Những điều ước

Hồi bé đọc truyện hay thấy ba điều ước. Lúc đó hay nghĩ mình sẽ ước gì ... Điều ước thứ nhất là được xinh đẹp hơn (từ nhỏ đã thấy chán cái chuyện mình xấu xí như một con vịt). Hai điều ước còn lại để dành ... thế nào cũng sẽ có lúc cần trong đời

Lớn lên một chút và bắt đầu biết những điều ước là không thực. Lúc nào đi chùa (có một hai lần trong năm) hoặc thắp nhang ông địa và bàn Phật (cái này thường xuyên hơn) cũng chắp tay cầu cho mẹ khỏe mạnh bình yên. Trăm lần như một, dù cho mình có đang để ý một cậu bạn nào, đang thi cử, đang .... gì gì đi nữa, thì sao cũng được, mình thất bại cũng được, chỉ cần mẹ khỏe mạnh bình yên, hạnh phúc. Nhưng mẹ không hạnh phúc, không khỏe mạnh cũng chẳng bình yên. Càng ngày càng ít muốn cầu nguyện, bắt đầu có cảm giác nếu mình ước mong một điều gì đó bằng cả trái tim, điều đó sẽ không thành. Cũng phải mất một thời gian dài mới thấy là những điều ước rồi có lẽ vẫn thành hiện thực, chỉ là không giống lắm cái cách mình trông chờ nó.

Lớn lên thêm một chút nữa và yêu lần đầu tiên. Khi bước vào chùa thấy mình vẫn đang cầu cho mẹ. Nhận ra hình như mình chưa thật sự yêu.

Rồi cái "chưa thật sự yêu" cũng đi qua và gặp anh ... Lần đầu tiên trong một đêm xem pháo hoa một mình, khi trong đầu vang lên điều ước "cầu cho hai đứa mình mãi mãi hạnh phúc", giật mình thấy mẹ bị bỏ rơi. Không suy nghĩ gì hết, chỉ tự nhiên bật ra cái ước mơ mãi mãi được ở bên cạnh một người...

Và giao thừa năm nay. Có một sự lựa chọn khi chuẩn bị điều ước mà mình sẽ nhẩm trong đầu vào thời khắc chuyển qua năm mới.

Không phải mẹ. Không phải anh. Mà là P. Xin lỗi mẹ, xin lỗi anh. Những điều cầu chúc cho hai người xin để lại sau. Có một người khác cần biết bao một chút hạnh phúc trong cuộc sống.

New year wishes

Wish I know how to love and express my love

Wish I know how to understand and what to say

Wish I know how to work and how to play

Wish I know how to listen, and how to talk

Wish I know how to think and what to do

Wish I know more about you and your pain and your happiness

Wish I love you more and more, my family, my sweetheart and my friends

Wish I never change

Wish I never stop

Wish I never forget anyone

Wish I can make myself go forward

Wish I can make myself stand

Wish I can give more than I can

Giao thừa

Thức ăn thì ê hề.

Không thể nào gọi điện về nhà được. Hình như là nghẽn mạch. Cứ thắc thỏm biết mẹ và gấu đang chờ. Biết thế thì đã dặn mẹ online rồi.

Đầu năm, không muốn nói đến chữ buồn. Nhưng mà ....

Hạnh phúc có, ấm áp có, lặng lẽ có, nhớ nhung có, lo lắng có, buồn cũng có...

Chắc sẽ không bao giờ quên được cái giao thừa này....

Mâu thuẫn

Cái mình muốn làm thì mình thấy không nên, vì nó tốn thời gian

Cái mình nên làm thì thiệt tình không muốn

Thời gian vẫn mất ...

Stupid cupid

Đó là tên một bài hát mà mình rất ... ghét. Vì mấy band nhạc hải ngoại hay hát, nhảy nhót í éo trông chán ngắt.

Nhưng mà cái ông thần tình iu thì đúng là stupid thật. Trong số 10 mũi tên ổng bắn ra chắc có ít nhất 3 mũi lộn địa chỉ, 4 mũi yếu xìu nên nó dính có một tí rồi rơi mất, 2 mũi tẩm thêm thuốc độc, làm người ta đau.

Thỉnh thoảng thương mấy đứa bạn mình vô cùng. Và muốn bóp cổ cái tên bắn cung vô tội vạ kia chit ngắc cho rồi.

Nhưng mà hông có hắn liệu người ta có hạnh phúc không?

Thử nghen ^^

Locations of visitors to this page

Into the west

Mình có một cái playlist thông minh ^^

Nó luôn tự động chọn được những bài hát mình thích. Có khi chỉ cần nghĩ trong đầu "Bi giờ mình muốn nghe bài này" là nó tự động nhảy đến bài đó.

Bây giờ là Into the west. Cứ như là muốn giải thích vì sao A kiss at the end of the rainbow hay thế mà không được giải Oscar.

Phải xem xong tập 3 của LOTR rồi mới cảm được hết bài này. Cái cảm giác như đã đi qua một cuộc chiến tranh, với tất cả những khốc liệt, mất mát, đau thương, đen tối của nó. Đã hết cả sức lực và tâm trí. Bây giờ thì ... "Ngả xuống đi mái đầu nhỏ mệt mỏi rã rời. Đêm đang xuống. Bạn đã đi đến cuối cuộc hành trình. Giờ thì ngủ đi, và mơ về những người đã đến...". Dịu dàng như một lời an ủi, một vòng tay đỡ nâng. Qua rồi, tất cả qua hết rồi, bạn đang đi về một bến bình yên.

Bài hát có tông màu xám và trắng. Lạnh và dịu, trong veo, thỉnh thoảng lấp lánh sáng. Giọng hát và tiếng guitar cũng có cùng một màu như vậy.

Có đi qua những mất mát, đau buồn và những khoảnh khắc khốc liệt nhất, người ta mới hiểu được trọn vẹn sự bình yên...

Into The West

Lay down, your sweet and weary head.
Night is falling.
You have come to journey’s end.
Sleep now,and dream of ones who came before.
They are calling, from across the distant shore.

Why do you weep?
What are these tears upon your face?
Soon you will see.
All of your fears will pass away.
Safe in my arms, you’re only sleeping.
What can you see,on the horizon?
Why do the white gulls call?
Across the sea,a pale moon rises.
The ships have come,to carry you home.

And all will turn, to silver glass.
A light on the water.
All souls pass.

Hope fades,
Into the world of night.
Through shadows falling,
Out of memory and time.
Don’t say,
We have come now to the end.
White shores are calling.
You and I will meet again.

And you’ll be here in my arms,
Just sleeping.
What can you see,on the horizon?
Why do the white gulls call?

Across the sea,a pale moon rises.
The ships have come,to carry you home.

And all will turn, to silver glass.
A light on the water.
Grey ships pass
Into the West.

Nghe nhạc

Hôm nay ngồi lục trong đám nhạc kiếm một bài vui vui để gửi cho nhóc. Không dám gửi nhạc buồn nữa, sợ nhóc lại buồn khờ người ra.

Tìm mỏi cả mắt. Sao những bài mình thích toàn buồn xo không nè trời? Cả những bài về tình iu dạng lạc quan (nghĩa là không có you left me hay cái gì tương tự vậy) cũng có âm điệu da diết thế nào.

Phải đổi gu nghe nhạc thôi.

Nhưng mà phải công nhận, nghe nhạc buồn vẫn thích :">

----------------------------------

Cái list nhạc đang chuyển đến bài A kiss at the end of the rainbow.

Thật lạ, lần đầu nghe bài này là trong đêm trao giải Oscar. Hai người biểu diễn tạo cho mình một ấn tượng rất đậm về một tình yêu đã đứng tuổi, dịu dàng ngọt ngào. Cuối bài, họ kiss nhau ^.^

Chưa từng xem cái movie đó, nên chưa biết cái cảm giác của bài hát khi lồng vào phim nó thế nào. Nhưng bây giờ mỗi khi nghe lại bài này lại thấy nó dịu dàng thế nào ấy. Như một câu chuyện cổ tích kết thúc có hậu.

An empty space in the sky

Rồi cuộc sống vẫn tiếp diễn, chẳng có gì đổi thay

Chỉ là đâu đó trên bầu trời, có một vì sao đã tắt ...

Chuyện con vịt

Trước hết xin đính chính, không phải con vịt này :D

Mà là một con vịt nó thấy ở đảo Síp.

Lúc đó cả đoàn đi thăm một cái làng cổ và đang trên đường về. Qua một đoạn cầu dọc một con suối. Gọi là cầu, vì nó là một khúc đường nằm chót vót trên cao, suối chảy tít phía dưới chân núi, cách nhau về chiều ngang thì chỉ có chừng dăm mét mà chiều cao thì cả mấy chục mét.

Nó nổi hứng lên ngồi lại bên vệ cầu, chân đung đưa vào khoảng không, chợt nhìn thấy một cái xác vịt (má ui...) trôi lập lờ dưới suối, ngay chỗ nước xoáy gần mấy tảng đá. Một cánh cụp một cánh xòe, con vịt nổi phập phều, xoay xoay nhẹ nhẹ theo sức cuốn của dòng nước.

Nó dòm một cách thương xót (dù sao thì cũng là họ hàng nhà vịt ... :"> ). Dòm một hồi bỗng thấy kỳ kỳ. Dòng nước chỗ đó xoáy khá mạnh và chảy cũng khá mạnh. Tại sao cái xác vịt không bị cuốn trôi đi, hoặc không bị xoay tít mà cứ nổi lập lờ một chỗ.

Thế là dòm một lát nữa thì thấy con vịt ngóc đầu khỏi mặt nước và ... bơi. Hóa ra nãy giờ cu cậu kiếm mồi.... :D

Nó dừng ở một chỗ trên mặt nước, vẫn trong cái khu xoáy đó. Trông nó bình lặng và an nhiên. Cứ như là nó đang thưởng thức cảnh dòng suối và núi đồi xung quanh. Nhưng tư thế bơi của nó không giống đại đa số vịt khác cho lắm. Chả là một cánh của nó vẫn xòe ra, cứng quèo.

Rồi nó leo lên tảng đá đứng rũ lông. Rồi rỉa lông cẩn thận. Một cánh vẫn xòe lệt xệt. Rõ ràng cu cậu bị tật ở một bên cánh rồi (biết đâu chiều qua ông chủ định vặt lông, vừa bẻ một cánh thì nghĩ lại, hix hix).

Có một con vịt khác ngồi trên cầu và tự hỏi, làm sao với một bên cánh gãy, con vịt kia vẫn bình thản kiếm mồi nơi nước chảy xiết nhất của dòng suối. Và làm sao trông nó có thể hạnh phúc đến thế, thảnh thơi tự tại đến thế.

Một cuộc đời khác

Em đang ngồi xem một bộ phim. You've got mail. Phim cũ rồi. Hai người nói chuyện với nhau mà không hề biết nhau là ai, ở đâu, làm gì...

Tự nhiên nghĩ, nếu em nói chuyện với một người nào đó không hề biết em là ai, thì em có thể làm một người khác được không? có thể sống một cuộc đời khác được không?

Và cái cuộc đời khác đó, em muốn sống thế nào?

Chắc là không làm programmer nữa anh nhỉ. Em chưa bao giờ thấy mình hợp với cái ngành đầy toán và lúc nào cũng ngồi chăm chú dán mắt vào màn hình máy tính này. Cả ngày không đi đâu không làm gì khác.

Chắc là không thèm học cao làm gì. Em chưa từng siêng học lấy một ngày trong đời. Những gì em đã học, những bằng cấp em đã lấy ... đều chỉ vì em cần chúng mà thôi.

Sẽ làm gì nhỉ, nếu không phải làm những thứ đó?

Hay là cứ thử sống từng cuộc đời khác nhau xem sao...

Happy things in the day

Tự nhiên dòm lại mấy cái blog gần đây mà giật mình. Sao mà buồn xo vậy trời!

Có lẽ phải làm cái gì đó vui vui...

Mỗi ngày sẽ viết một cái blog gọi là happy things in the day, liệt kê những chuyện vui trong ngày xem sao :)

Ca dao hát lại

Ngàn năm cải vẫn về trời
còn ai xa xót thương đời rau răm
tình yêu nửa đục nửa trong
làm gì khi biết nhớ mong một người

về trời chắc cải vẫn tươi
rau răm thì cả nụ cười cũng đau
người mà ngoảnh lại nhìn nhau
trời ơi gió thốc nát nhàu trái tim

nói chi cho sóng đứng im
nhắc chi cho nước lặng chìm đáy sông
bờ dương mà nổi bão giông
thì con ốc nhớ ngập lòng biển ơi

ngàn năm cải vẫn về trời
nỗi buồn làm tội riêng người đa đoan...

--------------------------------

lại nhảm nhí nữa rồi ... lo làm việc đi thôi!!!

Impossible

Tôi hiểu nỗi buồn của bạn

nhìn thấy nỗi buồn trong cả những nụ cười của bạn

nhìn thấy khoảng trống mênh mông trong những lời bạn nói

nhưng không thể đau giùm nỗi đau của bạn

không thể ở bên cạnh bạn

không thể cho bạn mượn vai mình mà khóc

không thể mua một que kem cho bạn

không thể xóa được ký ức khỏi bạn

không làm được gì hết

không nói được gì hết

nhỏ bé và bất lực quá ...

Things I want to do before leaving Kyunghee

Watching the full moon from a hill top (there are so many hills around the campus. I always want to climb up to the hill and watch the moon from there, but have never done it. Because I was scared of the darkness? Dunno...)

Walking around the campus. There are so many places where I have never been, even though I have lived here almost 2 years. What a routine, the life of a grad student, hehe ...

Taking photos all around the univ.


and if I will come back to VN ?

Drinking with my friends until I get drunk ^^ well... such a bad thought for a girl, hehe

Singing with my friends until I can not sing any more ...

Taking photo of everyone...

Listening to someone playing guitar ...

and this and that ...


Still 1.5 months left. Why am I feeling like leaving my home?

Deleted one memory

Wanted the peace

Got the emptiness

Didn't want to lose

and lost

The memory is still in my mind

Just the warmness was erased...