Hoa (1) - Hoa phượng




- Mẹ, cây phượng trong sân trường nở đẹp quá! Con muốn hái được một cành.
- Ừm...

Mẹ chẳng hỏi vì sao. Nó chẳng muốn nói vì sao.

Hôm qua, Hương kể "Năm ngoái tớ lỡ miệng nói mình thích hoa phượng, thế là Công leo lên cây hái tặng tớ một cành to. Kết quả Công bị bảo vệ tóm, còn tớ thì vác nguyên cành hoa to, ngại chết được!".

Công hay xuất hiện trong những câu chuyện của Hương kiểu kiểu như nhân vật nam chính lãng mạn của mấy phim Hàn. Nó tròn xoe mắt mỗi lần nghe Hương kể. Chưa từng có ai đối xử với nó như thế. Phải chi...

Nó cười đùa với Hương và Vân. Trong một góc mắt, vẫn nhìn thấy Quyền ở phía xa giữa đám con trai. Nó không đeo kính. Nó không thể nhìn rõ mặt người cách xa hơn 50cm. Nhưng nó luôn nhận ra Quyền trong đám đông, dù xa đến thế nào.

Giờ học, nó luồn tay trong hộc bàn xếp những ngôi sao tí hon bằng giấy bóng. Thi học kỳ xong rồi. Mặc dù cái bóng của thi tốt nghiệp với thi đại học vẫn còn treo lơ lửng, nhưng tụi học trò vẫn tranh thủ giờ rảnh bằng cách tán dóc và ăn vụng, viết lưu bút. Nó thì mơ ước sẽ làm được cái việc mà mười năm sau nó sẽ thấy sến vô cùng, tức là tặng cho người ta một hộp có 99 ngôi sao nhỏ.

Con gái có rất nhiều thứ để mơ mộng. Ví dụ như mơ có người leo lên cây hái cho mình một cành hoa. Thiệt ra thì nó không cần nhiều tới vậy, chỉ cần Quyền lụm đưa nó một cánh hoa, dám nó cũng sẽ mang về ép làm bảo vật.

Hoặc ví dụ như là trong một bữa chia tay nào đó, đưa cho người ta một cái lọ thủy tinh trong veo có 99 ngôi sao lấp lánh, nói "ráng thi tốt hen!".

Nhưng mà cuối cùng nó không đưa tặng. Cũng chả biết là nó sợ Quyền sẽ từ chối, hay sợ Quyền sẽ "cảm ơn nha" một cách thờ ơ. Cũng có thể là do cái bữa cuối cùng đó, học sinh ra về đông quá, lúc chen chúc trong bãi xe nó nhìn thấy bóng Quyền đằng trước nhưng cố mấy cũng không đuổi kịp. Lúc ra khỏi cổng trường, Quyền đã biến mất. Nó lủi thủi đạp xe, bỏ lại sau lưng ngôi trường có hai cây phượng cổ thụ rậm rì ngay cổng, mùa này hoa đỏ cháy lên như lửa.

Những ngày tiếp theo, nó lang thang ôn thi trong trường mẹ. Trường mẹ là trường cấp một, giờ học sinh nghỉ hết cả. Nguyên cái trường chỉ có nó với chú bảo vệ và gió. Làm con ông cháu cha cũng sướng, sáng đạp xe ngang chào chú bảo vệ, xong dựng xe ngay hành lang lớp học, chun vô phòng học trống không, lôi tập ra học bài. Trưa xách xe đi ghé quán bánh bột lọc nó thích, mua một dĩa bánh nhỏ, húp hết 1/4 hũ nước mắm, uống hết bình trà rồi vác cái bụng no ú về học tiếp. Nó tự cách ly mình khỏi đám sách báo ở nhà, khỏi cái ti vi, và nhất là khỏi cái nỗi nhớ vẫn thường hay nhoi nhói mỗi lần nó nhìn cái điện thoại. Có một người hứa gọi, nhưng đã không.

Trường mẹ cũng có cây phượng. Hình như trường nào cũng có. Chả hiểu sao mọi trường học đều phải có cây phượng, hay là để tụi trẻ con nhìn hoa mà biết mùa hè?

Những ngày lang thang đó, những khi sân trường nhiều gió quá và nó thì cảm thấy nỗi cô độc lao xao trong tiếng lá, nó tự làm mình ấm áp hơn bằng cách nhìn ra sân, nơi hoa phượng đã bắt đầu tàn, và nhớ đến một lần mẹ về nhà kể:

- Hôm nay mẹ dạy xong, mẹ kêu chú Long bảo vệ hái giùm mẹ một cành phượng. Tụi nó chọc bà già còn lãng mạn. Mẹ nói hái cho con tui, nó thích hoa phượng. Vậy mà cả đám nó cười quá trời.

Ngã ba



Trong cổ tích hồi nhỏ mình đọc, hay có cái vụ "Hoàng tử ra đi tìm công chúa. Chàng đi đến một ngã ba đường, và phân vân không biết đi đường nào. Có một cụ già bên đường..."

Rồi tiếp theo thì tùy theo style, thông thường thì sau một lúc thử thách, cụ già sẽ chỉ đường tốt cho hoàng tử tốt và đường xấu cho hoàng tử xấu. Ít khi thấy cụ già thiệt ra là một phù thủy độc ác nào đó cố tình chỉ sai đường. Mình nghĩ nếu mình là phù thủy độc ác, mình sẽ canh me ở mấy cái ngã ba. Tới đó rồi, ai cũng bí rì như ai, lúc đó tha hồ mà chỉ cho hoàng tử lọt vô bẫy để mần thịt.

Mình cũng vừa đứng trước ngã ba đường. Phân vân. Suy nghĩ. Hỏi người này người kia. Xong rồi nhắm mắt bước vài bước về một phía mà vẫn còn liên tục suy nghĩ có nên quay lại và chọn con đường kia không.

Vấn đề là cái đường mình đã chọn, nó có vẻ sẽ đi được đến một nơi tốt hơn. Nhưng mà nó cũng xa hơn nữa, đi chả biết bao giờ mới tới. Mình sợ giữa đường mình mỏi, đành quay trở lại và bắt đầu lại từ đầu.

Hôm bữa ngồi nghĩ nghĩ, hay là cứ đi đi đừng suy nghĩ gì nhiều. Lỡ mà có phải quay lại thì coi như mình đã đi du lịch vậy.

Ừ thì du lịch, he he.