신승훈 - 사랑해도 헤어질 수 있다면...

Tình hình là mới có người bạn giới thiệu bài này trên FB. Thích cái clip của nó, dễ thương.

Coi xong chỉ tiếc mỗi cái kết cục. Không phải tiếc vì nó buồn, mà tiếc cho đầu óc củ chuối của mấy người Hàn, bị lậm sad-ending tới nỗi không dứt ra được. Câu chuyện nào cũng phải cho nó cái kết thúc chết chóc, ung thư, xe cán, chia tay chia chân thì mấy ổng mới thỏa mãn hay sao á. >.<

Cứ làm như một couple mà không có một người die thì sẽ không thương nhau trọn đời í ... Ghét !!!!

Những cái nhãn

Đó là những lúc ta mất cân bằng

Phải thú thật là ta xấu tính. Ta thích được khen ngợi, thích được nuông chiều. Ta lười biếng và thụ động. Khi ta bị chỉ trích, ta nổi giận hoặc cảm thấy bị xúc phạm, và phản ứng một cách tiêu cực, dù cho người kia chỉ trích đúng hay không.

Nhiều khi ta ước mình tốt tính. Như vậy mọi cái sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Ta sẽ có thể sử xự tốt mọi việc một cách tự nhiên, vì đó là bản chất, chứ không phải lúc nào cũng phải suy nghĩ xem làm sao thì đúng. Ta thích chăm chỉ, vì ta ghét cái cảm giác tiếc nuối khi thời gian trôi đi mà phát hiện ra mình chưa làm được gì. Ta sẽ không rơi vào những trường hợp làm sai rồi lại hoang mang suy nghĩ tìm cách sửa chữa lỗi lầm (hoặc tìm cách bao biện, hé hé).

Nhiều khi ta ước mình ngây thơ. Nhiều người không hẳn là tốt tính, nhưng họ ngây thơ đến nỗi họ nghĩ mình tốt. Nên họ cứ thoải mái làm những gì họ thích, không nghĩ ngợi nhiều. Kết quả có khi thành ra tốt. Thật ra cái gì cũng có mặt tốt với mặt xấu của nó, ta cứ cân nhắc mãi có khi lại không hay. Ví dụ nhé, gọi điện cho ai đó giữa đêm thì dĩ nhiên không tốt. Nhưng có khi hồn nhiên nhấc máy lên "alo", bên kia mừng muốn chít vì đang ngủ hông được cần người tâm sự, thế là lại hóa ra chuyện tốt. Ta cẩn thận để không mắc sai lầm, nên ta cũng không làm ra những bất ngờ hay ho.

Nhiều khi ta ước mình không bóc quá nhiều lớp vỏ của một sự việc. Bên dưới một hành động tốt có khi ẩn chứa một ước muốn vị kỷ. Bên dưới một ước muốn vị kỷ có khi là một số phận đáng thương. Bên dưới một số phận đáng thương có khi là một tâm hồn bệnh hoạn. Bên dưới một tâm hồn bệnh hoạn có khi là một bản thể yếu đuối ... Ta cứ bóc, cứ bóc, những lớp vỏ chất chồng như vỏ bánh chưng, còn cái trong tay thì càng ngày càng bé teo mà vẫn chưa thấy bánh đâu. Và ta chán ngán. Lẽ ra ta đã có thể hạnh phúc với cái bánh to đùng ban đầu.

Trên blog bạn có một lời khuyên, nếu muốn thanh thản thì hãy ngừng dán nhãn "tốt", "xấu" cho mọi thứ. Ta nghĩ lời khuyên đó hoàn toàn đúng, nhưng ta vẫn chưa làm được. Tạm khoan nói về những thứ chung quanh, chỉ cần ta làm cái gì đó là ngay lập tức trong đầu ta nghĩ "vậy là có đúng không?". "Đúng" theo quan điểm của ta là "tốt". Nhiều khi ta nhớ lại lời khuyên đó, và nhận ra mình vẫn đang liên tiếp dán những cái nhãn một cách vô thức lên mọi thứ mình thấy, mình nghe, mình nghĩ đến. Mà cũng không phải dán một lần, thường là dán, rồi suy nghĩ, rồi lột ra dán một cái khác, rồi lại suy nghĩ. Tới nỗi cuối cùng chẳng nhìn rõ thứ đó nữa vì nó bị mình dán tùm lum.

Có lẽ, đối với những thứ ta yêu thương, ta vị tha hơn. Những thứ đó, ta dán nhãn tốt mà chả suy nghĩ gì nhiều, hoặc là không nhãn nhiếc chi cả. Suy ra, chuyện dán nhãn là do ta không yêu thương, không vị tha?

Có một thời ta tưởng mình có thể yêu thương cả thế giới, hóa ra không phải vậy. Giờ nhiều khi ngồi nghĩ, mình không còn yêu thương được cả thế giới, là vì mình nhận thấy nó không tốt? Như vậy vấn đề không phải là thế giới, mà là mình? Vì mình dán nhãn không tốt cho nó? Vì mình lột lớp vỏ đẹp đẽ của nó ra? nếu mình nghĩ vấn đề là mình, thì tức là mình đang dán nhãn xấu cho mình? blah blah blah... ta loop.

Tình cảm là cái gì đó không thể giải thích được. Nhìn một người nằm co ro quay lưng lại phía mình, bạn nghĩ gì? cảm thấy thương xót? Nếu đó là một người say tới nỗi nằm vật ra đường, bạn sẽ ít thương xót hơn và chuyển sang chê trách. Nếu bạn biết đó là một tên tội phạm vừa xuống tay sát hại mẹ hắn, bạn sẽ nghĩ "đáng đời". Nếu đó là người vừa cãi nhau với bạn, bạn càng nhìn càng giận dữ. Nếu đó chỉ đơn giản là một người đang ngủ say, bạn nhìn một cách bình thản và nhẹ nhàng.

Những cái nhãn, ta muốn quăng chúng đi. Ta đã từng ao ước mình là thiên thần, đủ để khi nhìn một người nằm co ro, trong bất kỳ hoàn cảnh nào ta đều có thể thấy thương xót.

Dĩ nhiên, ta không phải.

Đáng chán ta!

Chuyện đóa quỳnh hương

Bài hát của Mr. Trịnh mà dzịt & gấu thích nhất.

Thích nghe gấu đàn bài này :">


1.
Giọt mưa lặng lẽ trên nụ quỳnh
Quỳnh hương một đóa thoáng hương thầm
Vườn đêm xao xuyến

Một đôi lần đến như người tình
Để cho trời đất báo tinh lành vẫn bình yên

ĐK:
Mùa mưa tới, cành hoa trắng ngần
Đã ra đời, đùa vui phút giây
Sau một lần đến bên người
Khép lại tấm lòng ngàn năm nhớ ai

2.
Còn nơi nào biết những chuyện tình
Tựa như chuyện những đoá hoa quỳnh
Một đời thương nhớ

Người đi tìm kiếm giữa mịt mùng
Người đi tìm mãi suốt con đường tấm lòng kia

Found it!

Thỉnh thoảng muốn làm bánh, vẫn còn bùn bực vụ mua máy xay mà bị thiếu cái đầu đánh trứng.

Hôm kia, tự nhiên dòm thấy vỏ hộp rỗng của máy xay nằm trong góc nhà, thế là lôi ra dòm dòm, thấy trên hộp có hình cái đầu đánh trứng đàng hoàng. Bèn càu nhàu mấy cô bán hàng một chặp nữa. Xong nghĩ nghĩ sao, mở hộp ra thì thấy cái đầu đánh trứng nằm gọn lỏn ở trỏng.

Ặc ặc.

Very sorry mấy cô bán hàng!!! Very sorry mấy cô bán hàng!!!

=============
Bài học 1: Uốn lưỡi bảy lần trước khi ... chửi.

Bài học 2: lâu lâu nên lục lọi các xó nhà + góc kẹt, sẽ ra được nhiều thứ rất đáng giá (+ một số thứ rất đáng ... quăng sọt rác cho trống nhà).

Nếu tụi mình có baby...

Thì nó sẽ hát như dzầy:

"Tía em hừng đông đi đì-bực (debug)
Má em hừng đông đi đì-bực
Tía em là một rồ-ram-mơ (programmer)
Má em cũng là rồ-ram-mơ
Cùng sống trên còm-piu-tơ (computer)
..."

Vịnh con ếch


Ếch ngồi đáy giếng uông oang
Trời xa. Đất cũng lại càng mù xa.
Ăn rồi vỗ bụng hát ca
Ngày đi tháng lại mình ta với mình
Dửng dưng thế thái nhân tình
Người có nhạo cũng lặng thinh rồi cười

Hôm qua say giọt sương rơi
Gối đầu lá súng ngắm trời ngủ quên

Fred & Mary - tập 7

Fred: Mary, tui cần người nói chuyện. Rảnh hông?
Mary: ừ tớ rảnh.
Fred: nói trước tui chỉ coi Mary là bạn bình thường chứ không thân như Susan đâu nha!
Mary: ờ.

***

Fred: nếu Mary là Susan thì tui sẽ nói chuyện này cho nghe. Nhưng Mary hông phải Susan nên thôi.
Mary: ờ.

***

Ít lâu sau, Fred bảo với Susan "Mary giờ tệ quá, cổ có vẻ không chú ý lắm tới những gì tớ nói".

Fred & Mary - tập 6

Fred nói: tôi hạnh phúc vì vợ tôi yêu thương tôi, con cái tôi nghe lời tôi, bạn bè rủ tôi đi chơi tennis cuối tuần, sếp tôi trả lương cao và bạn giúp đỡ tôi những lúc tôi gặp khó khăn.

***

Mary nói: tôi hạnh phúc vì tôi yêu chồng, tôi dạy dỗ con cái ngoan ngoãn, cuối tuần tôi rủ bạn đi chơi tennis, tôi làm ra tiền và tôi có thể giúp đỡ bạn bè.

Nhà

Đối với nhiều người, nhà là cái gì đó bình thường nhất. Họ sinh ra đã ở trong một căn nhà to đẹp. Lớn lên, lập gia đình là được bố mẹ cho tiền mua một căn nhà xinh xắn. Nói thiệt lòng, tui hơi ghen tị. Tui cũng thích được như vậy.

Đối với tui, nhà là một chuỗi ước mơ. Ký ức đầu tiên về nhà là căn nhà của ngoại hồi xưa, trong con hẻm đối diện chợ PN. Nhà rộng, có sân trước để trồng bông, lợp ngói, phía sau có một giếng trời ngay sàn nước. Cái bếp rộng và có cả một cái cối đá. Ngõ hẻm đằng sau cũng rộng, có cây bông giấy to nở hoa đỏ rực. Cái nhà đó mà còn, thì thời buổi đất mắc như vàng này chắc ngoại tui giàu có lắm.

Hồi đó tui chạy lòng vòng giữa nhà ngoại với nhà thuê. Ba mẹ tui thuê nhà ở tùm lum nơi. Nhớ mang máng hồi hai ba tuổi là một căn phòng bé tí trong cái hẻm nào đó, chiều chạng vạng tui chơi trước cửa, ba vô WC mà tui cũng sợ. Rồi một căn phòng cũng bé tí khác, nơi có lần tui bịnh, khát nước, bò dậy bê chai nước thủy tinh và bị nó rớt xuống ngón chân cái. Bây giờ nhớ lại mấy cái phòng hồi xưa đó, hình như chả nhớ được gì ngoài một cái bàn, một cái giường.

Khoảng từ lớp một tới lớp 3, ở phòng thuê trong khu bờ sông. Nhà ngoại đi vô cũng gần, có điều nước mà lên thì đường đi, trong nhà, chung quanh giường... cũng có lắm cái lênh đênh. Nhà chủ cho rất nhiều người thuê, cũng chả có phòng phiếc cửa nẻo riêng gì, ví dụ như gia đình tui là một cái góc đủ để giường và một cái tủ nhỏ, cô Bảy là một góc khác và một giường khác. Toàn người nghèo, cũng chả có đồ gì để sợ mất. Sân chung nhìn ra sông, WC là một góc khuất trải lá ngoài bờ sông, mỗi nhà có một lu nước riêng, gần đám lu có một cái nhà nhỏ cho khỉ, khi múc nước tui sợ nhất bị khỉ túm tóc.

Vậy mà tới hè lớp 3 thì cái góc bé tí đó cũng hết thuê được, lại dòng dắt nhau về nội.

Nội bán nhà. Cho ít tiền mua nhà. Lần đầu tiên gia đình có căn nhà riêng, ở Cầu Sơn.

Nhà gỗ, mái tole. Trước nhà có sân rộng, có một cây mận to. Sau nhà là cái sàn bếp bằng gỗ gác lên con kênh đen ngòm lâu lâu bốc mùi. Gỗ làm vách nhà thì cũng khá tiết kiệm, giữa những miếng ván có khe to to, nhìn được sang nhà hàng xóm. Chuột tha hồ chui vào vách thò đuôi ra. Ở nhà đó cũng có nhiều cái vui. Leo lên cây mận hái trái hoặc nằm vắt vẻo là một cái vui. Thả nỗi buồn xuống kênh cho cá bảy màu rỉa là hai cái vui. Tối ngủ nghe mối ăn cột nhà rạo rạo, lâu lâu kiến mối bay đầy nhà phải chun vào mùng trốn là ba cái vui. Sáng dậy nằm dòm lên trần thấy toàn sao trời lấp lánh, ngày mưa thì tha hồ đi hứng nước dột là bốn cái vui.

Bây giờ nghĩ lại, chẳng có căn nhà nào mà không vui, vì là con nít, ở đâu cũng đùa giỡn chơi bời được. Con nít không lo nhà sập vì bão, hoặc vì mối mọt. Con nít cũng không khó chịu vì con kênh bốc mùi, hay vì chuột, vì cái đống rác của nhà hàng xóm ngay sát nhà mình. Con nít chỉ sợ nếu người lớn cãi nhau đánh nhau.

Hồi đó, mẹ mơ ước một cái nhà xây bằng gạch, giống nhà bà Hai trong xóm. Nhà nhỏ xíu thôi, nhưng tường gạch, nền gạch bông, nằm áp lưng xuống đất mát lạnh. Nhà có một cái giường-đúng-là-giường, có nệm, có tấm trải giường bông bông. Mẹ tới giờ vẫn thích có một cái giường.

Rồi dọn về Thanh Đa. Lần này thì mẹ có nhà gạch. Có điều nhà gạch này không nằm bệt xuống đất được, vì nền ẩm thấp, tường cũng ẩm thấp đầy rêu mốc. Lâu lâu nước lên, đường thành sông còn nhà thành suối, nhỏ bạn xuống nhà chơi xắn váy lội vòng vòng kiu "đã quá!". Nước sông thì dư, nước mưa (dột) cũng dư, nước xài thì thiếu. Hình như thời đó nhà nào cũng rứa thì phải, đã trả tiền cho nhà nước, còn phải sắm một cái máy bơm, nối trực tiếp vào vòi, mà cũng phải chờ đúng lúc, phải mồi nước tới lui, may ra nó khọt khẹt ra được ít nước. Mẹ bao nhiêu năm trời phải thức khuya dậy sớm hứng nước cho đủ xài, mệt quá lại dọn đi.

Tới lượt ngoại bán nhà.

Có thêm tiền ngoại cho, mua được cái nhà gạch-ra-gạch. Xinh xắn bé nhỏ. Có ban công cho mẹ trồng bông.

Kẹt một nỗi, cái sự hùn hạp 50-50 không phải lúc nào cũng sướng. Buồn buồn ba đuổi. Vui vui ba kiu bán nhà chia ra.

Vậy mà mẹ cũng ở cái nhà đó được mười hai năm rồi.

Giờ thì đã bán nhà chia ra thiệt. Mẹ có nhà mới. Bữa giờ sung sướng báo tin nhà mát lắm, đẹp lắm. Có bếp, có phòng ngủ, có ban công trồng bông.

Khi nào trả xong tiền nhà, tui sẽ mua cho mẹ một cái giường có nệm, có khăn trải giường rủ xuống như mẹ thích.

Cuối cùng thì cái nhà đã không còn là một nỗi ám ảnh.

Vì sao mình xa nhau?

Hmm, chả phải tên phim Hàn đâu, mà là bạn Dzịt đặt title cho nó mùi mẫn tí cho dzui. Tại hôm qua nói chuyện, bạn Phi có nhắc tới vụ khi ở xa nhau người ta tự dưng cảm thấy thân thiết, nên bạn Dzịt suy nghĩ lẩn thẩn một tí về cái vụ xa nhau.

1. Càng xa càng xa.

Vụ này gặp hoài. Bạn bè đang chơi vui vẻ, rồi mỗi người một hướng. Càng ngày càng ít nói chuyện, ít chào hỏi, ít nhớ về nhau hơn. Couple đang iu say đắm thì đường em em đi, đường anh anh đi ... du học. Thư từ chat chit thưa dần, rồi thì ... con sáo sang sông.

Mà theo bạn Dzịt thấy thì vụ này kể ra cũng bình thường. Nó là xu hướng bình thường của con người, tức là xa thì ...xa. Có xa cái này mới có gần cái kia. Ai ngồi than thở "hôm qua em đi tỉnh về, hương đồng gió nội bay đi ít nhiều", chứ bạn Dzịt thì nghĩ em đi lên tỉnh cả chục năm mà em cứ quần đen áo bà ba chân dép lào thì tội em lắm thay. Nói vậy hông phải là cổ súy cho cái vụ ta xa nhau rồi thì ta quên phứt nhau, nhưng mà để thông cảm cho em giờ đã hết hương đồng gió nội. Xu thế đời nó thế, em thơm phức hương sữa tắm Dove thì cũng tốt chứ sao!

Còn nếu muốn nhớ, thì ráng keep contact đi. Thời đại này liên lạc dễ như không, điện thoại, email, blog, facebook, yahoo connect... đủ cả. Ngày nào cũng đưa cái mặt cho em coi, em muốn quên cũng khó.

Bạn nói "thì đưa đó, em hông quên, nhưng mà em chỉ coi tui là bạn thui, chứ iu con trai tỉnh mất rùi!"

Hì, bạn Dzịt hông bàn về tình iu à nha. Vì tình iu nó phức tạp lắm. Hỏi tại sao iu hay không iu thì bạn Dzịt có là "chiên da" tâm lý thì cũng bó cẳng thui à! Bạn bè, xa thì xa, nhưng chỉ cần còn cái địa chỉ email, còn cái nick IM, thì lâu lâu vẫn kiu nhau chat chit báo cáo tình hình dzui dzẻ. Lúc cần vẫn có thể tìm nhau là được rồi.

2. Càng gần càng xa

Vụ này nghe ngộ ngộ, nhưng mà cũng nhiều đó. Như công chúa với hoàng tử iu chí iu chết, cưới xong về có khi nồi niêu chén dĩa bay tùm lum. Nhiều người đang thân thiết, ở chung một thời gian là dội ngược.

Tại vì khi gần nhau mới thấy hết tật xấu của nhau. Chat chit thì làm gì thấy người kia đang vừa gõ bàn phím vừa ... gác cẳng lên bàn (he he, mang ra làm ví dụ thôi, chứ Dzịt cũng thích gác cẳng lên bàn :">). Bạn bè nhiều khi chỉ biết nhậu chung là vui, chứ tan tiệc mà về nhà trọ chung có khi lại bực mình vì bạn lăn ra ngáy khò khò làm mình cũng xỉn mà ngủ hỏng được.

Cái dzụ càng gần càng xa này dzịt thấy nguy hiểm hơn càng xa càng xa, vì nó có nguy cơ ... xa luôn. Gần quá thì ... dễ chạm điện, cháy nổ tùm lum, rồi tình bạn te tua khét lẹt cả. Mà đã vỡ mộng rồi, có đi xa xa nhau rồi quay lại cái thời chát chit vui vẻ ngày xưa, thì ngay khi đang chát vẫn hình dung ra cảnh bên kia gác cẳng lên bàn. Vậy á!

3. Càng ... đứng im càng xa

Chàng với nàng cưới nhau về, dzui dzẻ hạnh phúc. Sau 10 năm, nàng vẫn như xưa, chàng vẫn như xưa, chả có gì thay đổi, chả có gì vỡ mộng vỡ miếc. Nhưng quan hệ thì nhạt phèo như nước mưa.

Bạn Dzịt có đọc vài truyện ngắn trong đó họ miêu tả quan hệ vợ chồng dạng "chàng nói một câu, nàng đáp một câu, hai câu đó chả liên quan gì tới nhau". Hoặc dạng "chàng hỏi nàng trả lời, chàng kiu nàng ừ, chàng im nàng ... im, mặt chàng thì nàng không buồn dòm tới, mặt nàng thì không vui không buồn không biểu tình".

Hình dung thôi, đã thấy ngán gần chít!

==============

Bạn nói, "mệt quá, xa cũng xa, gần cũng xa, mà đứng im cũng xa luôn. Vậy làm gì cho không xa?"

Thú thiệt là bạn Dzịt cũng không biết, dù đã suy nghĩ khá nhiều. Cuối cùng Dzịt kết luận là chả cần làm gì cả. Có nhiều cái hình như thuộc về bản tính mỗi người, ví dụ như cái cô vợ suốt ngày im lặng như cái bóng, hoặc là người thích gác cẳng lên bàn người không thích. Thay đổi không được.

Chỉ là nên biết quý trọng những gì còn chưa xa.

There's something on the wall...













There's something on the street...












Nuôi cá cũng lắm công phu

(Tiếp chuyện cá)
Đầu tiên nhắc chuyện cũ một tẹo để khẳng định là dzịt chưa từng có ý định bắt đầu nuôi cá. Số là một bữa đẹp trời, Sid lùn lên chơi nhà, đi ngang qua bến subway thấy người ta bán cá. Sid nhà ta thì đang tuổi tò mò, bèn nổi hứng mua cá về nuôi.

Sid ta nằm chơi bời đến chiều thì cảm thấy làm biếng mang cá về. Thế là Sid về, cá ở lại, dzịt thì phải cho cá ăn.

Cá cứ ăn và cứ lớn tướng. Sid cứ lên rồi Sid lại lười. Cuối cùng Sid tuyên bố "con cá đó là em tặng chị mà!", để hợp thức hóa cái vụ lười lấy cá về.

Cá được nuôi theo kiểu cho ăn nhỏ giọt, sáng vài hột thức ăn tổng hợp, tối lại vài hột. Thỉnh thoảng lại bỏ đói ít lâu. Cái ly đựng cá nhỏ quá, gấu mèo lấy cái hộp nhựa cũ cắt nắp cho cá vào. Mùa đông tới, hai đứa đi làm cả ngày, nhà lạnh như băng, cứ sợ cá chết. Đi về có khi dòm dòm thấy nó nằm bất động dưới đáy hộp. Hoảng quá cầm lên lắc lắc, cá giật mình bơi loạn xạ. Hóa ra cậu chàng tranh thủ ngủ để tiết kiệm năng lượng.

Sinh nhật gấu, bạn Phi tặng gấu cái hồ cá thủy tinh tròn tròn, có sỏi với một cụm hoa nhựa. Thế là cá được thừa hưởng. Nhà mới đẹp hơn, rộng hơn nhà cũ một tí, nhưng nhiều sỏi quá, cá ta không nhặt thức ăn rơi dưới đáy hồ được. Bỏ đồ ăn vào nó đớp được có 1-2 hột thì đã chui vào đám sỏi hết cả. Do thiếu ăn hay do lạnh chả biết mà cá ốm bớt.

Mùa xuân tới, cá thoát nạn chết cóng. Nó vẫn ngủ suốt ngày, nhưng béo ú ra, đuôi dài đỏ mượt. Nó phun bọt đầy mặt nước. Dzịt nhớ hồi xưa lúc ở nhà nuôi cá, lúc nó đẻ trứng thì cá đực phun bọt để cá cái đẻ trứng vào. Thế là hai đứa đoan chắc chàng cá nhà ta đang muốn lập gia đình.

Vậy mới sinh ra cái trò đi siêu thị kiếm thêm con cá nữa cho nó đỡ buồn, và kết quả là hai cái hồ, hai con cá suốt ngày hăm he gầm gừ nhau.

Con cá nhí bé xíu và lanh lợi. Bữa đầu tiên về nhà, cho ăn, nó ăn tới tấp, xong còn vẫy đuôi đòi thêm. Cái hộp thức ăn nhỏ cho con cá già ăn gần cả năm chưa hết, có nó vài bữa đã gần sạch be.

Hai đứa lại phải bấm bụng đi mua fish-bap (bap = cơm, mấy cô bán hàng trong siêu thị gọi vậy đó). Siêu thị không bán loại giống hộp cũ, chỉ có loại thức ăn mỏng mỏng, ghi là dành cho cá nhiệt đới, có hình con cá đỏ đuôi dài dài nhìn cũng giống hai chú ở nhà. Thế là mua về. Ai dè bỏ vô hồ, cả hai con đều chê! Đành tiếp tục cho ăn loại cũ.

Gấu mèo bảo, con cá nhí nó ngủ ghê quá. Nó cứ nằm sát mặt nước, trên cái lá bèo giả, ngủ mê mệt không động đậy. Nghe mùi thức ăn mới vùng dậy đòi ăn.

Được vài bữa, dòm gần thấy sao nó bị nổi đốm trắng li ti khắp người. Thôi rồi, hóa ra không phải nó ngủ, mà là nó bệnh!

Lại vô siêu thị. Hộp thuốc trị nấm cá giá 16 ngàn, trong khi con cá giá có 3 ngàn. Hai đứa tiếc của lắc đầu. Về nhà search trên mạng, thấy có người chỉ cách trị bệnh cá bằng thuốc tây và muối. Thuốc thì chả biết làm sao mua, thôi cứ thử bằng muối vậy.

Qua hôm sau, nấm nhiều hơn. Cá nhí bị rụng gần hết đuôi và vây. Nhìn nó bé xíu, ốm nhom, trắng nhợt, đuôi vây xơ xác, mắt thì mở không lên, ăn cũng không buồn ăn, cứ phập phều nổi trên mặt nước, thật đáng thương. Gấu mèo lại thay nước, bỏ muối.

Hôm sau nữa, hình như có dấu hiệu bớt nấm. Nó bắt đầu ăn trở lại.

Bây giờ thì ổn rồi. Không biết nhờ muối hay nhờ sức sống mãnh liệt mà cá nhí hết bệnh. Nó lại đỏ tươi xinh xắn, lại bơi tung tăng và ăn như hạm.

=========

Nhân tiện nói thêm, hôm qua bạn dzịt đọc một mớ bài về phong thủy. Có bài khuyên nên để hồ cá hướng đông hoặc đông nam, tình cờ là đúng hướng của hai cái hồ hiện giờ luôn. Tới hai cái chứ hong phải một, nên chắc là bạn dzịt sắp giàu, tiền tài sắp vô như nước rùi he he...