From Tru Tiên

Cuộc đời này, có bao nhiêu chuyện, hoặc có bao nhiêu người, đáng cho mình từ bỏ tất cả?

Nếu không có, phải chăng là bi ai?

Nếu có, thì phải từ bỏ tất cả!

...

Con đường phía trước, vẫn đen mịt mờ.

Nhưng có thể có người, đang ở tận cuối con đường ấy.

...

Là thất vọng, hay là chàng?

Nếu là chàng, thì sao đây?

...

Không ai biết, ở trước mặt là cái gì.

Nhưng ai bận tâm cơ chứ?

...

Chỉ một cái nhìn, trái tim như bị hằn một vết thương ...

...

Đừng lo tới ngày mai, có được không?

Thu

Đó là khi người ta bắt đầu đợi chờ một điều gì đó. Như mơ hồ. Như ảo vọng. Một mùa hè xấu tính và bực bội qua rồi. Buổi sáng bước ra đường thấy gió, trong veo như là mắt người, dịu dàng như là mắt người, mát rượi như là mắt người, hun hút dài cũng như ánh mắt người. Gió bay đi xa xôi. Chờ đợi một điều gì mới sẽ đến.

Chờ cây chuyển lá vàng.

Những ngọn đồi nơi ấy chắc giờ đã sắp nhuốm màu quan san. Xanh. Đỏ. Vàng. Những lá phong đỏ hắt như những bàn tay vẫy. Gọi ai? Đứa con gái ngày xưa đi rồi. Thỉnh thoảng quay về nhìn cỏ nhìn cây đau đáu thương kỷ niệm. Có một cây ngân hạnh rất to, đến mùa thu cả một góc trời vàng, cả một dải đất vàng. Gió lại mặc sức tung hoành. Phủ lá khô lên ký ức.

Trắng. Những dải hoa cúc mùa thu trắng mênh mông. Lênh đênh trôi về cuối trời. Đứa con gái ngày xưa hay buồn lơ ngơ bây giờ đã đang hạnh phúc. Đất trời đừng buồn! Mùa thu đừng buồn!

Chán

Mở mắt thấy nặng nề. Giấc ngủ đã trôi qua nặng nề. Những giấc mơ nhập nhoạng. Chán!

Mỗi người (những người còn quan tâm đến mình) nghĩ là mình đang chán vì một lý do khác nhau. Còn mình? Mình chán mọi thứ.

Ngày dài, đêm ngắn.

Con đường mịt mùng. Đường nào cũng mịt mùng. Đi tiếp hay bỏ cuộc? Mình không biết. Cũng chả thấy thiết tha gì cái đích đến cuối cùng nữa, không muốn đi đến đó. Chỉ thương con đường vẫn còn muốn níu chân người.

Mùa thu nữa. Mãi mà vẫn chưa thấy đến! Những cái cây bên đường vàng lá nhìn xấu xí. Sao không như Suwon, sao không như Kyunghee, đứng trên đồi ngắm đất trời mênh mang thay màu.

Nhỏ hẹp quá, cuộc đời mình đang sống.

Chán quá.

Sao không thể làm cho bạn vui? Sao khi bạn nói đùa mình không cười được nữa? Sao khi bạn buồn mình không lo lắng nữa mà chỉ thấy chán nản. Đừng nói những câu như thế mãi, mình nghe nhàm rồi, hết muốn phản bác rồi.

Chán quá trời!

Kyung Hee

Gửi một tình yêu

Sáng tác: Phú Quang
Thơ: Từ Kế Tường

Anh chỉ có một chiều mưa thôi để nhớ
Một bờ vai một quán nhỏ đìu hiu
Anh chỉ có một mùa thu thôi để nhớ
Mùa thu tan trong mắt em

Anh chỉ có một tình yêu thôi để nhớ
Tình yêu mang khát vọng tuổi thơ
Anh chỉ có một chiều tóc em lộng gió
Ru đêm vào cơn mơ.

Anh chỉ có một hoàng hôn khép lại
Về ru anh mê mải cánh buồm xa
Anh chỉ có một vòng tay bé nhỏ
Vòng tay đưa anh về khát vọng xưa

Anh chỉ có một tình yêu thôi để nhớ
Một chiều mưa bờ vai nhỏ mùa thu.