Lại linh tinh

Than một cái coi, bữa giờ làm việc điên khùng. Tới mức mình đâm ra hay cười he he. Và hay vui vẻ một cách bất thường. Chắc là nếu miserable mà quá độ thì nó thành ra happy.

Hôm nay đọc một bài báo, tự nhiên hiểu tại sao hồi xưa họ đối xử với mình tệ quá. Bài báo nó nói về một loạt những triệu chứng chung chung của người trong hoàn cảnh đó, và nó đúng một cách kỳ lạ, không sai chữ nào hết. Nó làm mình hiểu ra là họ không cố ý gì, tại hoàn cảnh vậy thì người dễ thành ra vậy, và tại mình là người bên cạnh họ nên dĩ nhiên là mình phải chịu trận thôi. Nói chung là nên thông cảm, hoặc chạy ra xa xa là xong.

Cũng hôm nay, có vài việc lại làm mình nhớ tới một truyện mình đã đọc, ý nghĩa của nó là, nếu một người cho và một người nhận, thì người cho thường sẽ cảm thấy hài lòng hơn, và sẽ có thiện cảm với người nhận hơn (dĩ nhiên là cũng phải nhận một cách tử tế). Vậy nên thỉnh thoảng cũng nên biết nhận nữa.

Bình bình

Nguyễn Ngọc Tư nói: "Trong chúng ta có người rất sợ đáy sâu và đỉnh cao, nên chọn sống an toàn bình bình, nhạt nhòa, không tăm tích."

Có vẻ mình cũng sợ đáy sâu và đỉnh cao thiệt (vd như nhìn xuống vực thì sợ, leo lên cao thì chóng mặt), nên mình cũng khoái sống bình bình.

Sống bình bình có cái sướng của bình bình. Ngủ ngon, sáng dậy vừa nướng lăn nướng lóc vừa nghe chim hót. Ăn ngon, ăn toàn đồ bèo bèo như thịt luộc chấm nước mắm mà vẫn thấy ngon tê cả người. Lúc đi làm bỏ 1000 mua lon nước lạnh uống cũng thấy sung sướng đầy đủ lắm.

Thiệt ra thì cũng có một thời hoài bão ghê lắm. Có lần đi gặp mấy ông bạn lớn, khoe "Em vừa xin gia nhập Hội sinh viên". Mấy ổng trợn mắt "gia nhập làm gì?", thậm chí có ông nói "em có bị khùng không?". Mình đỏ mặt, thì chính là do nghe mấy ổng suốt ngày chê không có ai chịu làm (ý là nói mấy người trong Đoàn Hội chỉ giỏi nói), nên mình mới nảy ý muốn nhảy vô làm thử một cái gì đó.

Giờ thì mình cũng gia nhập vô hội chê, tức là lâu lâu ngồi chê chính phủ tham nhũng, chê đạo đức xã hội suy đồi, chê blah blah blah... cho sướng miệng, chứ chẳng còn mơ ước làm gì nữa. Lâu lâu nghĩ tới cảnh về già kiếm cái vườn trồng cây, giăng cái võng, nằm đu đưa trong sân gió, thấy cũng khoái. Chẳng còn muốn "làm gì đó cho xã hội tốt đẹp lên".

Cách đây vài năm, còn nghĩ lúc có đủ tiền mình muốn lên vùng cao dạy học cho mấy đứa nhỏ. Giờ nghĩ đến vùng cao, lại nghĩ đến muỗi, nắng nóng với WC thiên nhiên là thấy ngán.

Có vẻ mình sẽ sống "nhạt nhòa" như NNT nói, rồi sẽ chết và biến mất "không tăm tích".

Coi phim

Dạo này, hai đứa coi phim cũng hay tán nhảm nữa

***

Coi Cô Gái Đồ Long version mới:

- Đại hiệp Võ đang gì kỳ, sao lúc nguyên đám người bị truy sát thì đứng dòm hổng cứu, đợi còn sót lại một người cuối cùng ôm cây Đồ long đao thì nhảy ra cứu. Vậy mà còn nói là ta không quan tâm tới đao.

- Đó thấy chưa, người ta chit ổng xách đao về nhà ngay.

- Ặc, ban đầu nói ghê lắm, bắn có cái phi tiêu đã lăn đùng ra rồi

- Sao cổ có cả đám đệ tử đi theo mà không sai đệ tử mang ổng dìa Võ Đang, còn đi nhờ tiêu cục làm chi rồi dọa git cả nhà người ta

- Cô này có dzậy cũng git cả nhà người ta, ác wá chít phải rồi, tội nghiệp ông chồng bị vạ lây

- blah blah blah...

Kết quả hết tập 1, hai đứa dòm nhau lắc đầu, khỏi coi tập 2 nữa.

Hỏng lẽ hết tuổi coi phim kiếm hiệp rùi?