Intolerable

Tui hông muốn phải chịu đựng

tui vẫn phải ráng chịu đựng

tui vốn hông giỏi chịu đựng

hóa ra lại rất giỏi

đang giỏi lên

sẽ tới lúc hết chịu nổi

$^&%^*&^*(&*(@!!! Mắc mớ chi thiên hạ cứ thích làm khổ mình, và làm khổ nhau ???

Và tui, tui có làm gì nên tội, mà bắt tui chịu ?

Thế nào là ghét

Thế nào là thương, thì mình có viết hẳn một bài (chưa post lên) cho nó rùi. Chưa post, vì thấy nó nhảm hehe. Nhưng mà nói chung người ta hay hỏi thế nào là thương, là iu. Cứ như là không có nó, thì không sống nổi vậy.

Mà không sống nổi thiệt.

Người ta hay nói "tui sống hông nổi với cái thằng hàng xóm của tui" hoặc "sống hông nổi với bà boss già ế chồng này". Nghĩa là cái sự ghét, làm cho người ta hết muốn sống, hehe...

Vậy thì thế nào là ghét?

Ghét, có hai dạng, ghét một cái gì đó và ghét một điều gì đó.

Hehe, bạn sẽ nói, giống nhau mà???

Ừm, bạn ghét một cái gì đó, nghĩa là ghét tất cả những thứ thuộc về nó.

Bạn ghét thằng cha hàng xóm. Ghét từ cái giọng hắn nói, cái tướng đủng đỉnh hắn đi. Ghét con chó của hắn, ghét cái cây nhà hắn. Ghét từ A đến Z.

Có một vài lần, mình đã từng ghét một cái gì đó. Cụ thể là ghét một người nào đó. Hỏi vì sao, biết chết liền á. Tự nhiên nghe giọng nói của nó cũng thấy khó chịu, thế thôi. Ui cái thời trẻ con!

Hoặc là ghét ăn chao và mọi thứ liên quan đến chao.

Nhưng mà cuối cùng, khám phá ra cái sự ghét một cái gì đó nó ấu trĩ. Vì mọi thứ đều có mặt tốt và mặt xấu của nó. Bi giờ thì có thể thoải mái ăn thịt dê nướng chấm chao, và đã hết ghét cái đứa vốn vẫn đối xử rất tử tế với mình.

Nhưng mà, vẫn hay ghét một điều gì đó. Ghét sự dối trá. Ghét sự bất công. Ghét thói nguyên tắc. Ghét a, b, c và d ...

Có một số thứ khác, cũng không biết là có phải ghét hay không, nhưng thật sự phát ngấy lên vì những điều đó. Cứ thấy nó diễn ra trước mặt mình, là muốn tung cước đá cho một phát, bắn đi chỗ khác cho khuất mắt.

Nhiều khi, thích mình giống như hồi xưa. Cái hồi khơi khơi ghét một đứa mà nó chả có lỗi gì với mình, và cũng không hề có tí ăn năn nào về cái sự ghét đó. Lúc đó, dễ sống biết bao!

Bi giờ, nhiều khi cảm thấy mình có trách nhiệm với cái này cái khác (cũng chả hiểu sao lại mang cái mớ trách nhiệm đó vào người nữa, trời ạ!), nên nhiều khi một cái gì đó đã có nhiều điều để mình ghét lắm rồi, mà vẫn còn phải lên lớp tư tưởng mình khá nhiều, để không dẫn đến chuyện ghét toàn thể nó.

Bạn sẽ hỏi tui, vậy cuối cùng, nói tới nói lui, thế nào là ghét?

Tui hông biết. Tui đang cần một cái định nghĩa đây. Nhưng trái với cái lúc tự hỏi thế nào là thương, để mình biết thương nhiều hơn, tui muốn biết thế nào là ghét, để không ghét nữa.

Dù sao đi nữa, cuộc sống này vẫn quá đẹp, để mà ghét bất cứ cái gì thuộc về nó, đúng không?

Sự tích Bánh cam hay truyện về tác giả của CQNB

Copy cái truyện ngắn của anh Tứ lên blog của mình, thì cũng nên có ít dòng giới thiệu về tác giả mới phải.

Cũng chẳng biết có bao giờ anh Tứ lên lang thang trên mạng không. Nếu có, và nếu anh đọc được cái blog này, hy vọng anh gọi cho Bánh cam, anh em mình làm một bữa cà phê hỉ.

Sao là Bánh cam á? Ừm, phải kể có đầu có đũa cái. Số là mùa hè năm một chín chín mấy chẳng nhớ, tự nhiên con vịt nổi hứng đi học võ. Trung tâm văn hóa gần nhà có môn Aikido. Ừa thì Aikido!

Sáng 5 giờ, hai chị em mắt nhắm mắt mở đèo nhau trên xe Chaly đến trung tâm. Leo vòng vèo lên cái cầu thang cũ. Phòng tập ở tầng trên cùng, phải đi xuyên qua chỗ học aerobic có mấy bà đang ẹo ẹo, nhìn qua phòng tập thể hình có mấy chú không thể hình gì ráo.

Phòng tập có một tấm nệm dày và rộng mênh mông, không biết tuổi thọ bao năm rồi. Một cái giá vũ khí (héhé). Hai cái phòng thay quần áo cũ kỹ nhưng không hôi lắm. Khoác cái áo võ, thắt cái đai lưng, thấy mình cũng oai phong như ai.

Học aikido trước hết là phải học té. Hai người tập với nhau, một người quăng, thì người kia phải búng chân lên theo đà quăng mà lộn một vòng, té cái rầm xuống nệm cho thật đẹp, nghe thật đã tai. Vì thứ nhất té vậy mình không đau. Nếu không lạng quạng cưỡng lại lực đòn dễ bị thương. Thứ hai là trình diễn nó đẹp.

Một trò cũng hấp dẫn nữa là chiêu lộn vòng. Nhìn mấy người đai xanh thực hiện thật đẹp mắt. Dùng tay làm tựa (tay phải co tròn đều, che đầu, rồi phóng người lên, lộn mèo qua chướng ngại vật).

Đai trắng bắt đầu tập lộn thì chỉ tập dưới đất thôi.

Đến đây, bắt đầu có người la làng, sao mà kể lể dài dòng vậy hả. Anh Tứ đâu? Bánh cam đâu?

Hì hì, thì tất cả mọi sự nó bắt đầu từ bài tập lộn vòng. Không biết con vịt lộn kiểu gì mà có một ông trong lớp dòm rồi phán một câu xanh rờn "em mà lộn gì, em lăn tròn tròn giống cái bánh cam"

Hic, tính ra ông đó giống cái bánh cam hơn Vịt mà! Ổng tròn ú, hổng biết tới bao nhiêu kg nữa. Đi tập sumo chắc là hợp hơn (hehe, sorry anh Tứ, em nói quá lên đó. Trả thù người vắng mặt héhé). Trắng và cao. Và một khuôn mặt không đoán được tuổi, lúc nào cũng nhe răng ra cười.

Từ đó, mình có thêm cái tên Bánh cam. Tập chiêu mới, ổng gọi, ê bánh cam ra tập chung với anh. Hic, bao nhiêu chiêu mình quên cả rồi, chỉ nhớ mỗi cái chiêu đó. Nó là một đòn phải hất tay từ dưới cằm đối phương đẩy ngược lên trên, để đối phương mất đà mà té xuống. Mình đẩy mãi ổng chả cục cựa gì. Tức mình la: tại anh nặng hơn em! Ổng cười hehe, tại em đánh không đúng. Không cần dùng sức tay, mà dùng sức thân người, vừa giơ tay vừa bước dấn lên, xoay người, cái đà đó người ta không gượng lại được.

Nói là làm, ổng thử, mình ráng cỡ nào cũng té. Té đau thảm.

Nhưng mà con gái mà đánh áp sát kiểu này lỗ quá, hehe.

Tập với anh Tứ thêm vài đòn nữa. Đòn nào cũng bị té đau, nhưng học được cách đánh sao cho hiệu quả, chả cần hoa mỹ gì hết.

Hỏi, anh từng học võ rồi à. Ừa. Hồi xưa có những buổi đi từ trường về nhà trọ, buổi tối, anh vừa đi vừa đánh tất cả những cây cột điện bên đường.

Vậy đó, mình cũng chả hỏi gì thêm. Không hiểu sao lúc đó mình không chú ý đến những người tròn tròn cho lắm. Ấn tượng về anh Tứ chỉ còn lại duy nhất một con đường đèn vàng hắt, vắng vẻ và lao chao gió, một người vừa đi vừa tập võ trên những cây cột điện. Đi về một căn phòng nhỏ, cô độc.

À, đừng nghĩ mình chế ra mấy chữ cô độc, vắng vẻ, và gió nhé. Đó là những chữ anh Tứ dùng khi nhắc đến "hồi xưa". Hồi xưa của anh. Muốn hỏi bây giờ anh làm gì, bao nhiêu tuổi, blah blah blah ... nhưng lại thôi.

Vậy mà không ngờ, khi con người tròn tròn và có vẻ võ biền đó đưa mình hai truyện ngắn "cho anh góp bài vô cái câu lạc bộ thơ văn gì đó của em" thì mình bị shock thực sự. Truyện không phải là hay. Mà là hay tuyệt.

Mình chắc là người đầu tiên được đọc Con quỷ nỗi buồn. Phải không anh Tứ?

Đọc xong, tự nhiên cũng buồn mênh mông. Thấy mình quá ấu trĩ và nông cạn trong đánh giá con người. Mức độ sâu sắc của một người, không phải dễ dàng mà biết được. Tâm hồn một người, không phải cứ nhìn là thấy được. Mà mình thì luôn vội vã với những kết luận.

Rồi Bánh cam nghỉ học võ. Vô năm học, không dậy sớm nổi nữa. Cũng không vừa đi học võ buổi sáng vừa chạy đến trường lúc 7g được. Nên nghỉ.

Cũng chẳng biết làm sao lại muốn kể về anh Tứ, khi mà ký ức đã mù mờ hết cả rồi. Chắc là hồi xưa đã từng biết nhiều hơn về anh, nhưng giờ thì chẳng nhớ ra nổi nữa. Cũng không biết anh đang làm gì, ở đâu, mấy vợ mấy con rồi. Và không biết anh còn viết truyện nữa không, khi mà Con quỷ nỗi buồn đã được truyền tay nhau trên mạng.

À, còn hai truyện nữa của anh, không ấn tượng như Con quỷ nỗi buồn, nhưng cũng tạo cho người đọc thứ cảm xúc dịu dàng và mênh mang, mơ hồ của những nỗi buồn, nỗi cô độc. Truyện "Hạnh phúc" và "Mặt trời và vịt con". Hai truyện này, chắc chỉ có bọn ASX là được đọc. Không có trên mạng, chẳng tìm thấy ở đâu.

Bánh cam bây giờ bị người ta gọi là vịt con. Thỉnh thoảng nhớ lại truyện Mặt trời và vịt con, thấy mình cũng giống như con vịt con trong truyện, con bé con hàng xóm bù xù xấu xí, ngồi im lặng bên anh ngắm hoàng hôn.

Hy vọng bây giờ, anh hạnh phúc với những hoàng hôn của mình, và đã bỏ lại con quỷ nỗi buồn của anh ở một góc xa nào đó.

Rồi tất cả sẽ qua thôi

Tự dưng phải ngồi viết blog. Vì tự dưng chả thể làm được cái gì khác. Network cty nó nổi điên lên từ sáng đến giờ. Gõ ping cũng lúc được lúc không, nói chi là làm việc. (Nói hổng chừng, cũng có phần công của mình trong cái sự nhiễu nhương về network này, vì mình stress test cái service). Vậy nên mình báo cho Chiên Xù là tui hông làm gì được trong tình hình này hết, và hí hửng ngồi chơi.

Dạo này bà con thấy mình không update blog. Thiệt ra mình viết cũng nhiều, nhưng toàn là mấy mẩu lặt vặt than buồn than chán với lại bế tắc. Tâm trạng mình bữa giờ nó đen thui như nồi nước phở về cuối, còn lại toàn xác tiêu với xương vụn. Chắc do cái project chết tiệt này. Mà cũng chắc do mình lại rơi vào một đợt suy nghĩ lung tung (cái vụ suy nghĩ lung tung của mình nó cũng có định kỳ ghê lắm hehe).

Viết xong không muốn post lên. Sợ bà con đọc xong rồi lại phải chạy đi an ủi. Hoặc là sẽ chán ùm lên mà chả thèm an ủi nữa. Cả hai thứ đó mình đều không khoái. Nên thôi vậy.

Cuối cùng cái blog cũng không làm được chức năng mình muốn. Hồi xưa có một mình, viết blog vì có những chuyện chả biết nói với ai. Nó trở thành một người bạn tâm sự, đại khái như vậy. Tự nhiên dạo này có cảm giác, viết blog là để bạn bè mình đọc. Cũng không nhiều nhặn gì, chỉ có một số người bạn thân, hoặc không thân lắm, nhưng có quan tâm đến mình. Tự nhiên thành ra mình có thêm một bộ mặt khác. Người ta có một bộ mặt, là để đưa ra với cuộc đời. Lúc buồn mà muốn người ta biết mình buồn thì khóc. Muốn người ta biết mình vui thì cười. Muốn bày tỏ gì thì nhờ cái mặt mà thể hiện điều đó. Nếu buồn vui mà không muốn cho người ta biết, thì cũng đành giấu vào trong, rồi đưa ra một bộ mặt lì lì vô cảm thôi. Cái blog của mình bây giờ cũng lì lì vô cảm. Nó thành khuôn mặt thứ hai, mà vẫn chẳng khác đi được với khuôn mặt thứ nhất. Thế có chán không hihi ...
Định là sẽ viết một cái blog vui vui, báo cho bà con biết là mình ổn cả, vẫn có khả năng sáng tác hài kịch được. Nhưng lại thành ra cái của này đây. Lại phải suy nghĩ xem có nên post nó lên không đây, trời ạ !!!

Dạo gần đây, mỗi lần mình có chuyện gì đó không ổn, mình nhớ lại một truyện Soul soup (gọi tắt của Chicken soup of the souls, ngôn ngữ Dzịt), cụ thể là sao thì quên mất rồi. Nhưng câu đố là: "làm sao để chỉ nói một câu, có thể khiến một người đang vui trở nên buồn, và một người đang buồn trở nên vui?". Câu trả lời là "Rồi tất cả sẽ qua thôi".

Rồi tất cả sẽ qua thôi, thật đó!

Mình có kinh nghiệm mà. Có nhiều chuyện tưởng chừng không thể qua nổi, mà cũng qua hết rồi.

Còn một câu tính nói, mà tự nhiên cái bài hát "Rain and tears" nó bắt đầu play, làm mình quên mất tiêu cái điều định nói.

Rain and tears
All're the same
But in the sun
You've got to play the game
When you cry
In winter time
You can pretend
It's nothing but the rain ...


À, nhớ ra rồi! Cái câu "Rồi tất cả sẽ qua thôi", nó làm mình nhớ một câu trong bài hát Những mùa hoa bỏ lại: "Rồi sẽ qua hết, đời cuốn trôi mãi..."

Trôi về đâu?

PS: cuối cùng cũng đang ngồi làm việc. Một cách rất khoa học. Khoa học sao á, tức là mình cần phải copy một file lên server để update cái service đang chạy, thì mình phải remote desktop vào server, nhấn phím tắt mở explorer, rồi ngồi chờ 10' cho nó phục hồi net, xong select folder, chờ thêm 10', click vào file, lại chờ 10', kéo nó sang chỗ mới, thêm 10', ... cứ thế đều đặn nhịp nhàng. Trong lúc chờ thì tranh thủ code, hoặc là báo cáo tình hình vô cái blog này héhé.