Có người nằm mơ, thấy mình là con bướm.
Tỉnh dậy suy nghĩ mãi, không biết mình là người và mơ thấy hóa bướm, hay thật ra là bướm mà mơ thấy hóa người.
Cái gì là mơ, cái gì là thực, nhiều khi khó mà phân biệt được.
Nói vậy thui, chứ phân biệt được tất. Mơ thì lúc nào cũng khác nhau. Cuộc sống thực thì lúc nào cũng giống nhau.
Kể ra hay mơ như mình cũng vui. Đêm nào cũng nằm mơ. Mỗi giấc mơ là một câu chuyện. Có khi một giấc mơ là cả một cuộc đời. Có khi là một cuộc phiêu lưu đầy hiểm trở. Có khi là một vùng đất lạ. Có khi là một cảm xúc thấu tận đáy tim.
Có lần mơ về nhà. Cả nhà tíu tít. Hạnh phúc.
Có lần mơ gặp lại ông bà vẫn trẻ như hồi xưa, hai cụ dắt nhau đi chơi cả ngày.
Có lần mơ gặp đại ca và đám bạn hồi đại học. Mừng đến nỗi chạy ùa đến ôm chầm lấy một đứa (chuyện này ngoài đời chả bao giờ làm, nếu có chắc là chạy đến thụi cho mỗi đứa một cái. Sao trong mơ mình nổi hứng thế không biết!). Tỉnh dậy, vẫn còn vui suốt ngày hôm sau.
Có lần mơ đi học khiêu vũ. Tình cờ ông thầy dạy khiêu vũ là người quen. Người quen đứng bên cửa sổ phòng học lắt hắt ánh chiều, xoè tay cho mình thấy một cái kẹp tóc của mình mà người đó đã giữ hơn mười năm (Thiệt ra hồi xưa mình có xài kẹp tóc đâu, hì hì. Và dĩ nhiên là bi giờ vẫn chả biết khiêu vũ tẹo nào).
Có lần mơ ...
Tỉnh dậy, nhận ra mình nằm mơ, vì lại thấy mình nằm trên cái giường con ghép bằng ba miếng nệm salon. Lại thấy mình mắt nhắm mắt mở đánh răng rửa mặt, lết lên cty cày cục cho xong thêm một ngày.
Con bướm mà mơ thấy thành người, thì có muốn mơ mãi không?
Con người mà mơ thấy thành bướm, thì có muốn mơ mãi không?
0 comments:
Post a Comment