Mầm hoa và sương mùa đông

Ở nhà, cứ đọc trong sách "mùa xuân cây đâm chồi nảy lộc ra hoa", thế là tưởng loại hoa nào cũng đâm chồi vào mùa xuân như mấy chú mai đào nhà mình.

Hóa ra chả phải, hay đúng ra không phải đối với hoa cherry và mộc lan, hai loài hoa rực rỡ nhất của mùa xuân ở đây.

Cherry hồng nhạt, khi nở cả hàng cây sáng bừng lên như có ai đó rắc cả một đám mây hồng xuống trần gian. Mộc lan trắng muốt kiêu kỳ, cánh to, trông như những bông sen cạn. Năm nào cũng một cảm giác náo nức và ngỡ ngàng khi những bông mộc lan và cherry đầu tiên bừng nở, báo mùa xuân đang vội vã quay về.

Nhưng mầm nụ của hai loại hoa này thì đâm ra vào cuối mùa thu. Sau khi chiếc lá cuối cùng trút xuống thì cây nảy đầy những chồi nụ mập mạp. Nhất là cây mộc lan, những nụ hoa bằng ngón tay trông như sắp sửa nở bung đến nơi. Nhưng nụ không nở mà giữ nguyên như vậy suốt hơn 4 tháng mùa đông.

Không hiểu sức mạnh nào khiến cho những cái nụ sống sót qua một mùa đông lạnh giá khắc nghiệt đến nỗi người ta phải lấy rơm bó từng thân cây để giữ cho cây không chết.

Mà cũng có lẽ vì chờ đợi và ấp ủ suốt một mùa dài, nên khi hoa nở mới nhanh và rực rỡ đến vậy.

--------------------------------------

Chuyện thứ hai là chuyện cổ tích. Rằng có một nàng công chúa rất nhân hậu, rất xinh đẹp. Công chúa sắp đi lấy chồng, dĩ nhiên là một hoàng tử. Những buổi chiều, những đêm mùa đông nàng trầm ngâm nhìn ra ngoài khung cửa, nơi biển cả cuộn khói sóng. Đất nước mà nàng sẽ đến ấm áp và xinh đẹp, nhưng không có biển xám buồn và tuyết trắng mênh mông. Vua cha thương con hỏi nàng muốn gì làm của hồi môn.

Nàng chẳng đòi gì, chỉ xin một chiếc áo choàng xám như mặt biển vào những buổi chiều bão giông, và một chiếc vương miện lấp lánh mịn màng huyền ảo như băng tuyết trên thành cửa sổ trong đêm trăng.

Áo thì còn dễ có. Những thợ dệt thợ may giỏi nhất được triệu tập. Những nguyên liệu tốt nhất được cung cấp, và họ làm việc cả ngày lẫn đêm. Nhưng cả người thợ kim hoàn giỏi nhất cũng không làm được một chiếc vương miện lấp lánh như băng giá trên cửa sổ mùa đông. Cho đến khi có người hiến kế: có một loài hạc trắng như tuyết sống trên một hòn đảo. Con trống có chiếc mào trắng muốt xòe rộng như vương miện, mịn màng hơn tuyết nhung. Cắt lấy chiếc mào đó và cho thợ kim hoàn giỏi nhất đính trăm ngàn viên kim cương li ti lên, chiếc vương miện của nàng công chúa trong ngày hôn lễ lộng lẫy huyền hoặc đến nỗi người ta đua nhau bắt chước, khiến cho loài hạc đáng thương suýt nữa diệt vong...

Chuyện còn dài, nhưng chi tiết về chiếc vương miện lấp lánh như băng giá trên cửa sổ làm tôi nhớ mãi. Và cho đến sáng nay tôi mới biết rằng tất cả hình dung của mình trước nay về nó là hoàn toàn sai lầm.

5g30 sáng, đi từ lab về. Lạnh thở ra mù mịt khói. Đi ngang dãy xe đạp và xe máy dựng bên một rào cây, dưới những ngọn đèn vàng. Có cái gì đó lấp lánh trên yên xe. Cái gì đó khiến tôi khi nhìn một lần nữa thì đứng sững sờ quên cả giá rét. Qua một đêm lạnh, sương giá đóng trên yên xe đã đóng băng, một lớp băng mỏng tanh như triệu triệu viên kim cương lấp lánh. Chiếc yên xe màu đen tầm thường bỗng như phủ một lớp nhung mịn, mịn hơn bất cứ loại nhung nào, lóng lánh rực rỡ hơn bất cứ loại trang sức nào. Ngay cả bầu trời đêm thăm thẳm chi chít những vì sao cũng không huyền ảo bằng lớp băng giá đen thẫm mà lại chớp sáng lung linh trên những chiếc yên xe ấy.

Trong một phút chốc, tôi thấy mình hiểu ra vì sao nàng công chúa xưa lại ước ao được cầm trong tay lớp băng giá ấy, được mang nó ra làm trang sức cho mình và được đem theo nó bên mình đến nơi xa xôi...

Không nói được

Khi biết một người bạn đang có chuyện buồn. Mình muốn hỏi thăm, muốn an ủi lắm mà không biết phải mở miệng ra làm sao...

Khi mình muốn nói với mẹ là mẹ ơi con thương mẹ lắm, con nhớ mẹ lắm... Nhưng từ nhỏ tới lớn hai mẹ con không quen nói những câu như vậy với nhau.

Khi thấp thoáng trong những chuyện bạn kể cho tôi, có một linh cảm mơ hồ về điều gì đó sẽ không được đẹp như bạn (và tôi) mong ước.

Khi mẹ kể chuyện nhà. Những chuyện mà bây giờ chỉ có thể nghe chứ chẳng giúp gì được.

Khi muốn nhỏ em mở lòng ra tâm sự với mình như cái hồi hai chị em ở nhà rỉ rả suốt đêm

Khi muốn nói với thằng em là mình nhớ và lo cho nó lắm

Khi muốn nói một lời chân thành ...

Chuyện con cá

Bưng nồi cơm tính đặt vào chỗ để nấu, tự dưng bé Hạnh la làng. Một con cá trong bồn đã nhảy ra nằm trên cái nắp hộp dùng làm chỗ đặt nồi cơm. Nó nằm đó, cứng ngắc, dĩ nhiên là đã chết queo.

Cái bồn cá xuất hiện khi cậu Myamar về nước, để nó lại. Hai con cá dài cỡ hai đốt ngón tay, xam xám, hơi có sọc. Một lớp sỏi màu mè và một căn nhà nhỏ xíu giữa bồn. Mỗi lần súc bồn, bé Hạnh cọ sạch mọi thứ trừ đám rêu bám quanh cái nhà nhỏ. Nhìn hay hay như một góc thủy cung. Vịt thả vào bồn thêm mấy viên sỏi thủy tinh màu. Rồi hai đứa đi đâu thấy sỏi đẹp cũng nhặt về. Mùa hè còn vớt cả bèo hoa dâu từ cái bồn đá con rùa ngoài sân trường để cho mấy con cá bơi loanh quanh dưới cái bóng lá bèo xanh xanh. Thỉnh thoảng rảnh ngồi dòm, thấy cũng hay hay, đầu óc thảnh thơi nhè nhẹ.

Bé Hạnh cho cá ăn. Ngày một lần, lần một miếng thức ăn tổng hợp mỏng hơn tờ giấy, nhỏ hơn cái móng tay út. Không cho nhiều hơn, vì sợ mau đục nước. Con cá đớp một góc ngậm ngậm, rồi dứt ra một tẹo, phần còn lại chìm luôn xuống đáy bồn lẫn trong đám sỏi màu. Hai con cá vẫn mãi tìm trên mặt nước, không thấy gì nữa đành thôi. Tụi nó là loài cá ăn bề mặt. Không hiểu sao ngày nào cũng được nuôi kiểu đó mà tụi nó vẫn sống nhăn. Chỉ có một hôm mới đây, bé Hạnh dòm dòm rồi bảo, hình như tụi nó ốm quá chị ạ. Nhưng ốm thì ốm, hai con cá vẫn bơi qua bơi lại chóng mặt, và chung sống hòa bình (có hạnh phúc không thì không biết. Của đáng tội, chỉ có hai đứa, anh chàng cá mà muốn léng phéng với nàng nào khác thì cũng vô phương).

Vậy mà bây giờ chàng cá nằm đó, lạnh cứng. Nàng cá quanh quẩn trong bồn, như ngơ ngác tìm. Vịt thương tình lấy cho nàng chút thức ăn. Một miếng thức ăn vẫn chưa bằng cái móng tay, nhưng bóp vụn ra thì lâu chìm, ăn được lâu. Nàng cá cũng nhào đến ăn lấy ăn để. Nỗi buồn chưa chắc có hiệu quả bằng cái bụng đói.

Bé Hạnh ngẩn ngơ tiếc con cá. Nó đổi ngay status yahoo, thông báo tin con cá chết cho bà con lối xóm, cùng với cái icon buồn xo rất chi là biểu cảm. Ngay lập tức một vài chú nhảy vào hỏi thăm chuyện cá, tranh thủ hỏi thăm chuyện người. Giang b (b đây có thể hiểu là béo, là bờm, là ... tùy ý khán giả) nhanh chân nhất. Và sau đây là màn đàm thoại song phương đầy gay cấn (đã được kiểm duyệt bớt cho đỡ dài dòng, vì thật ra nó dài loằng ngoằng như mấy cuộc họp giải quyết vấn đề Trung Đông)

Pho Giang: Chac lai dem xa`o to?i rui` phai hon
Hanh : u
Hanh : you xui con ca cua HAnh nhay ra ngoai`
Hanh: mua ca' moi' den` de^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Pho Giang: la` sao Hanh?
Hanh: sao la sao
Hanh: mua con ca khac den` de^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Pho Giang: chac la` H dang de ca'i chao ben canh lo ca' phai ko?
Pho Giang: no' nhay ra ngoa`i the la` len thot luon rui chu gi`
Pho Giang: toi nghiep no' wa'
Hanh: mua ca moi den` de^^^^^^^^^^^^^^^^^

Hanh: mai di home+ mua nha
Hanh: nuoi tiep'
Hanh: beo' lai. thit.

Hanh: mai an che` dau den ko?
Hanh: mai mua den` de^^^^^^^^^
Hanh : mua ca thi` duoc an che`
Hanh : ko thi` thui
Hanh : which one do u like?

Pho Giang : G chon ca'i duoc an che` ma` ko phai di mua ca' a'
Pho Giang : ko bit chon vay co' duoc hong?
Hanh : hahhaha
Hanh : nooooooooooooooo
Hanh: dam phan song phuong 2 ben cung` co loi
Hanh: ko choi loi 1 ben
Pho Giang: thi` H loi wa' co`n gi`
Pho Giang : H nau che` co' nguoi an giup ma` --> wa' loi di chu
Pho Giang: co' G la` thiet ne`Pho Giang (vua phai an che`, vua ko duoc di mua ca'
Hanh noooooooooooooooo

Hanh : G ko giup co nguoi` khac giup'Hanh (hahhaahaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Hanh : nao`Hanh : cho nghi~ tu gio den mai
Pho Giang : thoi, kieu na`y dem nay "tran troc ban khoan giac chang tha`nh" rui`
Pho Giang : G dang dinh viet paper, ma` kieu na`y thi`.....
Pho Giang: chac chi co' viet duoc tu che`, cha'o or smt like this thoi
Hanh : ko thuong xot
Pho Giang : trui ui, ca'c cu no'i co' thuong thi` thuong cho tro't di ma`
Hanh : no
Pho Giang : da~ quang ca'o co' che` rui` ma` ko cho nguoi nghe duoc an la` seo?
Pho Giang: lan na`y G hua se~ ko mang no^`i ra xin nua dau
Hanh : nooooooooooooooo
Hanh : mua ca thi` an che`

Pho Giang: huhu, xem ra che` la^`n na`y co' vi dang rui, ko ngot nhu lan truoc
Hanh: hahha
Pho Giang : a` ma` lan truoc cu~ng ko co' ngot lam
Pho Giang : cu~ng phai da`m pha'n may...pha't moi duoc an
Pho Giang : a` ma` cu~ng chua co' duoc an, 2 thang Phuong & Diepno' an mat
Hanh: thang` nao` an thi` G cung~ phai mua ca'
Pho Giang : xui xeo the ko bit

Kết quả : dĩ nhiên là kẻ nắm quyền kinh tế (ở đây là kẻ nắm nồi chè) toàn thắng. Giang b dẫn hai chị em đi mua cá, than thở "Thôi thì cũng vì miếng cơm manh áo..."

Tại hàng cá, hai chị em dòm mấy con cá trong hồ, cùng loại mà nhỏ xíu. Tính mua một con về cho con kia có bạn. Kiểu này thì nàng cá ở nhà chắc phải nhận cậu bé mới về làm con nuôi, chứ bạn nỗi gì.

Anh nhân viên bán cá cười rất chi là tươi, hỏi : mấy con. Trả lời (đỏ mặt tía tai) : một con... Anh nhân viên vắt tay vào thành bể, biểu diễn một tư thế xìu xuống như cái mền rách. Một tay huơ huơ, bốn ngón chìa ra; Không được, 1 con không được, phải 4 con trở lên. Hai chị em dòm nhau. Cái hồ nhỏ bằng cái tô, bỏ năm con cá vào chắc tụi nó bơi tông nhau rầm rầm.

Nhưng không mua thì thương nàng cá ở nhà một mình thui thủi. Thôi kệ, cá con cá già gì cũng là đồng loại cá, mua cho nó có bạn có bè (hoặc là có thêm bầy con nuôi). Thế là cuối cùng mua hai cặp, một cặp cùng loại (nghĩa là xám xịt), một cặp khác loại, chỉ dài bằng đốt ngón tay, bé xíu xiu, có những vệt màu lấp lánh.

Buổi tối, sau một màn chat chit hăng say, Vịt quay sang hồ cá xem tình hình mẹ con nuôi thế nào. Trời ạ, nàng cá to đang đuổi mấy con cá nhỏ chạy (mà không phải, bơi chứ) tán loạn. Tội nghiệp lũ cá con bơi cong cả đuôi. Thả một mớ thức ăn vào để cứu bồ, nàng cá xông vào ăn (mấy con cá con không ăn, chắc bình thường ở tiệm được nuôi toàn sơn hào hải vị nên chê thức ăn tổng hợp. He he, đợi vài hôm đi các con, sẽ thấy thức ăn tổng hợp cũng khó có mà ăn). Ăn xong chắc nặng bụng, nên nàng ta lượn vài vòng mới nhào vào cắn cá con vài cái, rồi lại lượn vài vòng...

Tự nhiên thấy bứt rứt. Mang chi mấy con cá con về cho tụi nó rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, bơi tới bơi lui bơi đứng gì cũng phải dòm chừng để chạy trốn cho nhanh. Hóa ra mình lãng mạn quá đáng, cứ tưởng con cá cũng biết buồn nhớ người iu, biết cảm thấy lẻ loi, biết tình cảm đồng loại. Hóa ra nó chỉ quan tâm đến chuyện bảo vệ lãnh thổ và mớ thức ăn ít ỏi của nó thôi.

Forever and one - con đường đến Neverland

Một buổi chiều chủ nhật. Ngoài kia là mùa đông ngập tràn những cơn gió vần vũ lạnh. Trong phòng là mùi thơm của nồi chè đang nấu, của mấy cái bánh chuối mới làm, và tiếng nhạc. Ấm áp và ngọt ngào. Nhưng những bài hát dần dần mang mình ra khỏi căn phòng, ra khỏi cả hiện tại. Sleeping sun đổ xuống vầng hào quang đỏ rực của một đêm vĩnh hằng, nơi chỉ còn có trái tim thổn thức về tình yêu. We all fall in love sometimes lại xóa mờ hết không gian bằng màn khói xám của một buổi chiều mưa lẫm đẫm; như thấy trước mắt mình mưa ướt thẫm mọi vật, ướt những con đường, những bậc thềm, ướt những lá phong lũ rũ, những bông cúc mùa thu trắng mông lung.

và Forever and one. Lại nghe gió xoáy trong những đêm dài mùa đông day dứt. Con đường từ lab đi về dài thật dài. Lạnh. Cái lạnh túm chặt lấy mình mà vặn xoáy, bẻ gãy, cả tai cả mũi tê nhức lên rồi chả còn cảm giác gì. Bàn tay lập cập dường như không phải là tay mình nữa. Đêm sâu hơn bao giờ, bóng tối nặng trĩu hơn bao giờ. và tình yêu. và nỗi buồn. và sự cô đơn... Neverland...miền đất không bao giờ. Nơi những giấc mơ không thành. Nơi hạnh phúc không có thực. Nhưng con đường đến Neverland, mình vẫn đi, có những người khác vẫn đang đi. Con đường mỗi người tự mình vạch nên bằng một tình yêu khắc khoải. Con đường mà giá lạnh, nỗi buồn và sự cô đơn bủa vây không thể nào dứt ra được. Con đường hun hút bóng đêm và tiếng rền rĩ của những cơn gió lang thang trên đồi cao. Con đường vô tận mà mỗi người ao ước một bàn tay, nhung nhớ một bóng hình và mong chờ một huyền thoại, nhưng rất có thể nơi đến chỉ là miền đất Không bao giờ.