Rồi tất cả sẽ qua thôi

Tự dưng phải ngồi viết blog. Vì tự dưng chả thể làm được cái gì khác. Network cty nó nổi điên lên từ sáng đến giờ. Gõ ping cũng lúc được lúc không, nói chi là làm việc. (Nói hổng chừng, cũng có phần công của mình trong cái sự nhiễu nhương về network này, vì mình stress test cái service). Vậy nên mình báo cho Chiên Xù là tui hông làm gì được trong tình hình này hết, và hí hửng ngồi chơi.

Dạo này bà con thấy mình không update blog. Thiệt ra mình viết cũng nhiều, nhưng toàn là mấy mẩu lặt vặt than buồn than chán với lại bế tắc. Tâm trạng mình bữa giờ nó đen thui như nồi nước phở về cuối, còn lại toàn xác tiêu với xương vụn. Chắc do cái project chết tiệt này. Mà cũng chắc do mình lại rơi vào một đợt suy nghĩ lung tung (cái vụ suy nghĩ lung tung của mình nó cũng có định kỳ ghê lắm hehe).

Viết xong không muốn post lên. Sợ bà con đọc xong rồi lại phải chạy đi an ủi. Hoặc là sẽ chán ùm lên mà chả thèm an ủi nữa. Cả hai thứ đó mình đều không khoái. Nên thôi vậy.

Cuối cùng cái blog cũng không làm được chức năng mình muốn. Hồi xưa có một mình, viết blog vì có những chuyện chả biết nói với ai. Nó trở thành một người bạn tâm sự, đại khái như vậy. Tự nhiên dạo này có cảm giác, viết blog là để bạn bè mình đọc. Cũng không nhiều nhặn gì, chỉ có một số người bạn thân, hoặc không thân lắm, nhưng có quan tâm đến mình. Tự nhiên thành ra mình có thêm một bộ mặt khác. Người ta có một bộ mặt, là để đưa ra với cuộc đời. Lúc buồn mà muốn người ta biết mình buồn thì khóc. Muốn người ta biết mình vui thì cười. Muốn bày tỏ gì thì nhờ cái mặt mà thể hiện điều đó. Nếu buồn vui mà không muốn cho người ta biết, thì cũng đành giấu vào trong, rồi đưa ra một bộ mặt lì lì vô cảm thôi. Cái blog của mình bây giờ cũng lì lì vô cảm. Nó thành khuôn mặt thứ hai, mà vẫn chẳng khác đi được với khuôn mặt thứ nhất. Thế có chán không hihi ...
Định là sẽ viết một cái blog vui vui, báo cho bà con biết là mình ổn cả, vẫn có khả năng sáng tác hài kịch được. Nhưng lại thành ra cái của này đây. Lại phải suy nghĩ xem có nên post nó lên không đây, trời ạ !!!

Dạo gần đây, mỗi lần mình có chuyện gì đó không ổn, mình nhớ lại một truyện Soul soup (gọi tắt của Chicken soup of the souls, ngôn ngữ Dzịt), cụ thể là sao thì quên mất rồi. Nhưng câu đố là: "làm sao để chỉ nói một câu, có thể khiến một người đang vui trở nên buồn, và một người đang buồn trở nên vui?". Câu trả lời là "Rồi tất cả sẽ qua thôi".

Rồi tất cả sẽ qua thôi, thật đó!

Mình có kinh nghiệm mà. Có nhiều chuyện tưởng chừng không thể qua nổi, mà cũng qua hết rồi.

Còn một câu tính nói, mà tự nhiên cái bài hát "Rain and tears" nó bắt đầu play, làm mình quên mất tiêu cái điều định nói.

Rain and tears
All're the same
But in the sun
You've got to play the game
When you cry
In winter time
You can pretend
It's nothing but the rain ...


À, nhớ ra rồi! Cái câu "Rồi tất cả sẽ qua thôi", nó làm mình nhớ một câu trong bài hát Những mùa hoa bỏ lại: "Rồi sẽ qua hết, đời cuốn trôi mãi..."

Trôi về đâu?

PS: cuối cùng cũng đang ngồi làm việc. Một cách rất khoa học. Khoa học sao á, tức là mình cần phải copy một file lên server để update cái service đang chạy, thì mình phải remote desktop vào server, nhấn phím tắt mở explorer, rồi ngồi chờ 10' cho nó phục hồi net, xong select folder, chờ thêm 10', click vào file, lại chờ 10', kéo nó sang chỗ mới, thêm 10', ... cứ thế đều đặn nhịp nhàng. Trong lúc chờ thì tranh thủ code, hoặc là báo cáo tình hình vô cái blog này héhé.

0 comments: