The zoo và những câu nói bất hủ trong năm

(vừa mới update cho nó chính xác một tí, hehe

+ "wé wé": từ cửa miệng của vịt được penguin phát huy đến mức cao nhất, dùng để phát biểu mọi cảm tưởng trong mọi tình huống : vui, buồn, kích động, hoảng sợ... và ặc ặc

+ "Tại cái lệ khí của tụi mình": ai đã từng đọc Tru Tiên chắc biết lệ khí là gì. Ai chưa từng đọc thì xin giải thích nôm na là nó giống như hung khí, nhưng ác hơn vài level. Thì hai bạn gấu và cánh cụt mới chân ướt chân ráo qua theo diện đoàn tụ sở thú là mùa thu bên này lá nó vàng không nổi, đi đâu cũng nghe than trời như bọng. Nam bắc Hàn thì suýt đánh nhau, làm bà con trong cty cứ nhấp nhổm sợ đi nghĩa vụ cả nút thì cty chỉ còn nước đóng cửa. Ba đứa ăn quán nào, ít lâu sau thấy quán đó dẹp tiệm. Mỗi lần có một quán quen dẹp tiệm là chỉ còn cách nhìn nhau thở dài "thì cũng tại cái lệ khí của tụi mình!... (he he)".

+ "...đâu mà...": Câu này dùng trong mọi trường hợp cần chê bai ai đó, và cần phải có song kiếm hợp bích. Giả dụ như vịt phát bóng trước: "gấu lùn", thì penguin sẽ đỡ và tâng bóng "lùn đâu mà lùn". Rồi cả hai đứa (tức là vịt và penguin, chứ không phải là con gấu đang ...e thẹn) hí hửng gào lên "QUÁ LÙN!!!".
Câu này chỉ cần thay chủ ngữ và tính từ, có khả năng làm thính giả tức điên trong mọi trường hợp.

+ "Tại sao Chúa bị đóng đinh?": xin lỗi trước mấy bạn Cờ rít xì tân, em cũng chả định báng bổ gì Ngài. Chỉ tại một bữa loay hoay dán cái dây trang trí Noel lên tường bằng băng keo hai mặt, dán lên nó rớt xuống, cuối cùng phải nảy ra sáng kiến lấy đinh đóng nó vô tường. Và tự nhiên nghiệm thu được một chân lý chói lòa: tại sao Chúa bị đóng đinh? Xin thưa, vì dán băng keo nó hỏng dính.

Chắc cũng còn nhiều, nhưng bi giờ chưa nhớ ra. Sẽ cập nhật tiếp khi nhớ, hehe.

Người quen

Thỉnh thoảng gặp lại một người.

Cái đầu mình vốn không khá về chuyện nhớ mặt người. Có thể là bạn cùng lớp cả mấy năm đại học vẫn quên tuốt luốt, thật ra là chưa bao giờ nhớ.

Nhưng một số người, một số chuyện, đã nhớ rồi là nhớ lâu, nhớ rõ.

Vậy đó, thế là thỉnh thoảng gặp lại một người. Dĩ nhiên là họ đã khác đi rồi, cũng phải ngờ ngợ một lúc mới nhận ra. Nhưng nhận ra rồi là tất cả data được truy xuất cái ào. Gặp thế nào, nói chuyện làm sao. Chia tay thế nào. Người đó đã gây cho mình những ấn tượng gì. Hồi ấy cũng nghĩ ấn tượng của họ đối với mình cũng khá sâu.

Rồi họ nói, mình nghĩ mãi không nhớ ra bạn tên gì.

Ô hô!

A ha ...

Tự nhiên nhớ lại những lúc mình nói một câu giông giống vậy, với người khác.

Tội cho những người khác đó, lúc ấy chắc tiu nghỉu như mèo cụt tai, giống như mình bây giờ.

Mà vẫn ti toe cười (lấp liếm), giống như mình bây giờ.

Mà nghĩ trong đầu thôi thà đừng bao giờ gặp lại, để còn nghĩ là họ nhớ mình mình nhớ họ, giống như mình bây giờ.

Mà phải một lúc lâu sau, mới lại bình thản qua cầu nước chảy, giống như mình bây giờ.

***

Tự nhiên giật mình, có rất nhiều người bạn, người quen... nằm ở những góc khác nhau trong ký ức của mình, chẳng phải lúc nào cũng nhớ đến, nhưng vẫn chưa mờ phai. Thỉnh thoảng lúc bất chợt nghĩ lại chuyện cũ, vẫn còn nghĩ, bây giờ mà gặp lại nhau, chắc vui vẻ thú vị lắm.

Có bao giờ lỡ gặp lại thiệt, sẽ lại không nhận ra nhau không?

Papa

Papa nghỉ lễ hai tuần. Con gái không có ai nói chuyện, buồn như mèo cắn.

Anh làm việc. Ngoài giờ làm việc, tức là giờ ăn trưa, và sau 12g, thì có thể nói mọi thứ trên đời. Trong giờ làm việc thì hai đứa im lặng ngồi gõ code, hoặc chat với người khác. Cả hai đều hay chat với người khác. Không phải là nhạt nhẽo gì nhau, mà thấy khi người ta nói trực tiếp được, thì nói qua YM nó thừa thãi sao đó. Mà không chừng là thói quen từ hồi hai đứa ở hai nơi khác nhau, ban đầu chat suốt, sau ít dần, cuối cùng một ngày chỉ được hai câu chào buổi sáng và buổi chiều. Cái thói quen ít chat với nhau nó kéo đến bây giờ?

Có nhiều chuyện, nói với ai cũng sợ họ thấy mình tệ. Cả với anh. Anh nhìn đời đôi lúc khá đơn giản, nói cho anh nghe, anh bảo chắc không phải vậy đâu. Papa thì khác, con gái có lần bảo chắc đầu papa đen đến nỗi không đen hơn được nữa rồi. Những mối lo sợ, ám ảnh, hoài nghi của con gái, papa hiểu. Người ta làm con gái sợ, papa cũng hiểu. Những vẩn đục của cuộc sống, papa gọi tên nó trước khi con gái chịu nhìn nhận. Những cái tệ của con gái, papa cũng hiểu nốt. Hiểu và rầy la một cách dễ chịu.

Bình thường có khi cả tháng trời không nói năng gì nhau. Rồi có gì đó buồn quá hay khó nghĩ quá, tìm không ra một cái phao nào nữa, là lại gửi msg. Cứ thấy im lặng là biết mọi việc bên kia đều ổn, đều tốt đẹp vui vẻ hết. Vậy đó, giống một cái phao cứu sinh, thuyền mà không trục trặc thì nó nằm mục trong khoang. Giông bão lên mới thấy cần thiết, cần ghê lắm.

Hồi xưa papa hay la lối con "đi chậm chậm lại coi, lúc nào cũng chạy". Con bảo vậy lúc nào con lấy chồng, chắc papa phải đứng sau lưng nhắc đi chậm lại. Từ đó tới giờ cũng bốn năm năm rồi. Con gái gần hai tám, gần băm, thấy mình già cốc đế. Chắc sẽ được uống rượu của papa trước. Cũng chả biết rồi có lấy chồng hay không, nếu có thì papa có về mà nhắc được hay không. Nhưng từ lâu lắm đã coi đó là một lời hứa.

Bạn cũ

Hôm nay lại nhận được một lời mời vào friend list yahoo 360

Không phải không muốn accept, nhưng cái blog 360 của mình chả có gì hết.

Vẫn không muốn bỏ cái blog cũ đã theo mình suốt mấy năm trời. Mặc dù nó chả post hình ảnh gì được (à, chính xác thì được, nhưng cực wá chả muốn xài), và customize thì cũng chả được gì nhiều. Chức năng thì "blog, blog và không gì ngoài blog". Nhưng nó đã và đang là một người bạn thật sự.

Sao không ai làm một cái blog có thể liên kết mọi thứ blog nhỉ :)

Cảnh Phúc cung

Lênh xênh cột xanh mái đỏ
Những đầu hồi cong cong tròn hoa ngũ sắc
Màu thiên nhiên tự mấy trăm năm xưa
Tấm lòng nghệ nhân còn mãi đến bây giờ

***

Cung điện cũng chỉ là nhà dọc dãy ngang
Từng chôn vùi bao nhiêu đời con gái
trong từng vuông bé xíu tồi tàn
mỗi người một tráp gỗ và đôi tấm vải.

***

Hồn người xưa có bao giờ quay lại
Nhìn thời gian phủ bóng điêu tàn
quân vương cũng đã là bóng quế
vay nợ tình trả lại giang san

Cần

Mình cần một khát vọng. Cần một cái gì đó để ước mơ, và để cố gắng đạt được.

Chả hiểu sao dạo này hết muốn lập gia đình. Nếu nói cho mẹ nghe, mẹ sẽ hết hồn. Đối với mẹ, hạnh phúc là những đứa con. Mày không lấy chồng rồi thì mai này già sống với ai hả con? Mình vốn cũng sợ sự cô độc, sợ lắm. Nên mình chả muốn sống lâu. Mà nếu phải sống lâu, thì sao đây? Sống một mình, vui được không?

Hạnh phúc là những đứa con. Một trăm người phụ nữ thì hết tám chục người nghĩ vậy. Rồi lại đi mãi cái vòng lẩn quẩn của một kiếp người.

Mình vốn không có can đảm để thay đổi. Không thỏa mãn với thực tại, nhưng cũng không dám thay đổi nó, thì sẽ là một tai họa.

Có lẽ mình thích sống một mình hơn. Có lẽ mình không biết yêu thương.

Hạnh phúc

Ba tuổi
Hạnh phúc là buổi tối nằm yên trong lòng bà vòi kể chuyện
là đốm nắng chiếu xuống từ trần nhà - đặt vào đó một chiếc cúc thủy tinh sẽ chiếu ra hàng trăm tia sáng bảy màu lấp lánh
là con búp bê tóc vàng trong tủ kính
mong được chạm tay một lần

Chín tuổi
hạnh phúc là khi ba đi khỏi nhà
là những buổi sáng làm xong hết việc nhà ngồi ru em ngủ
là một ngày Noel mẹ được cho một cây thông cũ
ba mẹ con xúm xít với những quả cầu
giấc mơ nhà nghèo không sống nổi đến hôm sau

mười lăm tuổi
hạnh phúc là được ai đó tặng cho một bông hoa
không có hoa cho những đứa con gái gầy gò tóc loe hoe
con búp bê tóc vàng vẫn nằm trong tủ kính
đứa con gái tóc hoe nhặt hoa phượng một mình
có nhiều điều vẫn chỉ là cổ tích

mười bảy tuổi
hạnh phúc là nhận được một tấm thiệp sau ngày Noel
khi mà hy vọng đã tắt
là bắt được một ánh mắt
(dù mình vội vã quay đi)
là bất chợt gặp một người trên đường đi
(mình đã đạp thật chậm suốt đường chỉ để chờ người đó)
rồi một hôm trời mênh mông gió
nhận ra mình vẫn chỉ là đứa con gái xấu xí dại khờ
quá nghèo không mua nổi giấc mơ

hai mươi mốt tuổi
hạnh phúc là được ai đó nắm tay dẫn đi dọc triền sông
nơi ấy hoa lau vẫn trắng bềnh bồng
đứa con gái hóa gió trời bay vụt mất
người đừng xót xa
đừng ngóng trông

hai mươi ba tuổi
hạnh phúc là một bờ vai rất ấm
là một tiếng yêu thốt lên từ sâu thẳm
như đã được đợi chờ suốt những mùa qua
hy vọng từ thuở ấy đi xa
hình như đã chưa hề quay trở lại
đứa con gái khoác hành trang đi mãi
đôi khi thèm một bến dừng

hai mươi bảy tuổi
nắng chiều sắp đổ ngoài sân
chẳng còn đứa con gái tóc loe hoe với giấc mơ cổ tích
mải miết đi trong đời thực
chẳng còn mơ một phép màu
con búp bê tóc vàng giờ ở nơi đâu
thèm về vườn cũ đếm lá thu
và khóc
hạnh phúc là chỉ một giây một khắc
mình được sống thực với mình

sắp hai tám tuổi rồi
bao giờ sẽ hết phiêu linh?

Mùa thu

những con kiến đưa đám ma con sâu
chúng đi thành một hàng dài, nhưng không ủ rũ và mệt mỏi
chúng chụm đầu nhau ríu rít
cuộc sống chỉ mới bắt đầu

Trên kia đã là mùa thu
lá vàng bay đầy trời cho một cơn mơ cuối
gió lạnh lắm rồi thì phải
không còn lá xanh cho những con sâu

không còn cơ hội để làm kén và mọc cánh
và bay lên trời cao
ra đi là giải thoát hay nuối tiếc?
con sâu nằm nhìn những đám mây
nghĩ ngợi điều gì?

Chuyện đằng sau tấm lụa

Con bướm hỏi con sâu
Tại sao ngươi ăn lá, còn ta chỉ được phép bay và đẻ trứng

Con sâu hỏi con bướm
Tại sao mọi người khen ngươi đẹp và yêu thích ngươi, còn ta ai cũng chê bai và khinh ghét

***
Con nhộng chết non trong kén
Chưa một lần được thấy thế giới bên ngoài

Con bướm cả đời mỏi cánh
Thèm dừng bước trần ai

Con sâu quanh quẩn một đời
không đi hết đường gân lá

***
Ai cũng khen lụa tơ tằm đẹp quá
Đêm qua thoi cứa rát tay người

Viên sỏi

viên sỏi hình trái tim
mài từ đá suối
mát lạnh như một lời nhắn gửi
như nước từ ngàn chảy mãi về xuôi

ngày mai em đi rồi
mây giăng mắt người ở lại
con suối ôm vào lòng những viên đá cuội
một thời in dấu chân mềm

em mài chi viên sỏi hình trái tim
người miền núi đâu có gì ngoài nỗi nhớ
sao còn sợ không điều gì nhắc nhở
khi mỗi chiều tiếng suối lại gọi tên

hạt bắp vàng như một mảnh trăng lên
đom đóm tối nay thật nhiều ngoài cửa
thắp đèn đưa ai?
bóng tối lung linh vỡ
viên sỏi có mòn theo nước thời gian?

Mouse loves rice

Hehe, trước giờ cứ thấy cái lời bài Mouse loves rice nó hơi gượng gượng, hóa ra là do họ cố gắng dịch y chang cái lời tiếng hoa. Cũng giống như mấy bài hát của Hồng Nhung dịch qua tiếng Anh vậy.

Nhưng cái clip của bài hát thì dễ thương quá. Bà con xem thử ở đây hen

http://www.youtube.com/watch?v=sFdcvik0ZMI

Trời, ai mà yêu mình được như vậy, chắc người đó là chuột mình vẫn yêu lại được, hehe ...

chè trôi nước

Tự nhiên thèm chè trôi nước. Cái món ngày xưa ở nhà chỉ cần chạy ra đường mua một bịch hai ngàn là ăn ngán không hết, bây giờ cũng thành một nỗi thèm thuồng. Ba đứa đi chợ mua đồ nấu chè. Bột nếp mắc kinh khủng, một gói 400g giá bằng một kg gạo, tính ra tiền VN là 50ngàn. Đậu xanh mua ở tiệm Trung Quốc. Tiệm TQ gần nhà, bán đồ cho những người TQ xung quanh đó. Mà họ bán giá cũng phải chăng, rẻ hơn tiệm VN một chút, chả biết là do giá cả bên TQ rẻ hơn VN, hay là dân VN quen kiểu chém chặt nhau rồi.

Chiều chủ nhật. Cái lạnh lút cút luồn qua cửa sổ. Mùa thu đến muộn và đột ngột. Ba đứa ngồi nặn chè trôi nước. Gấu nhồi bột. Penguin mang mớ kinh nghiệm làm bánh bao hồi xưa ra xài, nặn viên trôi nước cũng hơi hơi giống cái bánh bao. Cũng lại con vịt bày trò, đầu tiên là bỏ viên bột vô cái khuôn đá cục, ấn một hồi rồi đập ra như bánh in, viên trôi nước có hình cái bông. Ba đứa khóai chí. Tới cái bông thứ ba thì vịt chán (bao giờ nó cũng mau chán như thế). Làm hình cánh cụt và con gấu đi!!! Trôi nước hình cánh cụt giống con ác điểu hơn, với hai con mắt đậu xanh vàng khè như con quái thú trong trò dragon fable mà mấy đứa cày bừa hổm rày. Con gấu nhìn hơi giống con ...heo, với cái bụng nhân đậu xanh tròn ủm ỉm.

Mẻ đầu tiên mang luộc. Nồi nước sôi đùng đùng, vịt thả trôi nước vào rồi quay lại híp mắt nặn cánh cụt với gấu, quay lại thì chúa ơi, bột đi đằng bột, nhân đi đằng nhân hết cả. Gấu nói vậy thì luộc không được rồi, mang hấp. Mẻ thứ hai, vịt trịnh trọng xếp từng viên, cả cánh cụt với gấu, cộng với mớ lủm chủm phải tranh đấu ghê lắm mới làm được (vì ngòai vịt ra hai tên kia chả thích lủm chủm) vô nồi hấp. Một hơi mở nắp nồi ra, nó bù lu bù loa. Tiêu rồi gấu ơi! Bột hấp lên chảy nhão ra hết. Chả còn cánh cụt với gấu. Chả còn lủm chủm. Chỉ còn một mớ bột chảy. May là vẫn còn vớt vát được mấy viên tròn tròn. Biết thế ta mang luộc, cẩn thận tí là được.

Nhưng mà ăn vẫn ngon. Ba đứa ăn xong, quẹt mỏ kêu no, rồi đứa nào đứa đó lại ôm cái máy. Chơi game. Đọc truyện. Như một kiểu an ủi cho những ngày trong tuần mệt mỏi. (cũng biết an ủi kiểu này thiếu khoa học và sai bét nhè, nhưng ai thèm quan tâm). Ngày đã chiều. Mai lại phải đi làm.

Cái lạnh vẫn lén lút chui vào đầy phòng.

Tối nay hy vọng mẹ online. Đã có chuyện để kể. Cho mẹ yên tâm và khóai chí vì con gái xa nhà vẫn được ăn uống dư thừa (và tròn ú).

Nhớ ông

Những chiếc lá không vàng cho một mùa thu. Chỉ khô đi, và rụng. Đâu rồi màu lá vàng của mùa thu trước, đâu rồi cái sắc đỏ hắt của lá phong, rực lên như lửa chiều. Mùa thu trước, nó về, ngồi cạnh ông, nắm bàn tay chỉ còn da và xương của ông, chẳng biết nói gì, chẳng biết làm gì. Chẳng lẽ lại kể cho ông nghe về cái màu điêu tàn rực rỡ của mùa thu? Ông yếu lắm rồi, chỉ biết thều thào hỏi cháu về đấy à, về là ông vui rồi, cháu ráng học hành cho mẹ được nhờ. Rồi lại ngồi ngả đầu vào ghế, mệt mỏi, nghe nó khoe chuyện sắp được đi hội thảo châu Âu, chuyện làm được cái này cái kia. Khoe cho ông vui. Có biết bao nhiêu chuyện ông đã mong được nhìn thấy nó làm xong, mà nó thì nào đã làm được gì. Ông nghe, không biết có kịp ghi lại những gì vào bộ óc đã mỏi mòn. Trời ơi, làm sao kể được cho ông về ngọn gió hú quanh năm ngòai cửa căn phòng cheo leo, rền rĩ nỗi nhớ nhà trong bóng tối lạnh se sắt. Làm sao kể về những mùa hoa trải thảm như mây lạc xuống đời. Làm sao kể về nỗi cô độc. Và làm sao kể về nỗi nhớ, cái nỗi nhớ từng cuộn lên da diết mỗi khi bé Hạnh làm một món gì đó đơn giản, thô vụng, mang dáng dấp những món ăn ông làm ngày xưa.

Làm sao làm được cái điều nó từng nói với bé Hạnh: chừng nào chị về nhà, sẽ vòi ông kể chuyện đời ông. Mà tại sao bao nhiêu năm trời nó chưa từng lắng nghe ông kể chuyện. Để bây giờ nhìn ông, nhìn đôi mắt như có sương giăng, nó biết mình sẽ chẳng bao giờ nghe được những câu chuyện đó nữa rồi.

Chỉ biết ngày xưa ông đã phải lên tỉnh trọ học từ hồi lớp hai. Chỉ biết ngày xưa ông đỗ tiểu học xong rồi đi làm, mà làm rất giỏi, thư ký trong một ngân hàng, nuôi cả một gia đình. Chỉ biết ông lúc nào cũng đau đáu tiếc ngày xưa giá được học thêm nữa, chắc là còn được làm cao hơn (còn con cháu bây giờ có đủ điều kiện thì lại chẳng chịu siêng năng học hành gì cả). Chỉ biết bà ngày xưa nhà giàu, ông siêng năng quá, ông cố thương gả con gái cho.

Rồi thôi.

Có những điều, khi có thể thì lại không chú tâm đến, để rồi thành ra sự tiếc nuối cả đời.

Rồi thì lại đã trở về với mùa đông, với xa xôi. Rồi thì đã khóc như chưa từng được khóc, khi có một, mà không, hai vì sao trôi qua đời. Bà cũng theo ông sau đó hơn nửa năm. Có khi nó nằm mơ, thấy hai ông bà trẻ lại như độ thất tuần lục tuần, dắt nhau đi chơi riêng cả ngày, về nhà vui vẻ hớn hở. Thức dậy nằm lơ mơ cười, ừ thì vất vả cả đời rồi, hy vọng ông bà đang hạnh phúc ở một góc trời nào đó.

vậy mà thỉnh thỏang nghe một câu vọng cổ, lại thấy nhói lòng. Bây giờ còn ai để ngồi với mình nghe tình anh bán chiếu, để còn biết thương biết say những khúc phượng cầu hòang, những điệu bảy điệu ba. Ngày còn nhỏ thì chỉ có cải lương để xem. Lớn lên, nhiều niềm vui, nhiều phim ảnh. Có những khi thương ông nên ngồi coi cải lương chung, rồi ghiền lúc nào không biết. Nhỏ em cũng ghiền. Nó hay mua đĩa nhạc về cho ông nghe, nghe rồi quen. Ông đi rồi, chắc chẳng còn ai mở cải lương. Những âm điệu ngày xưa chỉ còn văng vẳng bổng trầm đãi đưa trong nỗi nhớ.

Vậy mà khi có world cup thì lại nhớ. Nhớ cái cách ông ngồi coi đá banh, lọt thỏm trong cái ghế bố. Coi một lúc ông càu nhàu, mấy thằng này đá tệ quá, thôi ông đi uống nước cho tụi nó ghi bàn. Mà cũng hễ cứ ông đi là lại hay có bàn thắng thật. Nó la om lên, ông vội vã bước (chứ có chạy được đâu, chân ông khập khiễng từ một tai nạn xe năm nó còn nhỏ) lên nhà, coi pha chiếu lại, xúyt xoa tiếc. Bây giờ, nó coi chung với bạn bè (coi chứ có biết gì đâu, lâu lắm rồi không để ý cầu thủ nào đội nào nữa), thèm được ngồi với ông, thèm được đi lấy nước cho ông, để ông được ngồi yên mà chờ bàn thắng. Cả đời ông chưa từng ngồi yên.

Vậy mà nhớ cả cái chuyện hồi xưa sáng sáng ông hay gọi nó dậy bằng cách đá vào ống quyển, đau điếng. Nó bò dậy, càu nhàu, hôm nào cũng càu nhàu, hôm nào cũng bị đá. Ông đá riết chân con bầm hết rồi nè. Chân nó bầm thiệt, lúc nào cũng đầy những dấu xanh xanh, nhưng là do nó bất cẩn thành tính, lúc nào cũng có thể va đập vào thứ gì đó được. Bây giờ, thèm được ông đá cho một cái, mạnh cỡ nào cũng được, mạnh tới nỗi đau trào nước mắt càng tốt. Thèm khóc từ cái ngày nghe tin ông ra đi.

Mà đã khóc rồi đó chứ. Bữa đó nó khóc ngay tại bàn, nước mắt rớt ướt cái bàn phím. Rồi nó trốn vào phòng học trống, khóc tiếp. Phòng học có một bên kính trong suốt, nhìn ra sân khấu ngòai trời, đẹp mênh mông, nó thường thích mở hết rèm hoặc ít nhất là một góc để nhìn ra ngòai ngắm cảnh. Lúc đó, nó kéo kín rèm, ngồi co mình sau cái bục giảng, trong bóng âm u, gào thét rấm rứt. Mọi thứ dường như đã vỡ tan ra hết trong lòng.

Mà sao nỗi nhớ, khóc mãi vẫn không vơi?

Mà hình như cũng có. Mỗi lần nó khóc được, hình như có một góc nỗi đau được định hình, được nằm yên ổn lại. Sự mất mát cứ lửng lơ, quẩn quanh như một đám mây xám. Không rõ ràng, có khi không nhớ đến, không nhìn thấy, rồi một lúc bất chợt bước chân lạc vào trong đó, thấy mình lại quẩn quanh trong nỗi tiếc nuối, lại hụt hẫng nhớ ra, giờ thì không còn làm được gì hết cho ông nữa rồi.

Đến một lúc nào đó, trở về, những cái cây ngòai sân ngày xưa ông tưới mỗi ngày, cái ấm nước mỗi sáng ông thức dậy nấu nước cho bà, cái ghế ông hay ngồi, cái góc tủ ngày xưa ông cất giấy tờ, ... chúng nó có còn nhớ ông?

Một lúc nào đó, trở về

mình có còn đủ nỗi nhớ để ngồi mở lại một bài vọng cổ?

Secret garden

1.

bí mật tuổi thơ là những mảnh đồ chơi giấu trong hốc cây
không đứa trẻ nào không mơ một lần chạm tay vào kho tàng cổ tích
kho tàng trong giấc mơ mỗi người mỗi khác
đi suốt đời để chỉ gặp hư không

2.

con dế góc vườn khắc khoải ngóng trông
cô bé năm xưa chẳng bao giờ quay lại nữa
trò chơi trẻ con phai nhạt trong trí nhớ
con dế buồn
kéo mãi khúc nỉ non
tiếng vĩ cầm rơi một dải trăng mòn

Linh tinh n ...

1. Chuseok là Tết Trung thu của Hàn. Dân Hàn ăn tết này còn to hơn dân Việt với dân Tàu, đơn giản vì nó là ngày lễ ăn mừng thu hoạch, trước khi bắt đầu một mùa đông lạnh teo tóp. Ngày Tết âm lịch thì họ ăn mừng đơn giản hơn nhiều, chắc tại hồi xưa ngay giữa mùa đông thì chả có gì ăn chứ nói chi là tiệc tùng.
The zoo có ba món quà của công ty. Ba cái hộp giống hệt nhau, tổng giá trị khoảng 90$, tổng số lượng là 36 món (nghe hoàng tráng wá, hehe) bao gồm 18 hộp cá, 12 hộp thịt, 6 chai dầu ăn. Ba đứa khui quà xong nhìn nhau, tự hỏi sẽ chọi mấy thứ này vô đầu ai cho nó đáng đồng tiền bát gạo.
Đang bối rối thì gặp ajossi chủ nhà đi thu tiền nước. May quá, mang ngay một hộp tặng bác cho nó hoành tráng. Nói chung cái vỏ nó cũng đẹp (!!!). Bác nhận quà có vẻ rất chi là xúc động. Chả biết khi bác khui quà thì có tính mang xuống quăng lại vô đầu the zoo không.

Hôm sau con vịt đi chợ. Lúc về nghe hai tên còn lại méc, hai đứa ở nhà mở cửa cho thoáng, cứ hết ajossi đi qua hỏi thăm một câu, tới ajuma đi qua thăm hỏi một câu, hiểu chít liền. Cuối cùng mệt quá phải đóng cửa lại.
He he, kết quả của cái vụ tặng quà đó mà ;)

Dream

Tôi nằm mơ thấy một trận chiến
hai bên đều là tôi
hai bên đều thua
một khóc
một cười

Tôi nằm mơ thấy một ván bài
bốn tay đều là tôi
một mải mê toan tính
một quá đam mê nên cả đời tay trắng
một hời hợt ham vui
một tung hê tất thảy lên trời

Tôi mơ thấy một vở kịch không lời
từng đoạn đời trôi đi trong câm lặng
thỉnh thoảng gặp lại nhau
khắc khoải nói bằng ánh mắt

Tôi mơ thấy chương cuối cùng cổ tích
Lọ lem đã xỏ chân vào hạnh phúc diệu kỳ
người đánh xe trở lại thành con cún nơi góc cửa
nhìn lọ lem khoác tay hoàng tử ra đi ...

From Tru Tiên

Cuộc đời này, có bao nhiêu chuyện, hoặc có bao nhiêu người, đáng cho mình từ bỏ tất cả?

Nếu không có, phải chăng là bi ai?

Nếu có, thì phải từ bỏ tất cả!

...

Con đường phía trước, vẫn đen mịt mờ.

Nhưng có thể có người, đang ở tận cuối con đường ấy.

...

Là thất vọng, hay là chàng?

Nếu là chàng, thì sao đây?

...

Không ai biết, ở trước mặt là cái gì.

Nhưng ai bận tâm cơ chứ?

...

Chỉ một cái nhìn, trái tim như bị hằn một vết thương ...

...

Đừng lo tới ngày mai, có được không?

Thu

Đó là khi người ta bắt đầu đợi chờ một điều gì đó. Như mơ hồ. Như ảo vọng. Một mùa hè xấu tính và bực bội qua rồi. Buổi sáng bước ra đường thấy gió, trong veo như là mắt người, dịu dàng như là mắt người, mát rượi như là mắt người, hun hút dài cũng như ánh mắt người. Gió bay đi xa xôi. Chờ đợi một điều gì mới sẽ đến.

Chờ cây chuyển lá vàng.

Những ngọn đồi nơi ấy chắc giờ đã sắp nhuốm màu quan san. Xanh. Đỏ. Vàng. Những lá phong đỏ hắt như những bàn tay vẫy. Gọi ai? Đứa con gái ngày xưa đi rồi. Thỉnh thoảng quay về nhìn cỏ nhìn cây đau đáu thương kỷ niệm. Có một cây ngân hạnh rất to, đến mùa thu cả một góc trời vàng, cả một dải đất vàng. Gió lại mặc sức tung hoành. Phủ lá khô lên ký ức.

Trắng. Những dải hoa cúc mùa thu trắng mênh mông. Lênh đênh trôi về cuối trời. Đứa con gái ngày xưa hay buồn lơ ngơ bây giờ đã đang hạnh phúc. Đất trời đừng buồn! Mùa thu đừng buồn!

Chán

Mở mắt thấy nặng nề. Giấc ngủ đã trôi qua nặng nề. Những giấc mơ nhập nhoạng. Chán!

Mỗi người (những người còn quan tâm đến mình) nghĩ là mình đang chán vì một lý do khác nhau. Còn mình? Mình chán mọi thứ.

Ngày dài, đêm ngắn.

Con đường mịt mùng. Đường nào cũng mịt mùng. Đi tiếp hay bỏ cuộc? Mình không biết. Cũng chả thấy thiết tha gì cái đích đến cuối cùng nữa, không muốn đi đến đó. Chỉ thương con đường vẫn còn muốn níu chân người.

Mùa thu nữa. Mãi mà vẫn chưa thấy đến! Những cái cây bên đường vàng lá nhìn xấu xí. Sao không như Suwon, sao không như Kyunghee, đứng trên đồi ngắm đất trời mênh mang thay màu.

Nhỏ hẹp quá, cuộc đời mình đang sống.

Chán quá.

Sao không thể làm cho bạn vui? Sao khi bạn nói đùa mình không cười được nữa? Sao khi bạn buồn mình không lo lắng nữa mà chỉ thấy chán nản. Đừng nói những câu như thế mãi, mình nghe nhàm rồi, hết muốn phản bác rồi.

Chán quá trời!

Kyung Hee

Gửi một tình yêu

Sáng tác: Phú Quang
Thơ: Từ Kế Tường

Anh chỉ có một chiều mưa thôi để nhớ
Một bờ vai một quán nhỏ đìu hiu
Anh chỉ có một mùa thu thôi để nhớ
Mùa thu tan trong mắt em

Anh chỉ có một tình yêu thôi để nhớ
Tình yêu mang khát vọng tuổi thơ
Anh chỉ có một chiều tóc em lộng gió
Ru đêm vào cơn mơ.

Anh chỉ có một hoàng hôn khép lại
Về ru anh mê mải cánh buồm xa
Anh chỉ có một vòng tay bé nhỏ
Vòng tay đưa anh về khát vọng xưa

Anh chỉ có một tình yêu thôi để nhớ
Một chiều mưa bờ vai nhỏ mùa thu.

Cẳng vịt và chuyện bệnh viện Hàn

Sau hai tuần lễ trình diễn thời trang tập tễnh rất ư là made in vịt xiêm, và quyết liệt từ chối mọi lời khuyên bảo đi bệnh viện của the zoo cũng như bà con trong cty, cuối cùng vào một buổi sáng thứ hai trời đẹp, ông trưởng phòng do đi sớm quá nên đang rảnh đã nghĩ ra chuyện bắt vịt đi bệnh viện.

Đầu tiên ổng kiu hai cô bạn Hàn chạy lại định mang vịt đi. Dĩ nhiên con vịt chống trả quyết liệt với lập luận "Đỡ rồi mà, sắp lành rồi". Hai cô bạn bó tay lui ra. Một lúc sau sếp Hwang tới, bỏ ngoài tai đám lý lẽ cùn của vịt, ra lệnh "đi mau". Thế là lót tót lết theo sếp, với một cảm giác khá là kỳ cục khi nghĩ đến cảnh bác sĩ dòm chân vịt rồi bảo : sắp lành rồi còn mang đến đây chi???.

Cũng phải nói là vịt có một cái tật mà nó rất ghét nhưng không bỏ được, đó là sợ đau và hay bù lu bù loa. Cho nên khi Phi bảo, chân bà chỉ bằng một phần trăm chân tui hồi xưa thôi, là nó đồng ý hai trăm phần trăm. Bị đau một tí tẹo, nhưng vẫn nhăn nhó và đi tập tễnh. Vịt mà! Bây giờ báo hại bà con tưởng vịt bị đau ghê lắm, túm đi bác sĩ thế này thì có chết quê không chứ .... ( : )

Quái, cái bệnh viện ở đâu mà sếp dẫn đi bộ. "Bệnh nhân" đau chân mà bắt đi bộ là seo là seo? Mà tốc độ của sếp thì khỏi cần bàn, nhanh như gió cuốn.

Hóa ra bệnh viện nằm gần nhà, xa hơn một chút. Đi đến đó xong thì vịt an tâm hơn, vì chắc mẩm cái chân mình sau khi đi nó đã bết hơn một tí, đủ để bác sĩ không lăn ra cười và đuổi về.

Ngồi chờ. Hix sao mà lâu. Sếp với vịt bàn luận đủ thứ chuyện trên trời dưới đất rồi mà vẫn chưa thấy gọi vào phòng. Gần hết giờ làm. Sốt ruột quá sếp canh me cô y tá đi ra, chạy lại hỏi thì cổ dòm ông bác sĩ rồi bảo "Lần kế". Sếp quay lại bảo "Tao biết mà, nó thấy người nước ngoài nên hãi, cứ dồn mày ra đằng sau". Hehe ... Tội nghiệp.

Ông bác sĩ dòm chân vịt xong, sau một hồi nói chuyện hăng hái với sếp thì hí hoáy viết bệnh trạng (bằng tiếng Hàn, lại viết chữ bác sĩ, hiểu chít liền hehe ...). Sếp thì bảo, nó đòi mày phải nhập viện, nhưng tao can. Oái oái, nhập viện vì đau hai ngón chân à?

(thiệt ra thì cũng không phải là chỉ có hai ngón chân, hehe… Nhưng nội dung chủ đạo là vậy :D)

Kế đến là màn hành quyết. Bác sĩ lôi kẹp ra xử lý cái chân vịt. Huhu... dã man... quá dã man. Dòm mặt vịt thảm lắm hay sao mà nhìn sếp có vẻ sợ hãi, hehe. Cười toe toét một cái cho sếp có tinh thần nào. Oái oái… huhu …

Tiếp đó là màn băng bó. Băng xong kêu "xuống đi" thì vịt dòm đôi giày và cười hì hì. Bây giờ thì có nứt giày cũng không nhét nổi cái bàn chân đã bị bó một cục to đùng vào nhé. Cô y tá chạy đi, một lúc sau mang cho vịt một chiếc dép đặc dụng. Tạm miêu tả như vầy: màu đen, to đùng, có đế và gót nhưng không có quai, thay cho quai là hai miếng dán ngang qua bàn chân. Pro hen. ;)

Vịt hí hửng mang dép mới và đi cà nhắc (bây giờ thì không cà nhắc không được, vì nó đau và tê quá, sau màn xử lý của ông bác sĩ) vô phòng tiếp theo. Cô y tá kêu leo lên giường. Nó tự hỏi, bây giờ thì còn gì phải làm nữa mà lại phải leo lên giường, chả lẽ sếp đổi ý kêu nó nhập viện (???!!!). Sếp bảo, người ta sẽ xử lý thêm gì đó và chích cho mày một mũi. Rồi mặc cho nó kêu gào “tui không thích chích thuốc!! tui ghét chích thuốc!!”, sếp cười hihi đi ra.

Hồi xưa mà bị chích thuốc thì Vịt la to phải biết. Bây giờ thì chỉ kịp á lên một tiếng đã thấy xong rồi. Định đi ra, thì sếp hỏi ông bác sĩ “Hình như là còn phải làm gì nữa phải không?”. Ông ta dòm dòm. Hix, không biết ông bác sĩ này có ý định mở băng ra xử lý thêm không. May quá, ổng đi lấy một miếng đệm to và dày, dài dài, cắt đầu cắt đuôi, nhúng nước, xong rồi làm một cái đệm chân cho vịt. Cái đệm bọc lên đến hết bắp chân. Rồi ổng băng bó cẩn thận mấy lớp, băng xong nhìn y chang bị bó bột. Vịt nhìn sếp, sếp nhìn vịt, hai bên ráng nín cười. Vịt chờ bác sĩ đi rồi nói nhỏ với sếp: “chắc ổng tưởng là tui bị trật khớp”. Sếp cười hehe… Sếp cũng đang trật khớp, cũng đâu có băng bó nhiều vậy đâu.

Mua thuốc (thuốc uống cho 15 ngày, sáng trưa chiều, trung bình 4 viên rưỡi mỗi lần) rồi đi về. Lại cái màn cà nhắc đi về cty (có dừng lại giữa đường để ăn trưa). Về đến công ty, sếp dặn : bác sĩ nói mày không được đi lại nhiều. Trời ơi, vậy chứ nãy giờ ai bắt tui đi bộ?

Quote from "Con quỷ nỗi buồn"

"Con người thật ra cũng chẳng có nhiều nỗi buồn. Sở dĩ người ta buồn lâu như vậy, là vì họ đã nghĩ đến nó rất nhiều lần."

Crystal

Mỗi loại chất liệu mang lại một thứ cảm giác khác nhau. Gỗ chứa đựng những âm vang bí ẩn của rừng già, cái cảm giác mát lạnh của suối nguồn, nét xưa cũ của thời gian, sự mộc mạc của thiên nhiên. Sắt giá lạnh như một vị chúa tể hà khắc. Nhựa màu mè và giản đơn như những đứa trẻ con. Còn phalê? Trong vắt như nước từ trời, chất phalê mang lại cảm giác như ánh mắt của một người đang yêu nhìn bạn, nó xuyên thấu, mát rượi, nó lung linh huyền hoặc, nó rọi ánh sáng vào tim mình.

Dzịt mới đọc một truyện ngắn, tên là cây phalê. Truyện nói về tình yêu của một cô gái bé nhỏ.

Tự nhiên đọc xong lại nghĩ, nếu mở một cuộc thi chọn lựa chất liệu biểu trưng cho tình yêu, chắc mình sẽ bầu chọn phalê.

Giống như bài hát Bông hồng thủy tinh: "vì tình yêu kia mong manh như thủy tinh". Người viết bài hát đó chắc đâu chỉ có ý định chọn thủy tinh vì nó mong manh? Cái ánh sáng lung linh huyền hoặc của tình yêu, như phalê, đi theo người ta trong suốt cuộc đời. Vết cứa đau như phalê vỡ. Tiếng nói của dư âm vang ngân như một tiếng gõ vào thuỷ tinh, run rẩy và dụ hoặc, vang mãi, vang mãi cho đến khi chỉ còn như một tiếng thở dài...

Cải tạo blog

hehe, phải cải tạo blog thôi. Dạo này không biết sao than vãn ghê quá.

điều lệ 1: hôm nay mình vui.

điều lệ 2: nếu hôm nay mình không vui, coi điều 1.

:-"

Đ

... nghĩa là Đời. Vừa mới đọc một cái blog của một người bạn, nói về hai cuốn truyện, hai cuộc đời. Cuộc đời thứ nhất kết thúc trong sự bình an. Cuộc đời thứ hai đầy mâu thuẫn cho đến lúc chết. Mở đầu thật ra cũng như nhau, nhưng họ chọn kết thúc khác nhau. Vì mỗi người có ước mơ khác nhau, tính cách khác nhau.

Tự nhiên nhớ đến một chữ Đ thứ hai, nghĩa là đường. Có một lần, mình đặt ra một câu hỏi: nếu có hai con đường, đường thứ nhất bằng phẳng rộng rãi, dễ đi, biết được nơi mình đến là nơi nào. Con đường thứ hai là đường rừng, tối tăm khúc khuỷu, không biết có bao nhiêu nguy hiểm chực chờ, cũng không biết là sẽ dẫn đến đâu. Nếu đi con đường thứ nhất, người ta cứ cắm đầu đi mãi, đi mãi, ngày nào cũng như ngày đó, quang cảnh hai bên không đổi thay. Rồi cũng đến một nơi nào đó, có điều nơi đó cũng chỉ bình thường, là một chỗ nghỉ chân có thức ăn nước uống. Cùng lắm thì sau những tháng ngày lê bước chán nản và tẻ nhạt, người ta đến một miền đất trù phú nơi họ có thể dừng lại xây dựng một mái nhà nho nhỏ, an hưởng tuổi già.

Con đường thứ hai, bạn không bao giờ biết sau mỗi khúc quanh là gì. Bình yên hay sóng gió, là một dòng suối trong mát ngọt ngào hay một con thú dữ chực chờ. Bạn có thể có những khoảnh khắc hạnh phúc ngập tràn như khi đứng trước một ngọn thác đổ tung như khói xuống những mỏm đá xanh rêu. Bạn có thể cô độc và mệt nhoài, có thể bị thương, có thể mất mát. Thậm chí bạn không biết được, cuối đoạn đường đó, liệu điều gì đang đợi chờ.

Bạn sẽ đi con đường nào?

Tôi phải thú thật, tôi đang đi trên con đường dài nhạt nhẽo. Tôi đã cố gắng trồng hoa hai bên đường, đã cố gắng reo lên hạnh phúc mỗi lần nhìn thấy một cái cây, một bông cúc dại, một chỗ nghỉ chân đơn giản nơi người ta chen chúc nhau mới có được một cốc nước đỡ khát để tiếp tục cuộc hành trình.

Và cả đời tôi sẽ khắc khoải mơ về một con đường khác. Con đường băng qua rừng. Nơi mà mỗi ngọn cỏ là một giấc mơ phiêu lưu. Nơi cất giữ những bí mật, nơi có cả dịu dàng và dữ dội, hạnh phúc và đau xót.

Điều gì giữ chân tôi mãi trên con đường tẻ nhạt vô vị đó? Những người cùng đi với tôi, là gia đình, là bè bạn, là ... Con đường kia nếu muốn đi, tôi phải bỏ lại tất cả họ và đi một mình. Dù là tôi tìm được bạn đồng hành đi nữa, rất có khả năng tôi bị bỏ rơi chỉ sau vài đoạn ngắn thôi.

Tôi nhát cáy và tôi sợ cô đơn. Đành vậy....

-------------
Thỉnh thoảng bạn thấy tôi gào lên trời ơi chán quá chán quá.

Lúc đó bạn cứ cười vào mũi tôi đi. Cái con nhỏ cả đời ước ao thoát khỏi lối mòn, mà chân vẫn lầm lũi bước. Cả đời nhớ, cả đời mơ một cánh rừng.

N

"Có những niềm riêng một đời câm nín
nên khi xuôi tay còn chút ngậm ngùi .... "


hay thiệt ha :)

X (II)

Nói chung là Chuột Nhắt đáng mặt làm chị hai tôi trong mọi chuyện. Cả cái chuyện leo cây mận cũng vậy. Lúc tôi còn nhìn cái cây một cách sợ hãi là nó đã leo lên nhánh thấp. Được nó khuyến khích rủ rê, tôi lọ mọ bám được nhánh thấp là nó đã chuyền lên cành cao. Cứ vậy, nhưng cuối cùng thì cũng có những buổi hai đứa cùng chuyền lên mái nhà, ngồi sung sướng trong bóng lá mát rượi, mắt thì dáo dác tìm mận chín. Khi chưa đến đợt mận chín, hai đứa ngửi lá mận cho đỡ thèm. Cái mùi quả mận, lá mận chua chua chát chát quyện vào những giấc mơ tuổi thơ tôi, nhiều khi nhớ lại nghe miên man khát thèm như một kỷ niệm xa xăm dịu ngọt. Và tua hoa mận trắng càng ngày càng vương đầy phủ ngợp những vùng ký ức. Bây giờ người ta bán mận thái lan đầy đường, ngọt như đường phèn, cùi dày xanh xanh, tôi có tìm mỏi mắt cũng đừng mong thấy những trái mận sọc hồng ửng như đôi má đứa con gái lần đầu biết mắc cỡ của ngày xưa nữa...

Ngày xưa ...

Cái xóm nghèo, chỉ duy nhất có một nhà có tivi. Mà lại là nhà tôi, căn nhà tồi tàn thứ hai trong xóm (còn căn nhà tồi tàn nhất thì tôi sẽ kể sau). Nhà tôi từ xưa đến giờ mà có được món gì cũng nhờ mẹ tôi cả. Ba tôi không bao giờ mang tiền về nhà, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện góp một tay nuôi mấy đứa con mà ông cũng có phần sinh ra. Ông càng lạ lẫm và thù nghịch một cách đáng ngạc nhiên với chuyện mua đồ đạc trong nhà. Cứ mỗi lần mẹ tôi mua thứ gì về là đều có chiến tranh. Mẹ tôi thì dù vất vả đến thế nào, thỉnh thoảng cũng lại tha từ đâu đó về một món đồ, có khi là cái tủ lạnh cũ bé xíu người ta để lại với giá rẻ mạt, có khi là bộ bếp gaz bán trả góp. Đó là những thứ sau này, còn thứ đầu tiên mẹ tôi mang về nhà theo kiểu đó là một cái tivi.

Bây giờ một cái tivi như vậy chắc chỉ còn trong phòng triển lãm những sản phẩm xa xưa của hãng. Tivi trắng đen, to đùng (mặc dù cái màn hình bé xíu), nặng chịch, có mấy cái nút bấm nút xoay. Và như mọi thứ đồ cũ khác của thời đó, nó không chạy ổn định tí nào. Chuyện thỉnh thoảng đang coi phim mà cái màn hình biến thành một mớ sọc dọc sọc ngang là chuyện thường ngày ở huyện. Lúc đó thì giống như trong truyện của Aziz Nesin, ba tôi sẽ thử vặn vặn nó, xong rồi gõ nhẹ nhẹ, rồi đập bùm bùm, cuối cùng nếu vẫn không được thì cho nó vài cú đấm đá, và nói chung trong quá trình đó nó sẽ lại hiện hình đàng hoàng như cũ. Nó khởi động cũng chậm rì chậm rịt. Nếu mở tivi vào lúc 7g, thì tôi phải chờ đến khoảng 7 rưỡi cái màn hình mới bắt đầu trong và sắc nét lại, còn trước đó là cả một bầu trời muối tiêu và hột é.

Nhưng dù sao nó cũng là niềm vui của cả xóm tôi. Lúc đó đài chiếu phim Tây du ký. Cứ đến khoảng 8g45 là tôi chạy khắp xóm thông báo “sắp có phim rồi”. Đúng ra thì cũng không cần, vì cứ gần đến giờ là mọi người trong xóm tự động chạy sang nhà tôi, ngồi đầy cái phòng chất ngổn ngang những chồng áo mưa đang bấm nút dở dang, chăm chú theo dõi Tôn ngộ không tài giỏi và ông Tam tạng đẹp trai khờ khạo.

Dĩ nhiên là mọi người mê phim Tây du ký như điên, nên chuyện tôi đi thông báo có hơi dư thừa. Thực ra tôi chạy đi báo là để chắc chắn có một người sẽ sang nhà tôi xem phim. Một người mà sự vắng mặt sẽ gieo xuống một khoảng trống nho nhỏ nhưng mông lung kỳ lạ trong tâm thức mơ hồ của đứa con gái nhỏ ngày ấy.

------------------

hix, tự nhiên chán không muốn viết nữa

X

Ngày tôi về xóm, đêm nằm còn nghe tiếng ếch nhái uênh oang trong những vũng lầy chưa lấp. Cái xóm nghèo bé xíu như một bàn tay. Con hẻm nhỏ lởm chởm đá và đất đỏ, lòa xòa bóng ba cây mận. Gần mươi căn nhà, ba cây mận nằm trong ba căn kế nhau, có ba cái sân hơi hơi giống nhau. Cây trắng nằm trong sân nhà chính giữa, quả hình chuông loe đặc ruột, nhỏ bằng hai đốt tay và trắng xanh, ăn vào cứ ngọt lịm cả người. Hai cây hai bên nghe nói là anh em, hồi xưa đã được chiết ra từ cùng một cây mẹ nào đó, lá to hơn, quả cũng to, tròn bầu dục chứ không loe hình chuông, có những sọc hồng chạy dài dọc thân. Loại mận sọc hồng này ít ngọt hơn, rỗng chứ không đặc ruột, nhưng ăn cũng mát dịu dễ chịu. Một trong hai cây hồng đó mọc trên sân nhà tôi.

Sân nhà tôi. Cái mảnh sân cũ kỹ lúc nào cũng ngập lá mận rụng, dù ngày nào tôi cũng quét. Mùa hoa mận nở, những tua hoa trắng muốt rụng đầy sân, vương vất lên mặt cái hồ cá xi măng xanh thẫm màu rêu, lên cái ghế sắt màu xám tôi thường để gần dưới gốc cây, lên đầu lên tóc tôi và em tôi. Cả hai đứa lúc nào cũng tha thẩn quanh cây mận, mê mẩn như điên những bông mận xòe bung chùm tua trắng muốt như một đóa mặt trời, say sưa ngửi mùi lá mận thơm thơm như một trái mận xanh. Nhà tôi lúc đó nghèo khủng khiếp, nhưng mảnh sân của chị em tôi lại giàu. Cây mận ra trái rải rác quanh năm. Hồ cá có cả một hòn non bộ đắp bằng xi măng nằm sát tường, tuy xấu xí nhưng lại khá tự nhiên, có cả một cái chùa sứ và vài bức tượng người sứt mẻ, dây trầu bà vướng vít quẩn quanh. Hàng rào kẽm gai có trồng một dãy cây gì đó tôi không biết tên, lá tròn tròn dày như lá sống đời, có mủ trắng, thỉnh thoảng cũng có hoa, những bông hoa nhỏ xíu nhòn nhọn màu đỏ, trông như những con chim ruồi tí hon đậu chụm đầu trên cành.

Ngày về xóm, tôi chín tuổi. Gầy tong teo như một con ngỗng ốm. Chuột Nhắt thì thấp lùn, bé xíu như một con chuột chính hiệu có đôi mắt đen láy láu lỉnh. Lúc đó tôi chưa đeo kính và còn rất mơ hồ về cặp mắt cận của mình. Có những buổi sáng khi tôi mở mắt nhìn lên trần nhà đầy những lỗ tràn nắng, tôi không tự hỏi tại sao tất cả những đốm nắng cứ tròn xoe tua ra một cách kỳ lạ, mà cứ nằm nhìn – giống kiểu người ta hay căng mắt nhìn vô mấy cái hình nổi ba chiều, hoặc nói theo cách hơi khoa học là ráng chỉnh cái tiêu cự của mắt mình ra xa xa một tí, cho những đốm mặt trời đó càng lúc càng xoe tua ra thêm. Chơi ngốc vậy nên khi tôi bắt đầu đeo kính (và bắt đầu sớm nhất lớp), thì cặp kính của tôi đã dày cộm một cách thê thảm.


Hai chị em cách nhau hai tuổi. Bất cứ người nào mới gặp hai đứa, đều có thể chỉ ra chính xác đứa nào chị đứa nào em, vì dĩ nhiên hai cái chiều cao chênh lệch tự nó khai báo rầm rĩ lên sự thật đó. Nhưng nếu người đó nhìn tụi tôi chơi với nhau một lúc nữa thì sẽ bắt đầu hoài nghi. Còn nếu dòm lâu lâu, rồi càng suy nghĩ tới lui, thì chín phần mười sẽ quay sang một cái kết luận trái ngược 180 độ: Chuột Nhắt là chị tôi mới đúng. Cũng chả có gì lạ, tôi thì ngờ nghệch từ cặp mắt đến từng cử chỉ, Chuột Nhắt thì lanh lợi, chạy tới chạy lui nhanh phong phóc, giọng nói cũng rõ ra là đầy quyền uy. Hai đứa gần bằng tuổi nhau, lại chơi với nhau từ bé nên chả thèm xưng chị em gì sất, cứ thế mày tao. Mẹ tôi hăm dọa la lối mãi cộng với sức mạnh vĩ đại của cây roi mới chuyển được kiểu xưng hô mày tao của chị em tôi thành “ta” với “nhà ngươi”, nghe như phim kiếm hiệp Hồng Kông, mà cũng chả có tôn ti hơn được tí nào.


Từ bé tôi đã khù khờ. Khi chơi trò mẹ con, dĩ nhiên tôi làm con còn Chuột Nhắt làm mẹ. Các trò khác cũng tương tự. Tôi còn nhát gan và sợ đau một cách khủng khiếp. Mỗi lần tôi bị ngã và trầy da, mẹ tôi phải một tay bông gòn chấm sẵn thuốc đỏ, một tay cố gắng tóm lấy tôi lúc đó đang cố gắng chui vào tận góc giường để trốn (tôi không bỏ chạy được vì đau) và hét toáng lên như một cái còi. Còn chuyện mang vết thương của tôi ra rửa nước thì đừng hòng, chưa từng có ai làm được. Có lần lúc Chuột Nhắt khoảng 4 tuổi (và tôi lên 6, dĩ nhiên), tôi tròn xoe mắt thán phục nhìn Chuột Nhắt đi đâu về với cái đầu gối trầy xước đầy cát, nó lạnh lùng dí đầu gối vào vòi nước rửa sạch, không thèm nhăn mặt lấy một cái. Ngay lúc đó, tôi bắt đầu nể phục nhỏ em bé choắt của mình, và cái sự nể phục đó chỉ càng tăng lên theo thời gian.


(còn tiếp)


M

là tiếng mưa trong một ngày lê thê ướt át
kể lể chi những đau lòng
ký ức như một trò đánh đố
quên được không ? không quên được không?

cười là thua khóc cũng là thua
quên là mất nhớ là cũng mất
thương là mơ mà đau là thực
mưa mùa này hay mưa mùa sau

rồi người còn có nhớ gì nhau ?

Alone

I'm still lonely ...


always ....

Tự nhiên

Rồi tự nhiên thấy quên dễ hơn nhớ
Rồi tự nhiên thấy khóc khó hơn cười
Tự nhiên thấy hôm qua trời nổi bão
Cũng êm đềm như nắng bữa kia thôi

Tự nhiên thấy mình đi vui vẻ lắm
ngang qua em qua gió với qua đời
còn huýt sáo và còn nghêu ngao hát
hình như là toàn những khúc nhạc vui

Tự nhiên thấy mình ngó vài cô bé
xinh như em, mà không, xinh hơn em
Tự nhiên thấy mình cũng đâu có tệ
em mà theo lẵng nhẵng cũng không thèm

tự nhiên thấy mình mải mê mà bước
mải mê quên cái góc cũ trong hồn
cái góc có một người quanh quẩn mãi
cứ một ngày trống rỗng một nhiều hơn ...

Perhaps love

Perhaps love is like the ocean
Full of conflict, full of pain
Like a fire when it's cold outside
Thunder when it rains

If I should live forever
And all my dreams come true
My memories of love will be of you...

(from lyric of Perhaps love)

N

vậy đó mà con đường thành ra rất dài
dài lắm
hướng dương vàng heo hắt
từng sợi nắng ngắn dài xao xác liêu xiêu

những điều phải quên thật nhiều
nếu quên hết rồi anh sẽ còn gì nữa
trời ơi cái nhìn
đen như màn đêm chênh chao bên cửa

Chuyện của số 3

Sáng rực và kiêu hãnh nhất, là mặt trời.
Nóng tính và cộc cằn nhất, là mặt trời.
Ấm áp và dịu dàng nhất, là mặt trời những buổi sớm mai.
Âm u và buồn bã nhất, là những ngày mặt trời bỏ đi để mây giăng đầy, hoặc để mưa tràn về trắng trời trắng đất.
Với trái đất, mặt trời là một người anh, một người bạn, một vị thần ban cho cuộc sống và chở che.
Và mặt trời, cái anh chàng kiêu căng ngạo mạn ấy, kẻ không cho một tinh tú nào khác chia sẻ bầu trời với mình, khiến tất cả các vì sao phải chạy dạt về phía trời đêm, không hiểu sao lại yêu thương trái đất như một đứa em bé nhỏ. Trong mắt mặt trời, trái đất nhỏ nhoi lắm, xấu xí lắm, tính tình lại đồng bóng thất thường, trong một cái đầu bé xíu như vậy mà chỗ thì lạnh như bắc cực, chỗ thì nóng như sa mạc. Lại thêm một trái tim sâu như biển cả, lúc nào cũng trăn trở cồn cào. Nhưng mặt trời vẫn chăm chút tỏa nắng ấm cho trái đất mỗi ngày.

***

Một ngày nhật thực, mặt trời nhìn thấy mặt trăng, người bạn gái rất thân của trái đất, mà anh ta chưa gặp bao giờ.
Chưa bao giờ có ai che mờ được mặt trời. Vậy mà mặt trăng hiền dịu, bé nhỏ ấy đã làm được. Lần đầu tiên, mặt trời lặng người đi có đến hơn một phút, rồi mới từ từ tỏa sáng lại được.
Nhưng mặt trăng không nhìn lại mặt trời đến lần thứ hai. Cô thản nhiên bỏ đi về phía đêm.

***
- Nhóc nè!
- Dạ?
- Tối qua em có gặp mặt trăng không?
- Thì tối nào mà tụi em không gặp.
- Hai người nói chuyện gì vậy?
- Đủ thứ. Em kể mặt trăng nghe chuyện dưới đất. Chị ấy kể em nghe chuyện các vì sao.
- Lại chuyện mấy ngôi sao đó nữa!
- Thì đâu có chuyện gì khác. Nhưng mà kể hoài cũng không hết đó. Anh đếm cả đời cũng không hết nổi các vì sao đâu. Anh biết không, có hai vì sao thương nhau, nhưng lại ở cách nhau cả một dải Ngân hà…
- Kệ tụi nó! Mặt trăng không nhắc gì đến anh à?
- Hình như là không…
- …
- Nhưng mà em có kể về anh cho chị ấy nghe. Em kể chuyện hôm qua anh làm lúa mì chín trên những cánh đồng ở X và …
- Kể chi mấy chuyện đó, tầm thường quá!
- Đâu có tầm thường anh. Đâu có ai mang được bình minh đến như anh. Không có anh thì đâu có mùa xuân, hoa đào cũng sẽ không bao giờ nở…
- Nhưng mà mấy chuyện đó đâu có làm cô ấy chú ý, phải không?
- …
- Sao anh muốn đốt hết bầu trời này quá!
- Đừng vậy anh!
- …
- Anh đừng nóng vậy, em sợ … !
- Không sao đâu nhóc, anh hết bực rồi …
- Phải chi anh thấy mặt trăng hôm qua. Chị ấy mặc áo thật mảnh, cong cong, màu trắng bạc, nhìn thanh thoát dịu dàng lắm.
- Trời, anh muốn gặp cô ấy một lần nữa … Tại sao anh cố gắng đi thật nhanh mà vẫn không đuổi kịp cô ấy hả nhóc?
- …

***

- Chị mặt trăng ơi, hôm nay anh mặt trời lại hỏi em về chị đó!
- Kệ hắn, chị không quan tâm.
- Sao chị không ưa anh ấy? Mặt trời cũng tốt lắm mà.
- Chỉ tốt với mình em thôi! Em coi, mấy vì sao cũng không ưa hắn …
- Ảnh nóng tính chút thôi. Nhiều khi cũng hiền lắm. Ngày hôm nay ảnh …
- Thôi không nói chuyện hắn nữa, kể em nghe chuyện này. Hai vì sao hôm qua chị kể cho em nghe đó, mỗi năm họ gặp nhau một lần…

***

Và cứ như thế, hằng ngày mặt trời vẫn mải miết đi tìm. Chàng đi đến đâu, bóng đêm và các vì sao kéo nhau bỏ đi, mặt trăng cũng theo bóng đêm mà đi mất.
Trái đất bé nhỏ nhìn họ xoay vòng trong trò chơi cút bắt. Và đau. Có những điều thật gần gũi nhưng lại quá đỗi xa xôi. Như mặt trời chưa bao giờ khắc khoải đi tìm nó.
Vì nó bao giờ cũng ở đó, xoay quanh mặt trời, lặng lẽ lắng nghe, lặng lẽ sẻ chia. Vì nó không có can đảm bỏ đi, thiếu ánh nắng ấm áp ấy có lẽ trái đất không sống nổi.
Mặt trăng vẫn thờ ơ. Vì nàng có thế giới riêng của mình, với triệu triệu vì sao (trong số đó cũng có nhiều kẻ trồng cây si mặt trăng lắm!). Vì nàng sợ đứng chung với mặt trời trên cùng một bầu trời thì nàng sẽ trở nên nhợt nhạt, không ai nhìn thấy nữa. Hay là đơn giản vì nàng không có một trái tim đại dương sâu thẳm và cồn cào sóng, miên man những giấc mơ và chát mặn những giọt nước mắt như trái đất bé nhỏ xấu xí kia?

***

Bao nhiêu ngàn năm, bao nhiêu triệu năm đã qua rồi?...

Chuyện của số 1

Một, tiếng Anh là one, tiếng Hàn là il, tiếng Trung Quốc là nhất. Đơn giản nó chỉ là con số. Ít ỏi nhất trong tất cả các số. (dĩ nhiên, nó vẫn còn lớn hơn số không, nhưng điều đó không tính. Không nên so sánh giữa cái có và cái không có).

Một, cũng có nghĩa là đơn, là duy nhất. Khi người ta muốn nói về cái gì đó đơn độc lẻ loi, người ta nói "một...". Trăng cũng lẻ, mặt trời cũng lẻ. Những thứ cao ngạo là những thứ lẻ loi.

Có những thứ trên đời mình chỉ có thể có một. Chỉ có một người mẹ, một người ông, một người bà, ... để mà yêu thương. Chỉ có một trái tim, một cái đầu, một bộ óc.... để mà suy nghĩ, mà chứa đựng cả cuộc sống cả trăm điều vạn điều vào đó. Chỉ có một lần đầu tiên chui ra từ bụng mẹ để bắt đầu một cuộc thăng trầm. Chỉ có một lần được nghỉ ngơi một cách êm đềm nhất, bỏ hết những âu lo và cả những yêu thương lại phía sau.

Có những thứ trên đời tưởng chừng rất nhiều, nhưng xét cho cùng cũng chỉ có một. Thời gian là vô tận, nhưng mỗi khoảnh khắc chỉ trôi qua một lần. Chỉ có một ngày sinh nhật tuổi mười lăm, một ngày sinh nhật tuổi hai mươi... Chỉ có một lần bước chân vào trường tiểu học, một lần đầu tiên gặp một ai đó, một lần sau cùng chia tay ai đó... Dù là sau này có thể gặp rất nhiều lần đầu tiên nữa, nhưng đã là với người khác mất rồi.

Có những thứ trên đời rất nhiều, nhưng chỉ có thể chọn một. Người ta thường chọn món ăn xong rồi lại thèm món của người bên cạnh, vì một lần chỉ nên ăn một bữa ăn. Dạ dày con người thường hẹp. Trái tim con người vốn cũng rất hẹp, chỉ có thể chứa được một người.

-------------------------------------------
Hoàng Tử Bé chỉ có một. Trăm năm ngàn năm sẽ không bao giờ có một hoàng tử bé thứ hai. Hoa hồng của hoàng tử cũng chỉ có một. Dù trên thế gian có triệu triệu khu vườn, mỗi khu vườn có trăm ngàn đóa hồng giống hệt nhau, cuối cùng cũng chỉ có một đóa hồng cậu đã chăm sóc, đã yêu thương, đã giận hờn...

Thế gian thì vô cùng. Ước mơ thì vô tận. Hoàng tử bé đi chu du khắp các thiên hà cuối cùng vẫn đau đáu nhớ về cái hành tinh bé nhỏ của mình. Sự trở về khó khăn và đau đớn. Hoàng tử bé thật có quay về được không? Có phải bao giờ cũng trở về được đâu...

--------------------------------------------
Số một cũng có nghĩa là nhất. Có cái nhất, vì có nhiều. Có cái nhất, vì không thể đồng đều. Mặc dù không phải lúc nào cũng dễ quyết định cái nào là nhất. Có những cái nhất chỉ trong một khoảnh khắc, bước sang khoảng khắc khác đã phải nhường ngôi. Vị trí cao nhất thường là vị trí bấp bênh nhất.

Bạn yêu thương điều gì nhất trong đời?

--------------------------------------------
Cái làm cho tôi tò mò nhất từ bé đến giờ là lý thuyết về lỗ đen vũ trụ. Cái gì phía sau đó? Không ai biết. Đã rơi vào đó, không thứ gì, kể cả ánh sáng, có thể thoát ra.

Giả sử, chỉ là giả sử thôi, có ai đó đoan chắc với bạn, rơi vào lỗ đen vũ trụ bạn sẽ không chết, mà trở nên hạnh phúc nhất đời, cảm thấy được những niềm vui trên đời này không có, sống được một cuộc sống khác mà mỗi khoảnh khắc cũng đáng giá cả một cuộc đời. Chỉ có điều là vĩnh viễn không thể quay lại được. Bạn có bước vào đó không?

99,99% sẽ trả lời là không. Tôi cũng vậy, tôi trả lời không. Mặc dù cuộc sống bây giờ chỉ tạm bình thường.

Giả sử ngược lại, bạn rơi vào đó, người bạn yêu thương nhất sẽ được hưởng cuộc sống thần tiên ấy, niềm hạnh phúc bất tận ấy, bạn có bước vào không?

Tôi gật đầu. Nhưng rồi tôi phải suy nghĩ xem chọn ai để làm người được hưởng hạnh phúc ấy.

Thật khó. Hóa ra bạn không thể mang cả cuộc sống mà trao hết cho một người.

-------------------------------
Số 1, là duy nhất, là độc đoán, là bướng bỉnh, là cố chấp.

Mọi thứ bắt đầu ở nó. Nhưng không thể mãi là nó.

Có khi phải là nó. Có khi tự hỏi vì sao phải là nó.

Cuộc đời chứa đầy những số 1

Trăm ngàn triệu triệu số 1 chỉ tạo nên có một cuộc đời....

Linh tinh n+4

Sáng hôm nay vô cty thấy vắng hoe. Ngồi (tranh thủ) chơi bời nãy giờ vẫn chưa có một ai vào. Bà con hôm qua nhậu xong rồi ngủ khiếp quá hix hix ...

Từ hồi sang Hàn, mình nhậu nhẹt nhiều hơn. Tập thể dục thì ít. Nhan sắc xuống cấp như cái đồ thị y=1/x :(

huhu...

n+3

lại chờ đợi để rồi thất vọng ...

cái cảm giác đó ... mình mãi vẫn không chịu được.

Nhưng mà cũng đáng đời mình lắm .... :(

Bên kia cuộc đời

Đọc một truyện ngắn. Lại nhớ ông. Bao lâu rồi, thỉnh thoảng lại nhớ. Nhớ nhất là cái cách ông đá vào chân mình để gọi mình dậy đi học. Hồi xưa cáu vì chuyện đó biết bao. Bây giờ ... chắc trên đời này không còn ai gọi mình dậy theo kiểu đó nữa.

đừng khóc đừng khóc ...

ông đang làm gì bên kia cuộc đời?

Cho đến bây giờ, con vẫn còn ở xa quá. Nên mất mát vẫn chưa rõ rệt. Con sợ cái lúc trở về nhà. Ai còn nghe vọng cổ, nghe tình anh bán chiếu, nghe võ đông sơn giã biệt bạch thu hà? Ai thức nấu ấm nước cho bà lúc 5g sáng? ai xem world cup năm nay? ai ngồi trên cái ghế bố trông ra cửa? ai tưới cây mai ? ai giữ chùm chìa khóa có con dao xếp đã mấy chục năm trời? ai thu xếp giấy tờ hồ sơ của cả nhà? ai giữ cho con cái học bạ từ hồi lớp 1? rồi đây con trồng hoa phong lan nở hoa cho ai ngắm? con thành công cho ai vui ? con lấy chồng cho ai mừng ?

trong vali của con, còn một chồng tiền lẻ. Lúc con đi Hàn, ông cho để mang theo ra sân bay, phòng khi có cần làm gì. Ông đưa tiền lẻ để dễ tiêu.

con đi lâu quá, ông có chờ không? Sao ông nói với Hoa là ngồi chơi một lúc chờ con về? Những ngày đó, ông có tưởng là con chỉ đi đâu đó một lát rồi sẽ về ngay? mà con đi lâu quá ... mãi đến giờ con vẫn chưa về. ông có chờ không ?

gần năm tháng rồi phải không ông? hôm đó ngày sinh nhật Trúc. Con làm một cái bánh hình cây đàn. Con khoe với gấu ... và rồi ... Con trốn vào phòng khóc. Con cười toe toét trước mặt bạn bè. SN Trúc, con không muốn hắn mất vui. Con ngồi trên xe bus khóc. Bước xuống xe lại cười. Đi vượt lên trước mọi người thì khóc. Quay mặt lại đã cười.... Chưa bao giờ con biết mình có thể khóc vì buồn ...

Tại sao cho đến bây giờ, cái cảm giác mất mát vẫn chưa rõ rệt ?

Tại sao cho đến bây giờ, con vẫn khóc nhiều y như hôm ấy?

ông đang làm gì bên kia cuộc đời ?

Chuyện trên subway

Subway vào khoảng 6 giờ chiều ngày thứ bảy còn giống một hộp cá hơn là bản thân cái hộp cá mòi. Nó đứng ép sát vào một đầu băng ghế, cảm thấy mình bị xô đẩy từ cả hai phía. Những người tốt phước và nhanh chân kiếm được một chỗ ngồi thì đang thi nhau ngủ gà ngủ gật, mặc cho bao nhiêu cặp mắt ghen tị chung quanh đang mỏi mòn chờ họ thức giấc và xuống tàu, bỏ lại chỗ trống béo bở.

Nó thầm thở dài khi thấy bà cô đang ngồi ở đầu băng ghế ngủ say sưa, như để chứng tỏ là bà ta không hề có ý định rời tàu trước trạm cuối cùng. Lại đến một trạm nữa, đầu kia có một người đứng dậy. Và dĩ nhiên, ngay lập tức có một người chiếm chỗ.

Nó hơi ghen tị nhìn kẻ đó. Rồi giật mình nhìn kỹ lại lần nữa. Hóa ra hắn ta không đi một mình mà đi chung với một cô gái, và cô ta vẫn đang phải đứng, ô hô...

Gọi là hắn, vì cái mặt mất cảm tình không chịu nổi. Khoảng 30 tuổi. Tròn quay, hơi phị phị xệ xệ, trông không giống như người bị béo mỡ mà giống như có ai chơi ác bơm cho một ít nước vào khiến nó chảy nhão ra từ bên trong. Hoặc giống như một miếng bánh bao nguội đã bị nhúng nước. Hai con mắt híp cũng chảy xuống, nhìn dài dại, lại có vẻ ngu ngu.

Tả như vậy thì cũng hơi ác miệng. Chẳng qua là do nó có ác cảm với hắn ngay lập tức. Có ai đi cùng với bạn gái mà lại giành lấy chỗ ngồi trong khi bạn gái phải đúng không?

Ngồi xuống rồi, hai tay hắn bắt đầu hoạt động quanh vòng eo của cô. Cái mặt lò đờ ngước lên nhìn cô, càng có vẻ bệu xệu bệnh hoạn hơn. Vậy mà cô gái chỉ hơi gạt nhẹ tay hắn, rồi để yên, lại còn massage vai cho hắn nữa chứ. (hix, lúc này nó bắt đầu dòm kỹ xem thằng cha này có dấu hiệu gì của sự giàu có không mà sao có cô gái chịu lỗ như thế)

Có thêm người lên tàu. Một cặp choai choai ép nó dúi sâu thêm vào cái thanh sắt (không có thanh sắt chắc nó nhào luôn vào lòng bà cô đang ngủ). Nhìn sang bên kia, con heo yorkshire cũng đã ngủ, tay đã xuôi xuống, đầu hơi nghoẹo sang bên, hai mắt dĩ nhiên là nhắm tít, hai cái má càng xệ não nùng. Cô gái đứng vịn vào một trong những cái tay nắm treo dọc băng ghế cho hành khách có chỗ bám. Không biết cô đang nghĩ gì...

Người Hàn

Từ hồi sang Hàn đến giờ, thiệt tình mình rất có thiện cảm với người Hàn. Trong mắt mình, họ lễ độ và lịch sự, rất sẵn lòng giúp đỡ mình.

Khi bắt đầu ở Kosiwon, mình khám phá ra hình như mình là đứa duy nhất hay share đồ ăn với mấy người hàng xóm và chào hỏi lúc gặp nhau ở bếp. Họ sống cách biệt, cố gắng tránh hết mức để không đụng chạm nhau.

Tối hôm qua, một cô bạn hàng xóm gõ cửa phòng. Cứ nghĩ là lại bị than phiền cái màn gõ bàn phím (:"> bị ám ảnh luôn, mặc dù cái con bé hay than phiền bây giờ đi đâu mất rồi), nhưng không phải. Cô bạn hỏi mình có handphone không, để gọi cho ông quản lý. Cô để quên chìa khóa trong phòng. Xui xẻo mình cũng không có.

1 rưỡi sáng. Mấy phòng khác đóng cửa ngủ cả, mình cũng ngại gọi. Lấy xe chở cô bạn ra ngoài tìm cái phone box công cộng, thì nó bị hỏng. Cô bạn thử hỏi mượn máy của mấy người gặp trên đường, thì họ chỉ hỏi tới hỏi lui, hoặc chỉ đi chỗ khác và ... lờ đi không cho mượn. Mặc dù một cú điện thoại giá chừng 70won, không đủ mua cái bao nylon đựng đồ trong homeplus.

Lần đầu tiên mình thấy những người Hàn giống như đã nghe cảnh báo.

Chả lẽ họ chỉ lịch sự và nhiệt tình với người nước ngoài thôi sao ?

Vì sao con vịt thương gấu

Nghe mang máng giống như "vì sao con mèo rửa mặt...". Hehe, thực ra là do vịt đọc một mớ bài viết về tình iu trên trang hoa thủy tinh chấm còm, xong rồi tâm đắc quá mà ngồi kiểm lại trái tim mình xem sao.

1. Vì mọi người gọi vịt là vịt, con dzịt, dzịt ù, dzịt còm, chị dzịt ... Chỉ có mình gấu gọi vịt là vịt con. Bên cạnh gấu, lúc nào cũng có cảm giác mình giống như con nít (mặc dù đã già lắm rồi :D)

2. Vì vịt có thể khoe với gấu mình mới ăn một chén cơm, một cam một yaourt một sữa một bánh ngọt và một đám chocolat mà chỉ làm gấu hơi xanh mặt một tí (quen rồi hehe).

3. Vì khi mọi người đến nhà sếp nhậu rồi say mèm lăn lóc và nhè lung tung, thì con gấu lui cui dọn dẹp.

4. Vì khi con vịt buồn vì những chuyện trời ơi đất hỡi nào đó và không chịu kể cho gấu nghe, thì gấu bỏ một buổi tối ngồi đàn cho vịt nghe.

5. Vì ngay cả con vịt Donald xấu tính trong truyện tranh cũng không xấu tính bằng con vịt mà gấu hay hình dung: vừa lười (hay nằm ườn ra và ngáp oáp oáp, đi thì kéo chân lệt xệt), vừa ham ăn (mỗi tay cầm một cái bánh), vừa nóng tính (hay đỏ mặt tía tai), vân vân ... Nhưng gấu vẫn thương nó nhiều thiệt nhiều.

6. Vì con gấu thương và nhường nhịn mọi người trong nhà gấu. Làm ra tiền mà chả dám xài gì nhiều cho mình.

7. Vì con gấu thương bạn bè, và bạn bè thương gấu.

8. Vì con gấu biết nghe bà ngoại kể chuyện và nhớ nằm lòng mấy câu chuyện đó.

9. Vì nỗi nhớ dằng dặc về tuổi thơ của một con gấu con xinh xắn tóc xù.

10. Vì những ước mơ mà gấu đã bỏ qua để lo cho gia đình và cho vịt.

....
kể ra nữa chắc đến sáng mai cũng không hết ...

vì con gấu là con gấu. Không có linh tinh và hay thay đổi như con người :D Thêm nữa dạo này gấu thành động vật quý hiếm rồi, mang bán cũng được giá, hehe ... :-"

Linh tinh n+2

Con gái !... Sao cứ muốn giữ mãi những tình cảm người ta dành cho mình, mặc dù không thể đáp lại được?

Mình cũng là con gái nên mình hiểu.

Hiểu nhưng vẫn có ác cảm với người ấy.

Người đã phá nát điều gì, người có biết không?

Linh tinh n+1

Đang làm việc liên quan đến podcast và RSS. Khám phá ra có thể làm những loại blog khác, chục lần hấp dẫn hơn cái blog truyền thống đơn giản này. Nghĩ nghĩ xem có nên chuyển không, rồi lại thôi. Giống như cái lần không muốn sếp thay cho cái màn hình 19inch, chỉ vì đã quen với cái màn hình cũ mèm 15inch. Hoặc giống cái lần không muốn chuyển vào lab chính tiện nghi hơn chỉ vì quyến luyến chỗ ngồi trong cái phòng lab dưới tầng hầm. Có vẻ như mình bao giờ cũng vậy, khó mà dứt được những cũ xưa đã thành thân thiết.

Vậy mà cuộc sống vẫn ầm ào trôi. Chưa kịp chớp mắt, đã có bao nhiêu thứ đổi thay rồi.

Đổi thay là ở cuộc sống bên ngoài. Còn cuộc sống của mình bây giờ đã thành một routine. Mà cũng lạ, những đứa bạn ra trường rồi cũng vậy, hỏi nhau "dạo này thế nào?" bao giờ cũng được đáp bằng một câu "cũng vậy". Cô bạn Pakistan đang sống với chồng bên TQ, cậu bạn đã về Pakistan, những người còn ở trường ... ai cũng bảo, cuộc sống chỉ là một vòng lặp đi lặp lại.

Dường như khi người ta lớn lên thì cuộc sống càng tẻ nhạt hơn hay sao?

Không phải vậy. Chắc chắn không phải vậy! Nhớ cái hồi mình còn bé xíu, mỗi ngày chỉ lòng vòng chơi quanh nhà, xem truyện, ăn rồi ngủ. Mà sao hồi đó có biết bao điều mới mẻ để mà khám phá. Mảnh thủy tinh tìm được trong gầm tủ là một viên kim cương của một kho tàng nào đó. Con đường đến nhà ngoại nếu đi vòng một chút, sẽ đi ngang một khu vườn xinh đẹp (thật ra là một cái sân nhỏ có một ít chậu cây). Những quyển sách biết nói, những chiếc lá cây biết hát, và anh hàng xóm mỗi chiều ngồi trước sân nhà vẽ những hình vẽ rất đẹp xuống đất cho cả đám trẻ con xúm xít trầm trồ là một nghệ sĩ tài hoa trong cổ tích.

Có lẽ nên nhìn mọi thứ bằng một con mắt khác. Không nên dùng con mắt mệt mỏi già nua (mới 27 tuổi đã thấy mình già lắm rồi) mà nhìn cuộc đời nữa.

linh tinh n

Penguin bảo có rảnh thì update cái blog, để mấy cái buồn bã đọc chán quá. Bao giờ bà cũng là động lực để tui update blog, hehe ....

Cũng chả biết nói gì vui. Từ ngày đi làm đến giờ thấy mình tệ hẳn đi. Ít nói chuyện với mọi người, ít tâm sự, mặt mày lúc nào cũng quạu đeo, đến sếp còn phải ngán. Cái gì cũng quên tuốt hết. Cứ về đến nhà là không còn nhớ được gì. Dĩ nhiên là không update blog nữa. Không ngờ áp lực công việc nó làm người ta thay đổi đến vậy.

Nhưng mà hình như mọi thứ đang tốt hơn lên một tí. Mấy bữa nay đất trời thay đổi. Mùa xuân cuối cùng cũng đang đến. Hoa nở khắp mọi nơi. Những hàng cây ngân hạnh đâm chồi, từng chùm lá con trông như những đóa hoa xanh nõn. Hoa anh đào làm thành từng quầng mây hồng nhạt mông lung trôi trên nền trời xanh trong trẻo của mùa xuân. Mộc lan trắng rực rỡ trong những buổi hoàng hôn nhập nhoạng.

Đỗ quyên bắt đầu khoe những sắc màu khác nhau trên sườn đồi. Mỗi màu sắc có một dáng vẻ riêng. Đỗ quyên trắng hoa to nhất, hoa trắng lá xanh nhạt, nhìn mong manh và dịu dàng. Đỗ quyên đỏ hoa nhỏ nhất, lá cũng thẫm hơn, vẽ thành những mảng sắc nét, như một cô gái cá tính mạnh. Cứ nhìn hoa đỗ quyên đỏ lại nhớ lâu đài trong truyện Rebecca, được miêu tả với những cây đỗ quyên hoa đỏ rực phủ đầy bờ tường. Quả thực cái màu đỗ quyên đỏ lộng lẫy và kiêu sa. Mặc dù mình thích màu trắng, và nhìn hoa trắng lúc nào cũng thấy sang cả lắm, nhưng màu hoa đỏ cũng làm mình ấn tượng vô cùng.

Chán nhất là đỗ quyên hồng, hồng nhạt hồng đậm gì cũng không đẹp lắm, mà lại nhiều, nhiều nhất trong các loại màu. Có lẽ vì nó hơi ngả sang tím cà, nhìn không tươi, chụp hình lại bị chói, nên mình mất cảm tình.

Đó là nói về đỗ quyên dại, hay mình thường gọi là đỗ quyên núi, có 5 cánh, giản đơn, cành lá loe hoe, phủ đầy các sườn đồi. Còn đỗ quyên kiểng bán ở các hàng hoa thì ôi thôi, đẹp đến nỗi nhìn vào là muốn bê ngay một chậu. Cả thân cành lá hoa đều có vẻ sang trọng, có thể nói chỉ ngắt một cành cắm vào chậu cũng thành bonsai.

---------------------------------------
Tự dưng nổi hứng nói một hơi dài về hoa đỗ quyên. Chắc là vì hồi ở VN, mình thích nó lắm mà không dám bỏ tiền mua một chậu.

Nói chuyện khác. Trong hai tháng vừa qua cũng có nhiều chuyện, lúc thấy định viết lên blog, nhưng rồi lại quên mất. Bây giờ trong đầu chỉ còn lại một chuyện, mà lại là chuyện nhảm nhất. Đó là một buổi tối khi mình đang đạp xe về nhà, đang chờ sang đường (bên này sang đường là phải đứng ngay vạch zebra crossing, chờ đèn xanh dành cho người qua đường, chứ không chạy qua bất cứ chỗ nào như ở VN).
Bên kia đường, cũng có ba người đang chờ. Đường thì vắng. Đợi một lúc, một người có vẻ mất kiên nhẫn, nói to gì đó rồi đi luôn sang, mặc kệ đèn vẫn còn đỏ. Nhìn dáng điệu, mình biết ông này say rồi. Hai người kia cản không được, nên quay sang nói với nhau, ra vẻ chê trách ông kia.
Đèn xanh, mình chạy qua đến nơi vẫn thấy hai người mải chê người kia, không chú ý đèn, xanh rồi mà vẫn chưa chịu đi. Nhìn gần mới biết, họ đều say cả.

Chuyện nhảm thôi. Nhưng tự nhiên làm mình có một ấn tượng gì đó, không rõ ràng, nhưng vẫn nhớ đến nó hoài.
Bây giờ ngồi viết cái này, mới nghĩ ra, có lẽ lúc đó mình nhận ra một điều, là con người ta ai cũng như nhau, đều nghĩ là mình tỉnh, nhưng có khi đang say mà không biết. Có khi chê người ta vội, mà không biết là mình đang tụt hậu. Có khi chê người ta sai, mà không biết trên đời có nhiều cách sai khác nhau. Có khi bận nói mà quên làm. Có khi mải theo nguyên tắc mà quên thực tế.

Liệu mình đang sống đây, có tỉnh táo thực sự mà đi đúng đường, làm đúng việc, hành xử đúng lúc hay không?

Lo lắng

Một đêm với những giấc mơ chập chờn nặng nề ... Có lúc tỉnh dậy tự nghĩ tại sao mình lại mơ như thế, và kết luận là do mình đang cảm thấy bị công việc dồn ép.

Hai năm trời chơi bời, kết quả là bây giờ mình tụt hậu vô cùng.

Ráng lên ráng lên nhóc ....!

Những điều ước

Hồi bé đọc truyện hay thấy ba điều ước. Lúc đó hay nghĩ mình sẽ ước gì ... Điều ước thứ nhất là được xinh đẹp hơn (từ nhỏ đã thấy chán cái chuyện mình xấu xí như một con vịt). Hai điều ước còn lại để dành ... thế nào cũng sẽ có lúc cần trong đời

Lớn lên một chút và bắt đầu biết những điều ước là không thực. Lúc nào đi chùa (có một hai lần trong năm) hoặc thắp nhang ông địa và bàn Phật (cái này thường xuyên hơn) cũng chắp tay cầu cho mẹ khỏe mạnh bình yên. Trăm lần như một, dù cho mình có đang để ý một cậu bạn nào, đang thi cử, đang .... gì gì đi nữa, thì sao cũng được, mình thất bại cũng được, chỉ cần mẹ khỏe mạnh bình yên, hạnh phúc. Nhưng mẹ không hạnh phúc, không khỏe mạnh cũng chẳng bình yên. Càng ngày càng ít muốn cầu nguyện, bắt đầu có cảm giác nếu mình ước mong một điều gì đó bằng cả trái tim, điều đó sẽ không thành. Cũng phải mất một thời gian dài mới thấy là những điều ước rồi có lẽ vẫn thành hiện thực, chỉ là không giống lắm cái cách mình trông chờ nó.

Lớn lên thêm một chút nữa và yêu lần đầu tiên. Khi bước vào chùa thấy mình vẫn đang cầu cho mẹ. Nhận ra hình như mình chưa thật sự yêu.

Rồi cái "chưa thật sự yêu" cũng đi qua và gặp anh ... Lần đầu tiên trong một đêm xem pháo hoa một mình, khi trong đầu vang lên điều ước "cầu cho hai đứa mình mãi mãi hạnh phúc", giật mình thấy mẹ bị bỏ rơi. Không suy nghĩ gì hết, chỉ tự nhiên bật ra cái ước mơ mãi mãi được ở bên cạnh một người...

Và giao thừa năm nay. Có một sự lựa chọn khi chuẩn bị điều ước mà mình sẽ nhẩm trong đầu vào thời khắc chuyển qua năm mới.

Không phải mẹ. Không phải anh. Mà là P. Xin lỗi mẹ, xin lỗi anh. Những điều cầu chúc cho hai người xin để lại sau. Có một người khác cần biết bao một chút hạnh phúc trong cuộc sống.

New year wishes

Wish I know how to love and express my love

Wish I know how to understand and what to say

Wish I know how to work and how to play

Wish I know how to listen, and how to talk

Wish I know how to think and what to do

Wish I know more about you and your pain and your happiness

Wish I love you more and more, my family, my sweetheart and my friends

Wish I never change

Wish I never stop

Wish I never forget anyone

Wish I can make myself go forward

Wish I can make myself stand

Wish I can give more than I can

Giao thừa

Thức ăn thì ê hề.

Không thể nào gọi điện về nhà được. Hình như là nghẽn mạch. Cứ thắc thỏm biết mẹ và gấu đang chờ. Biết thế thì đã dặn mẹ online rồi.

Đầu năm, không muốn nói đến chữ buồn. Nhưng mà ....

Hạnh phúc có, ấm áp có, lặng lẽ có, nhớ nhung có, lo lắng có, buồn cũng có...

Chắc sẽ không bao giờ quên được cái giao thừa này....

Mâu thuẫn

Cái mình muốn làm thì mình thấy không nên, vì nó tốn thời gian

Cái mình nên làm thì thiệt tình không muốn

Thời gian vẫn mất ...

Stupid cupid

Đó là tên một bài hát mà mình rất ... ghét. Vì mấy band nhạc hải ngoại hay hát, nhảy nhót í éo trông chán ngắt.

Nhưng mà cái ông thần tình iu thì đúng là stupid thật. Trong số 10 mũi tên ổng bắn ra chắc có ít nhất 3 mũi lộn địa chỉ, 4 mũi yếu xìu nên nó dính có một tí rồi rơi mất, 2 mũi tẩm thêm thuốc độc, làm người ta đau.

Thỉnh thoảng thương mấy đứa bạn mình vô cùng. Và muốn bóp cổ cái tên bắn cung vô tội vạ kia chit ngắc cho rồi.

Nhưng mà hông có hắn liệu người ta có hạnh phúc không?

Thử nghen ^^

Locations of visitors to this page

Into the west

Mình có một cái playlist thông minh ^^

Nó luôn tự động chọn được những bài hát mình thích. Có khi chỉ cần nghĩ trong đầu "Bi giờ mình muốn nghe bài này" là nó tự động nhảy đến bài đó.

Bây giờ là Into the west. Cứ như là muốn giải thích vì sao A kiss at the end of the rainbow hay thế mà không được giải Oscar.

Phải xem xong tập 3 của LOTR rồi mới cảm được hết bài này. Cái cảm giác như đã đi qua một cuộc chiến tranh, với tất cả những khốc liệt, mất mát, đau thương, đen tối của nó. Đã hết cả sức lực và tâm trí. Bây giờ thì ... "Ngả xuống đi mái đầu nhỏ mệt mỏi rã rời. Đêm đang xuống. Bạn đã đi đến cuối cuộc hành trình. Giờ thì ngủ đi, và mơ về những người đã đến...". Dịu dàng như một lời an ủi, một vòng tay đỡ nâng. Qua rồi, tất cả qua hết rồi, bạn đang đi về một bến bình yên.

Bài hát có tông màu xám và trắng. Lạnh và dịu, trong veo, thỉnh thoảng lấp lánh sáng. Giọng hát và tiếng guitar cũng có cùng một màu như vậy.

Có đi qua những mất mát, đau buồn và những khoảnh khắc khốc liệt nhất, người ta mới hiểu được trọn vẹn sự bình yên...

Into The West

Lay down, your sweet and weary head.
Night is falling.
You have come to journey’s end.
Sleep now,and dream of ones who came before.
They are calling, from across the distant shore.

Why do you weep?
What are these tears upon your face?
Soon you will see.
All of your fears will pass away.
Safe in my arms, you’re only sleeping.
What can you see,on the horizon?
Why do the white gulls call?
Across the sea,a pale moon rises.
The ships have come,to carry you home.

And all will turn, to silver glass.
A light on the water.
All souls pass.

Hope fades,
Into the world of night.
Through shadows falling,
Out of memory and time.
Don’t say,
We have come now to the end.
White shores are calling.
You and I will meet again.

And you’ll be here in my arms,
Just sleeping.
What can you see,on the horizon?
Why do the white gulls call?

Across the sea,a pale moon rises.
The ships have come,to carry you home.

And all will turn, to silver glass.
A light on the water.
Grey ships pass
Into the West.

Nghe nhạc

Hôm nay ngồi lục trong đám nhạc kiếm một bài vui vui để gửi cho nhóc. Không dám gửi nhạc buồn nữa, sợ nhóc lại buồn khờ người ra.

Tìm mỏi cả mắt. Sao những bài mình thích toàn buồn xo không nè trời? Cả những bài về tình iu dạng lạc quan (nghĩa là không có you left me hay cái gì tương tự vậy) cũng có âm điệu da diết thế nào.

Phải đổi gu nghe nhạc thôi.

Nhưng mà phải công nhận, nghe nhạc buồn vẫn thích :">

----------------------------------

Cái list nhạc đang chuyển đến bài A kiss at the end of the rainbow.

Thật lạ, lần đầu nghe bài này là trong đêm trao giải Oscar. Hai người biểu diễn tạo cho mình một ấn tượng rất đậm về một tình yêu đã đứng tuổi, dịu dàng ngọt ngào. Cuối bài, họ kiss nhau ^.^

Chưa từng xem cái movie đó, nên chưa biết cái cảm giác của bài hát khi lồng vào phim nó thế nào. Nhưng bây giờ mỗi khi nghe lại bài này lại thấy nó dịu dàng thế nào ấy. Như một câu chuyện cổ tích kết thúc có hậu.

An empty space in the sky

Rồi cuộc sống vẫn tiếp diễn, chẳng có gì đổi thay

Chỉ là đâu đó trên bầu trời, có một vì sao đã tắt ...

Chuyện con vịt

Trước hết xin đính chính, không phải con vịt này :D

Mà là một con vịt nó thấy ở đảo Síp.

Lúc đó cả đoàn đi thăm một cái làng cổ và đang trên đường về. Qua một đoạn cầu dọc một con suối. Gọi là cầu, vì nó là một khúc đường nằm chót vót trên cao, suối chảy tít phía dưới chân núi, cách nhau về chiều ngang thì chỉ có chừng dăm mét mà chiều cao thì cả mấy chục mét.

Nó nổi hứng lên ngồi lại bên vệ cầu, chân đung đưa vào khoảng không, chợt nhìn thấy một cái xác vịt (má ui...) trôi lập lờ dưới suối, ngay chỗ nước xoáy gần mấy tảng đá. Một cánh cụp một cánh xòe, con vịt nổi phập phều, xoay xoay nhẹ nhẹ theo sức cuốn của dòng nước.

Nó dòm một cách thương xót (dù sao thì cũng là họ hàng nhà vịt ... :"> ). Dòm một hồi bỗng thấy kỳ kỳ. Dòng nước chỗ đó xoáy khá mạnh và chảy cũng khá mạnh. Tại sao cái xác vịt không bị cuốn trôi đi, hoặc không bị xoay tít mà cứ nổi lập lờ một chỗ.

Thế là dòm một lát nữa thì thấy con vịt ngóc đầu khỏi mặt nước và ... bơi. Hóa ra nãy giờ cu cậu kiếm mồi.... :D

Nó dừng ở một chỗ trên mặt nước, vẫn trong cái khu xoáy đó. Trông nó bình lặng và an nhiên. Cứ như là nó đang thưởng thức cảnh dòng suối và núi đồi xung quanh. Nhưng tư thế bơi của nó không giống đại đa số vịt khác cho lắm. Chả là một cánh của nó vẫn xòe ra, cứng quèo.

Rồi nó leo lên tảng đá đứng rũ lông. Rồi rỉa lông cẩn thận. Một cánh vẫn xòe lệt xệt. Rõ ràng cu cậu bị tật ở một bên cánh rồi (biết đâu chiều qua ông chủ định vặt lông, vừa bẻ một cánh thì nghĩ lại, hix hix).

Có một con vịt khác ngồi trên cầu và tự hỏi, làm sao với một bên cánh gãy, con vịt kia vẫn bình thản kiếm mồi nơi nước chảy xiết nhất của dòng suối. Và làm sao trông nó có thể hạnh phúc đến thế, thảnh thơi tự tại đến thế.

Một cuộc đời khác

Em đang ngồi xem một bộ phim. You've got mail. Phim cũ rồi. Hai người nói chuyện với nhau mà không hề biết nhau là ai, ở đâu, làm gì...

Tự nhiên nghĩ, nếu em nói chuyện với một người nào đó không hề biết em là ai, thì em có thể làm một người khác được không? có thể sống một cuộc đời khác được không?

Và cái cuộc đời khác đó, em muốn sống thế nào?

Chắc là không làm programmer nữa anh nhỉ. Em chưa bao giờ thấy mình hợp với cái ngành đầy toán và lúc nào cũng ngồi chăm chú dán mắt vào màn hình máy tính này. Cả ngày không đi đâu không làm gì khác.

Chắc là không thèm học cao làm gì. Em chưa từng siêng học lấy một ngày trong đời. Những gì em đã học, những bằng cấp em đã lấy ... đều chỉ vì em cần chúng mà thôi.

Sẽ làm gì nhỉ, nếu không phải làm những thứ đó?

Hay là cứ thử sống từng cuộc đời khác nhau xem sao...

Happy things in the day

Tự nhiên dòm lại mấy cái blog gần đây mà giật mình. Sao mà buồn xo vậy trời!

Có lẽ phải làm cái gì đó vui vui...

Mỗi ngày sẽ viết một cái blog gọi là happy things in the day, liệt kê những chuyện vui trong ngày xem sao :)

Ca dao hát lại

Ngàn năm cải vẫn về trời
còn ai xa xót thương đời rau răm
tình yêu nửa đục nửa trong
làm gì khi biết nhớ mong một người

về trời chắc cải vẫn tươi
rau răm thì cả nụ cười cũng đau
người mà ngoảnh lại nhìn nhau
trời ơi gió thốc nát nhàu trái tim

nói chi cho sóng đứng im
nhắc chi cho nước lặng chìm đáy sông
bờ dương mà nổi bão giông
thì con ốc nhớ ngập lòng biển ơi

ngàn năm cải vẫn về trời
nỗi buồn làm tội riêng người đa đoan...

--------------------------------

lại nhảm nhí nữa rồi ... lo làm việc đi thôi!!!

Impossible

Tôi hiểu nỗi buồn của bạn

nhìn thấy nỗi buồn trong cả những nụ cười của bạn

nhìn thấy khoảng trống mênh mông trong những lời bạn nói

nhưng không thể đau giùm nỗi đau của bạn

không thể ở bên cạnh bạn

không thể cho bạn mượn vai mình mà khóc

không thể mua một que kem cho bạn

không thể xóa được ký ức khỏi bạn

không làm được gì hết

không nói được gì hết

nhỏ bé và bất lực quá ...

Things I want to do before leaving Kyunghee

Watching the full moon from a hill top (there are so many hills around the campus. I always want to climb up to the hill and watch the moon from there, but have never done it. Because I was scared of the darkness? Dunno...)

Walking around the campus. There are so many places where I have never been, even though I have lived here almost 2 years. What a routine, the life of a grad student, hehe ...

Taking photos all around the univ.


and if I will come back to VN ?

Drinking with my friends until I get drunk ^^ well... such a bad thought for a girl, hehe

Singing with my friends until I can not sing any more ...

Taking photo of everyone...

Listening to someone playing guitar ...

and this and that ...


Still 1.5 months left. Why am I feeling like leaving my home?

Deleted one memory

Wanted the peace

Got the emptiness

Didn't want to lose

and lost

The memory is still in my mind

Just the warmness was erased...