Wonder

Trên bàn có một bông cúc trắng cắm trong chiếc ly giấy.
Chiều qua, vịt thấy bông cúc héo. Những cánh hoa trắng rũ cụp xuống. Dù sao nó cũng đã tươi được hai ngày. Định vứt nó đi nhưng rồi lại quên mất.
Sáng nay vào lab thấy bông cúc lại tươi rạng rỡ.

Cuộc sống vẫn còn nhiều bất ngờ kỳ diệu.

Chuyện những con cún

Về nhà. Mẹ kể chuyện thằng Út để dành tiền ăn sáng mua một con cún. Hai cha con đi chọn thế nào mà mua nhầm một con cún bệnh. Tốn mấy trăm ngàn chích ngừa mà vẫn không khỏi, con cún chết.

Tôi thấy nhói lòng. Thương thằng em quá! Nó mới lớn lên thôi, mới trở nên thuần tính hơn gần đây thôi. Nó được cưng chiều từ nhỏ. Nó ích kỷ và ít yêu thương ai trừ nhỏ em tôi. Con chó có lẽ là thứ đầu tiên trên đời mà nó dốc lòng chăm sóc. Và là nỗi mất mát đầu tiên. Chuyện sinh ly tử biệt đầu tiên. Nó cảm thấy gì lúc đó? Nó đã buồn đến thế nào? Nó có khóc không? Ai chứ thằng em tôi là chúa mau nước mắt, chỉ cần hờn tủi chuyện gì là nó leo lên lầu tấm tức khóc. Tôi không biết nó đã khóc con chó thế nào, tôi cũng không dám hỏi.

Sao những con chó của nhà nghèo lại dễ chết? Tôi nhớ cái cảnh tôi và nhỏ em ngồi khóc bên con Bim trắng. Bim nhỏ xíu, nhỏ hơn cả con chó bông của nhỏ em tôi. Khi nó về nhà tôi, nó rền rĩ than van suốt vì nhớ mẹ. Nó chỉ có vẻ vui sướng khi em tôi cho nó chơi với con chó bông, em tôi bảo chắc Bim tưởng đó là mẹ nó. Bim hay ôm bụng chó bông ngủ ngon lành. Nhưng rồi Bim bệnh và yếu đi rất nhanh. Cái buổi chiều hôm đó, tôi muốn đem Bim đi bác sĩ, nhưng không biết đi đâu, không biết đem cách nào. Thời đó, tiền chữa bệnh cho người nhiều khi còn không có. Nhưng Bim bé quá tội quá khiến mẹ tôi cũng động lòng. Mẹ bảo chờ ba về chở Bim đi khám bệnh. Khi ba tôi về đến nhà, con Bim đang co giật những cơn cuối cùng. Hai đứa nước mắt nhoẹt nhòe ngồi nhìn Bim, chẳng còn làm gì được nữa... Rồi mẹ bảo chúng tôi lấy một cái thùng thả cái xác bé xíu của Bim xuống sông. Em gái tôi bỏ luôn con chó bông mà nó yêu nhất vào thùng cho Bim có bạn. Hai đứa không ngừng khóc trong suốt thời gian đi thả xác Bim và thắp nhang ở chân cầu. Suốt đời tôi không quên được cảm giác đó. Cái cảm giác mình đã không làm được gì để cứu một sinh linh bé bỏng. Cái cảm giác lẽ ra mình nên làm gì đó, mà mình đã không làm, không đủ quyết tâm để làm...

Đã cần phải có bao nhiêu bài học nữa để dạy cho tôi phải luôn cố gắng hết sức cho những gì mình yêu thương?

Mùa thu và sự lựa chọn ...

Vậy là lại về đây rồi, ngồi nghe những hơi thở lạnh lạnh của mùa thu xuyên qua cửa sổ và tự hỏi sao con người ta luôn phải lựa chọn giữa cái này và cái khác. Hạnh phúc tự nó không có hình tròn. Tại sao người ta lại chỉ có thể giúp những người mình yêu thương bằng cách đi xa họ?

Nhớ. Một năm rưỡi, mọi thứ đang dần dần đi vào cái nếp bình yên của nó thì một chuyến về làm cho mọi thứ kể cả nỗi nhớ trở thành tươi mới, cồn cào. Bên kia là một mùa mưa bão lê thê chen với những ngày nóng đến rạc người. Bên này là mùa thu đang dịu dàng len lỏi qua những kẽ lá, sơn phết lại đất trời bằng hộp màu chỉ có gam vàng và đỏ của riêng nó. Vậy mà vẫn thèm quay về với nóng bức với mưa dầm. Bên ấy mình không cô đơn...

Hôm qua SN Đại. Ngồi giữa cả một bàn tiệc cười nói mà vẫn thấy cô độc. Mình không có cái khiếu tán chuyện hay thỉnh thoảng chêm vào một câu làm cho thiên hạ cười. Ngồi yên và nhe răng toe toét.

Giáo sư đang đặt trước mặt mình một sự lựa chọn khác. Sao mình ghét những sự lựa chọn thế. Mình có kinh nghiệm là chuyện gì cũng vậy, cứ làm theo cảm tính thì tốt hơn. Chứ phân vân chọn lựa mãi rồi sẽ chẳng đâu vào đâu, cái mình chọn cuối cùng sẽ là sai lầm. Nhưng mà bây giờ không chọn không được. Cảm tính mình không giúp được gì. Làm sao đây?