Cẳng vịt và chuyện bệnh viện Hàn

Sau hai tuần lễ trình diễn thời trang tập tễnh rất ư là made in vịt xiêm, và quyết liệt từ chối mọi lời khuyên bảo đi bệnh viện của the zoo cũng như bà con trong cty, cuối cùng vào một buổi sáng thứ hai trời đẹp, ông trưởng phòng do đi sớm quá nên đang rảnh đã nghĩ ra chuyện bắt vịt đi bệnh viện.

Đầu tiên ổng kiu hai cô bạn Hàn chạy lại định mang vịt đi. Dĩ nhiên con vịt chống trả quyết liệt với lập luận "Đỡ rồi mà, sắp lành rồi". Hai cô bạn bó tay lui ra. Một lúc sau sếp Hwang tới, bỏ ngoài tai đám lý lẽ cùn của vịt, ra lệnh "đi mau". Thế là lót tót lết theo sếp, với một cảm giác khá là kỳ cục khi nghĩ đến cảnh bác sĩ dòm chân vịt rồi bảo : sắp lành rồi còn mang đến đây chi???.

Cũng phải nói là vịt có một cái tật mà nó rất ghét nhưng không bỏ được, đó là sợ đau và hay bù lu bù loa. Cho nên khi Phi bảo, chân bà chỉ bằng một phần trăm chân tui hồi xưa thôi, là nó đồng ý hai trăm phần trăm. Bị đau một tí tẹo, nhưng vẫn nhăn nhó và đi tập tễnh. Vịt mà! Bây giờ báo hại bà con tưởng vịt bị đau ghê lắm, túm đi bác sĩ thế này thì có chết quê không chứ .... ( : )

Quái, cái bệnh viện ở đâu mà sếp dẫn đi bộ. "Bệnh nhân" đau chân mà bắt đi bộ là seo là seo? Mà tốc độ của sếp thì khỏi cần bàn, nhanh như gió cuốn.

Hóa ra bệnh viện nằm gần nhà, xa hơn một chút. Đi đến đó xong thì vịt an tâm hơn, vì chắc mẩm cái chân mình sau khi đi nó đã bết hơn một tí, đủ để bác sĩ không lăn ra cười và đuổi về.

Ngồi chờ. Hix sao mà lâu. Sếp với vịt bàn luận đủ thứ chuyện trên trời dưới đất rồi mà vẫn chưa thấy gọi vào phòng. Gần hết giờ làm. Sốt ruột quá sếp canh me cô y tá đi ra, chạy lại hỏi thì cổ dòm ông bác sĩ rồi bảo "Lần kế". Sếp quay lại bảo "Tao biết mà, nó thấy người nước ngoài nên hãi, cứ dồn mày ra đằng sau". Hehe ... Tội nghiệp.

Ông bác sĩ dòm chân vịt xong, sau một hồi nói chuyện hăng hái với sếp thì hí hoáy viết bệnh trạng (bằng tiếng Hàn, lại viết chữ bác sĩ, hiểu chít liền hehe ...). Sếp thì bảo, nó đòi mày phải nhập viện, nhưng tao can. Oái oái, nhập viện vì đau hai ngón chân à?

(thiệt ra thì cũng không phải là chỉ có hai ngón chân, hehe… Nhưng nội dung chủ đạo là vậy :D)

Kế đến là màn hành quyết. Bác sĩ lôi kẹp ra xử lý cái chân vịt. Huhu... dã man... quá dã man. Dòm mặt vịt thảm lắm hay sao mà nhìn sếp có vẻ sợ hãi, hehe. Cười toe toét một cái cho sếp có tinh thần nào. Oái oái… huhu …

Tiếp đó là màn băng bó. Băng xong kêu "xuống đi" thì vịt dòm đôi giày và cười hì hì. Bây giờ thì có nứt giày cũng không nhét nổi cái bàn chân đã bị bó một cục to đùng vào nhé. Cô y tá chạy đi, một lúc sau mang cho vịt một chiếc dép đặc dụng. Tạm miêu tả như vầy: màu đen, to đùng, có đế và gót nhưng không có quai, thay cho quai là hai miếng dán ngang qua bàn chân. Pro hen. ;)

Vịt hí hửng mang dép mới và đi cà nhắc (bây giờ thì không cà nhắc không được, vì nó đau và tê quá, sau màn xử lý của ông bác sĩ) vô phòng tiếp theo. Cô y tá kêu leo lên giường. Nó tự hỏi, bây giờ thì còn gì phải làm nữa mà lại phải leo lên giường, chả lẽ sếp đổi ý kêu nó nhập viện (???!!!). Sếp bảo, người ta sẽ xử lý thêm gì đó và chích cho mày một mũi. Rồi mặc cho nó kêu gào “tui không thích chích thuốc!! tui ghét chích thuốc!!”, sếp cười hihi đi ra.

Hồi xưa mà bị chích thuốc thì Vịt la to phải biết. Bây giờ thì chỉ kịp á lên một tiếng đã thấy xong rồi. Định đi ra, thì sếp hỏi ông bác sĩ “Hình như là còn phải làm gì nữa phải không?”. Ông ta dòm dòm. Hix, không biết ông bác sĩ này có ý định mở băng ra xử lý thêm không. May quá, ổng đi lấy một miếng đệm to và dày, dài dài, cắt đầu cắt đuôi, nhúng nước, xong rồi làm một cái đệm chân cho vịt. Cái đệm bọc lên đến hết bắp chân. Rồi ổng băng bó cẩn thận mấy lớp, băng xong nhìn y chang bị bó bột. Vịt nhìn sếp, sếp nhìn vịt, hai bên ráng nín cười. Vịt chờ bác sĩ đi rồi nói nhỏ với sếp: “chắc ổng tưởng là tui bị trật khớp”. Sếp cười hehe… Sếp cũng đang trật khớp, cũng đâu có băng bó nhiều vậy đâu.

Mua thuốc (thuốc uống cho 15 ngày, sáng trưa chiều, trung bình 4 viên rưỡi mỗi lần) rồi đi về. Lại cái màn cà nhắc đi về cty (có dừng lại giữa đường để ăn trưa). Về đến công ty, sếp dặn : bác sĩ nói mày không được đi lại nhiều. Trời ơi, vậy chứ nãy giờ ai bắt tui đi bộ?

Quote from "Con quỷ nỗi buồn"

"Con người thật ra cũng chẳng có nhiều nỗi buồn. Sở dĩ người ta buồn lâu như vậy, là vì họ đã nghĩ đến nó rất nhiều lần."