Tự nhiên nhớ

Cứ tự nhiên lại nhớ lung tung...

mà nếu control được cái đầu mình, muốn nhớ muốn quên gì chỉ cần click vài cái nút, thì sao nhỉ?

chắc thế giới này náo loạn lên, vì người ta quên lập trình cho cái sự nhớ, và lập trình lộn cho cái sự quên.

Accept

Người ta bảo bí quyết của hạnh phúc là biết chấp nhận

chấp nhận cái mình có như nó đang có

chấp nhận người bên cạnh mình với tất cả những xấu tốt của họ

chấp nhận rằng sẽ có những mất mát, những đổi thay, những điều không như ý muốn trong cuộc sống

chấp nhận chính mình

------------------------------------
Mình hay rơi vào trạng thái thất vọng, có lẽ do chưa biết chấp nhận.

cố thay đổi nó xem sao.

mà nếu cứ muốn thay đổi chính mình, tức là không biết chấp nhận bản thân rồi.

rối :D

I needed you, and you were there

Everything is good again. At least, I feel peaceful and happy now, when I sit here in an early morning and think about all I have in my life.

Well, I have mother and my family. Now i'm far away from them, but i'm working for them. So, I'm happy because I have someone to live for.

I have a bear. The loveliest bear in this world. I'm far away from him too, but the distance makes our heart closer. I'm happy because I have someone to love.

I have a penguin. Also far far away. But we share every thought and we always try to comfort each other. Sometimes, like now, I just want to be there with her to pull her tail, hehe ... I'm happy I have someone to care for.

I have a twin brother. His way of thinking is same to mine. My way of feeling is similar to his. I'm happy I have someone to understand without saying a word.

I have H. She said she missed me everytime we talked. I have someone to make me want to come back as soon as possible, to feel that I'm beloved wherever I am, whatever I do.

I have friends. Lots of friends. "Friends are like stars, you can't always see them but they are still there". Sometimes I wonder how big my heart is, coz i love each of them so much. Sometimes I wonder how small my heart is, coz i feel i don't love them as much as they love me. I'm happy ...

----------------------
Well, people always need something to rely on. "I needed you, and you were there". English is interesting, because it uses the same word "you" for both single and plural form. Now I think I know why. Because when you wanna say something to many people, you mean to say it to each of them.

feel bad

Một ngày thật tệ ...
không phải lần đầu tiên mình cảm thấy bị bỏ mặc
nhưng sao gần đây cảm thấy vậy rất rất nhiều, rất thường xuyên

Cái vỏ ốc cũ đang mời gọi mình chui vào.


Biết là chui vào đó cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ để gặm nhấm nỗi buồn một mình.
Nhưng bây giờ đã thấy mình yếu đuối lắm rồi...

Buổi hòa nhạc xuyên lục địa

Tối chủ nhật

Con vịt đang buồn. Cũng chả có chuyện gì đáng nói cho lắm, nhưng không hiểu sao cứ buồn linh tinh không dứt cả ngày trời. Rồi nhỏ bạn bên Belgium online và hỏi "Nghe nhạc không?"

Nghe chứ, sao lại không. Những bài hát từ bên kia đại dương luôn có cái gì đó an ủi hơn là nghe trực tiếp trên máy (dù chất lượng dở hơn, hehe). Và cái chức năng Call của YM beta sao mà hay thế, nghe cứ như một lần ở nhà nhấc máy điện thoại lên và nghe cô điện thoại viên 1080 thông báo có người tặng mình một bài hát. Bây giờ, không phải là một bài, mà là cả một chương trình.

Nhạc của nhóm AXN. Bài đầu tiên là Trái tim khắc tên anh và em. Mấy bài hát của nhóm này có khúc dạo đầu nghe như nhạc Hoa. Nhưng vịt thích nhạc Hoa, nên thích luôn mấy khúc dạo đầu của cái nhóm nhạc mới nghe lần đầu tiên này. Thì cũng đã một năm mù tịt nhạc Việt rồi còn gì.

Nhạc tình yêu. Tình yêu, sao mãi mãi là cái gì đó không thể hiểu nổi. Nhỏ nghe nhạc có buồn không? Nhất là bài Một ngày của Mỹ Tâm "Ngày không vui ... con sóng vẫn trôi muôn đời... Ngày không anh, ngày em nhớ anh. Nhìn đâu cũng ra đôi mắt anh.... Ngày buồn nghe trời gió ....". Hay mình thấy bài này hay là do cái buồn kỳ cục hôm nay?

Hết nhạc mới đến nhạc cũ. Phát hiện ra khi nghe qua Voice call thì chất giọng khoẻ và vang của Mỹ Tâm nghe được nhất. Mấy bài hát hồi cách đây ba năm thích như điên, bây giờ nghe lại vẫn thấy mênh mang thế nào. Nhắc một bài xưa, nhỏ bạn kiếm khắp các bài hát nó có cuối cùng cũng tìm ra được. Nó bảo, tui chưa thấy bài nào dở vậy. :D Thì có ai bảo nó hay đâu. Nhưng mà khi mình thích một cái gì đó thì thật không hiểu nổi tại sao lại thích.

Cái đầu đang từ từ giãn ra. Bỏ qua thôi, bỏ qua cho cả mình cũng được nhẹ nhàng. Những chuyện buồn phải chi như bài hát, thích thì tắt một phát là xong. Mà thật ra có khi tắt rồi đi ngủ nhưng lời nhạc vẫn còn vang vang trong đầu, chui cả vào giấc mơ ấy chứ. Chắc ngày xưa mấy cái dây thần kinh của mình bị đứt rồi bị nối lại bằng dây đàn, nên nó cứ hơi tưng tưng, mà đụng vào một tí là đã rung lên rồi mãi không chịu im lặng.

Cả một buổi tối không làm gì chỉ ôm cái headphone. Thương quá nhỏ bạn đầu kia chọn từng bài nhạc, và chịu đựng lùng bùng lỗ tai vì cái loa mở hết cỡ để bên đây mình có thể nghe nhạc rõ ràng. Bài này bà thích không? Thích... :D Thích thì tui không cho nghe nữa, chuyển bài khác :P hehe, bài nào cũng được. Music may be able to heal the soul, but now it's not music but you are healing my soul, u know...

Guitar và những chuyện linh tinh

Lâu lắm rồi mới có một buổi như thế. Ngồi quây quần bên nhau và hát. Tiếng đàn guitar bập bùng. Những ánh mắt lấp lánh. Gió thênh thang trôi qua những ngọn đồi.

Nhớ những ngày xưa. Cái thời sinh viên ngông nghênh điên rồ với quá nhiều giấc mơ không thực. Những ngày cả câu lạc bộ ngồi trên bãi cỏ trong sân B4 và hát. Anh Phương đàn guitar. Những đứa con trai khác trong câu lạc bộ cũng tập tành đàn, nhưng không ai đàn hay như anh được. Nhớ Đại ca. Sao mãi về sau em mới nhận ra Đại ca hát hay lạ, có nhiều khi ước ao được nghe lại Đại ca hát Giọt nắng bên thềm. Con vịt ngày xưa chỉ giỏi khóc, bắt nạt và giận hờn, và nhéo tai Đại ca. Bây giờ lớn rồi, có muốn bị ai cốc đầu cũng khó. Nhưng mà cái tiếng đàn hát hôm qua sao mà làm em thèm quay về ngày xưa thế không biết.

Nhớ biển Long Hải về đêm. Năm sáu đứa bắc ghế bố ra sát chân sóng. Một bên là biển âm trầm sóng. Một bên là trăng huyền hoặc. Cái đàn guitar vay được từ một đám nhậu. Gấu đàn. Cả đám hát nghêu ngao. Trong một khoảnh khắc, không còn công việc, không còn những toan tính thường ngày, không còn thấy mình ngày một cỗi cằn đi. Chỉ có một đám trẻ con đang nghêu ngao những giấc mơ xưa cũ.

Và hôm qua ... Có lẽ là ngày sinh nhật cuối cùng của vịt với những người bạn ở đây. Sinh nhật muộn và những lời chúc muộn. Và cái thói quen hay chạy xất bất xang bang của vịt làm nó không thưởng thức trọn vẹn được buổi tiệc. Khi mua bánh xong quay lại thì tiệc đã tan. Muốn kêu réo ai đó ngồi lại đàn hát thêm chút nữa, nhưng lại thôi. Rồi một lúc nào đó vịt rời Hàn, chắc sẽ nhớ mãi ...

Đà Lạt

Đêm sau mưa. Sương phủ mờ những tòa building và những ngọn đèn đường chập chùng. Đi với nhóc lên một ngọn đồi mà hai đứa chưa khám phá bao giờ. Xưởng ceramic nằm biệt lập giữa đồi thông, lối đi vòng vèo gập ghềnh và những gốc thông cao vút thẫm lên trời đêm. Hơi gió lành lạnh sương và những bụi hoa hồng. Chiếc cổng đắp men gốm và tòa nhà xưởng với những bậc thang nghiêng nghiêng xưa cũ. Cái cảm giác như đang ngồi trước một tòa biệt thự trên đồi Đà Lạt.

Biết bao giờ lại có dịp lên Đà Lạt penguin nhỉ? để ăn lại khúc bánh mì cay xé lưỡi bên bờ hồ gió lạnh run lập cập. Để ngắm mai anh đào nở trắng nền trời đêm dọc một con đường vắng. Để hai đứa lại cùng nhau đi mua dâu, đi lòng vòng chợ đêm. Hoặc chỉ để trùm chăn nằm cạnh nhau trong một đêm lạnh ngắt, nói chuyện những ngày qua ...

Why

Tại sao người ta lại cần đến sự quan tâm của người khác nhỉ ?

Tại sao người ta lại có thể buồn chỉ vì người khác không làm gì cả ?

Sinh nhật

Rồi cũng xong một ngày sinh nhật
cũng đầy đủ nụ cười và bánh và hoa
(tuy là hoa cắt trộm nhưng quá đẹp)
cũng tíu ta tíu tít nhận quà

rồi cũng xong một ngày sinh nhật
sinh nhật ta hay sinh nhật bên Hàn
bạn bè ở khắp nơi nên tính giờ lộn xộn
niềm vui chả cần phụ thuộc thời gian

một ngày dài online và chat
niềm vui cũng không phụ thuộc xa gần
gõ câu cảm ơn xong cười toe toét
dù người bên kia thấy mỗi cái icon

một ngày có những người không nhớ
và có người bảo chẳng bao giờ quên
sự vô tâm chỉ làm buồn một chút
lời hứa mà sai chắc đau mãi không yên

một ngày dịu dàng hơn vì có mẹ
mẹ bảo con mai nữa sẽ gửi quà
món quà con muốn bây giờ là về bên mẹ
ngồi nhổ tóc sâu và nghe năm tháng trôi qua