Linh tinh đêm tháng 9

Đại khái dạo này mình hơi bị sến, hơi bị bịnh bán than. Mình phải bình tĩnh nhìn nhận một sự thật khách quan và đau lòng là khả năng lạc quan của mình đang xuống cấp. Phải chấn chỉnh lại thôi.

Roo con đi học hai buổi, tự nhiên lại dính mẹ như keo. Chắc nó sợ bị bỏ rơi. Lần nào vô lớp quay lưng đi chơi một lát là cũng thấy mẹ đâu mất. Mình khá hí hửng vì thấy nó cứ loanh quanh đi chơi, không khóc, không mè nheo gì. Nhưng mà giờ nghĩ lại, biết đâu nó đi loanh quanh dòm ngó để tìm mình? Bị bỏ lại như vậy giữa một nơi xa lạ với những người xa lạ có làm nó sợ hãi không? Cứ bị bỏ vậy hoài có làm tổn thương tâm hồn bé nhỏ của nó không? Sao mà giờ khi nó ôm mình, mình cảm thấy nó thật sự sợ hãi là nếu nó buông tay ra mình sẽ biến mất.

Cũng không biết phải làm cách nào. Họ nói là đừng nên bỏ đi, mà kiên nhẫn giải thích với nó, mẹ chỉ đi một lát thôi rồi sẽ quay lại. Nhưng mà từ lâu rồi chỉ cần nó nghe hai chữ "mẹ đi" là khóc lóc sống chết đòi bám mẹ. Haizz... Từ hồi làm mẹ, mới biết cái đám lý thuyết dạy con trẻ họ nói trên báo, trong sách cũng chỉ là lý thuyết. Giống như có một bà mẹ nói, hồi xưa tui không có đứa con nào và có cả đống lý thuyết về nuôi dạy tụi nó. Giờ tui có hai đứa, và không còn lý thuyết nào cả.

Ay ay, mới nói không sến, lại sến nữa rồi là seo là seo?

Đại khái là khi đụng vô ba vấn đề tình cảm, khó mà tránh cho khỏi sến một tí?

Hay là nếu tình cảm mà không sến một tí thì nó không giống tình cảm nữa?

Mình không biết. Mình vẫn nhớ hồi nhỏ mình không thể nói một câu chúc tết cho đàng hoàng, vì không quen nói những lời nghiêm chỉnh kiểu "con chúc ông sống lâu trăm tuổi". Giờ mình cũng hay chúc mừng, sinh nhật, đám cưới, này nọ. Lúc chúc mình nghĩ rất nghiêm túc xem mình ước gì cho họ. Và mình nói ra rất dễ dàng, chúc bạn mãi xinh đẹp, mong bạn hạnh phúc mãi. Đó không phải là sáo rỗng. Đó là một ước mong, của họ, của chính mình dành cho họ. Nếu thời gian quay lại, mình muốn đứng trước mặt ông bà và nói "con chúc ông / bà sống lâu trăm tuổi với con".

Ngày nhỏ không quen ngọt ngào, ngay cả nhìn trên ti vi họ khóc lóc hoặc ôm nhau cũng thấy giả giả, hoặc đơn giản thấy xa lạ. Tới lúc hiểu được một cái nắm tay ấm áp thế nào, một vòng ôm có ý nghĩa thế nào, thì có rất nhiều dịp đã bỏ lỡ mất. Tức cười là trước khi biết được cách biểu lộ tình cảm, trân trọng sự ngọt ngào, thì mình lại rất sến, sến thật sự. Tức là có thể nghe mưa rơi mà buồn, có thể nghe bài hát mà mơ mộng, có thể vì một người mà làm tất cả mọi thứ trừ việc thể hiện ra với người đó một chút ngọt ngào.

Nói loanh quanh, thực ra ban đầu tính nói là bây giờ mình cần, cần lắm một chút sến của ai đó, một chút ngọt ngào của ai đó. Hay nói đúng hơn là bây giờ mình đang ngủ không được nè, mình muốn ai đó đừng ngủ lăn quay vậy nữa mà hỏi mình em có sao không, có đau lắm không. Hoặc là muốn một cái nắm tay không qua quýt, một nụ hôn không qua quýt, một vòng ôm không qua quýt, như ngày xưa.
Nhưng mà nói tới đây, tự nhiên ý nghĩ trong đầu mình lại là, ờ, nếu biết là trong đời đã bỏ qua rất nhiều dịp để thổ lộ tình cảm vậy rồi, sao còn không đi mà nói với người ta một câu ngọt ngào?

Trước đây mình nghĩ mình giống như một con ốc sên đụng tí là co rụt lại, mình có thói quen nếu cảm thấy sợ bị tổn thương, sẽ trốn không ra nữa. Giờ mình nghĩ mình giống một con nhím, đụng tí là xù lông, tránh đau mình bằng cách làm đau người ta.

Mình không biết. Mình sợ tình cảnh này sẽ không bao giờ thay đổi. Mình sợ sẽ còn nhiều đêm mình ngồi nghe gió hú ngoài cửa sổ, nhìn bóng cây đen lắc lư, cảm giác cả cơn đau và mỏi mệt, có lẽ do thời tiết, có lẽ do tuổi tác. Ừ, mới ba mấy, mà cảm thấy già lắm rồi, chả còn tương lai, chả còn hy vọng gì.

Lại sến nữa rồi, ặc ặc.

Ờ, thôi từ giờ trở đi không nói chuyện sến nữa nha. Nói chuyện bình thường vui vẻ đi, ngày mai sẽ thử làm món thịt heo quay.

Ờ, than thở quái gì! Lo giặt đồ lo nấu ăn. Lo dọn nhà lo làm vườn. Lo nuôi thằng roo cho khôn cho lớn. Lo học hành ôn lại kiến thức. Lo đi kiếm việc làm đi! Lo lâu lâu gọi điện về nhà an ủi mẹ, người duy nhất thương mình không cần điều kiện gì ráo. Lo chơi với thằng roo, người vẫn còn thương mình trong một số điều kiện nhất định.

Lo ngủ đi, mai còn nhiều cái cần làm, muốn làm.

Mà ... giờ đói bụng rồi, làm sao đây ặc ặc?

Tự dưng muốn ăn món gì mặn lúc 5g sáng, đúng là hết thuốc.

Giờ mà nấu ăn nữa, 6g thằng roo dậy, là lại ngày mới rồi.

Hóa ra đêm ngắn tủn!

Than

Cho tôi than mệt một chút có được không?
Như chung quanh không có ai nghe thấy
Như có người ngồi bên tôi lặng lẽ tự ngày xưa vậy
Để tôi khẽ khẽ than hôm nay tôi trúng gió và nhức mỏi thế nào
Tôi đã phải cười với người thương tôi vì sợ họ lo lắng thêm - ừ thì có được gì đâu
Tôi đã phải giấu người không thương tôi vì biết họ sẽ chỉ sợ tôi thêm phiền toái
Tôi đã phải làm như mình là siêu nhân không bao giờ biết mỏi
Cho tôi tựa đầu một phút có được không?

Cho tôi than buồn một chút có được không?
Rất nhanh thôi, như giọt nước rơi qua ngọn lá thấm vào lòng đất
Rất nhẹ thôi, như tiếng con chim gì kêu trong chiều nắng tắt
Tôi khẽ khẽ than hôm nay tôi cô độc thế nào
Cũng tưởng có người thì sẽ chẳng làm sao
Cũng tưởng mình chả cần những gì cao xa ấy
Cũng chẳng ngờ có lúc tháng ngày cứ trôi qua mỏi mòn như nước chảy
Cho tôi nhỏ vài giọt nước mắt có được không?

Chẳng ai có thể than với cái bóng của mình
Nên khi tôi cần - chỉ một chút thôi - người đừng bỏ đi như thế
Có được không?


Cuối mỗi đoạn đường

Cuối mỗi đoạn đường đều có một chiếc gương
Khi ta đến chỉ gặp bóng mình trong đó
Từ xa cứ ngỡ là ai

Không còn đường để đi tới trước
Từ xa nhìn cứ ngỡ đường dài

Đứng lại hay quay lui?
Chân mỏi mệt rồi
Đã đi qua một đoạn đường rất dài rất dài
Dù cuối cùng cười với mình chỉ là chiếc bóng trong gương thì sao?
Dù tương lai chỉ là phản chiếu của những ngày đã qua thì sao?

Cuối mỗi đoạn đường đều có một chiếc gương
Chỉ để người bắt đầu đi ảo tưởng
Nhưng khi đứng trước gương, thất vọng, rã rời và giận dữ
Có ai lựa chọn đập vỡ chiếc gương để biết liệu sau đó còn có đường đi?

Vì sợ sau gương chỉ là bóng tối?
Hay vì chí ít người ta cũng đỡ cô đơn dù biết đó chỉ là chiếc bóng của mình?