The zoo và những câu nói bất hủ trong năm

(vừa mới update cho nó chính xác một tí, hehe

+ "wé wé": từ cửa miệng của vịt được penguin phát huy đến mức cao nhất, dùng để phát biểu mọi cảm tưởng trong mọi tình huống : vui, buồn, kích động, hoảng sợ... và ặc ặc

+ "Tại cái lệ khí của tụi mình": ai đã từng đọc Tru Tiên chắc biết lệ khí là gì. Ai chưa từng đọc thì xin giải thích nôm na là nó giống như hung khí, nhưng ác hơn vài level. Thì hai bạn gấu và cánh cụt mới chân ướt chân ráo qua theo diện đoàn tụ sở thú là mùa thu bên này lá nó vàng không nổi, đi đâu cũng nghe than trời như bọng. Nam bắc Hàn thì suýt đánh nhau, làm bà con trong cty cứ nhấp nhổm sợ đi nghĩa vụ cả nút thì cty chỉ còn nước đóng cửa. Ba đứa ăn quán nào, ít lâu sau thấy quán đó dẹp tiệm. Mỗi lần có một quán quen dẹp tiệm là chỉ còn cách nhìn nhau thở dài "thì cũng tại cái lệ khí của tụi mình!... (he he)".

+ "...đâu mà...": Câu này dùng trong mọi trường hợp cần chê bai ai đó, và cần phải có song kiếm hợp bích. Giả dụ như vịt phát bóng trước: "gấu lùn", thì penguin sẽ đỡ và tâng bóng "lùn đâu mà lùn". Rồi cả hai đứa (tức là vịt và penguin, chứ không phải là con gấu đang ...e thẹn) hí hửng gào lên "QUÁ LÙN!!!".
Câu này chỉ cần thay chủ ngữ và tính từ, có khả năng làm thính giả tức điên trong mọi trường hợp.

+ "Tại sao Chúa bị đóng đinh?": xin lỗi trước mấy bạn Cờ rít xì tân, em cũng chả định báng bổ gì Ngài. Chỉ tại một bữa loay hoay dán cái dây trang trí Noel lên tường bằng băng keo hai mặt, dán lên nó rớt xuống, cuối cùng phải nảy ra sáng kiến lấy đinh đóng nó vô tường. Và tự nhiên nghiệm thu được một chân lý chói lòa: tại sao Chúa bị đóng đinh? Xin thưa, vì dán băng keo nó hỏng dính.

Chắc cũng còn nhiều, nhưng bi giờ chưa nhớ ra. Sẽ cập nhật tiếp khi nhớ, hehe.

Người quen

Thỉnh thoảng gặp lại một người.

Cái đầu mình vốn không khá về chuyện nhớ mặt người. Có thể là bạn cùng lớp cả mấy năm đại học vẫn quên tuốt luốt, thật ra là chưa bao giờ nhớ.

Nhưng một số người, một số chuyện, đã nhớ rồi là nhớ lâu, nhớ rõ.

Vậy đó, thế là thỉnh thoảng gặp lại một người. Dĩ nhiên là họ đã khác đi rồi, cũng phải ngờ ngợ một lúc mới nhận ra. Nhưng nhận ra rồi là tất cả data được truy xuất cái ào. Gặp thế nào, nói chuyện làm sao. Chia tay thế nào. Người đó đã gây cho mình những ấn tượng gì. Hồi ấy cũng nghĩ ấn tượng của họ đối với mình cũng khá sâu.

Rồi họ nói, mình nghĩ mãi không nhớ ra bạn tên gì.

Ô hô!

A ha ...

Tự nhiên nhớ lại những lúc mình nói một câu giông giống vậy, với người khác.

Tội cho những người khác đó, lúc ấy chắc tiu nghỉu như mèo cụt tai, giống như mình bây giờ.

Mà vẫn ti toe cười (lấp liếm), giống như mình bây giờ.

Mà nghĩ trong đầu thôi thà đừng bao giờ gặp lại, để còn nghĩ là họ nhớ mình mình nhớ họ, giống như mình bây giờ.

Mà phải một lúc lâu sau, mới lại bình thản qua cầu nước chảy, giống như mình bây giờ.

***

Tự nhiên giật mình, có rất nhiều người bạn, người quen... nằm ở những góc khác nhau trong ký ức của mình, chẳng phải lúc nào cũng nhớ đến, nhưng vẫn chưa mờ phai. Thỉnh thoảng lúc bất chợt nghĩ lại chuyện cũ, vẫn còn nghĩ, bây giờ mà gặp lại nhau, chắc vui vẻ thú vị lắm.

Có bao giờ lỡ gặp lại thiệt, sẽ lại không nhận ra nhau không?

Papa

Papa nghỉ lễ hai tuần. Con gái không có ai nói chuyện, buồn như mèo cắn.

Anh làm việc. Ngoài giờ làm việc, tức là giờ ăn trưa, và sau 12g, thì có thể nói mọi thứ trên đời. Trong giờ làm việc thì hai đứa im lặng ngồi gõ code, hoặc chat với người khác. Cả hai đều hay chat với người khác. Không phải là nhạt nhẽo gì nhau, mà thấy khi người ta nói trực tiếp được, thì nói qua YM nó thừa thãi sao đó. Mà không chừng là thói quen từ hồi hai đứa ở hai nơi khác nhau, ban đầu chat suốt, sau ít dần, cuối cùng một ngày chỉ được hai câu chào buổi sáng và buổi chiều. Cái thói quen ít chat với nhau nó kéo đến bây giờ?

Có nhiều chuyện, nói với ai cũng sợ họ thấy mình tệ. Cả với anh. Anh nhìn đời đôi lúc khá đơn giản, nói cho anh nghe, anh bảo chắc không phải vậy đâu. Papa thì khác, con gái có lần bảo chắc đầu papa đen đến nỗi không đen hơn được nữa rồi. Những mối lo sợ, ám ảnh, hoài nghi của con gái, papa hiểu. Người ta làm con gái sợ, papa cũng hiểu. Những vẩn đục của cuộc sống, papa gọi tên nó trước khi con gái chịu nhìn nhận. Những cái tệ của con gái, papa cũng hiểu nốt. Hiểu và rầy la một cách dễ chịu.

Bình thường có khi cả tháng trời không nói năng gì nhau. Rồi có gì đó buồn quá hay khó nghĩ quá, tìm không ra một cái phao nào nữa, là lại gửi msg. Cứ thấy im lặng là biết mọi việc bên kia đều ổn, đều tốt đẹp vui vẻ hết. Vậy đó, giống một cái phao cứu sinh, thuyền mà không trục trặc thì nó nằm mục trong khoang. Giông bão lên mới thấy cần thiết, cần ghê lắm.

Hồi xưa papa hay la lối con "đi chậm chậm lại coi, lúc nào cũng chạy". Con bảo vậy lúc nào con lấy chồng, chắc papa phải đứng sau lưng nhắc đi chậm lại. Từ đó tới giờ cũng bốn năm năm rồi. Con gái gần hai tám, gần băm, thấy mình già cốc đế. Chắc sẽ được uống rượu của papa trước. Cũng chả biết rồi có lấy chồng hay không, nếu có thì papa có về mà nhắc được hay không. Nhưng từ lâu lắm đã coi đó là một lời hứa.

Bạn cũ

Hôm nay lại nhận được một lời mời vào friend list yahoo 360

Không phải không muốn accept, nhưng cái blog 360 của mình chả có gì hết.

Vẫn không muốn bỏ cái blog cũ đã theo mình suốt mấy năm trời. Mặc dù nó chả post hình ảnh gì được (à, chính xác thì được, nhưng cực wá chả muốn xài), và customize thì cũng chả được gì nhiều. Chức năng thì "blog, blog và không gì ngoài blog". Nhưng nó đã và đang là một người bạn thật sự.

Sao không ai làm một cái blog có thể liên kết mọi thứ blog nhỉ :)

Cảnh Phúc cung

Lênh xênh cột xanh mái đỏ
Những đầu hồi cong cong tròn hoa ngũ sắc
Màu thiên nhiên tự mấy trăm năm xưa
Tấm lòng nghệ nhân còn mãi đến bây giờ

***

Cung điện cũng chỉ là nhà dọc dãy ngang
Từng chôn vùi bao nhiêu đời con gái
trong từng vuông bé xíu tồi tàn
mỗi người một tráp gỗ và đôi tấm vải.

***

Hồn người xưa có bao giờ quay lại
Nhìn thời gian phủ bóng điêu tàn
quân vương cũng đã là bóng quế
vay nợ tình trả lại giang san