Vui một mình

Vui một mình có dễ không?

ăn mừng một mình có dễ không?

Nỗi nhớ con thuyền (tập 2)

(Tặng penguin, vì đọc lời bài hát Nỗi nhớ con thuyền bà post. Nhưng bà đọc mà buồn là tui quánh bà chít)

Cũng chẳng nỗi nhớ nào lặng lẽ như nỗi nhớ của con thuyền
một ngày xa biển
Những ngóc ngách tâm hồn rêu xanh dần phủ kín
nằm tựa bờ thương gỗ mục liêu xiêu

Lắng nghe xa xăm vọng tiếng thủy triều
day dứt nhớ từng ngày lang bạt
Nhớ bản tình ca ngọt ngào sóng hát
ánh mắt biển nhìn từ thăm thẳm đáy sâu

trong lòng đại dương những thần thoại bắt đầu
hình như tình yêu cũng sinh ra từ bọt biển
phải chi có thể phiêu du cả đời không về lại bến
mặc thế gian cứ việc thăng trầm

con còng gió trên cát chợt trầm ngâm
tự hỏi mình nghe tiếng thở dài hay tiếng gió ...

Thức dậy sớm

Mở mắt vẫn còn thấy đêm
một khuôn mặt vẫn còn phảng phất
Giấc mơ mùa đông đứt quãng giữa chừng vì lạnh
không kéo dài nổi đến scence hạnh phúc sau cùng

Nằm nghĩ có nên ngủ tiếp hay không
Những giấc mơ cũng giống tình yêu, mất một nhịp rồi chẳng thể nào quay lại
Trong mơ người ta hay gặp những gì muốn thấy
Bảo sao mơ với thật chẳng khác nhau

Hình như mình trí tưởng tượng cũng hơi giàu
Nên một trăm đêm là một trăm giấc mơ có lẻ
hay là suy nghĩ quá nhiều nên không thể
có một phút nào đầu óc được bình yên

Cô bạn còn ngủ nên chẳng dám mở đèn
Ngồi lặng nhớ tối qua sao sáng lắm ...

Bèo nhèo

Thỉnh thoảng thấy mình bèo nhèo như con mèo...

Đó là những khi tự đặt ra cho mình : từ giờ phải làm thế này, không nên làm thế kia... rồi vẫn tiếp tục làm theo thói quen.

Những lúc nghĩ nát đầu không ra vì sao mình cảm thấy trống thênh thang như cái nhà bị dọn sạch đồ đạc, cửa ngõ tan hoang cho gió lùa vào.

Những lúc khóc lóc với ai đó vì một problem nhỏ nhặt nhảm nhí nhất.

Những lúc có problem trầm trọng mà không muốn nói với ai trừ một người, nhưng người đó lại đi đâu mất rồi.

Những lúc mở lên mở xuống cái list của messenger cứ hai phút một lần, chờ đợi một ai đó sẽ không online.

Những lúc ngồi cười toe toét giữa đám đông mà vẫn không nguôi nhớ về một người...

Những lúc người ta nói bye bye, và mình nhìn hoài cái webcam đã đen thui ... Tự hỏi thế nào thì tốt hơn, một cái webcam đen thui hay cái webcam shows một chỗ ngồi trống ...

Song from a secret garden

Một ngày không bị vướng bận bởi công việc (tại mình không muốn làm việc, chứ không phải do chả có việc gì). Nghe nhạc. Cái máy ở phòng cấu hình yếu xìu, chỉ nghe được vài bài nhai đi nhai lại. Nhưng khi nghe đến Song from a secret garden thì không muốn nghe bài khác nữa, chỉ cần mình nó quay vòng mãi...

Có một khu vườn bí mật nằm đâu đó trong tâm hồn của mỗi người

Khu vườn bình yên. Và nhiều bóng tối. Tiếng piano là mưa, lẫm đẫm rơi trên những tảng đá phủ rêu xanh. Cánh ngọc lan thơm mùi liêu trai. Tiếng violon là gió, là một con đường băng qua khu vườn, luồn qua những tàng cây lòa xòa. Bụi cỏ đẫm sương. Cành khô mục vỡ dưới gót giày. Thấp thoáng những bức tranh. Những hồi ức. Những giấc mơ chập choạng đan nhau. Những khuôn mặt từ xưa xa. Thấp thoáng tôi của năm lên sáu, lên mười, của một tuổi thơ sớm qua. Của tuổi mười bảy ngốc nghếch với những nỗi buồn không tên mịt mờ. Của tuổi hai mươi ngồi khóc với những thất bại đầu đời. Và bây giờ... bó gối trong góc vườn có phải là tôi, dằng dặc nỗi buồn xa nhà, dằng dặc giấc mơ về một người...

Quá nhiều cho một bản nhạc...

Mà có phải một bản nhạc đâu. Đó là cổ tích được kể bằng tiếng con dế nỉ non trong góc vườn, dưới ánh trăng rơi...

(download here: http://163.180.116.104/res/Music/symphony/Song%20from%20a%20Secret%20Garden.wma)

Đến rồi đi

Đến rồi đi và không để lại gì
là những chiếc lá mùa thu cũ rã dần trong bàn tay chơ vơ của ký ức
có thật không để lại gì?

có ngọn gió lạnh buốt một đêm miền đông vang vọng tiếng Saxo của bài Alone
hạnh phúc sao những người chưa bao giờ đơn độc
khi yêu, người ta hết lẻ loi hay là càng lẻ loi hơn?
có một cái áo, một chiếc ghế, một chiếc CD, hai cái mobile xưa rích giống hệt nhau
và một giọng nói ấm đến từng sợi tóc
và con đường bụi mù xa vạn dặm
nơi những chuyến xe tốc hành đến rồi đi
có để lại gì?

Hạnh phúc có phải là không làm tổn thương ai ngoài mình?
tình yêu có phải là khi nhận được sự đồng ý thì mới bắt đầu
nếu ngày xưa đi về hai hướng khác
liệu mình có nhận ra nhau

là số phận hay lựa chọn?
số phận cũng là một sự lựa chọn
người ta đi mãi trên một con đường là vì điều gì
người ta rẽ sang hướng khác là vì điều gì?

"Mãi mãi" là một từ của sự dũng cảm
"Tôi sẽ" là một từ khác của sự dũng cảm
có ai dám bảo trước mình sẽ làm gì
khi những điều quan trọng nhất lại dễ thành phù du
có ai dám nói về vĩnh cửu
khi mọi thứ đều có kết thúc và bắt đầu

mình hiểu mình
mình không hiểu mình
trái tim mỗi người là một lỗ đen vũ trụ
thế giới đằng sau nó thăm thẳm và trĩu nặng gấp trăm ngàn lần lực hút của trái đất
một lần thôi rơi vào đó
rồi nát vụn cũng đành

cứ tưởng những gì đang có thì bình dị
có lúc đang vui chuyện, mở miệng ra nhắc mới giật mình
hóa ra chưa bao giờ em thôi nghĩ về anh...