Sân khấu

Lũ rũ lênh xênh áo mão
Ngựa trầm vó ải nam quan
Nước mắt lời ca tiễn người chén rượu
Sàn gỗ hoá thân thành chốn địa đàng

Hiện thực và mơ cách nhau một bức màn
Khi khép lại tất cả là hồi ức
Buồn vui chẳng biết đâu là thực
Những chuyện tình chưa chắc đã là không

Điêu Thuyền áo xanh, Đắc Kỷ áo hồng
Chiêu Quân ôm đàn Tây Thi giặt lụa
Tất thảy tình duyên xưa đều lỡ dở
Lặng một cung đàn vẫn rát tay đau

Lặng một cung đàn em đi về đâu
Hạng Võ hôm nay biệt Ngu Cơ khác
Thảng thốt thấy mình khóc người đi lạc
Đời vẫn thăng trầm làm sao gặp nhau