Lãng mạn

Cuộc sống vợ chồng không có chỗ cho sự lãng mạn?

Nghe mình hát "Có những niềm riêng làm sao nói hết", Gấu hỏi "biết ông nhạc sĩ sáng tác bài đó trong trường hợp nào không?"

Rồi ổng giải đáp "Trong một bữa mắc ... trên xe mà không xuống được"

Hai đứa cười hé hé.

Riết mình quen, tới nỗi nghe bài hát mà mẹ mèo rất thích "Nhật ký của mẹ", tới câu "Mẹ chợt tỉnh giấc và mẹ nhìn thấy hình hài nhỏ bé như thiên thần", mình phán, bà này sinh mổ rùi.

Ặc ặc.

Có khi mình nhớ, hồi nào xa xưa đó, có người từng làm thơ, có người từng tặng hoa, có người từng đợi chờ, lại có người từng muốn mang mình đi tới cuối đất cùng trời, có người khi thấy một cảnh đẹp luôn ước có mình ở đó.

Nhưng mình đã bỏ chạy sạch.

Nên giờ đâu có lý gì ngồi đòi lãng mạn nữa chứ!

Hic hic.

Nỗi buồn, sự tự ti và mùa đông

Những nỗi buồn có lẽ do tự ti mà ra. Giống như khi một người nghĩ mình lùn thì tất cả những gì người khác nói liên quan đến chữ lùn, vô tình hay cố ý, đều gây ra một vết thương. Nhưng nếu người đó tin chắc là mình cao, thì dù kẻ khác có đến tận mặt mà hét "Đồ lùn!", anh ta cũng chỉ cười mặc kệ.

Dạo này mình dễ bị tổn thương, có phải do tự ti?

Mình không biết. Mình cũng không biết nếu một người lỡ lùn một chút, thì nên làm gì để tránh tự ti, khi mà người khác cứ hét vào mặt "đồ lùn!".

----------------

Mùa đông tới. Lạnh và lúc nắng lúc mưa. Không buồn. Dạo này mình không buồn vì trời mưa trời nắng. Giờ già rồi, thấy cái chuyện tự ngồi dòm trời mà buồn nó nhảm gì đâu. Vì không cần mình phải tự làm mình buồn, sẽ luôn có người cố gắng làm chuyện đó.

Nên nhiệm vụ của mình, là phải tự mình vui.

Mùa đông trong nhà mới. Cái lạnh bị nhốt ngoài trời, cố gắng thò những cái tua ngoe nguẩy của nó vào qua khe cửa. Cỏ vẫn còn xanh. Ngồi nhìn cỏ ướt sũng trong mưa, thấy lạ là bây giờ nhìn mưa mình chỉ cảm thấy sự sống đang thấm vào từng kẽ đất. Sau mưa, cây cối sẽ vụt lớn lên.

Bà hàng xóm tên là Bobby, có ghé qua nói chuyện một lần, bảo chào mừng you đến vùng này. Bobby tóc bạc trắng rồi, chắc cỡ gần 60, nhưng vẫn còn khoẻ mạnh lắm, tự mình đi bộ đến cây cầu cách đây 2km rồi lại về. Bà kể bà dọn tới vùng này 14 năm trước, là cái nhà thứ 3 dựng lên ở đây. Mình hỏi, chắc đáng sợ lắm ha. Bà nói ừ, lúc đó đường mới mở tới đây thôi, công viên còn chưa có, mé bên phải còn là đồng cỏ chăn bò. Mình tưởng tượng 14 năm trôi qua, từ khi con đường không có bóng người tới bây giờ xe cộ tấp nập, nhìn công viên trường học từ từ mọc lên, nhìn hàng xóm đến và đi. Bà có vẻ tự hào về 14 năm đó, mình thấy cũng thật tốt, khi người ta có thể tự hào về một quãng đời của mình.

Hồi nhỏ nghe mười năm thấy dài lượt thượt. Giờ nghĩ lại, từ hồi mình học lớp 12 tới giờ là 16 năm. Từ hồi tốt nghiệp đại học tới giờ là 11 năm. Mình đã làm được gì? Có đáng tự hào?

Thầy Phùng lớp 12 viết trả lời thăm hỏi của học trò trên Facebook, nhắc mình. Nói không biết cô trò giỏi nhất lớp ngày nào giờ có thành đạt không. Mình không muốn trả lời không thầy ơi, em đang thất nghiệp. Nên đành im lặng.

Cả đời chắc mình cũng không thể thành đạt đủ để xứng với cái danh hiệu nhất lớp ngày nào. Lớp học đó, giờ rất nhiều người làm được những chuyện mình chỉ có thể mơ.

Hồi xưa, mình rất xấu. Mình đã luôn tự ti vì mình xấu, tự ti đến nỗi bỏ qua nhiều niềm vui của quãng đời lẽ ra là rất đẹp và thơ mộng. Nhưng lúc đó, mình có thể tự hào vì mình học giỏi nhất lớp.

Giờ, mình vẫn xấu, còn xấu hơn xưa. Và mình có gì để tự hào?

Vậy mà vẫn còn có thể nhìn mùa đông, nhìn mưa lạnh, và không thấy buồn.

Vụ này có đáng để tự hào không?