Nghe "We all fall in love sometimes"



Những giọt nhạc lẫm đẫm làm ướt một buổi bình minh
Khi vị cà phê làm hoài nhớ điều gì đó
Điều gì không biết nữa
Lan tỏa mông lung trong mây xám lặng lờ
Người nhớ người
Người có nhớ người chưa
Có lẽ hôm nay mưa
Có lẽ mình yêu nhau nhỉ ?

Khi chúng ta hát lời hát chỉ để cho nhau nghe
Khi chúng ta bấm dây đàn và hình dung đến một người
Khi mây xám giăng ngang trời, và ta thèm một bàn tay cầm ô chứ không phải chỉ là một chiếc ô
Khi chúng ta đi trong mưa, ngốc nghếch, ấm áp và hạnh phúc
Là yêu rồi phải không?
Là yêu nhau phải không?

Năm trôi tháng trôi, bình minh có khi vẫn lượn lờ mây xám
Mây có khi vẫn chực chờ rơi xuống
Sân ga vẫn còn buồn ngủ trong mưa
Sao lâu rồi người không hát bài hát xưa?
Tuổi đã già hay ước mơ đã tắt?
Hay là vì nỗi nhớ vẫn cồn cào mỗi khi tiếng nhạc hóa thành mưa rơi vào đất
Mà chỉ còn có nhớ mà thôi …

Có phải vì ai đó đã đi rồi? …

Nghĩ trong đêm



Hình như có khe hở nào đó trong góc phòng, hay trên cửa sổ
Cứ nằm yên là nghe gió
Lạnh lạnh gây gây trườn lên chân lên lưng
Lén lút như mụ phù thủy trong những truyện cổ Andersen ngày xưa
Đang cố ăn cắp điều gì đó
Ủ chuột con tròn xoe vào chăn
Lần lữa không muốn ủ chính mình tròn xoe vào chăn
Sợ trong giấc ngủ chuột con lại lăn ra
Một mình bé nhỏ lạnh cóng dưới bàn tay mụ phù thủy già

Hình như lũ dế không còn kêu vang trong đêm vắng
Ừ nhỉ hết mùa thu
Cỏ mọc xanh và mưa ướt đầm lũ rũ
Lũ dế giờ đi đâu?
Hay chúng bận rộn dọn nhà tránh lụt
Không còn dám nằm khểnh trong cỏ uống sương nhìn trăng cao mà hát
Hay chúng qua mùa yêu đương
Bản tình ca vứt bỏ bên đường

Hình như đêm nay lại mưa
Mùa này mưa nhiều quá
Cô bé con ngày nào nằm nghe mưa mà lung tung nhớ
Bây giờ đã lớn lên chưa
Bây giờ tất cả đều là ngày xưa
Mà lâu quá chẳng còn gì để nhớ
Dù là mưa có gõ suốt đêm ngoài cửa
Cũng chẳng gợi lên được nỗi niềm chi

Thỉnh thoảng chẳng nghĩ gì
Tiếng chuột con ho lục khục vào đêm trắng
Thỉnh thoảng chẳng nghĩ gì
Ôm chuột con ấm mềm ngủ ngon đến sáng
Thỉnh thoảng chẳng nghĩ gì
Đọc truyện cho đến khi mắt và tim đều buồn ngủ rã rời
Để mặc vầng trăng một mình ngoài cửa sổ đếm chơi
Một ngày, một tháng, một năm…

Một ngày, một tháng, một năm
Mười năm
Hai mươi năm
Ngày nào đó mình tóc sương chân mỏi
Trăng còn lạnh không?

Thỉnh thoảng thấy đời hạnh phúc

Vậy cũng đủ rồi