Bốn mùa như gió

Thích bài hát này từ cái hồi nghe một nhóm hát acappella. Không có nhạc, chỉ có lời hát dịu dàng ngân nga, thi thoảng chen vào tiếng chuông leng keng trong vắt. 

Sau này, mỗi lần nhớ bài đó, mình hay nhớ lộn cái câu cuối cùng. Nguyên bản của nó là "còn lại trong cõi thiên thu hình dáng nụ cười". Mắc chi nhớ thành "còn lại trong cõi thiên thu hình dáng một người".

Thế là cảm thấy nó hơi hơi giống như Thơ tình cuối mùa thu của Xuân Quỳnh "chỉ còn anh và em cùng tình yêu ở lại".

Lúc nghe lại thì hóa ra chả giống tí nào. Bài này thiền hơn, chung chung hơn, nói về cuộc sống hơn là tình yêu.

Nhưng mà vẫn cảm thấy, bốn mùa qua đi, năm tháng qua đi, còn lại là tình yêu thôi.

Không cần hoa

Mơ thấy mình đứng trước một cái hội trường. Hôm nay là lễ tốt nghiệp. Mình nhìn thấy bạn nhận hoa từ người này người kia. Bạn nhìn quanh, có vẻ là đang chờ mình. Và mình thì không có hoa cho bạn.

Mình vắt giò lên cổ chạy đi kiếm mua hoa. Tiệm này có mà xấu và đắt quá. Chạy mãi chạy mãi. Cuối cùng trong một cái shop nhỏ cổ xưa, cô chủ quán lôi ra một bó hoa lấm tấm màu xanh da trời và xanh lá nhạt rất thanh nhã. Cô nói giá, không mắc không rẻ, hợp với bó hoa. Mình thích bó hoa lắm, nên mua luôn.

Mua xong thì nhớ ra là chỗ đó gần lớp mình (he he không gian trong mơ thiệt mắc cười), hôm nay lớp mình cũng tốt nghiệp. Mình có nhiệm vụ phải tham dự. Vội vã chạy vô lớp. Thầy giáo đang đứng trên bục gọi tên từng người lên nhận bằng và phần thưởng, thấy mình, thầy phát cho một ánh mắt lạnh lùng, kêu chờ đó đi, rồi gọi tiếp đứa khác.

Làm sao mà chờ được, mình còn muốn tặng hoa cho bạn. Mình lén lén lui ra sau rồi bỏ chạy một nước. Cố gắng tới chỗ hội trường của bạn cho kịp lúc. Mà sao đường xa ơi là xa. Mình chạy mãi, mệt rã rời cả người, chân bước không nổi nữa, vẫn chưa đến nơi.

Và khi đến nơi thì tất cả xong hết rồi, bạn đã nhận bằng xong và đi đâu mất. Mình đứng đó, tiếc nuối ngơ ngác.

***

Tỉnh dậy và nhận ra một điều, nếu người bạn đợi là mình, thì mắc gì cần có hoa.

Chả cần hoa đâu !

Lại đọc NNT

Dạo này đọc NNT xong là thấy bải hoải, vì độ ì, độ tàn lụi của những con người trong đó. Mới nhất là truyện Tro tàn rực rỡ, đọc xong nghĩ, haizz tội nghiệp bố mẹ cô Nhàn, nuôi đứa con vất vả bao nhiêu năm trời, nó lớn lên lấy chồng, sống khổ sống sở ngay trước mắt mình, rồi tự tử chết lãng xẹt. Mà có phải bọn họ đã không cố gắng đâu, ráng kêu nó bao lần bỏ thằng chồng dở hơi cho rồi, nắm níu chi không biết.

Ngay cả nhân vật chính của truyện cũng làm mình thấy oải. Cũng chả biết là thương anh chồng từ hồi nảo hồi nao, hay chỉ thương vì một lần ảnh nhìn mình đắm đuối (thiệt ra là do ổng tưởng người khác), mà chịu chấp nhận sống cả một đời sau bị bỏ rơi lủi thủi. Tự mình làm khổ mình thôi chứ ai làm. Ừ thì có một đứa con, rồi sao, sao phải cưới, sao phải sống, sao phải ráng chờ người đó dòm ngó tới mình, tự mình sống hạnh phúc không được sao?

Những con người đó, họ ráng níu kéo cái không thuộc về họ, nên khổ. Những con người đó, họ không thương chính mình, nên khổ. Họ cũng không thương những người đã sinh ra mình, vất vả nuôi mình qua tất cả những ngày cơ cực, những cơn bệnh, những thăng trầm cuộc đời. Họ sống cuộc đời của họ phí hoài và lãng nhách, vì nghĩ nó rẻ lắm. Ờ, đối với cha mẹ họ thì chẳng rẻ đâu, nuôi được một đứa con lớn lên là bạc trắng đầu.

Sao tự nhiên từ hồi có con, mình hay nghĩ, cái mình mơ ước nhất là nó lớn lên hạnh phúc. Sao cũng được, làm lớn làm bé, giàu nghèo giỏi dở gì cũng được, nhưng phải hạnh phúc.

Đọc truyện NNT, thấy con người như cỏ. Hồi xưa cỏ xanh mướt, nắng gió cỡ nào cũng ngời ngời vươn lên, mọc lan tràn, phủ xanh cả sỏi đá, mát dịu cả lòng. Giờ cỏ yếu ớt khô cằn không chịu nổi một cơn hạn, y như mấy cọng cỏ bên này, vàng khô hết cả rồi, chỉ chờ ngày nóng là cháy ầm ầm, rồi còn có tí tro tàn.

Dòm cỏ cháy thì cũng đẹp đó, mà thê lương, mà xong rồi chỉ còn cảm giác tiếc nuối và chán nản. Mình vẫn nhớ cảm giác ngày xưa khi nhìn cỏ xanh tuyệt đẹp căng đầy sức sống. Tiếc!

-----

Đang suy nghĩ có nên post mấy dòng vô comment cho Mrs Tư đọc chơi (mình không muốn gọi cô Tư, ai vô blog cũng bắt chước gọi cô Tư cho đúng kiểu Nam bộ). Muốn nói với Mrs là chị ơi, tui nghĩ vầy nè, nhưng mà ngại quá. Ngại Mrs bực mình, Mrs hay bực lắm, bực lên là chửi tè le.

Thì cũng đúng, cặm cụi viết rồi còn post cho đọc free, dzậy mà bay xúm vô nói này nói kia là seo?

Hùi xưa hình như cũng có vài người nói này kia, giờ ai còm men cũng khen. Chắc mấy người muốn nói gì đó khác thì đã biết điều im hết cả rùi.

Mà mình thì, cũng chả phải chê, Mrs viết vẫn sâu sắc lắm, nên mình vẫn khoái đọc. Chỉ là đọc xong cứ tiếc nuối hoài.

Quên

Mình học công nghệ thông tin, nhưng lại có thói quen không nhớ nổi những gì thuộc về thông tin.

Ví dụ như hai đứa em mình, nói ra thì quả thật xin lỗi tụi nó, nhưng mãi tới giờ mình vẫn không nhớ tụi nó đang làm ở công ty tên gì, số mấy đường nào.

Đối với hai đứa em mình còn vậy, nói chi tới người khác. Bởi thế nên nếu có ai hỏi mình về một người bạn nào đó đang làm gì ở đâu, mình sẽ trả lời rất hàm hồ. Thiệt tình xin lỗi các bạn, đơn giản là mấy chi tiết đó không cách nào tồn tại lâu trong đầu mình được.

Thay vào đó, mình nhớ bạn này hay cười, nụ cười rộng khoe hàm răng trắng bóc, hai má lúm đồng tiền, lúc bạn cười con mắt cũng nheo nheo cười theo. Mình nhớ bạn kia có cái cổ trắng bóc mịn màng, hầu như không thấy xương quai xanh, lúc đeo dây chuyền nhìn thiệt đẹp. Mình nhớ cái dáng bạn nọ ngồi, nhớ kiểu nói chuyện của bạn kia, nhớ cái dáng đi rất đặc biệt của bạn nọ.

Có một lần, mình nhận được một cú điện thoại, người trong điện thoại hỏi "nhớ ai không?". Giọng nói cũng không hẳn là thân quen, nhưng lại làm cho một ít cảm giác xưa cũ gì đó động đậy trong tâm trí. Mình hỏi mà cũng không dám tin lắm, phải T không. Trời ạ, phải! Nhỏ bạn hồi cấp 2. Gần hai chục năm không gặp rồi. Ngay cả khuôn mặt nhỏ trong ký ức mình cũng đã hơi mờ đi. Nhưng cảm giác lại dắt mình đi rất đúng hướng.

Lại nói về chuyện mình không nhớ nổi thông tin. Chuyện đó làm mình gặp nhiều khó khăn khi nói chuyện với người khác. Ví dụ như gặp lại bạn cũ. Sau màn hỏi han là bắt đầu tám về mấy đứa bạn khác. Mày nhớ nhỏ A không? Nhớ chứ! Giờ nó làm gì? .... (tắc tị!!!).

***

Có một thời gian cũng thấy chuyện mình không nhớ thông tin là cái gì đó cũng không tệ. Đó là khi đọc Hoàng Tử Bé.

"Những người lớn rất thích chữ số. Khi bạn nói chuyện với họ về một người bạn mới, không bao giờ họ hỏi bạn về cái cốt yếu đâu. Họ không bao giờ hỏi: "Giọng nói hắn ta thế nào? Hắn thích chơi trò gì? Hắn có sưu tầm bươm bướm không?" Họ chỉ hỏi bạn: "Hắn ta bao nhiêu tuổi? Hắn ta có mấy anh em? Hắn ta cân nặng bao nhiêu?" Thế đấy. Sau đó, họ cho vậy là họ hiểu hắn ta rồi. Nếu bạn nói với những người lớn: "Tôi có thấy một cái nhà gạch mầu hồng với hoa phong lữ trên cửa sổ, và chim bồ câu trên mái ..." họ chẳng làm thế nào mà hình dung nổi cái nhà ấy như thế nào đâu. Phải nói với họ: "Tôi đã thấy một cái nhà 10 vạn franc". Họ sẽ kêu ngay: "Ôi thật xinh đẹp làm sao.""

Chà, lúc đó thấy mình cũng chưa tới nỗi số hóa mọi vấn đề.

***

Nhưng mà, hôm nay, tự nhiên nhớ tới một người bạn cũ. Vẫn còn nhớ khi bạn cười đuôi mắt nhăn tít hiền hậu, mũi cũng nhăn, cái kiểu cười nhe răng giống như là "khì" một cái. Vẫn còn nhớ cử chỉ của bạn lúc nào cũng thong dong điềm tĩnh. Vẫn còn nhớ giọng Bắc của bạn ngọt ngọt, có lúc nghiêm khắc, có lúc lại hài hước. Vẫn còn nhớ đêm đó biển sáng rực ánh trăng, những con sóng nổ tung từng đợt trắng xóa dọc theo bờ, gió lao xao rừng dương đen thẫm, bạn đứng chắp hai tay sau lưng, tỉnh queo đứng nhìn biển, chờ nàng tiên cá lên trả lại đôi giày mình mang giấu dưới một gốc cây đổ.

Vậy đó, nhớ cũng nhiều chi tiết lắm, nhưng khi mình nghĩ tới chuyện search thử coi bạn có facebook hay trang cá nhân nào không, mình hoảng hồn nhận ra mình quên mất tên bạn rồi.

Không phải là nghề nghiệp hay công ty, mình quên luôn tên bạn, trời ơi!!

Khi con bước ra sân



Này là bàn chân nhỏ
Này là bầu trời cao
Này là mặt đất cứng
Này là cỏ lao xao

Con đường đến từ đâu
Xe đi về đâu nhỉ
Tíu tít trong rãnh nông
Bọn kiến đen bé tí

Con xòe tay chỉ chỉ
Đằng xa là cây cao
Bên này là chiếc lá
Hai đứa xanh như nhau

Én lượn qua trên đầu
Mắt tròn nhìn theo mãi
À cây này có trái
Cây kia lại có hoa

Cái gì vừa thổi qua
Mát mát trên má nhỏ
Cái gì ở tít xa
Chói mắt nhìn không rõ

Những bước chân trên cỏ
Đi vào cả giấc mơ
Mai lại ra sân nhé
Cả thế giới đang chờ

Ký ức



Có những ký ức tĩnh lặng dịu dàng
Như lá khô ngủ vùi trong khu vườn hoang có rất nhiều cây cao rủ bóng
Như lá sắp mục rã vùi chôn vào đất
Một ngọn gió thoáng qua lại khe khẽ lao xao

Ký ức con người như bầu trời sao
Ngoài những gì ta thấy là rất nhiều xa xôi và thăm thẳm
Có những ngôi sao chưa bao giờ tắt
Chỉ là chúng lấp lánh ở một góc nào đó khuất bên trời

Có ngôi sao làm chúng ta mỉm cười
Bằng cách kể thì thầm những mẩu vụn về hạnh phúc
Có ngôi sao ngày xưa từng là nỗi buồn quay quắt
Giờ cũng đã thành nụ cười điềm tĩnh vu vơ

Ký ức có khi chỉ sống trong những giấc mơ
Cũng giống sao trên trời chỉ sáng trong đêm tối
Khi ngày mới lên, nắng hồng vẫy gọi
Chúng quay về một thế giới rất riêng và ngủ giấc ngọt ngào

Đôi khi thức dậy từ một giấc chiêm bao
Thấy mình xa xưa, thấy mình ngốc nghếch
Thấy những mảnh đời tưởng chừng mãi mãi trôi qua mất
Vẫn lung linh mơ hồ trong một góc chẳng ai hay