Cuối đông



Mùa đông mòn dần như cục nước đá đặt trên tay
Mỗi ngày mặt trời sớm lên thêm một chút
Hình như những bầy chim lại lần lượt quay về trảng cỏ
Hoa vàng tỏa nắng bên đường

Mùa đông qua một cách rất bình thường
Vài cơn bệnh năm nào cũng đến
Nơi này không đủ lạnh để cảm thấy tay chân mặt mũi trái tim đều đã chết
Chỉ đủ cho người cóng róng co ro

Chỉ đủ cho mình chợt thấy lơ ngơ
Nhìn mùa đông đi qua để nhớ ra lại một năm chưa thấy tuyết
Những ngày qua ngày như nhau mỏi mệt
Nhớ tiếng cười trong gió rét năm nào

Nhớ có lần như cổ tích xôn xao
Mình ước có một người sẽ cầm tay mình nhét vào túi áo choàng người đó
Mùa đông sẽ không bao giờ lạnh nữa

Rồi mùa đi
Đi mãi
Cuốn theo mùa

Bây giờ bàn tay đã ấm hơn xưa
Từ khi biết tự mình ủ lấy mình
và thôi chờ đợi.

---------------------------------

Mình vẫn còn nhớ cái lần coi phim UP, hai ông bà già ngồi đọc sách trên hai cái ghế, lâu lâu thò tay nắm tay nhau. 
Hồi đó ngưỡng mộ biết bao, và cũng tự hào biết bao, vì tụi mình cũng giống vậy. Cứ nghĩ tới lúc trở thành hai ông bà già, chắc cũng sẽ như thế.
Chuyện đó giờ chỉ còn mình nhớ tới. 

Biển xưa



Lâu rồi không gặp biển
Ngồi nghe sóng rì rào kể chuyện
Những cổ tích lặng thầm giấu giữa ngàn khơi
Những khát vọng những bùi ngùi
Những con tàu mang ước mơ phiêu lưu về miền đất hứa
Những tình yêu xa xôi chẳng ai còn nhớ nữa
Nàng tiên cá thành bọt nước lên trời
Cổ tích vỡ vụn giữa đời
Chỉ có con bé con ngày xưa xót xa tiếc nuối
Những câu chuyện kể không có tuổi
Mà tóc người cứ bạc dần ra

Lâu rồi không ghé qua
Nghe gió biển cồn cào ru cả đời tiếc nuối
Bài hát người con gái làng chài nào hát mãi
Có người đi biển chưa về
Bài hát bên lửa trại một đêm đam mê
Có người nhìn người, có người lơ đãng
Bài hát sóng đôi ngồi bên bờ cát
Vu vơ nói về những chuyện đâu đâu
Cất lại trong lòng chi một chữ một câu
Để chỉ còn gió biết

Lâu rồi không về biển
Ngồi nghe mênh mông vô tận thét gào
Rừng dương một mảnh trăng cao
Tĩnh lặng và xôn xao gắn bó nhau cả đời không mỏi
Về để thấy mình thành mây ngàn gió núi
Thành cát vàng thành con còng gió lơ ngơ
Thành vầng trăng vằng vặc đêm xưa
Soi tất cả chỉ trừ bản thân mình góc khuất
Thành sợi rong tưởng lênh đênh trôi dạt
Cuối cùng vẫn mục nát bên bờ

Lâu rồi không nhớ biển ngày xưa…

Bầu trời bay qua



Có mây trắng bồng bềnh như kẹo bông dỗ trẻ con
Trẻ con giờ sợ hư răng không được ăn kẹo bông
Những cô gái xinh tươi cầm que kẹo được ai đó mua cho trong một ngày dạo chơi
Nếm vị ngọt nghĩ là tình yêu
Nếu tình yêu không ngọt thì sao?
Nếu kẹo bông không ngọt thì sao?
Thì sẽ là một đám mây trắng phiêu du qua bầu trời