Tên tiếng anh cho mèo con

Tình hình là mèo anh tên khai sinh là John. Anh Định nói đặt tên khai sinh tiếng Anh để mai mốt nó ra xã hội thuận tiện hơn, mình thấy cũng có lý. Đặt tên tiếng Việt, dân Tây nó gọi trẹo cả miệng, đi đâu làm gì cũng khó. Thế là bỏ ý tưởng bán cái chuyện đặt tên tiếng Anh cho gấu mèo con, bắt đầu ngồi suy nghĩ.

Hồi xưa mình thích tên Alex, nhưng mà đụng hàng mất. Gấu đề nghị đặt Andy, mình lên mạng search thấy nghĩa của nó là manly, giống giống tên Nam trong tiếng Việt, thấy hơi bèo bèo nên thôi, mặc dù vẫn khoái cái tên Andy lắm, vì nó đơn giản và dễ phát âm he he.

Tiếp theo là những cái tên khó đọc khác bị loại khỏi vòng chiến. Mà khổ nỗi, mấy cái trang web toàn suggest tên khó đọc.

Hôm nay lên search hú họa, tự nhiên thấy tên Andrew, nghĩa là manly and brave, nghe cũng hay hay, mà có thể gọi tắt là Andy cũng được. Chắc chọn tên này quá?

Ước gì giờ mèo con nó ra rồi, sẽ hỏi nó con thích tên nào, con tự chọn đi. Hehe.

Mèo anh ra đời

Gọi là mèo anh vì là con của chị mèo, dự tính sẽ ra đời trước gấu mèo con (còn gọi là mèo em) khoảng 3 tuần.

Ai dè mèo anh mới có 35 tuần đã đòi ra rồi.

Sáng đi học lớp antenatal ra thì mẹ gọi điện, báo chị mèo đang trong phòng sanh. Hai đứa phát hoảng. Nhìn gấu mèo lo lắng rất tội. Mình về nhà ngồi search trên mạng về vụ sinh non, càng đọc càng lo lắng hơn. Rồi nhớ mấy bài báo gần đây về chuyện bác sĩ tắc trách, sản phụ bị này nọ, càng lo hơn nữa.

4g chiều, tức là khoảng 1g bên VN, mẹ mèo gọi điện báo chị mèo đã sinh ổn thỏa. Mèo anh nặng 3kg hơn. Lúc đó mới thở ra được một tí. Mèo anh vẫn phải nằm lồng kính, nhưng không có problem gì lớn lắm.

Qua hai hôm thì mèo anh đã uống sữa được, chỉ còn bị vàng da. Chị mèo cũng khỏe. Hai đứa mừng khủng khiếp.

Mình bảo gấu mèo con, thấy chưa, ra ngoài sớm là phải nằm lồng kính đó. Con cứ ngoan ngoãn mà nằm trong đó cho sướng nhá!

Nắng

Mình vẫn còn nhớ cái lần đi chơi với đám bạn bên Hàn. Mùa xuân, nắng vàng ấm áp. Ngồi chờ mấy đứa bạn tới muộn, mình theo thói quen chui vào dưới bóng râm. Còn cậu bạn Hàn trong lab thì ngồi ngay giữa mảng nắng, cười rạng rỡ. Còn hỏi mình "sao mày không ra đây ngồi cho ấm?".

Mình không nhớ rõ tới mùa đông thứ mấy bên Hàn thì mình bắt đầu thích nắng. Thích cái cảm giác ấm áp phủ lên người mình giữa ngày đông lạnh. Nhưng chỉ trong những ngày đông thôi, còn mùa hè thì vẫn thấy nắng đáng ghét.

Từ hồi có gấu con, đọc báo thấy họ nói trẻ con mang thai vào mùa đông thì dễ bị thiếu vitamin D. Mà mình đi xét nghiệm thì thiếu vitamin D thiệt. Tội nghiệp gấu mèo con trải qua cả hai mùa đông, bên Hàn và bên Úc. Mình bắt đầu có thói quen đi bus là chọn phía bên có nắng chiếu vào, đi ngoài đường cũng không che đầu che mặt nữa, còn ráng đưa tay đưa mặt ra nắng, được tí nào hay tí đó.

Úc ít nắng. Ngay cả mùa hè, trời cũng hay âm u. Những ngày nắng đi ngoài đường, thấy dân Úc phơi nắng tưng bừng. Lần đầu tiên qua Úc khi chưa có mèo con, mình với gấu cười trộm mấy anh chàng mặc đúng cái tà lỏn nằm phơi nắng trong công viên. Giờ thì bắt đầu hiểu vì sao dân Úc quý nắng như vậy. Mùa đông, có khi cả ngày chỉ được một chút nắng nhợt nhạt vào đầu buổi sáng, rồi âm u và mưa. Áo quần phơi không khô nổi.

Mình bắt đầu nghĩ, cái tên Đông Huy gấu định đặt cho gấu con cũng hay hay. Ánh nắng trong một ngày mùa đông là một điều tuyệt diệu.

Gấu con nấc cục

Gấu con hay nấc cục. Mới đầu cứ tưởng gấu con đạp, nhưng không phải thế, cứ pok... pok... pok... pok... đều đặn cả một lúc lâu. Mình thắc mắc mãi đến một hôm thì chợt nhớ trong cuốn sách của bệnh viện có nói, từ 6 tháng trở đi em bé bắt đầu có thể nấc cục. Đi hỏi cô giáo lớp antenatal, cô nói đúng đó, em bé nó nuốt nước, và nếu nuốt nhanh quá thì nó có thể bị nấc cục.

Về kể gấu nghe. Gấu cười he he, hóa ra là do cậu chàng ham ăn đó mà.

Từ đó trở đi mình hay lo lắng mỗi lần nghe gấu con nấc cục. Nghĩ đến cảnh nó bé tí và nằm co ro trong đó, nấc liên hồi, thấy rất thương mà không biết làm gì để giúp gấu con hết nấc cả. Xoa xoa, gấu con vẫn nấc "ic.... ic... ic...", nhưng hơi nhỏm lên đụng vào tay mình như để méc "mẹ, con nấc cục".

Tối hôm qua, đi ngủ sớm quá nên thức dậy lúc 2 giờ sáng rồi không ngủ lại được nữa. Nằm nghĩ coi sáng sẽ nấu gì cho gấu ăn sáng. Nghĩ một hồi các món bún nem nướng, bún thịt xào, bún chả cá... thì kết quả là bụng kêu rột rột. Càng không ngủ được. Mình nằm chép miệng thèm, được một lát thì nghe gấu con cựa quậy, lăn tới lăn lui, rồi ... nấc cục. Ha ha, gấu con cũng ham ăn giống mẹ.

Tháng 5

Tháng 5 ở Hàn là đầu mùa xuân. Hoa nở đầy, mình nghĩ giờ này chắc hoa anh đào mới vừa rụng, cái đám hoa đào Nhật bên cạnh sân banh KHU chắc vừa mới đỏ rực, và hoa đỗ quyên đang phủ đầy các ngọn đồi. Tháng này cũng là mùa của hoa hồng. Cả dãy mẫu đơn trước thư viện KHU chắc cũng sắp nở rồi.

Nhưng ở đây là mùa thu. Lạnh ngắt, như là đông đã tới. Ra đường thấy cây lá vàng xuộm. Mình nói với gấu, sao em vẫn nhớ mùa thu rực rỡ ở Hàn. Mùa thu Hàn đúng là đẹp, lá phong đỏ thẫm, những hàng ngân hạnh vàng rợp mắt. Bên này lá cây chỉ vàng thôi, không có cái vẻ lộng lẫy đến mê người như Hàn. Thảo nào hồi xưa học tiếng Hàn, mấy bài đọc nói về mùa thu, về lá đỏ với cái vẻ rất hãnh diện kiểu như "chỉ ta đây mới có".

Mèo con lớn rồi, dạo này lăn lóc đá đạp suốt ngày. Từ hồi siêu âm ra con trai, mình nói với gấu giờ phải đổi cách gọi thôi, chứ con trai mà gọi mèo con mai mốt bạn nó chọc "kitty kitty" thì tội nó. Nhưng vẫn quen miệng chưa đổi được. Cũng chưa nghĩ ra cái tên nào cho mèo con. Gấu đề nghị tên Đông Huy, ý là nắng mùa đông, cho nó ấm áp. Mình cũng thích nắng mùa đông, có điều không khoái tên Huy cho lắm. Tên tiếng anh còn khó kiếm hơn, mấy cái tên mình thích như Alex, Simba hay William đều bị đụng hàng hết cả. Hai đứa bàn tới bàn lui, cuối cùng quyết định bán cái cho mèo con, bằng cách sẽ chỉ đặt tên tiếng Việt thôi, còn tên tiếng Anh thì khi nào nó lớn, sẽ bảo "con thích tên nào thì tự đặt đi". Hé hé. Mèo con đáng thương!

Có một mớ tin cũng khá tốt. Gấu mèo có bằng lái xe. Mẹ mình xin được visa sang Úc 6 tháng. Còn em mình thì đã ra trường và xin được việc làm. Thoắt cái mà đã hai mươi mấy năm, kể từ ngày nó ra đời. Mình vẫn còn nhớ ngày đó, mẹ sắp ở bệnh viện về, hai chị em ở nhà bàn nhau lôi đồ ra giặt để mẹ về đỡ mệt. Ngày tháng 11 lạnh ngắt, mẹ về tới nơi thấy hai đứa vừa giặt xong hai thau đồ to, mặt mũi tím tái, kêu trời ơi. Còn tụi mình thì tò mò bu nhìn thằng em bé tí. Vậy mà giờ nó to đùng và sắp có vợ đến nơi rồi.

Hôm bữa đi chơi với vợ chồng anh Lành, chị Dung và Phi. Anh chị mang theo con là nhóc Will. Cũng phải nói nhóc này cực dễ thương, hầu như chả thấy nó khóc lóc vòi vĩnh bao giờ, lúc nào cũng toe toe cười và chạy lon ton, lên xe thì lăn ra ngủ. Lúc vào chợ Footscray, nhóc Will ngủ, nên chị Dung ngồi lại ở băng ghế bên đường cho nó ngủ, còn mấy anh em vào chợ. Lúc ra chị kể, hồi nãy có bà cụ đến ngồi chung ghế. Bà nói, giờ cô bế nó ru nó ngủ như vầy, thương nó như vầy, chứ tới khi nó lớn lên chả biết thế nào đâu. Như tôi hồi xưa chăm mấy đứa con cực khổ muốn chết, mà bây giờ nó đang bảo tôi mẹ để lại nhà cho con dọn ra ngoài ở đi.

Mấy anh em đều cười, rồi lại thở dài. Nghĩ đúng là chẳng biết mai này ra sao thiệt. Ở cái xứ này, quan hệ gia đình không giống VN. Con cái lớn nhiều khi ba mẹ không gần nổi. Rồi lúc mình già nó chỉ muốn mình đừng làm phiền nó.

Tối về nằm ngủ, mình nói với gấu "Mai mốt tụi mình ráng mua miếng đất dưới quê ở VN vậy. Mai mốt nếu mèo con kêu mình đi, hai đứa mình sẽ về VN ra vườn giăng võng, hai ông bà già hủ hỉ với nhau, vậy cũng được ha!".