Tính hỏng viết vì ... mắc cỡ. Hé hé, tự nhiên ba cái chuyện bầu bì, đâu có gì để khoe.
Nhưng mà con mèo con bảo mẹ viết đi mẹ, để mai mốt con đọc lại. Ừ thì viết.
Bắt đầu là một ngày đẹp trời tự nhiên ngồi tính ra thấy mình trễ hết mấy bữa. He he, lúc không để ý thì thấy cũng bình thường, để ý rồi tự nhiên thấy mình coi bộ khác khác à hen. Mình thỉnh thoảng chóng mặt nè (đâu khoảng 2 giây !!), mình thỉnh thoảng ớn cơm nè (sau khi ăn no tới tận cổ !!).
Tính chờ 2 tuần, ai dè mới một tuần thì hết chờ nổi. Tại lúc đó đang rất muốn sang Úc với gấu, mà lỡ gật đầu đồng ý với ông sếp là sẽ ở lại làm rồi, nên giờ muốn đi chỉ có thể vì một lý do duy nhất: tui có baby. Nên suốt ngày dụ dỗ con mèo con nằm đâu đó: mèo con ơi, ráng ...có mặt đi nha, để mẹ qua với ba.
Tới lúc thử, thấy nó ra hai vạch thiệt, có một đứa dòm vào gương cười một cách vô cùng ngốc nghếch "mèo con! mèo con! a ha! mèo con!"
Phản ứng của mọi người khi nghe mình báo tin là : "oops! thiệt hả?"
Mà không biết thì thôi đi, biết rồi là bắt đầu thấy mình có vẻ nghén ngót thật sự. Bắt đầu ớn đủ thứ mùi, đỉnh điểm là một bữa uống sữa xong mà cái mùi sữa làm mình tưởng tượng ra mùi cá chết. Bắt đầu ớn đồ ăn, đỉnh điểm là một bữa cơm có nguyên cái đùi gà hun khói, cả đám khoái chí gặm gạp, còn mình bỏ gần hết, đi lấy nước uống. Lúc trả khay cơm, cái ông mập mập đứng nhận khay la lên cái gì đó, mình tưởng ổng chửi mình vụ bỏ mứa đồ ăn, vội vã bỏ chạy. Chạy được mấy bước mới hiểu ra ổng la mình cái tội bỏ quên ly nước trong khay cơm.
Ở nhà dặn dò đủ thứ "Nhớ đừng ăn đậu phọng nghen con!" (vì vậy mà mình không dám ăn cục chocolate hạt dẻ của Chung, ai biết tụi nó họ hàng với nhau kiểu nào), "Nhớ đừng ăn rau ngót nghen con!" (mình trả lời "bên đây làm gì có rau ngót mà ăn mẹ ơi!"), "Nhớ đừng ăn rau răm nghen con!" (thôi rồi, bibi các món gỏi), "Nhớ đừng cúi người nghen con!" (rùi làm sao con mang giày đây mẹ?), "Nhớ đừng đưa tay cao nghen con!" (tính ra một ngày mình mở - đóng cửa sổ vài lần, lấy khăn lấy áo từ trên móc vài lần, móc cái vòi hoa sen lên xuống vài lần, chưa kể lâu lâu vươn vai, tất cả đều giơ tay quá đầu, nhón chân một tí, có tính là giơ tay cao hông ta???)
Đại khái là lâu lâu mình cũng tự tô vẽ cho mình một hoàn cảnh rất chi là bi kịch: bụng mang dạ chửa, ở một mình không ai chăm sóc, phải đi làm đến tận 9-10g tối, ăn đồ ăn Hàn không nuốt nổi, về nhà leo một cái dốc với 5 tầng lầu, chui vô một căn nhà ngộp mùi, ôm bụng đói đi ngủ... Đủ thê thảm thiết để mè nheo với con mèo con.
Nhưng mà mình có thể hình dung ra con mèo con dài 2cm, trong suốt như một con sứa nhỏ, tim đập bịch bịch, nằm co mình cười khì "mẹ chỉ giỏi than thở!"
Mà thiệt ra là dzầy. Sáng ra bé Tuyền với Bảo chạy xe qua tận đầu ngõ đón đi làm. Vô tới cty uống sữa có sẵn trong tủ, xong ngồi vừa làm vừa chơi. Cơm trưa cơm chiều có sẵn (giờ cũng bắt đầu ăn ngon miệng lại được rồi). Tối lẽ ra mình có thể về sớm, tại mình muốn chờ ông Trúc về để quá giang thôi. Về chơi bời chat chit rồi nằm khì ra ngủ, thế là hết một ngày.
Tính ra cũng sướng ha!
3 comments:
Chúc mừng nha!
Khi ôm con, cảm giác tuyệt vời lắm... :)
Cam on oc len ^^ :D
Chuc mung, chuc mung!!!
Chuc hai me con luon luon khoe manh nha!
Khi nao ranh roi, Ka nghe nhac va xem hai kich tren mang cho vui nua nha!
>:D<
Post a Comment