Hoa đào năm trước

Sáng nay đi dọc đường, nhìn thấy mấy bông đào đầu tiên nở trên cành.

Mà kỳ cục, không có cái cảm giác như cách đây hai năm, lúc đi trên lab về, băng qua núi. Giữa con đường núi quanh co và lum xum cây cỏ, giữa ngọn gió nửa lạnh nửa không ẩm ương của một ngày tháng tư, đột nhiên thấy hoa đào nở.

Những bông đào đầu tiên. Bắt đầu cho một bạt ngàn hoa phủ ngập những ngọn đồi, những con đường Kyung hee. Hồng tươi. Non tơ. Mỏng mảnh. Run rẩy nhẹ nhàng trên cành. Giữa cơ man là những nụ đào tròn căng cũng đang nhu nhú cái chỏm cánh hồng ra ngoài. Lúc đó mình đứng lặng nhìn một lúc, rồi suýt nữa thì nhảy lên, vừa chạy lon ton xuống đồi vừa thấy sung sướng cứ như mình cũng sắp biến thành gió mất.

Chắc là tại con đường mình đi sáng nay nhiều người, nhiều xe quá. Chắc tại trời hôm nay sau mưa, xám xịt và ủ rũ. Chắc tại giữa những ngôi nhà cao tầng không có cái ngọn gió vẫn thường quẩn quanh trên đồi trường mình. Chắc tại hai cây đào dù có cao, dù có to thì vẫn cứ chìm lỉm giữa bao nhiêu kiến trúc nhà cửa xe cộ và cả biển người xung quanh.

Nói sao đến mùa đào nở là dân Hàn xúm xít nhau vào Kyunghee ngắm hoa. Dù hoa đào ở đâu cũng có.

Mình cũng chuẩn bị về trường thôi!

Hoa vàng

"Em đến bên đời
Hoa vàng rực rỡ
Nào dễ chóng phai
Trong lòng nỗi nhớ
Ngày tháng trôi qua
Cơn đau mịt mờ ... "

Mắc mớ gì phải là hoa màu vàng hen?

Nhưng mà đúng là cái màu hoa vàng nó ám ảnh hay sao á. Mấy bài thơ bài hát mình thích, hay có màu đó.

"Hoa cúc vàng nhà ai
thả từng chùm
hoài nhớ
áo em vàng... "
(thơ của Đỗ Trung Quân, được phổ nhạc thành bài Khúc mưa)

Rồi nữa:
"Một hôm thấy nắng vàng quen quá

Quen như là ngày xưa
Sao em đùa dai thế
Để hồn tôi cửa mục gió lùa

Một hôm thấy nắng vàng đâu đó
Một hôm thấy nắng vàng trải dọc ven đường
Ồ! Chỉ là dã quỳ một ngày thu hết nắng
Lộng lẫy niềm nhớ thương"
(thơ của Đỗ Trung Quân)

Bài thơ làm mình nhớ hoa dã quỳ Đà Lạt. Lần đầu tiên nghe mấy chữ hoa dã quỳ là khi đọc truyện ngắn trên MT, truyện một cậu bé ngày nào cũng mang một bông dã quỳ tặng cho một cô bé. Đọc xong, tự hỏi dã quỳ nó như thế nào. Rồi cũng gặp, khi lên Đà Lạt. Cái hình ảnh "dã quỳ một ngày thu hết nắng - lộng lẫy niềm nhớ thương" tả chính xác hoa quỳ mình thấy ven đường Đà Lạt, rực rỡ, kiêu hãnh, mà hoang hắt.

Sao tự nhiên nói lảm nhảm ta? Chắc rảnh wá khùng rồi!

Tại tự nhiên trong đầu cứ ong ong mấy câu "em đến bên đời - hoa vàng một đóa - một thoáng hương bay - bên trời phố hạ - nào có ai hay - ta gặp tình cờ - như là cơn gió - em còn cứ mãi bay đi..."

Hồi xưa có một lần thất vọng nhất, mình làm một bài thơ, cũng có cái màu hoa đó:

"...Đành nhận về mình lối rẽ
Buồn thì cũng một lần mưa
Chị vẫn đi con đường ấy
Vẫn vàng hoa cúc ngày xưa"

Yến cũng có một bài thơ hoa vàng:

"Hoa hướng dương quanh phòng của chị
có nở vàng từ độ Hạ đi? .... "

Hướng dương với dã quỳ hình như cùng họ ? KHU có đủ quỳ và hướng dương. Có một bụi hướng dương mọc ngay cạnh cái đồng hồ to gần cổng. Chiều cuối mùa hè, mưa, đi về ngang đó, thấy mưa lất phất lay phay phủ lên bông hướng dương một lớp mơ hồ.

Có người bảo màu vàng là màu phản bội. Mình chả thấy vậy, mấy người thích hoa màu vàng có vẻ thường nhớ lâu và nhớ nhiều. Có người bảo màu vàng mạnh mẽ, mình cũng hông thấy vậy luôn. Mặc vô một cái áo vàng, đi ra phố, tỏ ra mạnh mẽ, chỉ để che cái lớp bên trong yếu xìu thui à.

Thui hong nói lung tung nữa. Nói cho cùng, mình cũng đâu có khoái hoa vàng đâu!

Tại cái cty kia, nói sáng hôm wa release lib cho mình integrate, cuối cùng tới giờ vẫn không chịu release, làm mình chờ wài hổng có gì làm nên tửng rùi hehe...

----
Gõ cái title "hoa vàng", tự nhiên nhớ Hoàng Kim Giáp. Phim gì tệ, Củng Lợi già wá rùi, mà kết cục cũng chết hết trơn y như mấy cái phim TQ dạo này họ hay làm để me mấy giải thưởng quốc tế. Chả hiểu sao họ lấy đâu ra vàng để trang bị cả một đội quân choé vậy nữa. Chắc hổng phải vàng thiệt, mà là vàng mạ. Chứ nếu là vàng thiệt, ông vua chỉ cần ra lệnh cho lính, giết được chú nào sẽ cho giữ cái giáp của chú đó, là lính đánh hăng say hết biết.

Coi phim đó, chỉ thương cái chú nhị hoàng tử. Lúc chú thấy mẹ đang thêu mà tay run lên, vội vã đỡ lấy cây kim thêu giúp mẹ đường chỉ cuối. Trời, con trai đó nha, mà làm được vậy với mẹ, đời có mấy ai đâu.

Đi

Hôm nay trong bữa cơm trưa, nhắc đến chuyến du lịch Síp hồi xưa.

Sau bữa trưa, tráng miệng bằng một truyện ngắn. Cũng là bối cảnh châu Âu.

Blog của Yến nhắc lại cái ước mơ đi nhiều. Yến nói, năm nay sẽ cố đi nhiều.

Hồi đầu năm.

Mình ngồi viết ra những mục tiêu muốn làm trong năm nay.

1. Trả nợ.
2. Về VN
3. Đi du lịch đâu đó.

Mới tới đó thui, chưa kịp viết điều thứ tư nữa, thì nghĩ lại, và gạch bỏ đi du lịch. Dành tiền trả nợ.

Xong rồi nghĩ tới nghĩ lui, thêm vào "Về VN (có thể bỏ luôn)".

Thế là hỏng có hứng viết tiếp nữa.

Thấy buồn ...

Sự chia tay

Mình bi giờ nhìn cái sự mà thiên hạ gọi là tan tác bằng ít nhiều vô cảm. Sống hết gần 1/3 đời rùi (thì tử vi nói mình thọ 90 tuổi lận mà) nên thấy nhiều sự ra đi, nhiều chia tay wá, đâm ra bi giờ nhìn cái gì cũng nghĩ "ừa đời nó vậy đó, có lúc hợp rùi sẽ có lúc tan"

Hồi xưa, có nhiều nhân viên làm cho một cty cả đời. Có nhiều cặp sống với nhau tới răng long đầu bạc. Chả biết cái người nhân viên đó có hạnh phúc không. Chả biết cái cặp đó có cắn đắng nhau không. Như mẹ mình đó, tính ra cũng là dạy ở một trường gần cả đời, sống với một người gần cả đời rồi đó chứ. Dạy thì vui, nhưng than thở cũng nhiều. Được cái mẹ mình dễ chấp nhận, và giỏi xoay sở. Đồng lương chít đói mà mẹ nuôi tụi mình no đủ được tới giờ.

Vậy nên mình thấy phục mẹ wá trời. Như mình bi giờ, có chuyện gì uất ức là ngay lập tức nghĩ đến chuyện cuốn gói ra đi. Bị stress một cái là muốn phá cho tanh bành, rồi ra sao thì ra.

Cuối cùng rồi cũng có những cái khiến mình không đi, không phá. Nhưng mà hình như con người mình nó vậy á, coi cái chuyện ra đi là một chuyện thường ngày. Đến rồi đi, vậy thui. Chả có gì kéo dài được cả đời (trừ một tình yêu mà mình cũng muốn lắm, nhưng chắc không mơ thấy nổi, vì cái người đó đã tuyên bố với mình là đến ngày nào đó chắc cũng còn tình nghĩa thui. Nhưng thui, vụ đó tính sau). Cho nên có những chuyện tan tác, mỗi người một ngả, bà con nhìn mà đau lòng, mình thấy bình thường. Thì đâu có gì to lớn, ở không được nữa thì đi thui.

Ở không được nữa thì đi thui, mình đã nói câu này suốt từ nhỏ đến lớn với một người, mà mãi đến giờ người đó mới chịu đi, và đã tìm thấy hạnh phúc ở cái sự tự do đó.

Cái gì cũng không bền lâu, tình cảm cũng không bền lâu. Mình không tin ở cái gọi là "dù không gặp nhau nhưng vẫn thân thiết như cũ". Làm sao như cũ được khi mà không còn gì chung để nói? Ừa, cái này cũng không lý giải nổi. Mình có nhiều, nhiều lắm, những người bạn mà trong lòng mình vẫn coi họ thân thiết như ngày xưa, nhưng khi gặp trên cửa sổ chat chả biết nói cái gì ngoài mấy câu thăm hỏi quẩn quanh. Mà chắc cũng khó gặp lại để mà đi cà phê cà pháo, vì ai cũng có gia đình hết cả rồi. Như vậy, nghĩa là vẫn như ngày xưa, hay không như ngày xưa? Lâu lâu có người tự nhiên nói chuyện thân thiết được, tự nhiên tâm sự với nhau, trời ơi mừng muốn chết.

Vậy nên người ta sợ cái sự tan tác. Cho dù sự tan tác chỉ là đơn giản mỗi người bước đi trên một con đường riêng của mình. Vẫn còn có thể gọi điện, email, chat chit. Vẫn còn gặp nhau được bất cứ lúc nào để nhậu khắp các quán đặc sản Sài Gòn và tám chuyện đời. Vì cái xa này, nó hay dẫn theo cái xa kia.

Vậy nên người ta buồn khi phải chia tay nhau (ở đây nói chuyện chia tay giữa bạn bè bình thường thui nhé. Chuyện tình iu, hôm khác nói vậy). Và mình, cái đứa mặc dù chia sẻ nhưng vẫn nhìn sự việc theo kiểu "Ừa đời nó thế, trước sau gì cũng phải tan thôi" thấy hơi ăn năn, vì nghĩ vậy nên mình không thấm được, không chia được cái nỗi buồn của bạn.

Mấy người bạn của tui ơi, cho tui nhắc lại cái bài hát này đã post lên ít bữa trước, tại tự nhiên nói linh tinh mà lại nhớ đến bài đó.

Nghe xong, rồi bớt buồn nha. Thay vào đó, lên kế hoạch nhậu hàng tuần hay hàng tháng, và phát cho nhau một cái tín hiệu tương tự như cái Huyền thiết lệnh của ông gì đó trong kiếm hiệp, ý nghĩa là "bất cứ khi nào mày cần đến tao, thì tao sẽ sẵn sàng".

"Cũng không có nhiều thứ tớ đã chia sẻ với cậu dọc đường
Và qua tất cả mọi điều, luôn có một tập tiếp theo cho ngày mai
Đột nhiên như không thực, có một con đường khác
Đang vẫy gọi sự chia ly ..."

ừm vậy đó, thì nó luôn thế mà. Người ta bên nhau suốt một thời gian dài, rồi đột nhiên một con đường khác hiện ra. Dù sao cũng không phải là bạn trăm năm, đâu có đi chung mãi được, phải không?

"Cái gì đã làm đều đã được làm cho điều tốt đẹp nhất
Mặc dù màn sương trong mắt tớ để lộ một ít hoang mang về những gì tớ sẽ đánh mất
Nhưng nếu bắt đầu lần nữa, tớ vẫn sẽ chọn
Cũng niềm vui ấy, cũng nỗi buồn ấy trên mỗi bước đường
Đã đấu tranh với tớ và đã dạy tớ rằng
Bạn bè chẳng bao giờ nói chia tay..."

Tin tui đi mà, hai ba năm nữa, mười năm nữa, vài chục năm nữa, có thường gặp nhau hay là không gặp, thì vẫn coi nhau như người bạn ngày xưa. Thì khi gặp lại, vẫn có thể tám ngút trời. Vậy á!

Tổng kết đầu tuần

Hôm nay mắt nhắm mắt mở ngồi sau xe gấu bay vô cty sau hai ngày cuối tuần ngắn ngủn và sung sướng. Vừa kịp 10g, héhé. Cái luật phạt 2000won nếu đi trễ sau 10g rất có tác dụng khích lệ bà con hãy đi làm đúng 10g (mặc dù luật cty là 9g), vì có sớm hơn thì cũng rứa.

Thấy trên bàn mình có một cái board mới. Thui rùi, cái board thân iu của mình đã bay theo Chiên Xù sang Đài Loan. Ngồi hì hục cả tiếng để boot cái board mới mà không được. Hỏi anh bạn chung nhóm hôm bữa cũng học boot board chung với mình (Chiên Xù dạy), ảnh xua tay rối rít "đừng hỏi tui, tui hông biết". Bó cẳng, đành gửi mail hỏi Chiên xù. Cho nó đi cũng hỏng yên. Mà nghi lắm, chắc cái board này hỏng chạy được nên nó mới chôm cái đang chạy ngon lành của mình.

Không có gì làm, đành ngồi làm một bản tổng kết đầu tuần.

Về thời tiết thì nói chung là mùa đông lạnh quéo và không dài lắm (mấy năm trước thì nó dài, năm nay hình như do cái lệ khí của gấu và penguin hay sao í mà nó hỏng dài nổi) đã đi wa. Hoa đã bắt đầu nở. Có mấy cái hoa vàng vàng chả biết tên là gì, năm nào cũng ló ra đầu tiên, ở trường Kyung hee bi giờ chắc đã phủ khắp các triền đồi. Một người bạn (ai thì mình wên lun rồi) nói với mình nó tên là hoa-đón-xuân, vì nó bon chen nở trước tiên đón xuân tới. Hôm wa đi chợ thấy hoa mộc lan bắt đầu he hé mấy bông. Mấy cái nụ đào thì cũng đã căng tròn lên thấy thương. Hôm thứ sáu, đi đổi visa, lâu lắm buổi trưa mới bước ra đường, vừa đi vừa chạy (đuổi theo chú Vịt mẹ) mấy bước đã phải cởi áo (lạnh). Nóng thảm. Nhưng mà trời đẹp wá, hoa và chồi non trên cành cũng nhiều wá! Dễ chịu tới mức muốn vừa đi vừa nhảy :D. Xuân tới thiệt rồi, hehe ...

Về ẩm thực nói chung bếp nhà the zoo dạo này lạnh teo tóp suốt tuần, trừ weekend. Cuối tuần rồi bạn Phi đã biểu diễn vài món rất chi là ngoạn mục như là gà xào nấm (ngon nhờ nấm nó ngon sẵn), mề xào ớt (ngon nhờ mề), cá chiên (ngon nhờ ...muối, héhé, vì cá nó bị cũ). Bạn vịt đi chợ, thấy người ta bán một con gì đó, họ rao "hải sâm hải sâm đây, 3000won một rổ". Đi wa rồi, lại tò mò, chả biết họ bán con gì, nên đứng lại dòm. Thấy nó là cái con giống hình cái đầu chùy nhiều mấu, màu vàng vàng đỏ đỏ hay nằm trong bể của mấy hàng bán đặc sản cá mực sống. Ăn trong tiệm thì ít nhất cũng tốn vài man, bi giờ có 3000, không thử thì chắc chả còn dịp nào, thế là vịt dừng lại mua một rổ. Ông bán hàng cân xong, nhanh như chớp lấy ra một con dao, cắt đầu con hải sâm cái xoẹt, nước văng tùm lung tanh lè (vịt có né), xong mổ dọc xuống cái rẹt, kéo mớ ruột mềm oặt oẹo ra quăng vô rổ cân, còn cái vỏ thì quăng vô ... thùng rác. Ặc!!! Cuối cùng vịt xách mớ ruột hải sâm về, vẫn còn bỏ trong tủ lạnh, chưa biết phải nấu món gì với nó.

Về các tình hình khác thì nói chung đều giống như tuần trước hoặc tuần trước nữa, nghĩa là chả có gì mới để mà tổng kết cả. Nên bản tổng kết đành stop ở đây. Chào thân ái và quyết thắng!

Xin xăm


thượng thượng hạ hạ
sấp ngửa như một ván bài
thần tiên biết trăm phương ngàn chuyện
xin cho giùm chút hy vọng tương lai

người nhận xăm thượng hớn hở mừng vui
những giấc mơ xem chừng sẽ thành hiện thực
bao nhiêu quẻ thượng rồi
tan giữa đời nhiều lầm lẫn

người thẫn thờ nhìn xăm hạ
nỗi đau thì đã mệt nhoài
bước đời giờ mòn mỏi
chút hy vọng cuối cùng cũng đã phôi phai

tôi cầm trên tay cây xăm hạ hạ
biết mãi xa xôi
biết đời gió cuốn
bao giờ thôi thương nhớ một người?

K

Khi tôi bảo không cảm thấy hạnh phúc
đó là vì tôi đang bịt mắt và chơi trốn tìm với hạnh phúc của tôi
bướng bỉnh trong vai người thắng cuộc
không biết là chỉ cần chịu thua, hạnh phúc sẽ bước ra và mỉm cười

Không sến nữa nhá

Hmm, quyết định chấm dứt thời kỳ viết blog sến bà cố.

Mà cũng hổng biết có chấm dứt nổi không. Bình thường nói chuyện thì nhét một chữ có cảm xúc vô cho nó mùi mùi cũng hỏng được, tự nhiên lúc viết chả biết mấy chữ đó ở đâu nó cứ theo nhau chạy vô hoài.

Nhưng mà chán cái sự sến rồi.

Dạo này rảnh quá chừng. Project thì có. Mình làm nguyên một phần main application của cái STB mới ghê chứ. Nói cho oai, tức là làm phần business control và integrate mấy cục khác lại. Mà cái bừ-rồ-giéc-từ này lúc giao cho mình họ để deadline là cuối tháng 2, làm vịt ta ngậm ngùi cancel kế hoạch về nhà chơi tết (sau khi đã cảnh cáo trưởng nhóm Chiên xù là chỉ có một lần này thui nhá). Tưởng sao, đến cuối tháng 2, hardware vẫn chưa có. Đến tận bây giờ, nghĩa là giữa tháng 3 rồi, mới vừa được phát cho một cái board lúc chạy lúc không, héhé. Mấy cục khác thì vẫn chưa có mà integrate. Thế cho nên rảnh càng cua, tối nào cũng về sớm chăm chỉ đập quái.

Nói đến cái sự đập quái, xin lỗi mấy bà con, nhất là mon, đã từng tốn nước bọt và công gõ bàn phím để hết lời khuyên can tui đừng đập quái nữa. Thì cũng đã ngừng đập quái của cái game Phong thần rồi, nhưng mà chuyển qua game TGHM thế là bị nó dụ mê tít mít không dứt ra được nữa. Sao mà mê á, thứ nhất là đồ họa đẹp quá, mà con vịt lại vốn háo sắc. Thứ hai là quest nhiều quá. Vịt vốn mê quest, cứ có nhiệm vụ cho nó làm là nó ngồi làm mê mải, ui ui ...

Hôm qua phải đãi một chầu pizza hết sức là lãng xẹt. Lý do là vịt hứa với một nhóc sẽ nhận tiền lương tháng (training trong cty) giùm nó. Đến lúc nó gọi hỏi chị nhận giùm em chưa, mới giật mình, chả nhớ nổi là có nhận chưa nữa. Nhớ sơ sơ là mấy người bên phòng hành chính chạy qua hỏi là bi giờ đưa tiền của thằng đó cho you hả, nó ừa, rồi thì có nhận tiền không, nếu nhận rồi thì để đâu, không có tẹo tèo teo ấn tượng nào hết. Cái họa phải đền tiền lơ lửng trên đầu, vịt chạy tới chạy lui kiếm, mặt méo như cái bông héo.

Cuối cùng thì cũng phát hiện ra là họ chuyển tiền vô tài khoản mình rồi. Chưa kịp mừng thì bạn Phi kiu "đãi Pizza đi". Trùi ạ, tui có hứa là kiếm được thì đãi cái gì đâu. Cũng nhận lời đãi, không phải vì mình hứa, mà vì thương tình bạn Phi thèm Pizza đến nỗi phải mang cái thân chủ nợ giàu nứt đố đổ vách đi gài độ mình, héhé.

Công nhận pizza Hàn ngon. Cheese rất dẻo và thơm, rìa bánh có khoai lang giòn giòn. Dân Hàn chả hiểu sao mê khoai lang như điếu đổ. Có bánh pizza khoai lang, kem khoai lang, sữa khoai lang, khoai lang chiên, khoai lang nướng, khoai lang chip, khoai lang sấy ... nói chung thứ gì có thể cháp được họ đều cố gắng bỏ khoai lang vào tất. Chuyện tương tự cũng xảy ra với aloe và trà xanh, và rong biển. Có vẻ như cái nước này vốn sản vật hơi thiếu thốn, nên từ xưa họ đã có truyền thống tận dụng nguyên liệu đến mức tối đa. Mà cũng hay, còn hơn nguyên liệu thì nhiều mà chả biết làm sao để tiêu thụ, cuối cùng trồng ra lại vứt bỏ.