối cùng Dzịt kết luận là chả cần làm gì cả. Có nhiều cái hình như thuộc về bản tính mỗi người, ví dụ như cái cô vợ suốt ngày im lặng như cái bóng, hoặc là người thích gác cẳng lên bàn người không thích. Thay đổi không được.

Chỉ là nên biết quý trọng những gì còn chưa xa.

There's something on the wall...













There's something on the street...












Nuôi cá cũng lắm công phu

(Tiếp chuyện cá)
Đầu tiên nhắc chuyện cũ một tẹo để khẳng định là dzịt chưa từng có ý định bắt đầu nuôi cá. Số là một bữa đẹp trời, Sid lùn lên chơi nhà, đi ngang qua bến subway thấy người ta bán cá. Sid nhà ta thì đang tuổi tò mò, bèn nổi hứng mua cá về nuôi.

Sid ta nằm chơi bời đến chiều thì cảm thấy làm biếng mang cá về. Thế là Sid về, cá ở lại, dzịt thì phải cho cá ăn.

Cá cứ ăn và cứ lớn tướng. Sid cứ lên rồi Sid lại lười. Cuối cùng Sid tuyên bố "con cá đó là em tặng chị mà!", để hợp thức hóa cái vụ lười lấy cá về.

Cá được nuôi theo kiểu cho ăn nhỏ giọt, sáng vài hột thức ăn tổng hợp, tối lại vài hột. Thỉnh thoảng lại bỏ đói ít lâu. Cái ly đựng cá nhỏ quá, gấu mèo lấy cái hộp nhựa cũ cắt nắp cho cá vào. Mùa đông tới, hai đứa đi làm cả ngày, nhà lạnh như băng, cứ sợ cá chết. Đi về có khi dòm dòm thấy nó nằm bất động dưới đáy hộp. Hoảng quá cầm lên lắc lắc, cá giật mình bơi loạn xạ. Hóa ra cậu chàng tranh thủ ngủ để tiết kiệm năng lượng.

Sinh nhật gấu, bạn Phi tặng gấu cái hồ cá thủy tinh tròn tròn, có sỏi với một cụm hoa nhựa. Thế là cá được thừa hưởng. Nhà mới đẹp hơn, rộng hơn nhà cũ một tí, nhưng nhiều sỏi quá, cá ta không nhặt thức ăn rơi dưới đáy hồ được. Bỏ đồ ăn vào nó đớp được có 1-2 hột thì đã chui vào đám sỏi hết cả. Do thiếu ăn hay do lạnh chả biết mà cá ốm bớt.

Mùa xuân tới, cá thoát nạn chết cóng. Nó vẫn ngủ suốt ngày, nhưng béo ú ra, đuôi dài đỏ mượt. Nó phun bọt đầy mặt nước. Dzịt nhớ hồi xưa lúc ở nhà nuôi cá, lúc nó đẻ trứng thì cá đực phun bọt để cá cái đẻ trứng vào. Thế là hai đứa đoan chắc chàng cá nhà ta đang muốn lập gia đình.

Vậy mới sinh ra cái trò đi siêu thị kiếm thêm con cá nữa cho nó đỡ buồn, và kết quả là hai cái hồ, hai con cá suốt ngày hăm he gầm gừ nhau.

Con cá nhí bé xíu và lanh lợi. Bữa đầu tiên về nhà, cho ăn, nó ăn tới tấp, xong còn vẫy đuôi đòi thêm. Cái hộp thức ăn nhỏ cho con cá già ăn gần cả năm chưa hết, có nó vài bữa đã gần sạch be.

Hai đứa lại phải bấm bụng đi mua fish-bap (bap = cơm, mấy cô bán hàng trong siêu thị gọi vậy đó). Siêu thị không bán loại giống hộp cũ, chỉ có loại thức ăn mỏng mỏng, ghi là dành cho cá nhiệt đới, có hình con cá đỏ đuôi dài dài nhìn cũng giống hai chú ở nhà. Thế là mua về. Ai dè bỏ vô hồ, cả hai con đều chê! Đành tiếp tục cho ăn loại cũ.

Gấu mèo bảo, con cá nhí nó ngủ ghê quá. Nó cứ nằm sát mặt nước, trên cái lá bèo giả, ngủ mê mệt không động đậy. Nghe mùi thức ăn mới vùng dậy đòi ăn.

Được vài bữa, dòm gần thấy sao nó bị nổi đốm trắng li ti khắp người. Thôi rồi, hóa ra không phải nó ngủ, mà là nó bệnh!

Lại vô siêu thị. Hộp thuốc trị nấm cá giá 16 ngàn, trong khi con cá giá có 3 ngàn. Hai đứa tiếc của lắc đầu. Về nhà search trên mạng, thấy có người chỉ cách trị bệnh cá bằng thuốc tây và muối. Thuốc thì chả biết làm sao mua, thôi cứ thử bằng muối vậy.

Qua hôm sau, nấm nhiều hơn. Cá nhí bị rụng gần hết đuôi và vây. Nhìn nó bé xíu, ốm nhom, trắng nhợt, đuôi vây xơ xác, mắt thì mở không lên, ăn cũng không buồn ăn, cứ phập phều nổi trên mặt nước, thật đáng thương. Gấu mèo lại thay nước, bỏ muối.

Hôm sau nữa, hình như có dấu hiệu bớt nấm. Nó bắt đầu ăn trở lại.

Bây giờ thì ổn rồi. Không biết nhờ muối hay nhờ sức sống mãnh liệt mà cá nhí hết bệnh. Nó lại đỏ tươi xinh xắn, lại bơi tung tăng và ăn như hạm.

=========

Nhân tiện nói thêm, hôm qua bạn dzịt đọc một mớ bài về phong thủy. Có bài khuyên nên để hồ cá hướng đông hoặc đông nam, tình cờ là đúng hướng của hai cái hồ hiện giờ luôn. Tới hai cái chứ hong phải một, nên chắc là bạn dzịt sắp giàu, tiền tài sắp vô như nước rùi he he...

Bị lừa nhé !

Tự nhiên có một chuyện làm mình bực như con mực.
Chả là hôm đám cưới, Sid lùn tặng một cái máy xay. Máy loại xịn, hiệu Braun của Philips.
Cái máy tuyệt vời chỉ phải tội không có đầu đánh trứng. Chỉ có một que đánh trứng bằng tay.
Hôm nay lên trang shopping, dòm thử mấy cái máy đánh trứng thì thấy họ bán bộ máy xay Braun. Trời ạ, cái nào cũng có đầu đánh trứng cả.
Thế là bực như con mực vì nghĩ lần đó bị cô mắt xanh mỏ đỏ đứng giới thiệu hàng trong Emart lừa.

Nhà trong góc vườn




Có một lần tới chơi nhà H. Cái nhà thuê, hay nói đúng hơn là một cái chòi gạch bé tí, nằm trong góc vườn.

Trước cửa có một cây chanh đung đưa. Bên cạnh có bãi đất đầy rau lang. Bên kia là con mương. Cái chòi bé tí giống như một cái am cũ, yên ả tĩnh tại.

===============

Hôm nay lại nhận mail Yahoo báo đóng cửa 360. Cũng chả có gì nhiều trên đó để mà tiếc. Tự nhiên thấy may vì hồi xưa đã không bỏ blogspot.

Thú thiệt, nhiều khi cũng muốn qua 360. Lâu lâu vô blog bạn bè đọc, thấy blog tụi nó tấp nập như chợ Bến Thành, khách ta khách Tây tùm lum, view cao ngút trời, còm-men tá lả. Blog mình thì giống cái am tịnh tu, chỉ mình ta với ta ngồi gõ phím lóc bóc loong boong, thỉnh thoảng có mấy người bạn thân cũng không khoái còm men y chang mình. Cái máu khoái hư danh nhiều lúc cũng cọ quậy.

Nhưng rồi (may mà) cũng không bỏ được cái am nhỏ vắng queo quắt của mình. Nhất là lúc có mấy chuyện buồn bực, thay vì tung hê lên 360 cho thiên hạ bu vô xem, thì về blogspot ngồi rót trà ngẫm nghĩ. Rồi thấy đời cũng trôi, buồn bực lại thành không cả, lúc đó lại thấy mừng vì đã không làm ầm ĩ gì quá.

=======

Dạo gần đây thấy cuộc sống chững lại. Thỉnh thoảng bạn bè hỏi sao rồi. Ừ à, chẳng sao cả, vẫn thế thôi.

Có một con người trong mình gầm gào "Ráng lên chứ, ráng làm cái gì đó đi. Hạnh phúc của cuộc sống là cố gắng và thành công."

Một con người khác thì lười nhác bảo "Hạnh phúc là tận hưởng cái đang có. Chả cần phải đi tìm đâu xa xôi."

Con người kia càu nhàu "Nhưng nếu ngươi không làm gì cả, thì đến cuối cùng ngươi sẽ hối tiếc vì đã không làm gì để cuộc sống tốt đẹp hơn. Mọi người đều đang đi tới, chỉ có ngươi là đứng yên."

Con người này uể oải đáp "Nếu ta đang đứng yên và cảm thấy sung sướng, sao ta lại phải đi tới?".

Vậy đó, suốt ngày hai chúng nó cãi nhau. Mình có khuynh hướng trở thành thằng người thứ hai, béo ú, lười nhác, nằm phèo gặm một cái bánh ngọt, tự nghĩ là vậy cũng sung sướng lắm rồi.

Và mình vẫn ở mãi trong cái nhà nơi góc vườn, dù rằng bà con thì đang xây nhà lầu hết cả. He he.

Đêm mùa hè

Tiếng guitar bập bùng gõ nhẹ vào đêm
Và anh
Và em
Và nỗi hờn không rõ
Và nỗi buồn bâng quơ như gió lùa khe cửa
Không hiểu tại sao

Đêm mùa hè cơn gió trốn nơi nao
Cắt cái nóng làm đôi mỗi người một nửa
Ghét lắm nỗi giận hờn vây bủa
Nặng nề trôi kéo trĩu một đêm dài

Chẳng tại mùa hè mà cũng chẳng tại ai
Cũng chả hiểu vì sao tự dưng lại buồn như thế
Khi mà vẫn đang dựa vai nhau thật nhẹ
Nghêu ngao những bài tình ca cũ rích cũ mèm

Giá say rồi ngủ một giấc mà quên
Sáng tỉnh dậy chẳng còn băn khoăn rối bời canh hẹ
Chắc từ lâu quên mất mặt mũi nỗi buồn
Nên giờ thành lạ thế
Lơ ngơ mình tự hỏi mình

Tiếng guitar cũng mệt rồi
Thôi ngủ vậy
Sáng mai lại cười toe toét bình minh

3d

Một cái phòng nhỏ bít bùng như chiếc hộp gỗ có rèm cửa. Từng người khách xếp hàng chờ đợi để bước vào.

**

Một cậu nhóc mười ba tuổi.

- Hôm nay có gì mới không chú?
- À, có công viên Jura. Nhưng hơi sợ đấy nhé!
- Cháu là con trai, cháu không sợ!
- ...

Những hàm răng khủng long khổng lồ nhọn hoắt như cắm phập vào người. Những móng vuốt khủng khiếp quơ quào sượt qua trước mắt.

Hết năm phút, cậu bé tái nhợt, run lẩy bẩy vì phấn khích.

- Cái cảm giác muốn chạy mà không chạy được nó thật kinh khủng, chú nhỉ!

Trong đời thực, nhiều khi cũng thế.

***

Một anh chàng ba mươi mấy tuổi, lần nào cũng mất trọn năm phút với hình bóng của các cô diễn viên xinh đẹp nóng bỏng.

- Này, nói thật đi, chắc lúc vắng khách ông bạn cũng tự sướng như vậy đúng không?
- ...
- Tuyệt quá, y như thật! Hề hề... Chả bù với mụ nhà!

***

Một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt với mái tóc hòa vào nhau như một làn khói mong manh.

- Đoạn phim tôi nhờ làm có chưa anh?
- Xong rồi, cô xem đi.

Cách đây mấy tuần, cô đã đến đây với những tấm hình cũ.

Cánh cửa gỗ đóng lại. Cô ngồi trong bóng tối, căng thẳng chờ đợi.

Rồi bất chợt, từ trong hư không, anh hiện ra.

Trái tim cô ngừng đi một nhịp. Trời ơi, đúng là anh rồi, mái tóc đó, nụ cười đó, ánh mắt đó.

Anh chầm chậm đưa tay ra. Bàn tay dừng lại cách khuôn mặt thảng thốt của cô chỉ vài ly. Cô rùng mình. Nước mắt bất chợt lăn xuống má.

Không có tiếng nói. Dĩ nhiên người ta chỉ tạo lại được hình ảnh 3d từ những tấm hình cô mang đến, chứ làm sao tạo được giọng nói trầm ấm ngày xưa. Thay vào đó, bản nhạc cô yêu cầu đang ngân nga. Những nốt nhạc dương cầm rải như mưa vào miền nhớ.

Nhưng khi cô choàng ôm lấy hình ảnh đó, trong vòng tay chỉ là hư không.

***

Người chủ nhìn cô gái rời khỏi với đôi mắt ướt đẫm.

Anh biết cô sẽ trở lại. Mà cũng vừa mong, vừa không mong cô trở lại.

Hết ngày, anh đóng cửa tiệm, quay về căn phòng nhỏ, lôi hộp cơm trong tủ ra hâm lại.

Căn phòng là thật. Hộp cơm là thật. Ngọn gió đang lùa vào ban công là thật. Những ngọn lá khe khẽ lao xao, và chậu cây nhỏ vươn mình trên cửa sổ phòng, tất cả đều là thật.

Chỉ không có tình yêu.

Lâu rồi, anh không còn tin vào tất cả những gì mình không thể chạm tay vào.

Bạn ngày xưa

Nhiều khi tự hỏi
Bạn đã ra sao
Con sông xưa sóng đời cuộn mặt
Cuốn người theo những dòng chảy phai màu

Bạn có còn làm thơ
Những bài thơ hoang hoải nhớ hoang hoải buồn hoang hoải nhắc
Về những người con gái giấu tên giấu mặt
Theo nhau lặng lặng bước qua đời

Bạn có còn ngồi trên căn gác gỗ và đếm mùa trôi
Cái căn gác ngày xưa lưng chừng trời thăm thẳm gió
Những chiếc lá cố tình lạc vào ô cửa nhỏ
Trêu ghẹo người cô đơn

Bạn có còn băn khoăn mái tóc bạc không phải bởi thời gian
Hay đã chấp nhận như một điều không thể tránh
Mỗi tối soi mình vào đêm sóng sánh
Thấy sợi thăng trầm mỗi lúc một nhiều hơn

Chắc chẳng bao giờ con người hết cô đơn
Dù bên cạnh vẫn có người khác nữa
Chẳng biết bạn giờ có người đợi cửa
Hay vẫn lang thang quán cóc một mình

Đời đã cuộn trào và đời đã lặng thinh
Lên thác xuống ghềnh thuyền đi xa mãi
Một lúc nào đó chợt muốn về gặp lại
Bạn có còn nụ cười dịu ngọt thuở xưa không?

Con muỗi

Một giờ rưỡi đêm, và tui vẫn thức.

Đập tới con muỗi thứ 2 rồi, mà vẫn thỉnh thoảng lại thấy một chú bay vo ve qua trước mặt. Mà đập thì có dễ đâu. Có khi thấy rành rành nó chễm chệ trên tường, hoặc vòng vo như trêu ngươi trước mặt mình, đưa tay lên là lại mất hút.

Con muỗi, cũng giống như bất cứ thứ gì phiền toái của đời người. Vo ve và quấy nhiễu. Ngứa ngáy và bực bội.

Đối phó với nó cũng có nhiều cách. Chẳng hạn như tui có thể rình nó cả đêm, rình tới khi nào đập được nó thì thôi. Kết quả là nó chết, còn tui chắc cũng chả sung sướng gì hơn nó, te tua vì thiếu ngủ.

Hoặc tui cũng có thể ngủ tỉnh queo, sáng dậy lấy thuốc bôi vài chỗ muỗi cắn, là xong. Máu nhiều, mất tí xíu cần gì quan tâm! Nói vậy thôi chứ có khi còn bị bệnh. Mấy cái phiền toái nhỏ có khi dẫn tới phiền phức lớn không chừng.

Hoặc tui mua thuốc về xịt tùm lum, cho nó chit ngắc, tui cũng nghẹt thở một tí. Biện pháp mạnh nào cũng có side-effect của nó.

Hoặc tui có thể ... chửi con muỗi. Chửi làm ràm cả đêm. Chửi tới nỗi nhức cả lỗ tai người bên cạnh, mà con muỗi thì chả có mất tẹo cánh nào.

Hoặc tui có thể mỗi ngày đều đóng chặt cửa to cửa nhỏ lại chẳng hạn. Sẽ thiếu oxy và thiếu gió trầm trọng, sẽ nóng le lưỡi vì đang là mùa hè. Mà cũng có khi chả ngăn được muỗi, vì nó nhỏ quá. Ba cái phiền toái nho nhỏ có ngăn thì cũng lọt qua khe mà tới thôi à.

Hì, tui nói lảm nhảm vậy thôi, chứ thiệt ra tui đang thức chả phải vì con muỗi, mà đơn giản vì tui lười đi ngủ.

Vậy đó, nhiều khi người ta chỉ đổ lỗi cho những phiền toái bé xíu mình gặp phải.

Cũng tội nghiệp con muỗi!

Vĩnh biệt Tugumi

(tác giả Banana Yoshimoto)

"Rõ ràng Tugumi là một con bé đáng ghét".

Truyện bắt đầu như vậy. Tác giả kể bằng lời của nhân vật Maria, một cô bé hiền lành. "Tugumi là đứa tâm địa xấu xa; thô tục; độc mồm độc miệng; thích làm mọi thứ theo ý mình; vòi vĩnh và tinh quái. Với những miêu tả chính xác và rất đúng lúc; nó kô hề kiêng nể nói ra những điều khiến mọi người khó chịu".

Khi được giới thiệt như vậy, thật bất ngờ là khi đọc truyện lại thấy tình bạn và sự thấu hiểu của Maria với Tugumi.

Đọc xong thấy hay. Mặc dù ngay lúc đó thật sự không hiểu rõ mình thấy hay ở chỗ nào, chỉ thấy thích truyện đó lắm, rất thích. Sau một thời gian khá dài, tự nhiên hôm nay mới hiểu ra được vì sao mình thích.

Đơn giản là tác giả đã thành công làm cho mình có cảm giác về Tugumi giống hệt như cảm giác của Maria.

Nói là đơn giản, nhưng không đơn giản tí nào đâu! Dạo này mình hay bị bực mình khi đọc truyện và gặp mấy ông bà tác giả cố gắng nhét những lời xưng tụng nhân vật vào đầu người đọc. Một nhân vật được miêu tả là "cao thượng", "tốt bụng", "vĩ đại", blah blah blah nhiều khi chỉ làm mình có cảm giác là một kẻ ích kỷ, giả dối và cố chấp.

Đọc "Vĩnh biệt Tugumi", mình cũng giống như Maria, đôi lúc bực mình với những trò tai quái cố tình không hề che giấu của Tugumi. Mình cũng như Maria có ấn tượng về Tugumi kể từ chuyện nó viết thư giả làm ông của Maria sau khi ông mất (Maria trở thành bạn thân của Tugumi kể từ sự kiện đó). Có một cái gì đó làm mình thấy xúc động một cách kỳ lạ, rõ ràng là Tugumi làm một chuyện thật tồi tệ, chọc ghẹo trên nỗi đau của người khác, rõ ràng Maria đã nổi giận thực sự, và sau cùng Tugumi đã phải xin lỗi. Nhưng cũng vẫn còn đâu đó dư âm ngọt ngào của lá thư, mặc dù giả, nhưng giống như một lời an ủi từ nơi sâu thẳm. "Tôi vẫn ngồi nguyên trên sàn nhà đọc đi đọc lại nhiều lần lá thư. Nước mắt lã chã rơi trên thảm. Trong lòng tôi tràn đầy sự thần thánh ngọt ngào như lúc tôi nhìn thấy món quà bên gối vào buổi sáng được ông đánh thức dậy: “ Quà của ông già Tuyết này.” Càng đọc; nước mắt càng kô ngừng tuôn; tôi cứ ôm bức thư khóc mãi.". Những dòng chữ trong thư cũng tràn đầy tình yêu thương và an ủi "Tạm biệt cháu. Hãy yêu quý bà; bố và mẹ; hãy trở thành 1 cô gái tuyệt vời để không xấu hổ với cái tên của Đức Mẹ".

Có một kẻ đã nghĩ ra những lời ngọt ngào đó, đã gò lưng tập viết như điên mặc dù trước đó chưa hề viết chữ Hán, đã đầu trần đội mưa mang bức thông điệp của người đã khuất đến cho bạn rồi về nhà nằm lăn ra sốt, đã cười trêu chọc tai quái và sau đó xin lỗi một cách hết sức chân thành.

Kẻ đó là Tugumi.

Nhà bác bí đỏ

Hồi nhỏ, đọc cuốn Cuộc phiêu lưu của chú Hành, ấn tượng nhất là chuyện cái nhà của bác Bí Đỏ.
Chuyện là bác Bí Đỏ từ nhỏ đã mơ có một cái nhà. Bác làm việc rất chăm chỉ và để dành tiền mua từng viên gạch một. Mãi vẫn không đủ gạch để xây nhà. Bác nhịn ăn nhịn mặc và cố gắng tăng tốc độ mua gạch lên. Ngày nào bác cũng đếm số gạch.

Đến lúc bác cảm thấy mình đã già và không thể chờ được nữa, bác Bí Đỏ có tổng cộng một trăm mấy chục viên gạch. Bác bèn thử xây nhà. Bác xây rất dè sẻn, tính toán từng viên gạch một.

Cái nhà hoàn thành và chỉ cao bằng đầu gối của bác Bí đỏ.

Bác tìm cách chui vào nhà. Chui rất chậm vì sợ làm sập nhà. Sau một thời gian rất dài, bác cũng thu xếp được trong cái nhà bé tí đó, đại loại là theo kiểu một chân thì cho ra ngoài cửa lớn, một chân vào ống khói và tay thì ra cửa sổ.

Cứ như vậy, bác nằm yên trong nhà và cảm thấy vô cùng hạnh phúc.