Down

Hôm nay tâm trạng mình thật tệ.

Có lẽ mình ko làm tốt bổn phận vợ và mẹ (mình ghét cái chữ bổn phận, nó làm mình cảm thấy con người ta sống chẳng còn gì là vui thú). Mình không phải type phụ nữ lúc nào cũng tất bật lo cho chồng cho con.

Và mình cũng biết một đứa con ra đời làm thay đổi rất nhiều thứ.

Và mình cũng biết nếu có gì không ổn, phần lớn là do mình.

Nhưng vẫn có những lúc tâm trạng mình thật tệ.

Chuyện Roo con (1)

Roo thấy mẹ ăn gì cũng đòi ăn. Hồi 4 tháng, mẹ hứa chừng nào 1 tuổi mẹ ăn gì sẽ cho Roo ăn đó. Giờ mới 7 tháng mà mẹ đã cầm lòng không đậu, thỉnh thoảng cũng cho Roo ăn tùm lum.

Mẹ ăn croissant, Roo xin xỏ, mẹ xé cho một vụn nhỏ. Hắn ta nuốt sạch rồi hí hửng bò lên níu áo mẹ xin thêm. Mẹ cho ăn cũng được 5-6 miếng thì không dám cho tiếp.

Mẹ ăn chocolate, Roo xin, mẹ cho liếm một phát, hắn hí hửng đi theo xin tiếp. Mẹ không cho nữa, thấy cái mặt hắn tội quá mẹ cũng không ăn chocolate nữa.

Mẹ ăn mận, Roo cũng xin. Mẹ cắt cho một lát, Roo ta cầm gặm bằng cả hai tay. Gặm một lúc thì làm rớt, mẹ quăng đi, hắn khóc toáng lên.

Mẹ ăn sấu hà nội, món này vừa chua vừa cay. Thấy hắn mon men lại xin, mẹ chơi ác cho liếm một phát cho biết mùi cay. Liếm xong cái mặt nhăn nhúm, vừa phun vừa ho, làm mẹ hối hận muốn chết. Phun xong ho xong, lại mon men xin tiếp :|

Mẹ ăn snack gà, Roo đang chơi walker cũng mò lại xin. Món này thì mẹ không dám cho ăn, nên chỉ cho liếm một cái cho biết mùi. Ảnh liếm xong khoái, xin ăn mà mẹ không cho nữa, phụng phịu xong rồi thôi. Hôm sau mẹ để chơi walker, đi xuống bếp có một phút, lên nhà đã thấy Roo ta lôi bịch snack của mẹ trên bàn xuống, làm vung vãi ra sàn một nửa, tay thì túm một cái snack ăn hết 1/3. Mẹ bó tay toàn tập.

Về già

Chắc mình sắp già thiệt, vì hay nghĩ tới viễn cảnh lúc về già.

Mình hay nói lúc già mình thích về VN mua mảnh vườn giăng võng, mình với gấu hai đứa nằm đu đưa. Đào cái ao thả cá, trồng mấy cây ăn trái. Để cho Roo con thích đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm, sống cuộc đời của nó như ý nó thích.

Gấu cũng ừ.

Chiều nay tự nhiên nhớ tới ba. Mẹ hay nói ba mày kỳ cục, ổng kêu mai mốt già về quê mua miếng đất ở với thằng Quang, sao vợ con mình không muốn ở chung lại muốn ở với cháu làm gì? Mình cũng ừ, thì ổng có lo gì cho con cái đâu, chỉ lo cho cháu, ở với nó là đúng rồi.

Những dấu ấn đen tối từ tuổi nhỏ mãi mãi không tan. Những ấm ức của mẹ mình cũng không bao giờ tan, nên mẹ nhắc hoài, dù bây giờ coi như đã chia tay hẳn rồi. Cũng không biết mẹ có từng mơ đến một tuổi già ba với mẹ ở chung một căn nhà, mắc hai cái võng?

Tự nhiên nhớ tới ba mà giật mình, sao mơ ước của mình lúc về già cũng có vẻ xa cách và ích kỷ vậy? Chả lẽ mình cũng không muốn ở chung với con cháu?

Ừm thiệt ra không phải. Nói thật lòng là mình vẫn cảm thấy hạnh phúc hơn khi nghĩ đến một cái nhà có đủ ông bà con cháu, có mình, có gấu, có Roo và vợ con nó. Nhưng mình sợ. Mình sợ Roo bị nhiễm lối sống và suy nghĩ phương Tây. Mình sợ sự cô độc lạnh lùng dành cho những người già phương Tây mình hay thấy trong phim. Nên mình tự an ủi với một viễn cảnh khác ít tổn thương hơn.

Rồi lại nghĩ tới ba mình, có thật là ba mình chưa từng nghĩ đến một tương lai về già được ở chung với con cháu không? Hay là lại cũng tự xù lông lên như con nhím để tránh bị thương?

Dân Tây họ nói

Hàng xóm là người Ý, ông chủ nhà cũng là người Ý.

Ông chủ nhà lùn lùn, ốm ốm, rất siêng. Buổi trưa đang tính cho Roo ra sân chơi cho mát thì thấy ổng đang lò dò vô sân nhổ cỏ. Mình hơi mắc cỡ, vì lẽ ra đây là việc người thuê nhà phải làm. Mình tính trốn cho đỡ mắc cỡ, nhưng rồi cũng bế Roo con ra sân.

Ổng dòm Roo Roo, hỏi con mày chắc 6 tháng rồi hả, mình nói gần 7 tháng rồi. Ổng kêu dòm nó cũng khá đó, nó ngoan hông? Mình nói nó quậy lắm, hay khóc, hay hét lên nữa. Ổng nói vậy là hư hỏng mất rồi hả, chắc mày chiều nó quá, bồng bế suốt chứ gì?

Mình kể gấu nghe, gấu nói ừ dân Tây nó nói thẳng vậy đó.

Bà hàng xóm thì già rồi, mập lắm. Mỗi lần gặp nhau bà hỏi nhà mày có baby phải hông, mấy tháng rồi, lâu lâu tao nghe nó khóc. Mình nói uh nó còn hay la nữa chứ. Bả nói tao cũng có cháu cỡ tuổi đó, nó cũng vậy á, con nít đều như nhau cả. Rồi nhìn nhau cười và bibi. Lần sau gặp bà lại nói y như cũ.

Kể gấu nghe, gấu nói dân Tây vậy đó, hỏi chuyện cho có chứ chả nhớ gì đâu. Chắc vậy nên bên này gặp nhau cứ chào "Hi, how are you?", người kia cũng "Hi, how are you?". Hồi mẹ mập mới sang, ai chào vậy mẹ mập trả lời rất bài bản "I am fine, thank you. And you?". Được ít bữa mẹ mập nói giờ mẹ biết rồi Ti, mẹ đi siêu thị thấy họ chào nhau. chỉ hỏi chứ chẳng ai trả lời.