Sáng rực và kiêu hãnh nhất, là mặt trời.
Nóng tính và cộc cằn nhất, là mặt trời.
Ấm áp và dịu dàng nhất, là mặt trời những buổi sớm mai.
Âm u và buồn bã nhất, là những ngày mặt trời bỏ đi để mây giăng đầy, hoặc để mưa tràn về trắng trời trắng đất.
Với trái đất, mặt trời là một người anh, một người bạn, một vị thần ban cho cuộc sống và chở che.
Và mặt trời, cái anh chàng kiêu căng ngạo mạn ấy, kẻ không cho một tinh tú nào khác chia sẻ bầu trời với mình, khiến tất cả các vì sao phải chạy dạt về phía trời đêm, không hiểu sao lại yêu thương trái đất như một đứa em bé nhỏ. Trong mắt mặt trời, trái đất nhỏ nhoi lắm, xấu xí lắm, tính tình lại đồng bóng thất thường, trong một cái đầu bé xíu như vậy mà chỗ thì lạnh như bắc cực, chỗ thì nóng như sa mạc. Lại thêm một trái tim sâu như biển cả, lúc nào cũng trăn trở cồn cào. Nhưng mặt trời vẫn chăm chút tỏa nắng ấm cho trái đất mỗi ngày.
***
Một ngày nhật thực, mặt trời nhìn thấy mặt trăng, người bạn gái rất thân của trái đất, mà anh ta chưa gặp bao giờ.
Chưa bao giờ có ai che mờ được mặt trời. Vậy mà mặt trăng hiền dịu, bé nhỏ ấy đã làm được. Lần đầu tiên, mặt trời lặng người đi có đến hơn một phút, rồi mới từ từ tỏa sáng lại được.
Nhưng mặt trăng không nhìn lại mặt trời đến lần thứ hai. Cô thản nhiên bỏ đi về phía đêm.
***
- Nhóc nè!
- Dạ?
- Tối qua em có gặp mặt trăng không?
- Thì tối nào mà tụi em không gặp.
- Hai người nói chuyện gì vậy?
- Đủ thứ. Em kể mặt trăng nghe chuyện dưới đất. Chị ấy kể em nghe chuyện các vì sao.
- Lại chuyện mấy ngôi sao đó nữa!
- Thì đâu có chuyện gì khác. Nhưng mà kể hoài cũng không hết đó. Anh đếm cả đời cũng không hết nổi các vì sao đâu. Anh biết không, có hai vì sao thương nhau, nhưng lại ở cách nhau cả một dải Ngân hà…
- Kệ tụi nó! Mặt trăng không nhắc gì đến anh à?
- Hình như là không…
- …
- Nhưng mà em có kể về anh cho chị ấy nghe. Em kể chuyện hôm qua anh làm lúa mì chín trên những cánh đồng ở X và …
- Kể chi mấy chuyện đó, tầm thường quá!
- Đâu có tầm thường anh. Đâu có ai mang được bình minh đến như anh. Không có anh thì đâu có mùa xuân, hoa đào cũng sẽ không bao giờ nở…
- Nhưng mà mấy chuyện đó đâu có làm cô ấy chú ý, phải không?
- …
- Sao anh muốn đốt hết bầu trời này quá!
- Đừng vậy anh!
- …
- Anh đừng nóng vậy, em sợ … !
- Không sao đâu nhóc, anh hết bực rồi …
- Phải chi anh thấy mặt trăng hôm qua. Chị ấy mặc áo thật mảnh, cong cong, màu trắng bạc, nhìn thanh thoát dịu dàng lắm.
- Trời, anh muốn gặp cô ấy một lần nữa … Tại sao anh cố gắng đi thật nhanh mà vẫn không đuổi kịp cô ấy hả nhóc?
- …
***
- Chị mặt trăng ơi, hôm nay anh mặt trời lại hỏi em về chị đó!
- Kệ hắn, chị không quan tâm.
- Sao chị không ưa anh ấy? Mặt trời cũng tốt lắm mà.
- Chỉ tốt với mình em thôi! Em coi, mấy vì sao cũng không ưa hắn …
- Ảnh nóng tính chút thôi. Nhiều khi cũng hiền lắm. Ngày hôm nay ảnh …
- Thôi không nói chuyện hắn nữa, kể em nghe chuyện này. Hai vì sao hôm qua chị kể cho em nghe đó, mỗi năm họ gặp nhau một lần…
***
Và cứ như thế, hằng ngày mặt trời vẫn mải miết đi tìm. Chàng đi đến đâu, bóng đêm và các vì sao kéo nhau bỏ đi, mặt trăng cũng theo bóng đêm mà đi mất.
Trái đất bé nhỏ nhìn họ xoay vòng trong trò chơi cút bắt. Và đau. Có những điều thật gần gũi nhưng lại quá đỗi xa xôi. Như mặt trời chưa bao giờ khắc khoải đi tìm nó.
Vì nó bao giờ cũng ở đó, xoay quanh mặt trời, lặng lẽ lắng nghe, lặng lẽ sẻ chia. Vì nó không có can đảm bỏ đi, thiếu ánh nắng ấm áp ấy có lẽ trái đất không sống nổi.
Mặt trăng vẫn thờ ơ. Vì nàng có thế giới riêng của mình, với triệu triệu vì sao (trong số đó cũng có nhiều kẻ trồng cây si mặt trăng lắm!). Vì nàng sợ đứng chung với mặt trời trên cùng một bầu trời thì nàng sẽ trở nên nhợt nhạt, không ai nhìn thấy nữa. Hay là đơn giản vì nàng không có một trái tim đại dương sâu thẳm và cồn cào sóng, miên man những giấc mơ và chát mặn những giọt nước mắt như trái đất bé nhỏ xấu xí kia?
***
Bao nhiêu ngàn năm, bao nhiêu triệu năm đã qua rồi?...
0 comments:
Post a Comment