Chuyện những con cún

Về nhà. Mẹ kể chuyện thằng Út để dành tiền ăn sáng mua một con cún. Hai cha con đi chọn thế nào mà mua nhầm một con cún bệnh. Tốn mấy trăm ngàn chích ngừa mà vẫn không khỏi, con cún chết.

Tôi thấy nhói lòng. Thương thằng em quá! Nó mới lớn lên thôi, mới trở nên thuần tính hơn gần đây thôi. Nó được cưng chiều từ nhỏ. Nó ích kỷ và ít yêu thương ai trừ nhỏ em tôi. Con chó có lẽ là thứ đầu tiên trên đời mà nó dốc lòng chăm sóc. Và là nỗi mất mát đầu tiên. Chuyện sinh ly tử biệt đầu tiên. Nó cảm thấy gì lúc đó? Nó đã buồn đến thế nào? Nó có khóc không? Ai chứ thằng em tôi là chúa mau nước mắt, chỉ cần hờn tủi chuyện gì là nó leo lên lầu tấm tức khóc. Tôi không biết nó đã khóc con chó thế nào, tôi cũng không dám hỏi.

Sao những con chó của nhà nghèo lại dễ chết? Tôi nhớ cái cảnh tôi và nhỏ em ngồi khóc bên con Bim trắng. Bim nhỏ xíu, nhỏ hơn cả con chó bông của nhỏ em tôi. Khi nó về nhà tôi, nó rền rĩ than van suốt vì nhớ mẹ. Nó chỉ có vẻ vui sướng khi em tôi cho nó chơi với con chó bông, em tôi bảo chắc Bim tưởng đó là mẹ nó. Bim hay ôm bụng chó bông ngủ ngon lành. Nhưng rồi Bim bệnh và yếu đi rất nhanh. Cái buổi chiều hôm đó, tôi muốn đem Bim đi bác sĩ, nhưng không biết đi đâu, không biết đem cách nào. Thời đó, tiền chữa bệnh cho người nhiều khi còn không có. Nhưng Bim bé quá tội quá khiến mẹ tôi cũng động lòng. Mẹ bảo chờ ba về chở Bim đi khám bệnh. Khi ba tôi về đến nhà, con Bim đang co giật những cơn cuối cùng. Hai đứa nước mắt nhoẹt nhòe ngồi nhìn Bim, chẳng còn làm gì được nữa... Rồi mẹ bảo chúng tôi lấy một cái thùng thả cái xác bé xíu của Bim xuống sông. Em gái tôi bỏ luôn con chó bông mà nó yêu nhất vào thùng cho Bim có bạn. Hai đứa không ngừng khóc trong suốt thời gian đi thả xác Bim và thắp nhang ở chân cầu. Suốt đời tôi không quên được cảm giác đó. Cái cảm giác mình đã không làm được gì để cứu một sinh linh bé bỏng. Cái cảm giác lẽ ra mình nên làm gì đó, mà mình đã không làm, không đủ quyết tâm để làm...

Đã cần phải có bao nhiêu bài học nữa để dạy cho tôi phải luôn cố gắng hết sức cho những gì mình yêu thương?

0 comments: