Chuyện của em

Mình gặp em trong một lần đi siêu thị. Đang đi long nhong thì tự nhiên nghe tiếng trẻ con khóc ré lên. Bên này, nghe con nít khóc là hơi bị bất thường, vì thường bọn con nít Hàn rất ngoan và nghe lời ba mẹ. Dòm lại, thấy một cô gái nhỏ người, da ngăm ngăm, mặt tròn mắt to, tóc dài đen và dày, cặp nách một thằng nhóc đang khóc la ỏm tỏi.

Ghi chú tiếp là bên này cũng hiếm thấy người ta bế con nít bên hông. Bình thường họ bế trong cái địu đằng trước, đằng sau lưng hoặc đẩy xe, tụi nhỏ cứ thế nghẹo đầu ngủ ngon lành. Thành ra mình dòm dòm, rồi ...thôi. Tính bỏ đi chỗ khác thì cô gái bế thằng nhỏ xăm xăm đi tới chỗ mình "Chị ơi, phải chị người VN không?".

He he, lẽ ra mình phải nghĩ ra từ sớm cô nhỏ là người VN mới phải.

Em hỏi mình cái gì đó về món hàng nào đấy ở siêu thị, giờ mình quên mất tiêu rồi. Xong em liến thoắng hỏi mình chị làm gì bên này, chị lấy chồng Hàn hay đi làm. Ủa chị đi học hả, chị học gần đây hả. Nhà em cũng gần ngay đây nè, hay chị về nhà em chơi không, em làm bánh xèo cho chị ăn. Bánh xèo ngon lắm. Chị đừng lo ông xã em hiền lắm. Mà giờ ổng đi làm rồi. Chị về nhà em chơi hen, có mấy bước à.

Vậy là thành ra mình đi theo em về nhà chơi, không biết là vì thèm ăn bánh xèo VN hay vì tò mò. Em bế thằng nhỏ đi te te, lâu lâu nạt nó một tiếng nếu nó bày trò quấy khóc. Nhà em là một căn hộ nhỏ nửa tầng hầm, kiểu nhà bên này gọi là "pan-ji", nền thì thấp hơn mặt đất, ló cái cửa sổ lên trên. Trong nhà đồ đạc cũng bình thường, tủ nhỏ bàn nhỏ, có cái tủ lạnh hơi to to trong bếp. Em cho thằng nhỏ ngồi chơi với mình ở bàn nhỏ giữa bếp (kiểu bàn ngồi bệt xuống đất), còn em lôi bột ra làm bánh. Hóa ra bánh xèo của em là bánh xèo kiểu Hàn, tức là bột mì pha bột gạo, chiên với ít hành lá và hẹ, chấm nước tương ớt. Mình hồi đó thì ăn gì cũng thấy ngon. Vừa làm em vừa nói tía lia. Nói trời ơi lâu lâu mới gặp người Việt em mừng quá. Ở nhà có em với chồng với bà già chồng, mà em nói tiếng Hàn đâu có được bi nhiêu chị. Có bữa tức ổng quá em chửi ổng bằng tiếng Việt luôn.

Hóa ra em còn nhỏ xíu, mới 21 tuổi. Em nói, nhiều người lấy chồng bên này lắm chị, mà họ toàn sướng hơn em không hà. Có chị mới lấy chồng có một năm đã có tiền gửi về cho mẹ xây nhà rồi. Còn em lấy chồng cũng mấy năm rồi, mà mới đủ tiền cho mẹ em xây lại nhà hồi hè này. Em nghỉ rồi làm đó chị, chứ hồi trước em nhận mấy cái đồ điện về làm. Đó cái đám sau lưng chị đó, em nhận về quấn, mỗi tháng được cỡ tám trăm. Mà làm ba cái này cực lắm chị ơi. Giờ ông xã em đang kiếm cho em việc khác. Ừa tiền em đi làm được em để dành gửi về nhà, nhưng mà hồi có bầu thằng này em thấy nhà chồng em kẹt quá nên em cũng góp hết một mớ. Với lâu lâu cũng góp một ít, chứ không kỳ lắm chị. Thì cũng nhà chồng mình mà. Ổng cũng thương em lắm chị, hồi em có bầu, có bữa nửa đêm em đòi ăn trái cây, ổng chạy đi một hồi ổng bê về nguyên trái dưa hấu.

Mà chị thấy chồng em chị đừng cười nha, ổng già mà xấu lắm chị ơi. Nhưng mà thương vợ. Em thấy vậy được rồi. Ở nhà đi lấy chồng còn bị tụi nó đánh te tua. Ông này có khi em tức lên em chửi ổng cũng im. Có điều ổng hổng giàu. Mà kệ cũng được chị hỉ. Chị lấy chồng Hàn không chị, em làm mai cho. Mà em nói thiệt chị lấy chồng Hàn quách đi chị ơi, tụi con trai Việt nam tệ lắm.

Mình ngồi nhăn răng cười, không nói gì. Em không đẹp lắm, nhưng có duyên, má bầu bĩnh. Nói chuyện thì rặt kiểu miền tây, lâu lâu đệm mấy chữ. Em nấu ăn y kiểu Hàn, nhồi bột mì xong cán ra cắt bụp bụp quăng vào nồi là thành mì sợi. Em khoe biết làm kim chi, chị chồng chỉ em làm. Em nói huyên thuyên, thỉnh thoảng vô tình lặp lại luôn cái đã nói trước đó. Ngồi một bữa, nghe em xúi lấy chồng Hàn hết mấy lần.

Lúc mình về, em dúi cho mình củ khoai lang, nói mấy bữa trước em đi cuốc khoai với mẹ chồng em. Khoai ở đâu hả chị, thì nhà chồng em có miếng đất nhỏ họ chia ra trồng chung với mấy người trong khu á. Phần ai nấy trồng rồi thu hoạch thôi. Củ khoai em cho to khủng khiếp, to cỡ con mèo, mình với bé Hạnh cắt ăn mấy bữa mới hết.

Sau đó có lần mình rủ bé Hạnh qua nhà em chơi. Rồi lần khác gặp em ở sân trường, em kể xin được làm công nhật trong trường. Làm công nhật tức là đi nhổ cỏ, tỉa cây, mỗi đợt dăm ba ngày, làm ngày nào trả tiền ngày đó. Em đội cái nón lưỡi trai nhựa, quấn khăn, đeo bao tay cao su, không bao giờ mặc cảm gì hết, cứ thấy mình từ xa là gọi om sòm rồi nói cười te te. Có vẻ em tạo hình tượng tốt cho cô dâu việt nam hay sao đó mà mấy bà già đi làm công nhật với em cứ hỏi mình có muốn lấy chồng Hàn không, tui có thằng con còn chưa vợ nè (mô phật).

Em vẫn hay rủ mình qua nhà chơi, nhưng mình ậm ừ rồi quên mất. Gần ra trường công việc nhiều hơn, với lại thiệt tình mình ngán nghe em kêu chị lấy chồng Hàn đi, sướng thiệt mà chị.

Lúc mình gần ra trường thì gặp em ở căntin. Em khoe em xin vô làm được rồi. Làm ở đây tốt hơn nhiều đó chị. Rồi lại hồ hởi kêu mình ghé nhà chơi.

Mình ra trường cũng lâu rồi. Giờ thỉnh thoảng nghe bạn nhắc, nhỏ Trinh vẫn còn làm ở căntin. Nhỏ đó vui lắm, hay múc thêm đồ ăn cho anh em Việt nam.

***

Hôm nay đọc báo thấy có người than lấy chồng nước ngoài mà chồng không chịu cho gửi tiền về hàng tháng, chỉ đồng ý để năm gửi về hai lần, làm mình phải đi làm thêm cực nhọc, rồi dấu diếm tiền lương, vì vậy vợ chồng bất hòa. Tự nhiên nhớ em, nhớ cái nụ cười nhe răng hồn nhiên, nhớ cái kiểu em không bao giờ than thở, trách móc hay tủi thân hay tự ti. Nhớ cái lúc em nói thì dù sao cũng làm dâu, mình phải hùn vô lo một tí thôi chị.

Không biết còn gặp lại em không. Nhưng tự nhiên nghĩ, nếu có lúc gặp lại, mình vẫn muốn nghe em nói chị lấy chồng Hàn đi.

Vì như vậy nghĩa là em vẫn đang hạnh phúc.

Tiệm bánh

Ở ngay chỗ mình hay đứng chờ xe bus đi làm, có một tiệm bánh Pháp. Tên là Jean B... gì đó.

Mình hay tranh thủ lúc chờ xe để ngó vô tiệm. Khoái nhìn mấy ổ bánh mì mập ú họ xếp trên kệ dọc theo bức tường kính. Không hiểu sao cứ nhìn bánh mì là nghĩ tới những bữa ăn phương Tây, có dao và nĩa, bánh mì và bơ. Tiệm bánh có hai hàng kệ sát tường, một hàng trên chất bánh, hàng dưới dùng để tranh trí, nhưng cũng trang trí toàn bằng mô hình những giỏ bánh ngọt và lúa mạch, với những thứ lặt vặt toát lên cái vẻ châu Âu không thể nào lẫn đi đâu được.

Mình thích cái tiệm bánh, thích vẻ ấm cúng no đủ của nó và thích cả bánh ở đó, mặc dù mình chưa tự mua lần nào. Có một lần mình phụ Trúc build cái lib, xong đòi trả công, hôm sau ổng mua cho một cái bánh bông lan khá ngon. Một lần khác sinh nhật mình, VN team hùn tiền mua một ổ bánh kem thiệt to, vậy mà ăn sạch bong.

Sáng nay tiệm bánh đóng cửa. Trên cửa có cái thông báo tuyển nhân viên và khai trương, ký tên Angel-in-us. Giật mình nhìn kỹ lai thì thấy sau lớp kính đã phủ xuống những tấm rèm có nhãn hiệu Angel-in-us. Vậy là tiệm đã đổi chủ.

Cũng không hiểu sao những hàng ăn mình thích hay biến mất. Như tiệm roll Crazy Fish, như cái xe đẩy bán mề gà áp chảo hồi xưa mình, gấu với Phi hay ăn khuya, hay như xe bán bánh canh cua có món nước chấm độc chiêu đối diện NVH phụ nữ ngày trước. Mình vẫn hay nghĩ, nếu một tiệm ăn ngon mà biến mất thì tiếc ghê lắm, vì người ta không còn dịp thưởng thức món ngon như vậy nữa. Giống như bây giờ, mình không thể kiếm được tiệm nào có món Crunch roll ngon như của Crazy Fish, hay là món nước chấm trong vắt chua ngọt thơm thơm như của xe bánh canh cua nọ.

Còn cái tiệm bánh này, dọn đi mất rồi, thì cũng không hẳn mình không có chỗ mua bánh ngon như vậy. Có điều sự ấm áp kiểu Pháp an ủi mình mỗi lần đứng chờ bus sẽ không còn nữa.

Tồn tại và đánh đổi

Gấu nói, dạo này trên VNExpress có cuộc tranh cãi mới về chuyện sống ở Mỹ khổ hay sướng. Người nào ở VN sướng mà sang bên đó vất vả hơn thì kêu khổ. Người nào ở VN cũng đã khổ mà sang đó thấy dễ sống hơn thì kêu sướng. Nói chung, sướng khổ không phải do cuộc sống hiện tại, mà do cách mình so sánh nó với cuộc sống mà mình muốn.

Mình cũng tò mò nên đọc thử một bài. Ngay khúc đầu, tác giả kể "Khi còn ở Việt Nam, tất cả những việc tôi phải làm là ăn và học; thi thoảng cuối tuần mới giúp dì và mẹ đi bán hàng". Đọc tới đó mình cười cái khì.

Nếu so sánh giữa chuyện "ăn và học" với chuyện đi làm, thì dĩ nhiên đi làm cực hơn. Nói vậy chẳng thà nói, sao hồi nhỏ tui sướng quá, chẳng làm gì chỉ cần ăn và ngủ, mà bây giờ tui khổ sở vậy nè trời.

Mình nghĩ, bây giờ mà cô đó muốn chẳng làm gì ngoài ăn và học thì ngay cả ở VN chắc cũng khó, trừ khi mẹ cổ đồng ý bán hàng nuôi cổ suốt đời. Tới một lúc nào đó, người ta sẽ phải tự lo cho mình. Nếu không tự lo được thì đói. Đó là quy luật tồn tại.

Bởi vậy, mình đọc mớ than vãn về chuyện phải đi làm đầu tắt mặt tối, phải trả một đống bill, phải tốn tiền thuốc men... thấy thiệt nhảm nhí. Bịnh thì phải uống thuốc. Xài điện thoại, xài điện, xài nước, xài gaz thì phải trả tiền bill. Muốn có tiền thì phải đi làm. Đến con cá còn phải lo kiếm ăn để tồn tại, nói gì con người.

Thật ra cổ cũng có thể chọn cách ... lên rừng sống, không tốn tiền nhà. Lượm củi về nấu, múc nước suối xài, khỏi xài PC, khỏi tốn tiền điện nước gaz internet. Đau bịnh thì ...kiếm lá thuốc. Lúc đó chắc cổ sẽ còn than nặng hơn bi giờ.

Mình nghĩ, khi người ta làm gì, tức là người ta có một mục tiêu, và đã quyết định đánh đổi một vài thứ khác vì mục tiêu đó. Chẳng có gì là free (trừ mấy cái free hug mình có thể kiếm được ngoài Myungdong). Quyết định qua Mỹ, tức là đánh đổi một môi trường này lấy một môi trường khác, đổi một tương lai này lấy một tương lai khác, một cuộc sống này lấy một cuộc sống khác.

Mà hình như trong suốt đời một người, bao giờ cũng phải lựa chọn và đánh đổi. Rất ít khi mình có thể có được mọi thứ một cách vẹn toàn. Mua đồ thì phải mất tiền. Rẽ trái thì không thể rẽ phải. Chỉ có hai tay, cầm thứ này lên sẽ phải bỏ thứ khác xuống.

Vấn đề là, một khi đã đánh đổi A lấy B, và cái được lựa chọn không hoàn toàn tốt, thì thế nào?

Marry nói: tớ vẫn thấy B tốt hơn A.

Fred nói: A tốt hơn, phải chi hồi đó tớ chọn A.

Jane nói: tớ thấy A với B đều có mặt tốt và xấu cả.

Marry là người lạc quan nhất và vui vẻ nhất. Fred là người khổ não nhất. Và Jane là người bình tĩnh nhất, nhưng không vui bằng Marry.

Mà thiệt ra, mình nghĩ tất cả bọn họ đều không đúng. Vì khi họ chọn, thì hai option đó là B và A. Sau một thời gian, B đã phát triển thành B', và A thì vì không được chọn, nên đã mãi mãi nằm lại vào quá khứ. Vào thời điểm họ kết luận, thật ra họ so sánh một cái có thật, khác nhiều ít với cái họ đã chọn, với một cái không còn có thật nữa.

Gọi điện thoại

Có hai cuộc gọi mà mình muốn gọi nhất, nhưng chưa làm.

Thứ nhất là gọi cho vợ Tài. Cách đây chừng 4-5 năm, một bữa đang làm việc thì mẹ gọi mình trên Yahoo, con ơi có đứa nói là vợ thằng Tài gọi cho con, báo thằng Tài nó mất rồi.

Mình nhớ bữa đó mình hớt hãi hỏi mẹ, sao nó mất vậy mẹ. Mẹ nói nghe kể nó bị viêm não. Vợ nó nhớ con là bạn thằng Tài, nên gọi cho con hay. Mẹ nói con đi Hàn rồi, nó cho số điện thoại nè.

Mình cẩn thận ghi số điện thoại vào cuốn sổ mình hay dùng, thầm nghĩ lát tối sẽ gọi. Mà hết card rồi, sẽ phải đi mua. Rồi thì tối đó bận hay sao đó mà cũng không mua card, tự hẹn hôm sau. Rồi sau đó, bữa thì không nhớ ra, bữa thì nhớ ra mà không có card sẵn, cũng có bữa nhớ ra, có card, nhưng cuốn sổ có ghi số điện thoại thì lại quăng đâu mất.

Mà cũng có lúc, cầm số điện thoại lên, nghĩ tới chuyện chạy ra đầu đường mua cái card, xong rồi quay số. Cũng dễ thôi mà! Bên kia Mai (hình như nhỏ tên là Mai, mình gặp có một lần nên không nhớ kỹ lắm) sẽ alo. Rồi mình sẽ nói Kim Anh đây nè, Mai nhớ không. Mai sẽ nói nhớ chứ. Rồi mình sẽ nói... Nghĩ tới đó, tự nhiên thấy không biết nói gì để giải thích cho chuyện cả mấy tháng rồi mình mới gọi điện. Chẳng lẽ nói mình quên? Chẳng lẽ nói mình bận? Chẳng lẽ nói mình quăng mất cuốn sổ? Chẳng lẽ nói mình lười đi mua card điện thoại? Lý do nào nghe cũng lạnh lùng đáng ghét như lý do nào. Mình sợ đối diện với lỗi lầm của mình. Mình sợ hiện ra trước mặt Mai một cách trần trụi, đáng ghét, vô tâm. Thế là mình lấy cớ gì đó, như là tối quá rồi chẳng hạn, để hẹn lại lần sau.

Những lần nhớ ra của mình cứ thế thưa dần. Có một thời cuốn sổ bị lạc mất cỡ một năm. Tới lúc ngồi soạn cái thùng đồ cũ tìm ra được nó, mình ngồi nhìn cái địa chỉ một lúc mà ngẩn ngơ không biết làm gì cho phải. Gần hai năm rồi. Giờ gọi điện, mình sẽ nói gì để giải thích sự quên lãng suốt hai năm trời bây giờ?

Cũng thỉnh thoảng nằm mơ thấy Tài. Tỉnh dậy thấy buồn rã người. Mình nhớ cái lúc Tài giới thiệu Mai với mình. Giống kiểu giới thiệu một người thân nhất đời cho một người thân nhất đời khác. Hoặc giống kiểu giới thiệu một người tin cậy nhất đời cho một người tin cậy nhất đời khác.

Vậy mà mình phụ lòng tin của Tài, bằng cách bỏ lửng không thăm hỏi gì Mai vào ngay lúc khó khăn nhất đó.

Một bữa, quyết định mình sẽ không hèn nhát nữa. Mình sẽ gọi điện và xin lỗi Mai. Sẽ hỏi Mai dạo này thế nào, hai mẹ con có ổn không.

Tới lúc cầm số điện thoại lên, chợt nhớ 4-5 năm đã trôi qua. Trong thời gian đó, một người ở VN không biết đã đổi bao nhiêu số điện thoại rồi.

Cũng chẳng biết mình thật sự tin rằng Mai đã đổi số điện thoại, hay đơn giản là mình vẫn còn hèn nhát, nhưng mình đã không gọi thử. Cuốn sổ lại lạc mất lần nữa. Mình cũng không định tìm lại.

==================================

Người thứ hai mình muốn gọi điện là ba.

Hồi đó, mình và hai đứa em đều ủng hộ mẹ chia tay với ba, sau mấy chục năm trời chịu đựng. Ba gửi msg bên Yahoo, trách móc này nọ, dạng như tao không ngờ tụi bay lại ủng hộ mẹ bay làm chuyện xấu. Mình trước giờ mỗi lần thấy ba gọi đều trả lời, lúc đó bực quá lờ tịt luôn. Hai đứa kia cũng lờ tịt.

Vậy là ba mình cũng không online Yahoo nữa. Rồi em mình đổi số điện thoại, nó nói tại ba mình gọi nói này kia làm nó bực. Mình nói vậy đâu được, lỡ ba có gì cần thì sao liên lạc được. Nó nói biết vậy, mà giờ bực quá, thôi để ít bữa rồi ta gọi cho lại số, nói là số kia bị mất.

Xong rồi thôi, từ đó đến giờ ba không online, mình thì không gọi điện. Có lúc tự nhiên nhớ ra suốt mấy năm mình đi Hàn, mình chẳng bao giờ gọi điện cho ba. Toàn là gọi điện cho mẹ (cũng ít ghê lắm, tại mẹ biết xài Yahoo). Toàn là chat chit với mẹ, hỏi mẹ có khỏe không, có bị đau chân không, bị huyết áp không, nghe mẹ kể chuyện này chuyện khác. Toàn là nghe mẹ nói mẹ nhớ Ti quá, mẹ muốn Ti ở nhà mẹ nấu cho ăn. Lâu lắm ba mới online một lần, lúc mẹ vắng nhà. Mình hỏi ba khỏe không, ba nói ba cũng ổn, hỏi con khỏe không, xong rồi kể chuyện cần mình giúp đỡ. Mình dạ, ba để con gửi tiền về. Nói chuyện xong, ngồi nghe buồn chao buồn chát. Lẩn thẩn nghĩ nếu mình kể ba nghe chuyện bên này có thời gian mình thiếu tiền ăn tới mức nhìn đồ ăn họ quăng trong thùng rác cũng thèm, thì ba sẽ phản ứng thế nào. Rồi lại nghĩ nếu ba không cần mình, ba có online hỏi mình không.

Bây giờ, cả năm rưỡi đã trôi qua từ msg cuối cùng của ba, mình mới nhớ ra hồi xưa mình chả bao giờ gọi điện hỏi thăm ba cả. Mới nhớ ra mình cũng chẳng nói được những câu như con nhớ ba quá. Thỉnh thoảng muốn gọi điện cho ba hỏi thăm, nghĩ tới chuyện mình alo con nè ba, rồi ba sẽ trả lời thế nào. Sẽ bình thường hỏi Ti đó hả, khỏe không con, ba cũng ổn. Hay là sẽ trách móc tụi bay có nhớ gì đến tao đâu. Nghĩ tới chuyện bị trách móc, mình lại thôi. Mặc dù có khi coi phim thấy ông già cô độc đáng thương, tự nhiên nghĩ tới ba mình, về già không lẽ cũng vậy sao?

Giờ ngồi viết những dòng này, tự nhiên thấy tất cả những nỗi sợ của mình là vô nghĩa lý. Giả như bị trách móc đi nữa, cũng đúng thôi mà!

Quyết định gửi cho ba một offline msg, và hỏi số điện thoại từ nhỏ em.

Sống có ích

... thì sẽ được mọi người thương.

Nếu cùng lắm hổng có ai thương, thì ít ra mình cũng thương được mình ^^