Mơ Tết

8 năm rồi mình không ăn Tết VN.

Có một bữa mình nằm mơ thấy Tết. Thấy mình chạy ra sân, ngoài sân có một gốc mai rất to đầy nụ. Chạy vô nhà, trong nhà có một cành mai và một cành đào to. Trong mơ mình ngồi đếm sẽ đi chúc Tết những ai những ai, loanh quanh cũng có mấy người bạn và gia đình.

Tỉnh dậy mình nói với mẹ (lúc đó mẹ đang ở đây chăm Roo), con mới mơ thấy về VN ăn Tết. Mẹ nói Tết VN giờ chán òm, có gì vui đâu. Mình nói ờ sao trong mơ con cũng thấy hông có làm gì đặc biệt, nhưng mà lúc đó cảm thấy vui lắm.

Một năm qua

Hôm nay Roo tự nhiên nhào lên ôm mặt mẹ nút chụt chụt vào hai bên cằm. Cũng chả biết là nó hun mẹ thiệt hay là tự nhiên muốn đổi khẩu vị, nhưng mẹ khoái tỉ đi khoe khắp nơi.

Từ hồi bà ngoại về VN, chỉ còn Roo ở nhà với mẹ, càng ngày càng bám mẹ dữ hơn. Nhiều khi ngồi chơi với bố mà mẹ bỏ đi ra ngoài pha sữa cũng tóe lên khóc. Kết được một cái luận là nếu muốn trở thành cả thế giới của một người nào đó, thì dễ nhất là sanh một đứa con. Và sẽ thấy cái vụ làm "cả thế giới" mặc dù cũng hạnh phúc đó, nhưng mà quá mệt.

Năm vừa qua mình hoàn toàn thất nghiệp, và chả đạt được thành quả gì hết ngoại trừ sản xuất một chú Roo. Loay hoay học cách chăm sóc cho một thằng người bé tí. Có sai lầm và có thành quả. Có mồ hôi và nước mắt. Có nụ cười và yêu thương.

Nhưng mình nghĩ, rồi đây mình sẽ già và có thể sẽ quên hết những năm khác của cuộc đời, kể cả những năm mà mình từng nghĩ là mình sẽ không thể nào quên được. Nhưng chắc mình sẽ không quên năm vừa qua, khoảng thời gian đầu tiên trong đời mình hoàn toàn jobless, hopeless, frustrated, nhưng cũng vô cùng hạnh phúc.

Tình cảm

Hôm nay, chat với thằng em mình, thấy nó lấy hình Roo làm profile picture của nó, tự nhiên thấy vui ghê lắm.

Nuôi thằng Roo mà mình cứ nhớ đến thời gian thằng em còn nhỏ. Lúc đó mỗi ngày mình sẽ đi chợ mua 50g thịt nạc dăm, một củ khoai tây, nửa củ dền, rồi về nấu nhừ nghiền ra bằng cái rây nhỏ đút cho thằng em ăn. Khi nó lớn lên biết đi, mỗi sáng dắt nó đi lòng vòng phơi nắng, nói chuyện líu lo.

Rồi thằng em lớn lên, trải qua những ngày xáo động khi mà ba mẹ mình cứ cãi nhau miết, nó thì được mang ra làm thứ để ba giữ không cho mẹ bỏ đi hẳn (dù là lâu lâu vẫn đuổi đi, nhưng giữ lại thằng em để mai mốt mẹ còn về). Mẹ về thăm, thấy nó ốm nhom lem luốc, lại không đành lòng. Cuộc hôn nhân kéo dài thêm hai mươi năm, còn thằng em cứ lớn lên và chả biết nó trở nên ngỗ nghịch từ hồi nào.

Có những lúc, mình đã rất buồn và lo, sợ nó không thành người được.

Mẹ thì hiền, chẳng bao giờ đánh nó. Cứ nó làm sai chuyện gì là mẹ dọa "để Ti về mẹ méc cho Ti đánh mày". Mình về mẹ méc, mình xách cây ra đét cho nó vài cái, nó hứa sẽ không tái phạm, rồi vẫn thế.

Có lần mình nói với mẹ, mẹ làm vậy hoài nó ghét con. Mẹ nói nhưng mẹ không trị được nó. Sau này, có khi mình nghĩ nếu được quay lại có thể mình sẽ cố gắng tìm một cách khác chứ không phải là roi vọt, nhưng đó là sau này, còn suốt từ nhỏ thì gia đình chỉ dạy cho mình cách dạy con nít bằng roi mà thôi.

Những lúc thằng em nói mai mốt nó lớn lên sẽ làm cảnh sát để bắt mình, mình buồn.

Những lúc nó tỏ ra thân thiết hơn với nhỏ em mình, mình thấy tủi thân.

Cái lần đầu tiên nó gọi mình trên YM để tâm sự chuyện tình củm, mình mừng không tả được.

Cái lần nó hứa tặng quà cưới cho mình, mình đã rất vui (mặc dù sau này nó quên mất :D)

Cái lần nó kiếm được công việc đầu tiên sau khi ra trường, mình ngồi cười he he.

Và bây giờ nó vẫn thỉnh thoảng gọi để hỏi công việc, hoặc chỉ để tâm sự. Nó không còn nhắc chuyện hồi nhỏ mình bồng nó lỡ tay làm rớt xuống đất. Và khi nó set hình thằng Roo làm profile pic, mình hạnh phúc.