Bị lừa nhé !

Tự nhiên có một chuyện làm mình bực như con mực.
Chả là hôm đám cưới, Sid lùn tặng một cái máy xay. Máy loại xịn, hiệu Braun của Philips.
Cái máy tuyệt vời chỉ phải tội không có đầu đánh trứng. Chỉ có một que đánh trứng bằng tay.
Hôm nay lên trang shopping, dòm thử mấy cái máy đánh trứng thì thấy họ bán bộ máy xay Braun. Trời ạ, cái nào cũng có đầu đánh trứng cả.
Thế là bực như con mực vì nghĩ lần đó bị cô mắt xanh mỏ đỏ đứng giới thiệu hàng trong Emart lừa.

Nhà trong góc vườn




Có một lần tới chơi nhà H. Cái nhà thuê, hay nói đúng hơn là một cái chòi gạch bé tí, nằm trong góc vườn.

Trước cửa có một cây chanh đung đưa. Bên cạnh có bãi đất đầy rau lang. Bên kia là con mương. Cái chòi bé tí giống như một cái am cũ, yên ả tĩnh tại.

===============

Hôm nay lại nhận mail Yahoo báo đóng cửa 360. Cũng chả có gì nhiều trên đó để mà tiếc. Tự nhiên thấy may vì hồi xưa đã không bỏ blogspot.

Thú thiệt, nhiều khi cũng muốn qua 360. Lâu lâu vô blog bạn bè đọc, thấy blog tụi nó tấp nập như chợ Bến Thành, khách ta khách Tây tùm lum, view cao ngút trời, còm-men tá lả. Blog mình thì giống cái am tịnh tu, chỉ mình ta với ta ngồi gõ phím lóc bóc loong boong, thỉnh thoảng có mấy người bạn thân cũng không khoái còm men y chang mình. Cái máu khoái hư danh nhiều lúc cũng cọ quậy.

Nhưng rồi (may mà) cũng không bỏ được cái am nhỏ vắng queo quắt của mình. Nhất là lúc có mấy chuyện buồn bực, thay vì tung hê lên 360 cho thiên hạ bu vô xem, thì về blogspot ngồi rót trà ngẫm nghĩ. Rồi thấy đời cũng trôi, buồn bực lại thành không cả, lúc đó lại thấy mừng vì đã không làm ầm ĩ gì quá.

=======

Dạo gần đây thấy cuộc sống chững lại. Thỉnh thoảng bạn bè hỏi sao rồi. Ừ à, chẳng sao cả, vẫn thế thôi.

Có một con người trong mình gầm gào "Ráng lên chứ, ráng làm cái gì đó đi. Hạnh phúc của cuộc sống là cố gắng và thành công."

Một con người khác thì lười nhác bảo "Hạnh phúc là tận hưởng cái đang có. Chả cần phải đi tìm đâu xa xôi."

Con người kia càu nhàu "Nhưng nếu ngươi không làm gì cả, thì đến cuối cùng ngươi sẽ hối tiếc vì đã không làm gì để cuộc sống tốt đẹp hơn. Mọi người đều đang đi tới, chỉ có ngươi là đứng yên."

Con người này uể oải đáp "Nếu ta đang đứng yên và cảm thấy sung sướng, sao ta lại phải đi tới?".

Vậy đó, suốt ngày hai chúng nó cãi nhau. Mình có khuynh hướng trở thành thằng người thứ hai, béo ú, lười nhác, nằm phèo gặm một cái bánh ngọt, tự nghĩ là vậy cũng sung sướng lắm rồi.

Và mình vẫn ở mãi trong cái nhà nơi góc vườn, dù rằng bà con thì đang xây nhà lầu hết cả. He he.

Đêm mùa hè

Tiếng guitar bập bùng gõ nhẹ vào đêm
Và anh
Và em
Và nỗi hờn không rõ
Và nỗi buồn bâng quơ như gió lùa khe cửa
Không hiểu tại sao

Đêm mùa hè cơn gió trốn nơi nao
Cắt cái nóng làm đôi mỗi người một nửa
Ghét lắm nỗi giận hờn vây bủa
Nặng nề trôi kéo trĩu một đêm dài

Chẳng tại mùa hè mà cũng chẳng tại ai
Cũng chả hiểu vì sao tự dưng lại buồn như thế
Khi mà vẫn đang dựa vai nhau thật nhẹ
Nghêu ngao những bài tình ca cũ rích cũ mèm

Giá say rồi ngủ một giấc mà quên
Sáng tỉnh dậy chẳng còn băn khoăn rối bời canh hẹ
Chắc từ lâu quên mất mặt mũi nỗi buồn
Nên giờ thành lạ thế
Lơ ngơ mình tự hỏi mình

Tiếng guitar cũng mệt rồi
Thôi ngủ vậy
Sáng mai lại cười toe toét bình minh

3d

Một cái phòng nhỏ bít bùng như chiếc hộp gỗ có rèm cửa. Từng người khách xếp hàng chờ đợi để bước vào.

**

Một cậu nhóc mười ba tuổi.

- Hôm nay có gì mới không chú?
- À, có công viên Jura. Nhưng hơi sợ đấy nhé!
- Cháu là con trai, cháu không sợ!
- ...

Những hàm răng khủng long khổng lồ nhọn hoắt như cắm phập vào người. Những móng vuốt khủng khiếp quơ quào sượt qua trước mắt.

Hết năm phút, cậu bé tái nhợt, run lẩy bẩy vì phấn khích.

- Cái cảm giác muốn chạy mà không chạy được nó thật kinh khủng, chú nhỉ!

Trong đời thực, nhiều khi cũng thế.

***

Một anh chàng ba mươi mấy tuổi, lần nào cũng mất trọn năm phút với hình bóng của các cô diễn viên xinh đẹp nóng bỏng.

- Này, nói thật đi, chắc lúc vắng khách ông bạn cũng tự sướng như vậy đúng không?
- ...
- Tuyệt quá, y như thật! Hề hề... Chả bù với mụ nhà!

***

Một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt với mái tóc hòa vào nhau như một làn khói mong manh.

- Đoạn phim tôi nhờ làm có chưa anh?
- Xong rồi, cô xem đi.

Cách đây mấy tuần, cô đã đến đây với những tấm hình cũ.

Cánh cửa gỗ đóng lại. Cô ngồi trong bóng tối, căng thẳng chờ đợi.

Rồi bất chợt, từ trong hư không, anh hiện ra.

Trái tim cô ngừng đi một nhịp. Trời ơi, đúng là anh rồi, mái tóc đó, nụ cười đó, ánh mắt đó.

Anh chầm chậm đưa tay ra. Bàn tay dừng lại cách khuôn mặt thảng thốt của cô chỉ vài ly. Cô rùng mình. Nước mắt bất chợt lăn xuống má.

Không có tiếng nói. Dĩ nhiên người ta chỉ tạo lại được hình ảnh 3d từ những tấm hình cô mang đến, chứ làm sao tạo được giọng nói trầm ấm ngày xưa. Thay vào đó, bản nhạc cô yêu cầu đang ngân nga. Những nốt nhạc dương cầm rải như mưa vào miền nhớ.

Nhưng khi cô choàng ôm lấy hình ảnh đó, trong vòng tay chỉ là hư không.

***

Người chủ nhìn cô gái rời khỏi với đôi mắt ướt đẫm.

Anh biết cô sẽ trở lại. Mà cũng vừa mong, vừa không mong cô trở lại.

Hết ngày, anh đóng cửa tiệm, quay về căn phòng nhỏ, lôi hộp cơm trong tủ ra hâm lại.

Căn phòng là thật. Hộp cơm là thật. Ngọn gió đang lùa vào ban công là thật. Những ngọn lá khe khẽ lao xao, và chậu cây nhỏ vươn mình trên cửa sổ phòng, tất cả đều là thật.

Chỉ không có tình yêu.

Lâu rồi, anh không còn tin vào tất cả những gì mình không thể chạm tay vào.

Bạn ngày xưa

Nhiều khi tự hỏi
Bạn đã ra sao
Con sông xưa sóng đời cuộn mặt
Cuốn người theo những dòng chảy phai màu

Bạn có còn làm thơ
Những bài thơ hoang hoải nhớ hoang hoải buồn hoang hoải nhắc
Về những người con gái giấu tên giấu mặt
Theo nhau lặng lặng bước qua đời

Bạn có còn ngồi trên căn gác gỗ và đếm mùa trôi
Cái căn gác ngày xưa lưng chừng trời thăm thẳm gió
Những chiếc lá cố tình lạc vào ô cửa nhỏ
Trêu ghẹo người cô đơn

Bạn có còn băn khoăn mái tóc bạc không phải bởi thời gian
Hay đã chấp nhận như một điều không thể tránh
Mỗi tối soi mình vào đêm sóng sánh
Thấy sợi thăng trầm mỗi lúc một nhiều hơn

Chắc chẳng bao giờ con người hết cô đơn
Dù bên cạnh vẫn có người khác nữa
Chẳng biết bạn giờ có người đợi cửa
Hay vẫn lang thang quán cóc một mình

Đời đã cuộn trào và đời đã lặng thinh
Lên thác xuống ghềnh thuyền đi xa mãi
Một lúc nào đó chợt muốn về gặp lại
Bạn có còn nụ cười dịu ngọt thuở xưa không?

Con muỗi

Một giờ rưỡi đêm, và tui vẫn thức.

Đập tới con muỗi thứ 2 rồi, mà vẫn thỉnh thoảng lại thấy một chú bay vo ve qua trước mặt. Mà đập thì có dễ đâu. Có khi thấy rành rành nó chễm chệ trên tường, hoặc vòng vo như trêu ngươi trước mặt mình, đưa tay lên là lại mất hút.

Con muỗi, cũng giống như bất cứ thứ gì phiền toái của đời người. Vo ve và quấy nhiễu. Ngứa ngáy và bực bội.

Đối phó với nó cũng có nhiều cách. Chẳng hạn như tui có thể rình nó cả đêm, rình tới khi nào đập được nó thì thôi. Kết quả là nó chết, còn tui chắc cũng chả sung sướng gì hơn nó, te tua vì thiếu ngủ.

Hoặc tui cũng có thể ngủ tỉnh queo, sáng dậy lấy thuốc bôi vài chỗ muỗi cắn, là xong. Máu nhiều, mất tí xíu cần gì quan tâm! Nói vậy thôi chứ có khi còn bị bệnh. Mấy cái phiền toái nhỏ có khi dẫn tới phiền phức lớn không chừng.

Hoặc tui mua thuốc về xịt tùm lum, cho nó chit ngắc, tui cũng nghẹt thở một tí. Biện pháp mạnh nào cũng có side-effect của nó.

Hoặc tui có thể ... chửi con muỗi. Chửi làm ràm cả đêm. Chửi tới nỗi nhức cả lỗ tai người bên cạnh, mà con muỗi thì chả có mất tẹo cánh nào.

Hoặc tui có thể mỗi ngày đều đóng chặt cửa to cửa nhỏ lại chẳng hạn. Sẽ thiếu oxy và thiếu gió trầm trọng, sẽ nóng le lưỡi vì đang là mùa hè. Mà cũng có khi chả ngăn được muỗi, vì nó nhỏ quá. Ba cái phiền toái nho nhỏ có ngăn thì cũng lọt qua khe mà tới thôi à.

Hì, tui nói lảm nhảm vậy thôi, chứ thiệt ra tui đang thức chả phải vì con muỗi, mà đơn giản vì tui lười đi ngủ.

Vậy đó, nhiều khi người ta chỉ đổ lỗi cho những phiền toái bé xíu mình gặp phải.

Cũng tội nghiệp con muỗi!

Vĩnh biệt Tugumi

(tác giả Banana Yoshimoto)

"Rõ ràng Tugumi là một con bé đáng ghét".

Truyện bắt đầu như vậy. Tác giả kể bằng lời của nhân vật Maria, một cô bé hiền lành. "Tugumi là đứa tâm địa xấu xa; thô tục; độc mồm độc miệng; thích làm mọi thứ theo ý mình; vòi vĩnh và tinh quái. Với những miêu tả chính xác và rất đúng lúc; nó kô hề kiêng nể nói ra những điều khiến mọi người khó chịu".

Khi được giới thiệt như vậy, thật bất ngờ là khi đọc truyện lại thấy tình bạn và sự thấu hiểu của Maria với Tugumi.

Đọc xong thấy hay. Mặc dù ngay lúc đó thật sự không hiểu rõ mình thấy hay ở chỗ nào, chỉ thấy thích truyện đó lắm, rất thích. Sau một thời gian khá dài, tự nhiên hôm nay mới hiểu ra được vì sao mình thích.

Đơn giản là tác giả đã thành công làm cho mình có cảm giác về Tugumi giống hệt như cảm giác của Maria.

Nói là đơn giản, nhưng không đơn giản tí nào đâu! Dạo này mình hay bị bực mình khi đọc truyện và gặp mấy ông bà tác giả cố gắng nhét những lời xưng tụng nhân vật vào đầu người đọc. Một nhân vật được miêu tả là "cao thượng", "tốt bụng", "vĩ đại", blah blah blah nhiều khi chỉ làm mình có cảm giác là một kẻ ích kỷ, giả dối và cố chấp.

Đọc "Vĩnh biệt Tugumi", mình cũng giống như Maria, đôi lúc bực mình với những trò tai quái cố tình không hề che giấu của Tugumi. Mình cũng như Maria có ấn tượng về Tugumi kể từ chuyện nó viết thư giả làm ông của Maria sau khi ông mất (Maria trở thành bạn thân của Tugumi kể từ sự kiện đó). Có một cái gì đó làm mình thấy xúc động một cách kỳ lạ, rõ ràng là Tugumi làm một chuyện thật tồi tệ, chọc ghẹo trên nỗi đau của người khác, rõ ràng Maria đã nổi giận thực sự, và sau cùng Tugumi đã phải xin lỗi. Nhưng cũng vẫn còn đâu đó dư âm ngọt ngào của lá thư, mặc dù giả, nhưng giống như một lời an ủi từ nơi sâu thẳm. "Tôi vẫn ngồi nguyên trên sàn nhà đọc đi đọc lại nhiều lần lá thư. Nước mắt lã chã rơi trên thảm. Trong lòng tôi tràn đầy sự thần thánh ngọt ngào như lúc tôi nhìn thấy món quà bên gối vào buổi sáng được ông đánh thức dậy: “ Quà của ông già Tuyết này.” Càng đọc; nước mắt càng kô ngừng tuôn; tôi cứ ôm bức thư khóc mãi.". Những dòng chữ trong thư cũng tràn đầy tình yêu thương và an ủi "Tạm biệt cháu. Hãy yêu quý bà; bố và mẹ; hãy trở thành 1 cô gái tuyệt vời để không xấu hổ với cái tên của Đức Mẹ".

Có một kẻ đã nghĩ ra những lời ngọt ngào đó, đã gò lưng tập viết như điên mặc dù trước đó chưa hề viết chữ Hán, đã đầu trần đội mưa mang bức thông điệp của người đã khuất đến cho bạn rồi về nhà nằm lăn ra sốt, đã cười trêu chọc tai quái và sau đó xin lỗi một cách hết sức chân thành.

Kẻ đó là Tugumi.

Nhà bác bí đỏ

Hồi nhỏ, đọc cuốn Cuộc phiêu lưu của chú Hành, ấn tượng nhất là chuyện cái nhà của bác Bí Đỏ.
Chuyện là bác Bí Đỏ từ nhỏ đã mơ có một cái nhà. Bác làm việc rất chăm chỉ và để dành tiền mua từng viên gạch một. Mãi vẫn không đủ gạch để xây nhà. Bác nhịn ăn nhịn mặc và cố gắng tăng tốc độ mua gạch lên. Ngày nào bác cũng đếm số gạch.

Đến lúc bác cảm thấy mình đã già và không thể chờ được nữa, bác Bí Đỏ có tổng cộng một trăm mấy chục viên gạch. Bác bèn thử xây nhà. Bác xây rất dè sẻn, tính toán từng viên gạch một.

Cái nhà hoàn thành và chỉ cao bằng đầu gối của bác Bí đỏ.

Bác tìm cách chui vào nhà. Chui rất chậm vì sợ làm sập nhà. Sau một thời gian rất dài, bác cũng thu xếp được trong cái nhà bé tí đó, đại loại là theo kiểu một chân thì cho ra ngoài cửa lớn, một chân vào ống khói và tay thì ra cửa sổ.

Cứ như vậy, bác nằm yên trong nhà và cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Lại chuyện cá

Lặp lại sai lầm của mấy năm trước.

Nhà có một cái hồ với một con cá. Nó sống cô độc cả gần năm nay, lừ đừ và béo quay.

Hôm qua mua thêm một con cá nhỏ nữa làm bạn với nó. Và mua một cái hồ to, dự tính sẽ là hai con cá sống hòa bình trong hồ to.

Mới đầu thì có vẻ cũng hòa bình, hai đứa bơi đụng nhau là hốt hoảng bỏ chạy. Được một lát gấu mèo vô coi, thấy con nhỏ đang cắn đuôi con lớn. Còn con lớn ở ẩn một năm mà cũng không hiền lành tí nào. Kết quả là cá nhỏ vô hồ nhỏ, cá lớn ở lại hồ lớn, con nào đuôi cũng rách te be.

Vịt và gấu quyết định sẽ đặt tên cho con cá già và mập là Nam Hàn, con cá nhỏ hiếu chiến là Bắc Hàn. Lâu lâu ghét ghét sẽ cho tụi nó vô chung hồ cắn nhau chơi.

Bye bye FB

Quyết định tạm thời deactivate cái Facebook vì không muốn cả ngày cứ long nhong trên đó nữa.

Nhảm thiệt chớ, già đầu rùi mà hong có control được mấy trò ăn chơi của mình gì hết à !

June farewell

Cả một thời gian dài khi biết bạn Ù sắp về VN và sau đó là đi Úc, chỉ thấy mừng cho bạn Ù. Tới hôm qua lúc sắp chia tay mới nhớ ra có khi không gặp lại được nữa. Hơi shock một tí hic hic.

Cũng biết người ta thường khoái kiểu chia tay lâm ly có tí nước mắt nước mũi, nhưng vịt lại theo trường phái chuộng phim hài, tức là chia tay thì cứ nhậu nhẹt một trận, chọc ghẹo nhau một trận, cười giỡn một trận rồi bye bye chúc nhau đi bình an.

Vậy nên trước mắt bạn Ù cứ về VN ăn nhậu chơi bời du lịch cho giảm xì chét nha. Rùi đi Úc và thành đạt hạnh phúc bên đó nha. Hứa với bạn Ù là bạn vịt sẽ chăm chỉ làm giàu, biết đâu lại thành triệu phú tha hồ cuối tuần đáp máy bay sang Úc nhậu nhẹt với bạn Ù tiếp.

Bài này hồi xưa bạn Ù giới thiệu với bạn Vịt nà:

Friends Never Say Goodbye

Music by Elton John
Lyrics by Tim Rice
From the soundtrack "The Road To El Dorado"

There isn't much I haven't shared
With you along the road
And through it all there'd always be
Tomorrow's episode

Suddenly that isn't true
There's another avenue
Beckoning the great divide
Ask no questions, take no side

Who's to say who's right or wrong
Whose course is braver run
Still we are, have always been
Will ever be as one

What is done has been done for the best
Though the mist in my eyes might suggest
Just a little confusion about what I'll lose
But if I started over I know I would choose
The same joy the same sadness each step of the way
That fought me and taught me that friends never say
Never say goodbye
Never say goodbye
Never say goodbye
Never say goodbye


Dịch theo ngôn ngữ vịt nghĩa là:

Cũng không có nhiều món tui chưa từng nhậu qua với bạn
Thời gian mình đi cùng nhau
Và thời gian đó tui vẫn thường hay nghĩ
Ngày mai sẽ nhậu tiếp ở đâu.

Đột nhiên có một quán mới
Mùi bia thơm vẫy gọi

Ai biết được ai sai ai đúng
Ai biết quán nào ngon hơn
Dù sao thì mình cũng đã
Từng nhậu cùng nhau một bàn

Đã gọi món ngon nhất, đã khui bia ngon nhất
Mặc dù mắt có mờ đi vì say
Được cảnh báo sáng mai thức dậy
Sẽ có cái đầu quay quay

Nhưng nếu chọn lại lần nữa
Tui vẫn sẽ đến quán này
Vẫn gọi những món mình từng thích
Vẫn rót đều men cay.

Những thứ đã làm tui hiểu được
Bạn nhậu sẽ không chia tay.

Hé hé.

Fred & Mary - tập 5

Fred có một công việc mới rất tốt.
Mary cũng thích thế, nhưng muốn vậy cô còn phải học tiếng Pháp cái đã.
*
Fred được thăng lên đến trưởng phòng.
Mary cũng thích thế, nhưng cô còn phải học tiếng Pháp cái đã.
**
Fred có công ty riêng và trở nên giàu có thành đạt.
Mary cũng thích thế, nhưng cô vẫn chưa lấy được bằng tiếng Pháp. Thực ra, cô vẫn chưa bắt đầu học.

(thấy Mary trong tập này giống ai hông? Tui á -.-!! )

Fred & Mary - tập 4

Mary: - công việc mới của cậu thế nào?
Fred: - hic, công ty mới nợ lương tớ và phá sản rồi. Cty cũ thế nào?
Mary: - vẫn bình thường.
Fred: - nó sắp chết rồi đấy, cậu tìm việc mới đi là vừa!
*
Nửa năm sau:
Mary: - công việc mới của cậu thế nào?
Fred: - chán khủng khiếp. Cty cũ sao rồi?
Mary: - vẫn thế.
Fred: - cậu nên tìm chỗ khác đi thôi.
**
Fred: - à, Jane sắp nghỉ rồi, Susan cũng thế
Mary: - vậy à.
Fred: - còn Tim, nó không có ý định tìm việc khác. Lạ thật đấy!
Mary: - ...

Fred & Mary - tập 3

Fred: - tui có một cái nhà.
Mary: - hay quá, tui muốn đến thăm nhà bạn.
Fred: - nhà tui không tiếp khách lạ. Nếu bạn muốn đến, bạn phải nộp đơn. Nếu tui approve thì bạn được phép vô nhà.
Mary: - ...
*
Mary không nộp đơn. Và dĩ nhiên không bao giờ ghé thăm nhà Fred, mặc dù họ vẫn là bạn.
(Đừng nghĩ tui bịa chuyện, có ai từng thấy cái này chưa:
This blog is open to invited readers only
It doesn't look like you have been invited to read this blog. If you think this is a mistake, you might want to contact the blog author and request an invitation.)

Fred & Mary - tập 2

Fred thích kể chuyện tình và đọc thơ.
*
Trong những câu chuyện, Fred và một nàng chân dài tóc vàng thích đi giày cao gót đỏ iu nhau thắm thiết.
Trong những bài thơ, Fred đau khổ day dứt mãi vì mối tình không thành.
**
Mary thì thích nhìn ảnh gia đình của Fred. Người vợ tóc đen nhìn chồng dịu dàng, đứa con bụ bẫm xinh đẹp, và Fred thì cười hạnh phúc.

Fred & Mary - tập 1

(cảm hứng từ truyện Fred & Mary mà VA kể cho nghe)

Cuối tuần, Mary rủ Fred đi chơi công viên. Fred từ chối.
*
Ít lâu sau, Fred chuyển đến ở với Jane. Mary hỏi Fred vui không, Fred trả lời "Vui lắm, thích nhất là cuối tuần có người rủ đi chơi công viên".
**
Ít lâu sau nữa, Fred làm quen với Susan. Fred kể với Mary và nói: "Phải chi quen Susan sớm hơn thì tui đâu có chán như vầy!".

Cảm nhận linh tinh về Jeju

Tình hình là mới đi Jeju. Nghĩa là cũng chả có gì mới, vì trước đây đã đi rồi và cũng đã viết blog dài thườn thượt kể chuyện Jeju rồi. Nhưng cũng có vài cảm nhận mà hồi đó không có, nên viết ra để sau này có cái mà nhớ.

1. Cảm nhận tốt (cảm nhận xấu để sau, dạo này già rồi, nên hóa ra lại thích ăn đồ ngon trước)

Cảm giác dễ chịu nhất là về con người Jeju. Dân Hàn có khen người Jeju vốn nổi tiếng thật thà. Lần này đến Jeju thezoo đã ngâm cứu kỹ lưỡng lộ trình và hotel, nhưng rồi kế hoạch thay đổi nên cancel cả. Thế là xuống sân bay rồi chả biết nên đi đâu mà tìm khách sạn. Định về jeju city trước đã. Vào hỏi bàn information xem có bus đến jeju city không, cô ngồi ở quầy nhiệt tình hỏi you muốn đến city nào. Hóa ra là có đến 2 cái cũ và mới. Vịt thật thà khai báo muốn kiếm khách sạn, cô khuyên vậy cứ đi taxi, nhờ ông lái xe chở giùm đến chỗ nào có khách sạn là xong, còn rẻ hơn 4 đứa đi bus.

Nói thiệt, ở VN mà nghe khuyên vậy thì cũng chỉ biết gật đầu thôi chứ còn lâu mới dám làm theo. Đi bus còn bị chở vào cơm tù chứ ở đó mà tin mấy ông taxi, lần nào mình về mấy ổng cũng làm mình hãi vì toàn tính tiền không theo đồng hồ và không bao giờ trả tiền thối (ặc, tiền thối mấy chục ngàn chứ có phải mấy ngàn đâu). Nhưng ở Hàn thì taxi khá tử tế, nên mình cũng làm thử.

Ông taxi sau khi hỏi kỹ muốn ở chỗ mắc hay rẻ thì chở cả bọn đến một cái ks nhìn khá to. Giá 60000, cũng hợp lý (sau này đã được cô bạn Hàn confirm lại là giá đó rẻ). Phòng có 2 giường đôi rất đẹp và êm, nhà tắm bồn tắm nhìn sạch đẹp, đầy đủ tủ áo, tủ lạnh, máy lạnh và internet. Có cả ấm trà, bình trà, khăn giấy, nói chung chẳng thiếu thứ gì, trừ biển, mặc dù tên nó là Wind & Sand (hehe, nghĩ kỹ lại cũng đúng, chỉ có cát bụi với gió). Cũng phải mở ngoặc rằng nó có giá đó là vì xa biển tới 5000 won tiền đi taxi.

Được một lần hài lòng nên sau đó thezoo tận dụng tối đa việc nhờ mấy ông taxi chở tới nơi cần tìm. Kết quả là khách sạn thì rẻ, tiệm ăn thì ngon, và shopping thì tiện lợi vô cùng. Ông lái taxi chở cả bọn đến một tiệm bán thịt heo đặc sản của jeju rất ngon, còn dặn đi dặn lại là tiệm này cách ks của tụi bay có 5 phút đi bộ thôi, ăn xong ra đừng gọi taxi làm gì cho tốn tiền.

Đó là người lạ, còn người quen thì khỏi nói rồi. Lần này có một cô bạn Hàn của Phi mời cả bọn đến nhà ăn tối và đi chơi ngày CN với cô í và hai người Hongkong. Dĩ nhiên là chủ nhà hiếu khách cực kỳ. Ba của cô í còn đích thân đi đón thezoo đến nhà ăn tối, và đích thân cầm lái chở thezoo đi trong chuyến du lịch hôm CN. Trước khi chia tay còn chở cả bọn ra chợ truyền thống ăn hải sản. Nói chung là thezoo được một phen xúc động kinh khủng khiếp.

Có hai ấn tượng nho nhỏ về người dân Jeju nữa. Một là lúc đi chơi, ghé trạm xăng. Thấy chú đứng bán xăng có vẻ rất chi là tận tụy và vui vẻ. Xe vào, chú rạp người chào rõ to. Mang nước ra cho khách thì đặt trên mâm, bê bằng cả hai tay. Khách đi cũng cúi rạp người chào. Mình dòm và nghĩ nếu mình làm việc cũng vui vẻ như chú này, chắc là bản thân mình cũng thấy sướng.

Ấn tượng 2 là lúc đi công viên Halim. Có con công màu trắng xòe đuôi múa. Bà con xúm vào thi nhau chụp hình xong rồi rối rít ... cám ơn con công. Cám ơn dùng kiểu câu lịch sự đàng hoàng nhá. Con công nghe mà hiểu chắc nó cũng phê.

Nói chung, Jeju đẹp. Bờ biển không dài và nhiều cát trắng như biển VN, nhưng bù lại các vách đá, mỏm đá và hang động khá cool. Người ta trồng rất nhiều hoa, chắc còn nhiều gấp mấy lần trên Đà Lạt. Người Hàn khai thác cảnh quan thiên nhiên rất tốt, tất cả các góc đẹp đều được tận dụng tối đa và được giữ sạch đẹp. Đi về, cảm giác hết sức hài lòng. Giống như đi thăm một cái nhà nho nhỏ đơn giản nhưng mà sạch đẹp, thoáng mát, thơm tho và chủ nhà rất hiếu khách vậy. Chả bù với ông du lịch VN. Đi về cứ thấy giống như vào một cái nhà có sân vườn tự nhiên đẹp tuyệt vời, nhưng không sạch, đồ đạc quăng lung tung và chủ nhà thì vừa tham tiền vừa khó chịu, vừa chỉ canh me khách sơ suất là chặt đẹp.

2. Cảm nhận hông tốt

Cũng không có nhiều. Chỉ là vài vụ để rút kinh nghiệm, chẳng hạn là không nên ăn ở mấy cái quán hải sản dọc bờ biển ở Jeju city. Cả bọn đói quá quẹo đại vô một quán, gọi một món giống giống lẩu hải sản ở nhà, họ mang ra một nồi nước thì mặn và không thơm ngon gì cho lắm, hải sản cũng chả có gì đặc biệt. Ăn chả thấy ngon.

Một vụ nữa là cá sống. Cái này thì hơi cá nhân, vì cũng có nhiều người thích cá sống. Ông chủ nhà tốt bụng dắt cả bọn ra chợ, gọi nguyên một bàn cá sống, ốc biển sống, hải sâm sống, bào ngư sống, tùm lum thứ sống ê hề. Vịt với Sid lùn nhìn xong bó hand. Gấu với Phi thì ăn được. Hai người cứ khuyến khích Vịt với Sid "ăn thử đi, không thấy (tanh) gì đâu!". Thì vịt cũng thử, công nhận là cá thì không thấy mùi vị gì cả, bào ngư thì cũng không có mùi, chỉ thấy nó giòn giòn, hải sâm thì mềm mềm. Nhưng mà khổ quá, ăn đồ ăn mà chỉ hy vọng nó đừng có mùi vị gì thì thà ta ăn khoai lang chiên còn khá hơn, vừa thơm vừa ngọt. Thức ăn phải có mùi vị mới là thức ăn chứ!

Nói chung lần này đi Jeju hầu như không thấy gì không tốt. Có lẽ do mình đã bớt so sánh cảnh quan thiên nhiên với VN, mà so sánh những cái khác. Già rồi, bắt đầu thích những thứ thuộc về tiện nghi và giao tiếp, và bắt đầu thấy du lịch không đơn giản chỉ là đi ngó suối ngó rừng.

3. Cảm nhận không biết gọi là gì

Lần này đi Jeju được mời cơm và rủ đi chơi chung, coi như đi ké bạn Phi. Vì cái cô kia mời bạn Phi, còn bạn Phi thì dắt theo 3 đứa.

Phải nói là áy náy cùng cực, khi chạy từ Halim Park về rồi phát hiện ra không phải cô bạn, mà là ba của cô bạn - già rồi, tóc bạc lấm tấm - đã chờ gần cả tiếng ngoài bến xe bus. Cũng áy náy tương tự khi bác í chở riêng ba đứa ăn theo đi suốt ngày hôm sau, đến nơi nào thì ngồi ngoài chờ - lý do là mấy chỗ này bác đi mòn cẳng rồi. Nói chung nếu chỉ có bạn Phi thì họ chỉ cần đi 1 xe - do em cô í lái - và ông bác chẳng phải vất vả đến thế.

Đặc biệt kỳ cục là khi đến nhà cô í ăn cơm. Bác í thì chả biết đứa nào ra đứa nào, nên đối với cả bọn đều thân thiện như nhau. Khi bước vào nhà, cô bạn đang ngồi tiếp chuyện hai ông khách Hongkong, thấy bạn Phi liền mừng rỡ chạy ra đón. Sau một màn ôm ấp và chào hỏi ... riêng bạn Phi, cô sung sướng dẫn bạn Phi vào chỗ ngồi, không hề dòm lại 3 đứa đằng sau cái nào, và thế là cả cái quá trình của mình nó thành thế này: cười toe toét, cúi chào rõ to, ngơ ngác ngó theo, rồi đứng ngẩn ra tự hỏi mình nên làm gì. Sau một lát chả thấy cô í có biểu hiện gì là muốn biết 3 đứa kia là ai, mình đành chạy vào bếp chào bác gái, may mắn thay được đón tiếp hết sức niềm nở (cũng do bác gái đâu biết đứa nào ra đứa nào). Trong bếp chui ra thì cô í cũng đã bắt đầu chào hỏi vui vẻ.

Nói chung, mình chưa từng khoái ăn theo. Cảm giác nó cứ tội lỗi thế nào khi từ một chỗ tham quan bước ra và thấy bác đang chờ ngoài nắng, ba đứa ren rét leo lên xe và ngồi im thin thít cho bác chở đi tới điểm kế.

Kể tiếp bữa cơm hôm đó, khi mọi người đang ngồi nói chuyện thì thấy chú em của cô bạn Hàn đứng ở cửa buồng nhìn ra. Chú này bị bệnh nên nói chung là khờ khạo. Chú cầm một miếng bìa hay cái bảng gì đó mình không nhớ rõ, trên viết chữ rõ to "Eun-sang Eun-sang". Mình có nghe nói cô bạn tên là Eun-seong, nên lúc đó cứ nghĩ chắc mình nghe nhầm tên cô bạn, và chú em này đang gọi chị mình. Chú quanh quẩn được một phút thì người ta đẩy chú vào buồng. Lúc ăn cơm xong, mình xuống bếp phụ bê dưa hấu và thấy chú đang ngồi ăn cơm, mình gật đầu cười chào chú, chú cũng cười chào lại rõ là vui vẻ. Dĩ nhiên, mình chả nói gì thêm, lấy dưa hấu và đi lên.

Sau đó trong lúc ăn dưa hấu mình mới nghĩ ra, có lẽ Eun-sang không phải là tên cô chị, mà là tên chú, và chú lúc đó đang cố gắng tự giới thiệu với khách đến nhà. Lúc đó tự nhiên muốn xuống bếp, nói chuyện gì đó với chú, bất cứ chuyện gì, chẳng hạn như hỏi "Tên you là Eun-sang phải không?". Chắc chú sẽ vui lắm.

Nhưng khi mình ăn dưa hấu xong thì chú đã vào buồng trở lại, và từ đó đến cuối buổi không thấy đâu nữa. Trước khi về, mình cố gắng nhìn vào buồng hy vọng thấy chú quanh quẩn, để có thể gọi vào "chào tạm biệt Eun-sang", nhưng cũng không thấy đâu.

Tối hôm đó, ngâm mình trong bồn tắm, đầu mình cứ lẩn quẩn hình ảnh của đứa bé đáng thương - chú cũng chẳng bé nữa, nhưng trí óc chắc vẫn là một thằng bé thôi - đang cố gắng kêu gọi sự chú ý một cách vô thanh vô tức "Eun-sang, tên tôi là Eun-sang"...

Mà khách khứa, kể cả mình nữa, thì bằng sự ái ngại và cảm thông chết tiệt với chủ nhà, đã lờ tịt chú đi mất rồi.